Nhưng bây giờ Diệp Dương Thành nói thẳng ra, gần như biến tướng thừa nhận Trần Thiếu Thanh lên lon có liên quan tới hắn. Thiệu Hoa thị không phải Khánh Châu thị, càng không là Ôn Nhạc huyện. Nếu Diệp Dương Thành có thể nói ra câu nhờ người điều tra giúp ngươi nói lên nhân mạch trong giới quan của hắn không cực hạn ở Ôn Nhạc huyện.
Trong khoảnh khắc Trần Thiếu Thanh suy nghĩ rất nhiều, hiểu nhiều. Nhưng Diệp Dương Thành không chủ động giải thích thì Trần Thiếu Thanh sẽ không gặn hỏi hắn. Như Trần Thiếu Thanh đã nói, gã và Diệp Dương Thành không thấy bằng hữu mà cánh tay với nhau, không phải huynh đệ, là thân hơn thế.
Quan hệ giữa Diệp Dương Thành, Trần Thiếu Thanh bày ra đó, nhiều chuyện không cần nói rõ ràng, thầm hiểu trong lòng là tốt rồi.
Trong mấy phút tiếp theo hai người trò chuyện một số đề tài không dinh dưỡng, giỡn với nhau rồi cúp máy. Khi đặt Di động lên bàn làm việc trước mặt, tâm tình nóng nảy của Trần Thiếu Thanh bình tĩnh lại.
Trần Thiếu Thanh khẳng định rất nhanh chuyện này sẽ có manh mối, trực giác vu vơ nhưng gã rất tin tưởng.
Diệp Dương Thành loay hoay Di động mới đặt xuống, gã nhìn cửa văn phòng đóng chặt, buồn cười lắc đầu.
- Lão Diệp thật là...
Trần Thiếu Thanh nhỏ giọng nói:
- Càng lúc càng không nhìn thấu.
Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc với Trần Thiếu Thanh, hắn không vào phòng bệnh của Lâm Đông Mai ngay mà đến bên cửa sổ lầu ba, mở cửa sổ ra liên lạc tâm linh với Dương Đằng Phi. Chuyện Trần Thiếu Thanh có điều kỳ lạ, để lâu sợ có biến cố, giải quyết trước là hơn.
Xây dựng liên lạc tâm linh xong Diệp Dương Thành không quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát ra tiếng dò hỏi:
- Dương Đằng Phi, lần này các ngươi sắp xếp người đi Thiệu Hoa thị được bao nhiêu người? Có ai tiếng nói nặng ký không?
Trong lòng đột nhiên vang lên giọng Diệp Dương Thành nhưng Dương Đằng Phi không lộ vẻ ngạc nhiên.
- Thiệu Hoa thị?
Dương Đằng Phi nhớ lại, nhanh chóng trả lời:
- Chủ nhân, bên Thiệu Hoa thị thì sau khi lão bộc và nhóm Hình Tuấn Phi bàn bạc, tổng cộng sắp xếp năm thần sử nhất giai. Trong đó có hai thư ký khu ủy bị cướp thể xác, một thư ký thị ủy, một thị trưởng, một phó thị rưởng. Có tiếng nói nặng ký trong Thiệu Hoa thị.
thực lực như vậy đâu chỉ là có tiếng nói nặng ký? Dương Đằng Phi khiêm tốn hơi quá.
Diệp Dương Thành không bắt bẽ Dương Đằng Phi, nghe lão trả lời xong gật đầu, nói chuyện Trần Thiếu Thanh gặp trong Thiệu Hoa thị.
Diệp Dương Thành nói với Dương Đằng Phi:
- Chút nữa ngươi liên lạc với bọn họ, nhanh chóng điều tra rõ ngọn nguồn chuyện này. Sau khi được tin tức chính xác thì báo ta biết ngay.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Dương Đằng Phi nghe chuyện Trần Thiếu Thanh gặp trong Thiệu Hoa thị, tim lão run lên. Dương Đằng Phi biết mặc kệ là ai, có mục đích gì khi núp trong bóng tối ngáng chân Trần Thiếu Thanh, theo tính cách bao che của Diệp Dương Thành thì người đó chắc chắn tàn đời.
Lòng nghĩ lung tung, mặt ngoài Dương Đằng Phi không nói nhảm, cung kính nói:
- Lão bộc sẽ thông báo với bọn họ ngay, cố gắng mau chóng điều tra chunẹ này.
Với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành thì không linh phó, thần sử nào dám nói không. Diệp Dương Thành sớm đoán được câu trả lời của Dương Đằng Phi, hắn hờ hưng gật đầu, cắt đứt liên lạc tâm linh, lững thững bước hướng phòng bệnh của Lâm Đông Mai.
Trần Thiếu Thanh là bằng hữu của Diệp Dương Thành, là cánh tay của hắn. Mặc kệ người ngáng chân Trần Thiếu Thanh có mục đích gì thì Diệp Dương Thành sẽ không ngồi ngó. Nếu dám xuống tay với Trần Thiếu Thanh thì Diệp Dương Thành sẽ cho kẻ đó biết thò tay có nguy hiểm đứt tay.
Không cần đắn đo nhiều, đây chỉ là yêu ghét.
Bất giác tâm tính của Diệp Dương Thành thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng có một điều không thay đổi đó là bao che. Diệp Dương Thành chẳng những không thay đổi mà còn bao che hơn cả trước kia.
Diệp Dương Thành đẩy cửa phòng bệnh ra, Lâm Mạn Ny canh giường suốt buổi tối đang cầm bình nước sôi định mở cửa.
Thấy Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt mình làm Lâm Mạn Ny giật mình kêu lên:
- A! A Thành!
Lâm Mạn Ny cười tươi như hoa:
- Sao ngươi về rồi?
Nghe Lâm Mạn Ny hỏi, Diệp Dương Thành nhếch môi cười nói:
- Ha ha, lo xong việc nên đương nhiên quay về.
Diệp Dương Thành khều mũi Lâm Mạn Ny, ngay trước mặt mấy y tá tình cờ đi ngang, hắn hỏi:
- Mấy hôm nay co nhớ ta không?
Lâm Mạn Ny đỏ mặt ấp úng:
- Ta...
Chờ mấy y tá đi xa, Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:
- Nhớ.
Nhìn vẻ mặt Lâm Mạn Ny nhăn nhó, Diệp Dương Thành cười phá lên:
- Ha ha.
Diệp Dương Thành xoa đầu Lâm Mạn Ny:
- Ta đi vào nói chuyện với Lâm viện trưởng, nàng đi lấy nước đi.
Lâm Mạn Ny liếc xéo Diệp Dương Thành với cái nhìn nhũn người.
Tình yêu có khi nóng bỏng nhưng nhiều lúc thản nhiên, một chút ấm áp.
Giữa tình nhân với nhau không thể nào luôn tương kính như tân, tình yêu giận dỗi nói cười, nhẹ nhàng thoải mái kéo dài lâu hơn, có sức sống hơn là tình yêu oanh liệt.
Lần đầu tiên Diệp Dương Thành yêu ai, Lâm Mạn Ny cũng không có kinh nghiệm yêu đương. Hai người cảm thấy ở chung với nhau thoải mái, vui vẻ mới là quan trọng, nói cười là sự biểu đạt tình yêu.
Lâm Mạn Ny biểu đạt kín đáo chút, Diệp Dương Thành thì không e dè gì, không che đậy. Ta và bạn gái liếc mắt đưa tình, ngại gì ai?
Diệp Dương Thành nhìn theo Lâm Mạn Ny cầm bình nước nóng biến mất ở cầu thang lầu ba, hắn xoa cằm cười gian sau đó biểu tình nghiêm túc bước vào phòng bệnh của Lâm Đông Mai.
Lâm Mạn Ny từ dưới lầu xách bình nước sôi vào phòng bệnh, Diệp Dương Thành và Lâm Đông Mai đang nói chuyện về mẫu thân ruột của Lâm Mạn Ny.
Thấy Lâm Mạn Ny trở về, Diệp Dương Thành không tránh né, quay đầu cười nói:
- Mạn Ny, hai hôm nữa chúng ta cùng nhau đi Cù Hằng thị một chuyến.
Diệp Dương Thành đột nhiên nhắc đến chuyện đó làm Lâm Mạn Ny ngạc nhiên:
- A?
Ngây người giây lát sau Lâm Mạn Ny nhìn hướng Lâm Đông Mai:
- Nhưng Lâm mụ mụ...
Chú ý thấy Lâm Mạn Ny do dự, Lâm Đông Mai cười hiền hòa:
- Không sao, bác sĩ nói mấy hôm nữa Lâm mụ mụ có thể xuất viện, ngươi và A Thành cùng nhau đi đi.
Lâm Đông Mai ngoắc Lâm Mạn Ny:
- Qua đây, Lâm mụ mụ nói một chút tình huống cụ thể về mẫu thân ngươi.
Nghiêm Kiến Binh là thư ký thị ủy Thiệu Hoa thị, năm mươi mây tuổi, mặt mũi hiền lành. Ai lần đầu tiên gặp Nghiêm Kiến Binh đều sẽ không liên tưởng gã và quan tham lớn số một Thiệu Hoa thị, sẽ không ai suy đoán Nghiêm Kiến Binh từng làm việc ác. Trong mắt người bình thường thì Nghiêm Kiến Binh thân thiện với người, nói chuyện dí dỏm, là một thư ký thị ủy vừa có tấm lòng vừa có năng lực.
Nhưng sự thật là từ sáu năm trước Nghiêm Kiến Binh nhậm chức thư ký thị ủy Thiệu Hoa thị cho đến nay, trong sáu năm ngắn ngủi gã lợi dụng chức quyền vào lúc thích hợp mạnh tay gom gần sáu ngàn vạn nguyên kếch xù, xứng là quan tham lớn số một Thiệu Hoa thị.
Trong tiền tài Nghiêm Kiến Binh tham ô chừa cho mình, cho người thân không được ba nhiêu, đa số là để bôi trơn các mối quan hệ, tức là dùng tiền tài lót được.