Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 280-1: Buồn cười không biết sống chết (Thượng)

Đoàn người từ vùng ngoại ô quay về tiểu khu. Diệp Dương Thành lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng khách, lúc này đã năm giờ sáng. Diệp Dương Thành đứng ở cửa thay dép, bản năng liếc Phó Diệc Chi theo sau lưng mình. Ai ngờ Phó Diệc Chi nở nụ cười làm nũng với Diệp Dương Thành.

Trời, đây là lão quái vật hơn ba trăm tuổi!

Lòng Diệp Dương Thành dậy sóng, hắn suýt ói hết đồ ăn trong dạ dày.

Diệp Dương Thành khó khăn ổn định nỗi lòng dao động, qua một đoạn đường cố gắng thích ứng, hắn buộc mình chấp nhận hiện thực này.

Diệp Dương Thành gượng gạo gật đầu với Phó Diệc Chi:

- Vào đi.

- Vâng thưa phụ thần.

Phó Diệc Chi hết sức cung kính như một đứa con hiếu thảo đúng tiêu chuẩn, mặc dù Diệp Dương Thành không muốn có đứa con này chút nào.

Từ rừng rậm về nhà Diệp Dương Thành hiểu rõ hơn quan hệ, thứ tự bối phận, địa vị của đám người. Một điều chắc chắn rằng Diệp Dương Thành ở trên đỉnh kim tự tháp, vừa là chủ nhân của đám người Triệu Dung Dung, Hình Tuấn Phi, Tiểu Thương Ưu Tử, Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên, cũng là... Phụ thần của Phó Diệc Chi.

Tuy rằng cho đến bây giờ Diệp Dương Thành vẫn thấy rất hoang đường, bản năng chống cự. Nhưng sự thực chính là sự thực, trừ phi hắn nhẫn tâm bỏ nhiều công đức huyền điểm, linh lực ban chết cho Phó Diệc Chi, nếu không sự thật hắn có nhi tử đã là chuyện ván đóng thuyền.

Tiếp theo Phó Diệc Chi thần chi di vong giả về địa vị chắc chắn cao hơn thần sử, linh sử, trên nô bộc. Cho nên đám người Triệu Dung Dung, Hình Tuấn Phi, Tiểu Thương Ưu Tử, Sở Minh Hiên, Đường Thái Nguyên gọi Phó Diệc Chi là thần tử.

Cuối cùng hình thành bản đồ quan hệ như sau: Diệp Dương Thành làtồn tại tối cao, sau đó là Phó Diệc Chi, rồi các thần sử, linh sử nhóm Triệu Dung Dung.

Trong lòng Diệp Dương Thành nhớ kỹ mối quan hệ của đám người, nhận ly nước lọc từ tay Triệu Dung Dung. Diệp Dương Thành ngồi xuống sofa, uống hớp nước, quay đầu nhìn Phó Diệc Chi, cơ miệng giật giật ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Phó Diệc Chi...

Phó Diệc Chi khom lưng:

- Phụ thần.

Phó Diệc Chi nhỏ giọng nói:

- Phụ thần gọi con là Tiểu Chi được rồi.

- Phụt!

Diệp Dương Thành mới uống hớp nước lọc không chịu nổi phun vào mặt Phó Diệc Chi.

Bộ dáng Phó Diệc Chi rất vui vẻ, cực kỳ hưởng thụ.

Tưởng tượng xem, một nam nhân thoạt trông hơn ba mươi nhưng tuổi thật ba trăm gần bốn trăm tuổi đứng trước mặt ngươi, nhỏ nhẹ nói:

- Người có thể gọi tra là tiểu X...

Khi ngươi gặp loại tình huống này phản ứng đầu tiên của ngươi là gì? Bingo, chúc mừng ngươi đáp đúng.

Bốp!

Một cú tát mạnh làm Phó Diệc Chi điếc tai.

Diệp Dương Thành cố nén không ói, đứng lên hung dữ nói:

- Sau này gọi ngươi là Phó Diệc Chi, tổ cha nó, còn lải nhải thì tá tiễn ngươi xuống địa ngục để tự kiểm điểm!

Rầm!

Tuy Phó Diệc Chi trở thành thần chi di vong giả, bị rót nhiều quan niệm trước kia không tồn tại nhưng gã không ngốc. Phó Diệc Chi ngây người, Diệp Dương Thành nổi giận cho gã hiểu rằng hắn rất phản cảm với biểu hiện của gã.

Đối với thần tử cuồng nhiệt tôn sùng phụ thần của mình, đây là tín hiệu nguy hiểm biết bao.

Phó Diệc Chi lập tức quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ trả lời:

- Vâng, Diệc Chi cẩn tuân pháp chỉ của phụ thần.

Diệp Dương Thành nhướng đuôi chân mày, hừ mạnh:

- A?

Phó Diệc Chi run cầm cập, vội vàng sửa lời:

- Phó Diệc Chi cẩn tuân pháp chỉ của phụ thần.

Thấy hành động của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành bớt phản cảm.

- Đứng lên đi.

Sau khi kêu Phó Diệc Chi đứng lên, Diệp Dương Thành nhìn bộ đồ thủng lỗ chỗ như ăn mày của gã, phất tay nói:

- Đi phòng vệ sinh tắm rửa đi.

Diệp Dương Thành quay đầu kêu Đường Thái Nguyên:

- Thái Nguyên, ngươi đi lấy bộ đồ cho hắn. Tùy tiện chọn một bộ trong tủ áo của ta, tắm xong lại mang hắn đến gặp ta.

Phó Diệc Chi, Đường Thái Nguyên đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Hai người quay đi.

Diệp Dương Thành mỉm cười với Triệu Dung Dung, nói:

- Dung Dung làm một phần, à không, hai phần ăn sáng. Một phần làm gia vị nhiều chút, phần kia... Tùy nàng, có thể nuốt vào bụng là được.

Triệu Dung Dung uyển chuyển cười với Diệp Dương Thành:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Triệu Dung Dung xoay người đi nhà bếp.

Lúc này Diệp Dương Thành thở phào, cầm remote mở ti vi, chỉ vai mình, không quay đầu nói:

- Ưu Tử, nàng qua đây xoa bóp cho ta. Bị lão già kia lăn qua lộn lại cả đêm, tổ cha nó!

Tiểu Thương Ưu Tử đã quen nghe Diệp Dương Thành chửi tục, nàng nhếch môi cười, nhẹ nhàng đứng sau lưng hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.

Ăn sáng xong Diệp Dương Thành gọi điện thoại cho Trương Ngọc Thiến, kêu nàng sửa sang tài liệu các quan viên trong phạm vi Khánh Châu thị đưa cho hắn. Diệp Dương Thành ngồi trên sofa một lúc, đánh răng rửa mặt. Phó Diệc Chi mặc bộ đồ ở nhà của Diệp Dương Thành nhăn nhó bước ra khỏi phòng ngủ của hắn.

Quần áo của Diệp Dương Thành trừ mấy bộ đồ tây ra đa số là thời trang tuổi trẻ như hắn. Đường Thái Nguyên còn chọn bộ đồ ở nhà cho Phó Diệc Chi, bởi vậy gã mặc vào rất kỳ cục.

May là Diệp Dương Thành không soi mói cách ăn mặc của Phó Diệc Chi, thấy gã đi ra hắn kêu qua ăn sáng. Diệp Dương Thành khá mâu thuẫn thân phận hiện tại của Phó Diệc Chi nhưng chưa đến nỗi ngược đãi không cho gã ăn sáng.

Diệp Dương Thành ngồi trên sofa hưởng thụ Tiểu Thương Ưu Tử xoa bóp, hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Bảy giờ, Phó Diệc Chi làm xong chuyện Diệp Dương Thành giao cho, bao gồm tắm rửa ăn cơm vân vân. Phó Diệc Chi đi tới bên cạnh Diệp Dương Thành, ngồi xuống sofa.

Nhìn hành động của Phó Diệc Chi dễ dàng thấy chênh lệch giữa gã và người hầu. Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử còn đỡ, hai nàng ở bên cạnh Diệp Dương Thành lâu, bình thường hay ngồi sofa hoặc một số việc nhỏ không còn chờ đợi được cho phép. Còn đám người Hình Tuấn Phi làm gì, bao gồm ngồi sofa phải được Diệp Dương Thành gật đầu mới dám ngồi.

Phó Diệc Chi tự nhiên ngồi xuống, từ điểm này đã thấy gã khác với người hầu.

Thấy Phó Diệc Chi ngồi xuống, Diệp Dương Thành không chút e dè gọn gàng hỏi thẳng:

- Lần này ngươi đến Khánh Châu thị chuyên môn vì tìm ta?

- Bẩm phụ thần, lần này Phó Diệc Chi đến Khánh Châu thị đúng là vì phụ thần. Nhưng sau khi Phó Diệc Chi đến Khánh Châu thị có vài việc cần giải quyết.

Nghe Phó Diệc Chi nói chuyện rất lạ, hơi chú ý sẽ phát hiện gã xưng hô bản thân làm người ta không biết nên khóc hay cười.

- Chuyện thứ nhất là thanh lý dư nghiệt Phủ Thủ bang, chuyện thứ hai là điều tra tung tích nanh vuốt hai ác ma trong không gian thần cấm từng xuất hiện tại Khánh Châu thị. Chuyện thứ ba là điều tra kỹ vụ án mấy dư nghiệt Phủ Thủ bang bán quốc cầu vinh định làm rối loạn xã hội Khánh Châu thị...

- Dư nghiệt Phủ Thủ bang bán quốc cầu vinh?

Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

- Theo tình báo mới nhất ngành gián điệp thu được, sau khi phụ thần trừng trị Lưu Tồn Huy bang chủ Phủ Thủ bang, hơn hai ngàn dư nghiệt Phủ Thủ bang hấp dẫn nhân viên tình báo phái chủ chiến của chính phủ Nhật trú đóng tại Khánh Châu thị chú ý.