Tạ Hiểu Di nhìn Lâm Mạn Ny đứng bên cạnh Diệp Dương Thành, nàng chậm rãi nhấc chân. Đi hai bước rồi Tạ Hiểu Di nhảy vọt một bước giang hai tay ôm cahựt Lâm Mạn Ny.
- Nữ nhi!!!
Tiếng hét vui sướng, kích động, áy náy, các cảm xúc đan xen vào nhau. Diệp Dương Thành cứ nghĩ người đầu tiên mất kiểm soát là Lâm Mạn Ny, ai ngờ người đó chính là Tạ Hiểu Di.
Tạ Hiểu Di ôm chặt Lâm Mạn Ny, nước mắt như giọt lệ trân châu rơi ra khóe mắt. Người Tạ Hiểu Di run run, khi nói chuyện khó kiềm chế giọng điệu.
Môi Tạ Hiểu Di run run nức nở nói:
- Hài tử ngoan, mẫu thân có lỗi với con, là mẫu thân xin lỗi con!
Tiếng kêu của Tạ Hiểu Di xúc động dây thần kinh Lâm Mạn Ny, nước mắt như lũ tràn ra, nàng nức nở bật khóc:
- Oa!!!
Lâm Mạn Ny đứng cứng ngắc mặc Tạ Hiểu Di ôm giờ cũng giang hai tay ôm chặt Tạ Hiểu Di.
Lâm Mạn Ny lẩm bẩm:
- Mẫu... Thân...
Lâm Mạn Ny khẽ kêu khiến Tạ Hiểu Di ngừng khóc một lần nữa mất khống chế cảm xúc, nàng mừng rỡ bật khóc, gòa thét, trút ra:
- Đây, hài tử, mẫu thân ở đây, mẫu thân ở đây này.
Vào phút kích động này quản lý nhà hàng nhíu mày đi tới, gõ cửa phòng nhắc nhở Tạ Hiểu Di, Lâm Mạn Ny nhỏ giọng lại.
Cộc cộc!
Quản lý chưa kịp nói chuyện hì Diệp Dương Thành vọt ra cửa, cười gật đầu với Diêu Tông Mộc. Diệp Dương Thành kéo quản lý vào gian phòng phía đối diện, trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương Diệp Dương Thành móc bóp rút ra thẻ tín dụng.
- Ta thanh toán hết tiền ăn của tất cả phòng đang ăn cơm trong tầng này. Bạn gái của ta và mẫu thân thất lạc nhiều năm mới gặp lại nhau, thông cảm giùm.
Quản lý cứ tưởng Diệp Dương Thành định đánh gã, ai ngờ hắn hành động thế này.
Quản lý ngạc nhiên gật đầu, lắp bắp:
- Được... Được...
Vấn đề ồn ào đã giải quyết. Diệp Dương Thành sửa sang lại cổ áo, môi treo nụ cười bước ra khỏi phòng quay về phòng riêng của mình.
Lâm Mạn Ny và Tạ Hiểu Di còn đang ôm nhau khóc, hai người mặc kệ tất cả cứ thỏa thích gào khóc, tiếng khóc lan rất xa. Quản lý mới bị Diệp Dương Thành kéo vào phòng trống trao đổi lau mồ hôi trán, đi từng phòng giải thích với khách đang ăn cơm.
Nghĩ tình Diệp Dương Thành bỏ tiền bao bữa cơm nguyên tầng lầu nên không ai đứng ra tỏ vẻ bất mãn, hắn rất vừa lòng kết quả này.
Hai mẹ con ôm nhau khóc hai phút, Lâm Mạn Ny, Tạ Hiểu Di dần bình tĩnh cảm xúc. Tạ Hiểu Di nghĩ đến lúc trước mình mất khống chế, Diệp Dương Thành đứng một bên nhìn, nàng hơi lúng túng.
Diệp Dương Thành đã giành trước cười tủm tỉm gật đầu, nói:
- Ta rất hiểu.
Ba chữ đơn giản đã biểu đạt hết, ấn tượng đầu tiên của Tạ Hiểu Di với Diệp Dương Thành rất cao.
Tạ Hiểu Di mỉm cười nói:
- Ngươi là bạn trai của Mạn Ny đúng không? Thật đẹp trai, Mạn Ny nhà chúng ta rất có ánh mắt.
Tạ Hiểu Di nói một câu khen hai người, Diệp Dương Thành không hề lúng túng, rất bình tĩnh gật đầu, cười cười đồng ý lời khen.
Lâm Mạn Ny thì mặt đỏ rực, cúi đầu im lặng.
Diệp Dương Thành nhìn hai mẹ con tính cách hoàn toàn khác nhau, hắn mỉm cười nói:
- Bá phụ, bá mẫu, Mạn Ny, ngồi xuống đi. Chút nữa đồ ăn sẽ nguội, ăn vào bị đau bụng.
Diêu Tông Mộc luôn đứng trước cửa giật mình ngộ ra:
- À à, đúng đúng đúng.
Diêu Tông Mộc cười giơ tay nói:
- Ngồi xuống đi, ngồi đi, tự nhiên như nhà mình, đừng quá câu nệ.
Diêu Tông Mộc kêu người ngồi xuống không chú ý thấy Tạ Hiểu Di bất đắc dĩ liếc gã, ánh mắt xin lỗi nhìn Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành không để bụng thái độ đảo khách thành chủ của Diêu Tông Mộc, hắn chỉ thấy lạ là gã lớn tuổi như vậy chẳng lẽ không biết quy tắc xã giao cơ bản sao?
Diệp Dương Thành giã đầu, nhếch môi cười. Diệp Dương Thành đóng cửa phòng lại, ngồi xuống sofa.
Chờ tất cả ngồi xuống, Tạ Hiểu Di không hề tránh né, bình thản nhìn Diêu Tông Mộc ngồi bên cạnh mình, giới thiệu với Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny:
- Đây là chồng hiện tại của ta.
- Chúng ta có một nữ nhi và một nhi tử, kết hôn đến bây giờ sắp hai mươi năm.
Tạ Hiểu Di giới thiệu tình huống hôn nhân của mình và chồng ngay trước mặt nữ nhi, Diệp Dương Thành rất ngạc nhiên, sau đó hắn chú ý thấy khuôn mặt Diêu Tông Mộc dịu dàng nhìn nàng.
Diệp Dương Thành nhu thầm:
- Lớn tuổi như vậy mà còn ân ái quá.
Diệp Dương Thành không hỏi gì thêm, cười gật đầu, tiếp lời:
- Ta là bạn trai của Mạn Ny, tên Diệp Dương Thành. Diệp của lá cây, dương của ánh nắng, thành của trường thành. Quen với Mạn Ny được gần nửa năm.
Diệp Dương Thành học cách giới thiệu của Tạ Hiểu Di làm không khí trong phòng dễ chịu hơn. Diêu Tông Mộc bật cười, gật đầu với Diệp Dương Thành như đang khen hắn.
Có bắt đầu tốt đẹp, giao lưu, trao đổi trở nên nhẹ nhàng hơn. Tạ Hiểu Di giới thiệu sơ tình huống của mình, Diêu Tông Mộc cũng nói tình trạng công tác của mình và đệ muội cùng mẹ khác cha của Lâm Mạn Ny.
Lâm Mạn Ny do dự giây lát sau mở miệng nói:
- Ta công tác trong một hội quỹ từ thiện, bình thường có về cô nhi viện giúp Lâm mụ mụ chăm sóc bọn nhỏ.
- A, đến lượt ta đúng không?
Đợi Lâm Mạn Ny giới thiệu sơ về mình xong Diệp Dương Thành cười nói:
- Ta là người Ôn Nhạc huyện, trong nhà mở shop thời trang. Ta thì... Coi như là phủi chưởng quầy đi, người trẻ tuổi không kiên nhẫn, các vị cũng biết.
So sánh Diêu Tông Mộc, Tạ Hiểu Di, Lâm Mạn Ny giới thiệu dài dòng thì Diệp Dương Thành giới thiệu qua loa làm Diêu Tông Mộc, Tạ Hiểu Di bật cười.
Tạ Hiểu Di gật đầu với Lâm Mạn Ny:
- Không nóng không vội, bình tĩnh tự nhiên. Mạn Ny, ánh mắt của con rất tốt.
Mặt Lâm Mạn Ny đỏ ửng, có chút đắc ý:
- Mẫu thân...
Tạ Hiểu Di buồn cười nhìn Lâm Mạn Ny, chuyển sang liếc Diệp Dương Thành, cười tủm tỉm nói:
- Thật ra Đông Mai có kể về ngươi cho ta biết. Thế nào? Trước mặt trượng mẫu nương còn che giấu cái gì?
Diệp Dương Thành ngạc nhiên:
- A?
Mới rồi Diệp Dương Thành còn thấy lạ sao Tạ Hiểu Di đột nhiên nói mấy lời đó, thì ra... Lâm Đông Mai sớm bán đứng hắn.
Sau khi biết tình huống Diệp Dương Thành cười ngượng ngùng nói:
- Chỉ làm ăn nhỏ, không đáng gì.
Diêu Tông Mộc không biết chuyện tò mò hỏi:
- A Thành làm nghề gì?
- Hắn là tấm gương cho giới trẻ.
Tạ Hiểu Di cười nói thẳng:
- Còn trẻ đã tay trắng sáng lập công ty giá trị hàng ức. Quan trọng hơn là hắn bỏ tiền làm từ thiện đến mấy ngàn vạn.
- Ta...
- Ngươi đừng chối.
Tạ Hiểu Di chớp mắt nói:
- Mấy chuyện này là Đông Mai kể với ta.
- Ta...
Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì, trượng mẫu nương... Thật cực phẩm.
Lâm Mạn Ny như con gái ruột của Lâm Đông Mai, những gì Diệp Dương Thành làm khiến nàng cho rằng hắn là nhân tuyển con rể tốt nhất. Lần này Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny đi Cù Hằng thị gặp mẫu thân ruột của Lâm Mạn Ny, Lâm Đông Mai bản năng kể tình huống đại khái của Diệp Dương Thành cho Tạ Hiểu Di nghe. Đây là hành động bản năng, mục đích là nâng địa vị của Diệp Dương Thành trong lòng Tạ Hiểu Di lên.