Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 427-1: Hẹn gặp lại? Ngươi đi được sao ? (Thượng)

Đối với trí thông minh của Nhung Cầu thì nó biết mình họ gì, cực kỳ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành.

Nhung Cầu lười biếng nằm trên cỏ nghỉ trưa, một cô bé sáu, bảy tuổi ôm bóng da bẩn tới gần nó, vụng về nằm sấp trước mặt Nhung Cầu.

- Chó lớn, ngươi cõng ta đi chơi được không?

Đôi mắt to ngập nước nhìn Nhung Cầu, ánh mắt khao khát làm nó không cách nào từ chối được.

Thế là Nhung Cầu đứng dậy lắc lông dài, thò đầu cọ nhẹ vào mặt cô bé ra hiệu leo lên ngồi trên lưng mình.

Được Nhung Cầu cho phép, cô bé ôm bóng da hớn hở cười khúc khích bò dậy. Cô ném ném trái bóng da ra xa, níu lông Nhung Cầu, bò lên lưng nó. Cô bé hưng phấn mặt đỏ hồng.

Nghe tiếng cười vui vẻ của cô bé ngồi trên lưng mình, Nhung Cầu cong lưng lắc mình đi dạo trên sân thể dục. Đối với Nhung Cầu được cường hóa trung giai thì cõng mấy đứa nhỏ đơn giản như uống nước, không cảm giác nặng bao nhiêu.

Mỗi khi đám nchó chơi vui, bốn phía tràn ngập tiếng cười thì Nhung Cầu cảm thấy rất tự hào, vì cảm xúc này nên nó và đám nhóc chơi với nhau rất hợp.

Đám nhỏ muốn vui vẻ, Nhung Cầu muốn có thành tựu, đôi bên cùng có lợi.

Nhung Cầu cõng cô bé nhàn nhã đi dạo trên cỏ, nó chợt nghe tiếng bóng da xì hơi.

Xì!

Nhung Cầu dừng bước, quay người lại. Nhung Cầu trông thấy trái bóng da lúc trước được cô bé ôm nay xẹp xuống, một bàn chân đen thui đạp trên trái bóng. Từ bàn chân nhìn lên trên, Nhung Cầu thấy một người toàn thân bao phủ trong vải đen.

Người này cho Nhung Cầu cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt tay gã cầm chủy thủ lóe tia sáng lạnh làm nó thấy bất an.

Nhung Cầu quỳ rạp xuống ra hiệu cô bé leo xuống dưới, đây là hành động đặc biệt của riêng nó. Cô bé ngoan ngoãn bò xuống lưng Nhung Cầu, cô bé không nhìn trái bóng lúc trước mình vứt bó, nhảy nthó rời đi.

Sau khi cô bé đi, Nhung Cầu chậm rãi đứng dậy phát ra tiếng gầm gừ, dường như nó rất sợ hãi, suýt quỳ xuống trước người mặc áo đen.

Người mặc áo đen thấy phản ứng của Nhung Cầu, cúi đầu nhìn hình chụp trong tay, lẩm bẩm, thanh âm giống giọng nữ.

- Bọn chúng có thể không chết nhưng ngươi thì không được.

Người áo đen xé hình chụp Nhung Cầu thành mảnh vụn bay đầy trời, cầm chủy thủ từng bước đi tới gần nó.

- Ư ư...

Nhung Cầu chậm rãi thụt lùi, miệng phát ra tiếng gầm gừ. Nếu có ai hiểu loài chó có mặt tại đây sẽ thấy Nhung Cầu đang thụt lùi nhưng thật ra ra... Càng như tích súc lực lượng, chuẩn bị nhào lên cắn.

Người áo đen không chú ý đến chi tiết đó, đối với nàng thì giết một con chó không khó khăn. Đơn giản là cầm chủy thủ xẹt qua cổ nó, chặt đứt đầu con chó là nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành hơn phân nửa.

Người áo đen hoàn toàn thả lỏng, giễu cợt đến gần Nhung Cầu, nói:

- Ngươi... Không thể không chết.

Chủy thủ giơ cao qua đầu, xuyên qua vải đen che mặt mơ hồ thấy biểu tình dữ tợn đến vặn vẹo của nữ nhân.

Nhung Cầu không có giác ngộ nhắm mắt chờ chết, nó chưa từng có suy nghĩ đó. Làm một con chó Ngao được cường hóa trung giai, làm động vật loài có vú duy nhất được Diệp Dương Thành cường hóa, Nhung Cầu cảm thấy nó nên lấy ra bản sắc vua chó.

Khi người áo đen giơ cao chủy thủ thì Nhung Cầu sủa dồn dập:

- Gâu gâu!

Nhung Cầu vừa sủa vừa hoàn thành tích súc lực lượng, nó nhảy cẫng lên, răng anh nhọn hoắc lộ ra trong không khí.

Nhung Cầu cường hóa trung giai, cơ bắp toàn thân một khi bị hoàn toàn điều động thì tốc độ chạy nhanh nhất là 150km/1h. Qua một đọn thời gian tích lũy lực lượng, tốc độ bộc phát của Nhung Cầu vượt qua 280km/1h.

Người áo đen sơ sẩy đến gần Nhung Cầu khoảng cách một thước, khoảng cách quá ngắn. Nhung Cầu đột nhiên nổi khùng lên, người áo đen bản năng đỡ nhưng nàng không thể an toàn lùi ra.

Xoẹt phập!

Chủy thủ vung lên dễ dàng đâm vào bên trái người Nhung Cầu, nó nhảy lên cao đè người áo đen té cái bịch xuống đất. Nhung Cầu bị đau, nó há to mồm máu, sức cắn 560kg đủ để nó cắn đứt cổ người áo đen.

- Gâu gâu!

- A!!!

Tiếng chó sủa vang vọng trên sân thể dục thật lâu. Tiếng người áo đen gào thét chói tai xen lẫn với tiếng sủa của Nhung Cầu bện thành khúc giao hưởng kỳ lạ.

Chủy thủ của người áo đen đâm thủng cơ thể Nhung Cầu, nó cũng cắn trúng cổ nàng. Trong quá trình người áo đen vùng vẫy, Nhung Cầu bị thương nặng mềm gục xuống. Vì mất máu quá nhiều nên Nhung Cầu chìm trong hôn mê. Chốc lát sau trán người áo đen lóe luồng sáng xanh mờ áo bắn thẳng lên trời.

Tàn hồn thoát thể xác xoay vòng trên người Nhung Cầu.

- Chó ngu, ngươi cho rằng cắn đứt cổ của nàng là ta sẽ chết sao? Ha ha ha ha ha ha!

Tàn hồn cười đắc ý:

- Giết ngươi xong nhiệm vụ của cô nãi nãi đã hoàn thành hơn phân nửa, thánh chủ thánh mẫu sẽ ban cho ta một thể xác vĩnh hằng. Từ hôm nay trở đi, cô nãi nãi chính là thánh nữ thứ hai của Giới...

- Vậy sao?

Trong lúc tàn hồn đắc y cười to thì sân thể dục trống trải bỗng vang lên giọng thanh niên trẻ hờ hững nói:

- Thế thì ta nên chúc mừng ngươi, đúng không?

Giọng nam đột nhiên vang lên làm tàn hồn giật nảy mình.

- Là ai?

Thanh âm chói tai như ngàn vạn cây kim đâm thủng màng tai, làm người nhức đầu như búa bổ. May mắn thanh âm của tàn hồn không thể lọt vào tai người bình thường, nếu không thì trong Quang Minh cô nhi viện có một đám con nít, Diệp Dương Thành sẽ giết chết nàng trước khi nàng há mồm nói chuyện.

Diệp Dương Thành nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa cô nhi viện, ngoái đầu cười nói với Lâm Mạn Ny, ánh mắt lạnh băng liéc vầng sáng xanh âm u người bình thường không trông thấy. Nhờ lực lượng Cửu Tiêu và Cửu Tiêu thần cách phối hợp, Diệp Dương Thành phát ra thanh âm chỉ mình tàn hồn nghe thấy.

Diệp Dương Thành nói:

- Lưu Tuyết Doanh, ngươi còn muốn chơi đén khi nào?

- Lưu Tuyết Doanh?

Tàn hồn ở giữa không trung ngây ra rồi cười chói tai:

- Ha ha ha ha ha ha? Ta nhận ra ngươi, ngươi là người thứ hai trong danh sách, xếp sau chó ngu. Nhưng cô nãi nãi không phải Lưu Tuyết Doanh, hôm nay cô nãi nãi không tâm tình chơi với ngươi, hẹn gặp lại.

- Hẹn gặp lại?

Diệp Dương Thành cười trào phúng nói:

- Ngươi đi được sao?

Diệp Dương Thành vừa dứt lời, giữa không trung vang tiếng hét thảm.

- A!!!

Tàn hồn kinh hoàng hét thất thanh:

- Diệp Dương Thành, ngươi làm gì với ta?

Diệp Dương Thành nheo mắt nói:

- Chẳng qua không để ngươi nhanh chóng chạy đi.

Đáy mắt Diệp Dương Thành lóe tia sát khí lạnh lẽo nhưng hắn che giấu rất kỹ, Lâm Mạn Ny đi bên cạnh hắn không nhìn thấy sát niệm lóe qua trong mắt Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành phớt lờ tàn hồn hét chói tai, hắn nhân dịp Lâm Mạn Ny đi bên cạnh không chú ý đến tình huống trong sân thể dục, thì thầm:

- Phân giải thuật, đốt!

- A?

Lâm Mạn Ny sững sổ nhìn hướng Diệp Dương Thành:

- A Thành mới nói gì sao?

- À, ta nói đêm nay chúng ta đừng đi ra ngoài ăn.

Vẻ mặt Diệp Dương Thành bình tĩnh cười nói:

- Thời tiết hôm nay rất tốt, hay chúng ta ăn tối bên đống lửa trong sân? Cho bọn nhỏ cùng chơi vui luôn. Mạn Ny, nhìn bên kia đi.