Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 124: Tràn đầy khinh thường

- Dị hóa đến thời gian nhất định sẽ nổi điên!?

Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi liếc nhau, thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.

Dương Đằng Phi ngẫm nghĩ giây lát, trả lời:

- Chủ nhân, lão bộc chưa từng nghe nói có dị nhân nào đột nhiên bị điên. Nhưng có khá nhiều người nắm giữ năng lực dị hóa dẫn đến tính cách thay đổi hẳn. Ví dụ bốn Yêu Ma Quỷ Quái mà chủ nhân vừa nhắc, tính cách của bọn họ đã thoát khỏi phạm trù người bình thường, cực kỳ vặn vẹo.

Diệp Dương Thành đăm chiêu gật gù. Tính cách hoàn toàn thay đổi, đây là tiêu chuẩn điên sao? Nghe mấy lời Dương Đằng Phi giải thích, Diệp Dương Thành hiểu một điều, đám dị nhân không chú ý vấn đề tính cách thay đổi hẳn, bọn họ mặc nhận đương nhiên.

Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ giây lát, hỏi tiếp:

- Đối với những người tính tình thay đổi hẳn sẽ có thủ đoạn xử lý gì? Hoặc mặc kệ?

- Đương nhiên là mặc kệ.

Dương Đằng Phi trả lời ngay:

- Không ai sẽ vì lý do hoàn toàn đổi tính mà ra tay với dị nhân, bởi vì sẽ khiến tất cả dị nhân toàn thế giới phản đối. Không người nào muốn mạo hiểm đối địch thiên hạ.

Diệp Dương Thành gật nhẹ:

- Ừm!

Diệp Dương Thành không hỏi gì thêm, xoay người bước xuống lầu. Triệu Dung Dung bay bên cạnh Diệp Dương Thành, Vương Minh Kỳ và Dương Đằng Phi thì đi song song sau lưng hắn. Nhìn từ điểm này không khó nhìn ra khác biệt một chữ giữa linh thị và linh phó, đẳng cấp cách biệt rất ghiêm ngặt.

Suốt ngày hôm nay Diệp Dương Thành hầu như không nghỉ ngơi. Bám xác ruồi trâu xử lý tinh nhuệ Lục gia, chạy như điên đuổi giết Hắc Yêu, Bạch Ma, Hỏa Quỷ, Lam Quái. Tuy lúc trước chờ Triệu Dung Dung tiến hóa cho Diệp Dương Thành chút thời gian nghỉ ngơi nhưng không đủ phục hồi tinh thần mệt rã rời.

Dù mệt Diệp Dương Thành vẫn phải đi cửa tiệm, hắn đã chuẩn bị tinh thần mở cửa tiệm thêm một tháng, lấy ba, năm chục vạn dưới gầm giường ra tiêu. Diệp Dương Thành sẽ đi cao ốc buôn bán nhà đất trả tiền mua nhà rồi dọn đi.

Mặc dù ở trong nhà được người thân, phụ mẫu yêu thương nhưng mang đến nhiều bất tiện cho Diệp Dương Thành. Nói là dọn đi không có nghĩa là Diệp Dương Thành luôn ở bên đó, hắn định ba ngày hai lần về nhà ở, ngẫu nhiên đi nhà mua ngụ một chốc giải quyết bí mật không để ai biết.

Về xe cộ, giờ Diệp Dương Thành đã thỏa mãn, mau sớm hay muộn đều như nhau. Bây giờ Lục gia chắc chắn không còn đường lật kèo, sẽ không ai chú ý vào Diệp Dương Thành nhưng khi cần cẩn thận phải hết sức thận trọng. Mặc dù Diệp Dương Thành không sợ gây chuyện nhưng có câu nói sao đây, chi tiết quyết định thành công hoặc thất bại.

Diệp Dương Thành bước vào cửa tiệm, bỗng nghe đệ đệ Diệp Cảnh Long kêu lên:

- Ca đến rồi!

Thanh âm sốt ruột và hân hoan.

Diệp Dương Thành dừng bước nhìn hướng phát ra thanh âm, Diệp Cảnh Long chen tới đứng cạnh hắn.

Diệp Dương Thành cười hỏi:

- Có chuyện gì?

Diệp Cảnh Long rất đắc ý trả lời:

- Có thành tích rồi!

Diệp Cảnh Long áp sát Diệp Dương Thành, kiêu ngạo hĩnh mũi nói:

- Bốn trăm tám mươi mốt điểm, đủ lên đại học!

Diệp Dương Thành cười khổ nói:

- Bốn trăm tám mươi mốt điểm?

Nhưng thi đậu là tốt rồi, hạng ba cũng kệ nó, quan trọng là hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu. Diệp Dương Thành không để bụng Diệp Cảnh Long khoe khoang trước mặt mình, dù sao lúc trước hắn thi được có hơn ba trăm điểm.

Diệp Dương Thành vừa chen lấn đi hướng quầy vừa nhìn Diệp Cảnh Long, hỏi chuyện liên quan trường đại học:

- Ghi tên trường nào trong bảng nguyện vọng?

Diệp Dương Thành khá thoải mái vấn đề lên đại học, chỉ cần đi đại học thì mặc kệ là hạng hai hay ba.

- Ghi học viện Cù Châu.

Diệp Cảnh Long cười nhăn nhở:

- Khoa chính quy!

Diệp Cảnh Long đắc ý, Diệp Dương Thành chỉ biết trợn trắng mắt:

-...

Diệp Dương Thành khó khăn chen lấn đến trước quầy, chưa kịp kéo ghế ngồi xuống Diệp Cảnh Long đã áp sát.

Diệp Cảnh Long ngập ngừng nói:

- Ca, hôm nay chúng ta tụ họp học sinh.

Trong tiệm quá ồn ào, Diệp Dương Thành không nghe rõ ràng, phản xạ hỏi:

- Học sinh gì?

Diệp Cảnh Long tưởng đâu Diệp Dương Thành hỏi thân phận bạn học, ngoan ngoãn trả lời:

- Là bạn cấp ba.

Diệp Cảnh Long trông chờ lấy tiền trong túi Diệp Dương Thành:

- Đã tốt nghiệp, cũng có thành tích thi đại học rồi, mọi người định mở tiệc rồi sẽ mỗi người đi mỗi ngã. Phải rồi, ca...

Diệp Dương Thành khẽ ừ:

- Gì?

Diệp Dương Thành ra hiệu Diệp Cảnh Long nói tiếp.

- Ca còn nhớ hôm trong bệnh viện ta đi thăm bạn học kia không?

Diệp Cảnh Long gãi tóc gáy, nói:

- Hôm chúng ta ra bệnh viện thì hắn cũng chuyển trường. Cứ nghĩ sau này không liên lạc được nữa, ai dè hắn tự liên lạc với chúng ta, nói buổi tối sẽ tham gia họp mặt. Ca xem...

Diệp Dương Thành xì cười nói:

- Nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch, đang lấy vải thưa che mắt thánh?

Diệp Dương Thành kéo hộc tủ rút ra hai nàn khối tiền đưa tới trước mặt Diệp Cảnh Long:

- Chơi vui đi, chút nữa ta sẽ nói với phụ mẫu. Tối hôm nay ngươi không về nhà?

- Vâng, các bạn nói ăn cơm rồi đi karaoke, sau đó đi bar...

Diệp Cảnh Long cầm tiền, hoàn thành mục đích, hấp tấp bỏ lại một câu rồi đi ngay. Diệp Dương Thành nhìn bóng lưng Diệp Cảnh Long, hắn cười khẽ. Tuổi trẻ... Thật tốt.

Diệp Dương Thành nghe Diệp Cảnh Long nhắc Triệu Dật Phong làm hắn nhớ tới hôm ấy đi bệnh viện thăm Trần Thiếu Thanh gặp một số chuyện. Diệp Dương Thành suy nghĩ nhóc con kia là nhi tử hay tôn tử của phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Chiết Giang?

Diệp Dương Thành buồn cười lắc đầu, ném hết những suy nghĩ lung tung đi. Diệp Dương Thành vẫn không yên lòng, hắn móc điện thoại di động ra làm bộ gọi điện thoại.

Sự thật là Diệp Dương Thành nói chuyện với Triệu Dung Dung đứng cạnh mình:

- Dung Dung, nàng đi theo Cảnh Long, ta sợ tiểu tử này chút nữa uống say sẽ gây chuyện. Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra hãy báo cho ta biết ngay, hiểu không?

Triệu Dung Dung cười ngọt ngào, cúi người sau đó biến mất. Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi nhìn vị trí Triệu Dung Dung đã đứng, vẻ mặt mong chờ. Vì sao người được phái ra ngoài không phải bọn họ?

Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi không kiềm được có suy nghĩ đó, và càng kính sợ Triệu Dung Dung hơn. Dù sao Triệu Dung Dung là cận thần của thần tôn, không so sánh được.

Diệp Dương Thành bận rộn trong tiệm, công việc buôn bán kém hơn hai ngày đầu khai trương một chút nhưng vẫn là người đến người đi, khách hàng chật tiệm. Diệp Dương Thành không chú ý thấy cửa tiệm thời trang phía xéo đối diện, Lưu Tuyết Oánh đứng ngó sang bên hắn, biểu tình đầy nghi ngờ.

* * *

- Trần Thiếu Thanh!

Mặt Lâm Phong đen như lọ nồi nhìn Trần Thiếu Thanh mới từ bên ngoài về đồn công an.

Lâm Phong đập bàn giậm chân, tức giận quát:

- Trong mắt ngươi còn có sở trưởng ta đây?

Nghe Lâm Phong trách mắng, Trần Thiếu Thanh lại nhìn Trương Bảo Khang, chỉ đạo viên đứng trong phòng, gã hiểu lý do Lâm Phong kêu đến. Nhưng kêu Trần Thiếu Thanh chia công lao trokng tay mình cho bọn họ? Gã không ngốc.

Mặc dù Lâm Phong hiện là sở trưởng nhưng không chừng ngày mai sẽ... Sợ cái khỉ gì!

- Lâm sở trưởng nói cái gì vậy?

Trần Thiếu Thanh lộ vẻ mặt nai ngơ ngác:

- Tại sao bảo là trong mắt ta không có sở trưởng người đây? Nếu người có ý kiến gì với ta xin hãy nói thẳng ra đi, nếu không có gì thì ta còn vụ án chưa giải quyết xong, đang bận.

- Tốt, tốt lắm!

Nghe Trần Thiếu Thanh trả lời, Lâm Phong tức giận bật cười nói:

- Cánh cứng rồi đúng không? Không để ta vào mắt phải không? Ta hỏi ngươi, hôm nay ta kêu ngươi đến gặp ta thì ngươi đang ở đâu? Mới làm phó sở trưởng đã lơ là nhiệm vụ, ngươi có biết hôm nay trong trấn xảy ra chuyện gì không? Nếu như không có ta, chỉ đạo viên, Trương sở trưởng ở trong sở chỉ huy thì ngươi biết sẽ xảy ra chuyện lớn cỡ nào?

Lâm Phong mắng phun nước miếng, Trương Bảo Khang đứng ra làm người hòa giải:

- Rồi rồi, lão Lâm. Tiuẻ Trần dù gì mới từ đội hiệp cảnh chuyển sang, lơ là một chút là bình tĩnh. Ngươi đừng nổi nóng, để đồng chí khác nhìn thấy thì không hay.

Trương Bảo Khang trấn an Lâm Phong xong quay sang lạnh lùng liếc Trần Thiếu Thanh, nói:

- Tiểu Trần, ngươi thật tình, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không có mặt công tác. Chuyện hôm nay cho qua, sau này nhớ chú ý.

Trần Thiếu Thanh đứng yên không trả lời.

chỉ đạo viên cho rằng Trần Thiếu Thanh bị hù sợ, nặn vẻ thân thiện nói:

- Tiểu Trần, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Đợi chút nữa ngươi quay về viết bài kiểm tra đưa lên, chúng ta cho qua việc này đi, ngươi thấy sao?

chỉ đạo viên nói xong, Lâm Phong có vẻ nổi khùng cũng nhìn Trần Thiếu Thanh chằm chằm. Mặc dù ánh mắt chỉ nhìn Trần Thiếu Thanh giây lát rồi dời sang nơi khác nhưng bày rõ ràng tâm tình của Lâm Phong.

Trần Thiếu Thanh cong môi cười nói:

- Viết kiểm tra? Không thành vấn đề.

Trần Thiếu Thanh liếc ba nam nhân kẻ xướng người họa, bẻ ngón tay nói:

- Có phải trong kiểm tra viết Trần Thiếu Thanh ta, phó sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn lúc công tác tự ý rời vị trí công tác về nhà ngủ, không hay biết trong khu vực quản lý xảy ra vụ án lớn? May mắn có Lâm sở trưởng, chỉ đạo viên, Trương phó sở trưởng chăm chỉ công tác nhờ thế tránh cho thương vong lớn?

Trương Bảo Khang gật đầu ngay:

- Đúng, càng sâu sắc càng tốt!

Trần Thiếu Thanh nhún vai hỏi:

- Có giấy bút không? Ta viết liền.

Thoáng chốc Lâm Phong hết giận, gật đầu cười:

- Có, ngươi đợi một chút.

Lâm Phong vừa đi vừa nói:

- Biết sai có thể sửa, vẫn là đồng chí tốt!

Trần Thiếu Thanh nhún vai không tỏ ý kiến, mắt lóe tia khinh thường.