Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 187: Kế nghi binh trong liên hoàn kế

Phía tây huyện Ôn Nhạc, là một mảnh đất duy nhất trong huyện thành huyện Ôn Nhạc được xem là “khu dân nghèo”, những địa phương khác tấc đất tấc vàng, nhưng đất bên phía tây này lại không đáng tiền, hoặc là nói do nhiều nơi can thiệp, cho dù có tiền cũng không mua được bao nhiêu đất để phát triển.

Bởi vì dân cư tại tây giao phức tạp, là nơi đóng quân của đông đảo người làm công cùng một ít đội ngũ côn đồ từ bên ngoài tụ tập, chỉ cần động một chút là liên lụy toàn thể, hơn nữa một khi động tây giao, như vậy có nhiều người làm công từ bên ngoài đến làm sao an bài?

Phải biết rằng trong huyện thành, cho dù là nhà nằm vùng ngoại thành tiền thuê một tháng cũng hai ba ngàn đồng, cho dù là ba phòng một phòng khách, ba người cùng hợp thuê cũng phải chi trả gần ngàn đồng mỗi người, căn bản là không thực tế.

Cho nên do đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng, địa phương sinh hoạt của người làm công đến từ bên ngoài, so sánh với phồn hoa trong thành hoàn cảnh tây giao chỉ có thể dùng ba chữ đến hình dung: bẩn, loạn, kém.

Tây giao long xà hỗn tạp, đồng thời cũng là địa phương án kiện liên tục phát sinh, nhưng bởi vì tính lưu động của dân cư quá lớn, quản lý vô cùng khó khăn, vụ án phát sinh tại tây giao chưa từng thành công phá án.

Bản thân tây giao chính là “khu dân nghèo”, mà bên cạnh tây giao càng là khu dân nghèo trong dân nghèo, nước đen bốn phía, mùi hôi ngút trời, ngày thường không có ai chọn lựa nơi này để hoạt động, nhưng đêm nay thì khác, ở bên cạnh tây giao, bên cạnh hố phân ngoài trời có một tòa nhà xi măng đèn đuốc sáng trưng.

Ở tầng thấp nhất của tòa nhà, cạnh bàn bát tiên cũ kỹ, có hai tiểu lưu manh chừng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm đủ màu đang ngồi xem thường hố phân tanh tưởi bên cạnh, xem thường ruồi muỗi đầy trời, đồng dạng xem thường con chuột cùng con gián bò loạn khắp nơi.

Hai người ngồi cạnh bàn bát tiên, bên cạnh có hai thùng bia, giữa bàn còn bày chút điểm tâm nhắm rượu.

- Hai chúng ta, lục lục a…

Thanh âm hai người vung quyền đứng thật xa đều có thể nghe được, bộ dáng tựa hồ thật phấn khởi:

- Ha ha, mày lại thua rồi, uống, uống nhanh lên!

- Mẹ nó, tao cũng không tin đêm nay lão tử luôn thua…ừng ực ừng ực…lại đến!

- Tứ cá tứ ah…

Không khí náo nhiệt, hai tiểu lưu manh càng uống càng hứng khởi, đứng lên hoa tay múa chân vui sướng.

Ngay lúc hai người thủ tiêu gần một thùng bia, cửa gỗ tàn cũ của ngôi nhà bỗng nhiên bị người đẩy ra, chỉ nghe phịch một tiếng, cửa gỗ nặng nề ngã xuống đất, bụi mù bay đầy trời…

Tìm mãi gần một giờ, Ngô Húc Đông rốt cục tìm được nơi này, mà hai tiểu lưu manh đang uống bia chính là mục tiêu lần này của hắn.

Lẳng lặng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hai lưu manh đã dừng động tác, sát khí trên mặt Ngô Húc Đông tràn ngập:

- Rốt cục đã bị ta tìm được rồi…

Trên thân hai tiểu lưu manh tản ra năng lượng nồng đậm, vừa thấy được hai người kia, Ngô Húc Đông cơ hồ nhận định hai tiểu lưu manh tuyệt đối là thành viên của đám dị nhân đang làm loạn trong huyện Ôn Nhạc!

- Ngươi…

Nhìn thấy Ngô Húc Đông đá cửa mà vào, sắc mặt một tiểu lưu manh lạnh lùng vươn tay chỉ vào Ngô Húc Đông đang định mở miệng quát mắng, thì tiểu lưu manh còn lại sắc mặt đại biến kêu lên:

- Người của tổ chức Dị Sát!

- Nguyên lai các ngươi biết về tổ chức Dị Sát.

Năng lượng chân khí tản mát trên thân hai tiểu lưu manh đã nói cho Ngô Húc Đông, hai người này chỉ là dị nhân B cấp bất nhập lưu mà thôi, đối với S cấp như hắn mà nói, căn bản không có gì quan trọng.

Nghe được tiểu lưu manh gọi tên tổ chức, trên mặt Ngô Húc Đông cười lạnh:

- Các ngươi đã biết còn dám hạ tử thủ với thành viên tổ chức Dị Sát? Quả thật là chán sống!

- Hừ, đừng ở đây thổi với chúng ta…hay khoác lác!

Tiểu lưu manh đầu tiên ợ một hơi rượu, bộ dáng xú thí trời đất bao la lão tử lớn nhất, lỗ mũi hướng lên trời nói:

- Đại ca…đại tỷ của chúng ta…đều là S…S cấp, nếu biết điều thì cút…cút nhanh lên!

- Nga? Phải không?

Hai mắt Ngô Húc Đông tỏa sáng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng:

- Ta chỉ cần một người còn sống, hai người các ngươi ai muốn chết?

- Chết con mẹ ngươi!

Tiểu lưu manh gọi tên tổ chức Dị Sát giận tím mặt, chấn động thân hình, chân khí dị nhân dày đặc khuếch tán…

- Muốn chết!

Ngô Húc Đông biến sắc, trong phút chốc sát khí tràn đầy!

Một khắc này tiểu lưu manh không tiếc trả giá tản mát ra chân khí dị nhân của mình, ngoại trừ cầu viện còn có thể làm gì? Tuy Ngô Húc Đông cuồng vọng, nhưng không có nghĩa là kẻ ngu, hai dị nhân S cấp liên thủ, hắn căn bản không chút chỗ tốt!

Sau tiếng hét lớn, thân hình Ngô Húc Đông nhảy lên cao hung tợn đánh về hướng hai tiểu lưu manh.

Hai tiểu lưu manh cũng không ngu ngốc, vừa thấy hắn đánh tới, quay đầu bỏ chạy…

- Hỗn đản!

Bổ nhào đánh hụt, Ngô Húc Đông tức giận thân hình như mũi tên lao ra ngoài, đuổi theo hai tiểu lưu manh kia!

Hai trốn một truy, truy truy trốn trốn, rất nhanh đã rời khỏi khu vực cạnh tây giao, một đầu đâm vào rừng cây nhỏ ngoại thành, hai tiểu lưu manh mệt thở hồng hộc, Ngô Húc Đông truy theo phía sau nổi trận lôi đình:

- Hai tên hỗn đản, ta giết các ngươi!

Hắn nâng tay đánh ra hai đạo năng lượng âm linh, hai tiểu lưu manh lại giống như có đôi mắt sau lưng, thật khó khăn tránh thoát năng lượng công kích của Ngô Húc Đông.

Ngay khi Ngô Húc Đông nâng tay chuẩn bị tiếp tục công kích, lại nghe được hai tiểu lưu manh vui mừng kêu lên:

- Đại ca, đại tỷ!

Hai cỗ chân khí bàng bạc bao trùm về hướng Ngô Húc Đông…

Ai ngờ Ngô Húc Đông bị chân khí bao phủ, chẳng những không lộ vẻ hoảng sợ, ngược lại thoáng ngây ra liền phá lên cười:

- Buồn cười a buồn cười! Vô tri a vô tri! Bất quá chỉ là một dị nhân mới thăng lên S cấp cùng một dị nhân AA cấp, cũng dám cuồng vọng xưng tôn ở huyện Ôn Nhạc! Ta…

Tiếng cười của hắn chợt ngừng phắt lại, sắc mặt biến thành có chút âm tình bất định.

Nếu chỉ là một dị nhân mới thăng S cấp cùng một dị nhân AA cấp, hắn hoàn toàn nắm chắc tiêu diệt hai người đương trường, dù sao hắn là dị nhân S cấp lâu đời, hai người kia không thể so sánh.

Nhưng nếu như là một dị nhân S cấp, một dị nhân AA cấp cùng năm sáu A cấp, dù lá gan hắn có lớn cũng không dám tùy tiện ra tay…hắn còn chưa lợi hại tới mức xem thường chiến thuật biển người.

Tiếng cười to dần dần chuyển thành ngưng trọng, ngay lúc thần sắc Ngô Húc Đông biến thành chần chờ, thanh âm một nữ nhân thản nhiên vang lên:

- Chúng ta không muốn thành kẻ địch của tổ chức Dị Sát, hôm nay không giết ngươi, cút!

- Ngươi…

Ngô Húc Đông biến sắc, đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thanh âm của một nam tử vang lên:

- Huyện Ôn Nhạc là địa bàn của chúng ta, quyết không cho phép tổ chức Dị Sát nhúng tay vào, lại có lần tiếp theo, giết không tha!

- Giết không tha!

Bảy tám người đồng thanh hô to giết không tha, đem Ngô Húc Đông trấn trụ.

Trong lúc nhất thời hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, thả người nhảy lên triển khai đôi cánh bay mất…

Thẳng đến lúc này, “dị nhân huyện Ôn Nhạc” từ sau thân cây hiện hình, chính là Đường Thái Nguyên, Trương Ngọc Thiến, Vương Minh Khi bọn họ…

Làm linh thị cấp bậc cao nhất trong đám người, trên mặt Vương Minh Khi thoáng hiện ý cười mơ hồ, nhìn thoáng qua phương hướng mà Ngô Húc Đông rời đi, sau đó nhìn hai tiểu lưu manh nói:

- Chấn Cương, Lâm Lập, hai người biểu diễn thật không tệ ah…

- Đa tạ linh thị đại nhân khích lệ!

Ngô Chấn Cương cùng Tống Lâm Lập khom người cúi đầu, lễ độ cung kính khiêm tốn nói.

Hai người vừa dứt lời, Triệu Dung Dung giáng xuống, nhìn lướt qua mọi người mở miệng nói:

- Chủ nhân có lệnh, ngoại trừ Ngô Chấn Cương cùng Tống Lâm Lập, những người còn lại về nhà trước!

- Dạ, linh sứ đại nhân!

Nhóm người Đường Thái Nguyên cúi đầu đáp, Triệu Dung Dung gật gật đầu, nói:

- Đi thôi, chủ nhân ở trên cũng nhìn thấy đâu.

Lời này nói ra làm Diệp Dương Thành buồn bực, nói thế nào giống như hắn đang ở “cõi trên” đây?

Mấy phút sau, trong phòng khách nhà thuê…

- Chủ nhân.

Hình Tuấn Phi bước lên nói:

- Kế nghi binh đầu tiên đã hoàn thành xong, sau khi Dực Yêu trở về sẽ cho rằng chúng ta chỉ có bao nhiêu đó thực lực, rất nhanh sẽ gọi thêm nhân công chạy tới bao vây tiễu trừ chúng ta.

- Nga? Đại khái sẽ có bao nhiêu người?

Diệp Dương Thành có chút hăng hái hỏi.

- Đêm nay chúng ta biểu hiện thực lực vừa phải, không quá mạnh mẽ cũng không quá yếu, vừa lúc trấn áp nhuệ khí của Dực Yêu, nếu tranh đấu chưa chắc sẽ thắng.

Hình Tuấn Phi thoáng trầm ngâm rồi nói ra:

- Cho nên lão bộc cho rằng, Dực Yêu sẽ vì ôm đồm công lao, tuyệt không phao tin khắp nơi, mà sẽ bí mật điều khiển một ít dị nhân A cấp đi vào huyện Ôn Nhạc, dù sao đêm nay chúng ta dựa vào nhân số, chỉ cần đánh vỡ chiến thuật biển người của chúng ta, hắn cũng không cần phải sợ hãi.

- Vì sao không biểu hiện cường thịnh hơn một chút?

Diệp Dương Thành có chút bất mãn nói:

- Hiện tại các ngươi cũng đã có thực lực ngoài S cấp đi? Chỉnh ra hai dị nhân S cấp, cho hắn điều thêm người đi tới chẳng phải tốt hơn sao? Cần gì phải tốn sức như vậy!

- Ha ha…

Hình Tuấn Phi cùng Sở Minh Hiên nhìn nhau, Sở Minh Hiên tiến lên một bước nói:

- Chủ nhân, nếu đêm nay chúng ta lộ ra hai S cấp, dưới tình huống hoàn toàn trấn áp mà lại buông tha cho Dực Yêu, hắn không phải kẻ ngu xuẩn, sẽ phát hiện có vấn đề, chẳng những sẽ không gọi thêm người mà còn trốn chạy.

- Ân…khụ…

Diệp Dương Thành giật mình, ho khan một tiếng che giấu xấu hổ, nói:

- Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi…