Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 121: Lão tử cho các ngươi triệt để tuyệt chủng

Tần suất sét đánh là ba giây một lần, độ dày đặc khiến người giận sôi. Diện tích ba trăm thước vuông lại có mấy ngàn tia chớp vòng đi vòng lại chà đạp.

Mây đen trên bầu trời bám sát mục tiêu, mặc cho một già một trẻ di chuyển bao xa, muốn né tia chớp dày đặc oanh tạc? Khó khăn hơn lên trời rất nhiều.

Trong quá trình né tránh, đầu óc một già một trẻ toàn tìm cách làm sao thoát khỏi bị sét đánh. Hai người quên mất điểm quan trọng nhất: Tại sao bọn họ bị sét đánh nhiều lần nhưng không chết? Con người không phải con gián, người bình thường bị sét đánh trúng trán đã sớm gặp diêm vương! Thế nhưng một già một trẻ như kim cương bất tử, liên tục chịu tia chớp oanh tạc.

Nơi này là trong ảo cảnh tu di Diệp Dương Thành tạo ra. Giờ phút này, Diệp Dương Thành đứng trên tường vân trong mây đen dày đặc nhìn xuống dưới, một già một trẻ bị chà đạp mình đầy vết thương, cực kỳ chật vật.

Trong hiện thực, Triệu Dung Dung đã xuất hiện trước mặt một già một trẻ, hung tợn trừng hai người rơi vào ảo cảnh tu di khó thể tỉnh lại. Triệu Dung Dung lầu bầu chửi rủa, nghe kỹ hóa ra nàng mắng một già một trẻ lúc trước tấn công nàng.

Một con dao găm nửa trong suốt, mỏng như cánh ve hiện ra trong tay Triệu Dung Dung, ánh nắng phản chiếu lưỡi dao tỏa màu sắc mộng ảo. Dao găm chậm rãi tới gần cổ lão nhân.

Phập!

Một tiếng vang khẽ khàng, cổ lão nhân bị rạch một lỗ hổng lớn, máu tuôn ra ồ ạt.

Triệu Dung Dung phớt lờ cảnh tượng đó, chuyển sang nhìn cái cổ trắng nõn. Thanh niên và lão nhân ở trong ảo cảnh tu di gào thét, tức giận chửi mắng, khóc rống van xin tha. Hai người không hay biết cơ thể trong hiện thực bị người cắt đứt cổ họng.

Phập!

Lại một tiếng vang khẽ, cổ thanh niên cũng bị Triệu Dung Dung cầm dao găm cắt một lỗ hổng lớn, máu phun tung tóe như suối. Một nhát lấy mạng.

Khi Triệu Dung Dung cắt vỡ cổ họng một già một trẻ, Diệp Dương Thành đang hăng hái vui đùa. Cửu Tiêu thần cách đưa ra một gợi ý làm Diệp Dương Thành nhìn ngẩn ngơ nửa ngày.

- Ảo cảnh tu di nhoót hồn phách hai biến dị phản thần giả, xin lựa chọn xóa sổ hoặc thu phục.

Diệp Dương Thành ngẩn ngơ:

- Thu... Thu phục!?

Diệp Dương Thành phản xạ hỏi:

- Làm sao thu phục được?

- Năng lượng linh hồn của dị biến giả, biến dị phản thần giả cao hơn nhân loại bình thường rất nhiều. Trước mắt cơ thể hai biến dị phản thần giả đã chết, linh hồn bị giam cầm trong ảo cảnh tu di của người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách.

Cửu Tiêu thần cách giải thích rằng:

- Người khống chế Cửu Tiêu thần cách có thể lựa chọn xóa sổ hồn phách hai người này, khiến cho hồn phi phách tán. Có thể chọn thu phục hồn phách hai người này, trở thành linh phó của người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách.

Diệp Dương Thành gãi đầu, ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:

- Vậy thu phục thành linh phó đi.

- Tuyển chọn thành công, tiêu hao bốn mươi điểm linh lực...

Gợi ý của Cửu Tiêu thần cách khiến Diệp Dương Thành cảm nhận được cái gì gọi là cái bẫy tiêu phí, sau khi xong việc mới nói cho ngươi biết tốn bao nhiêu tiền.

May mắn bốn mươi điểm linh lực đối với Diệp Dương Thành bây giờ không quá lớn, tiêu hao thì kệ nó.. Diệp Dương Thành đang lo khuếch trương khu vực quản lý không đủ người dùng, so với Triệu Dung Dung thì một già một trẻ này sẽ giúp được nhiều thứ.

Chờ Triệu Dung Dung mang một già một trẻ đến trước mặt hắn, Diệp Dương Thành tranh thủ tính toán được và mất, tính tới tính lui vẫn không rõ ràng.

Tước đoạt xóa sổ hai biến dị phản thần giả ít nhất được gần ngàn điểm linh lực, một trăm điểm công đức huyền điểm. Nhốt hồn phách của hai người trong ảo cảnh tu di, giết cơ thể trong hiện thực, tuy có thể thu làm linh phó nhưng lãng phí nhiều linh lực, công đức huyền điểm.

Mãi khi Triệu Dung Dung mang một già một trẻ bay về chỗ Diệp Dương Thành thì hắn vẫn không cách nào tính toán rõ ràng, hắn làm như vậy là lời hay lỗ?

Hai sát thủ lúc trước muốn giết mình chớp mắt trở thành thuộc hạ trung thành nhât, Diệp Dương Thành hơi khó thích ứng kiểu trái ngược này. Một già một trẻ được Cửu Tiêu thần cách cảm hóa thì không có cảm xúc đó.

Triệu Dung Dung biết điều đứng một sau lưng Diệp Dương Thành, rất ngoan tôn lên địa vị chủ nhân của Diệp Dương Thành. Sát thủ một già một trẻ thì đứng trước mặt Diệp Dương Thành, chân mềm nhũn quỳ gối xuống đất.

Hai người đồng thanh kêu lên:

- Linh phó khấu kiến chủ nhân!

Diệp Dương Thành phất tay ý bảo hai người đứng dậy:

- Đứng lên đi.

Diệp Dương Thành đánh giá một già một trẻ từ trên xuống dưới, nói:

- Báo tên tuổi, quê quán, nghề nghiệp lúc còn sống đi, và lý do đến Bảo Kinh Trấn.

Nam nhân trẻ tuổi vâng dạ đứng lên, cung kính nói:

- Tiểu phó tên Vương Minh Kỳ, người Hà Nam. Lúc còn sống hai mươi tuổi, nghề ban đầu là học sinh trung học. Sau này trong một trận đánh nhau phần não bị tổn thương nặng, bị người ném vào kho lạnh. Ta ở trong kho lạnh bảy tiếng mới được phụ mẫu nghe tin chạy tới cứu ra, đưa đi cấp cứu.

- Khi tiểu phó tỉnh lại chợt phát hiện mình có năng lực khống chế không khí biến lạnh. Khi đó tâm cao khí ngạo cho rằng có thể giành thiên hạ, rời khỏi bệnh viện tìm kẻ đã đánh tiểu phó, đông lạnh bọn họ thành cột băng.

- Nhưng gần năm tiếng sau cảnh sát tìm đến nhà tiểu phó. Vì quá hoảng hốt, tiểu phó giết mấy tên cảnh sát, bỏ trốn khỏi quê hương. Trong lúc lưu lạc gặp Dương thúc, thành cộng tác với nhau, làm sát thủ. Lý do đến Bảo Kinh Trấn thì xin chủ nhân tha thứ, tiểu phó không biết.

Diệp Dương Thành gật gù, bề ngoài rất là bình tĩnh.

Diệp Dương Thành đưa mắt sang lão nhân, hỏi:

- Còn ngươi?

Lão nhân lớn tuổi khoanh tay đứng, cực kỳ cung kính nói:

- Bẩm chủ nhân, khi còn sống lão bộc tên Dương Đằng Phi, quê ở Hà Nam, trước khi chết là sinh nhật sáu mươi hai tuổi của lão bộc.

- Mười bảy năm trước lão bộc là đội viên phòng cháy, một lần ngoài ý muốn bị kẹt trong đám cháy. Sau đó lão bộc may mắn chạy trốn, có năng lực điều khiển nhiệt độ không khí, cao nhất đến chín trăm hai mươi bảy độ. Mười bảy năm nay lão bộc là sát thủ của tổ chức Dị Sát.

Dương Đằng Phi nói đến đây ngừng lại, ngẫm nghĩ cách nói:

- Lần này tới Bảo Kinh Trấn là vì có người tuyên bố treo giải thưởng trong tổ chức Dị Sát, để lại lời nhắn...

Diệp Dương Thành nổi hứng thú:

- A?

Diệp Dương Thành hăm hở nhìn Dương Đằng Phi, hỏi:

- Treo tiền thưởng bao nhiêu? Lời nhắn như thế nào?

Dương Đằng Phi cung kính thuật lại nguyên văn:

- Số tiền treo thưởng chủ nhân là tám ngàn vạn nhân dân tệ, nguyên văn ghi chú: Dị nhân này có năng lực hút dị năng của người khác, trước mắt đẳng cấp thấp, chờ hắn lớn lên sẽ là tai hạo ngập đầu cho dị nhân giới ta!

Diệp Dương Thành nhún vai:

- Các ngươi thật sự tin điều này?

Diệp Dương Thành hỏi:

- Nếu đây chỉ là trò đùa thì sao?

- Không ai dám đùa kiểu đó với tổ chức Dị Sát!

Dương Đằng Phi chém đinh chặt sắt nói:

- Bao gồm tổng thống các nước lớn như Mỹ, Anh!

-...

Diệp Dương Thành ngây người giây lát, đè xuống ý định hỏi cụ thể tình huống tổ chức Dị Sát.

Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi:

- Vì vậy các ngươi đến đây? Tám ngàn vạn nhân dân tệ? Đáng giá sao?

Dương Đằng Phi lắc đầu, nói:

- Tiền không phải vấn đề.

Vẻ mặt Dương Đằng Phi cung kính khom lưng, nói:

- Quan trọng là sau khi người thuê tuyên bố giải thưởng, cao tầng tổ chức Dị Sát tăng thêm một điều: Ai hoàn thành nhiệm vụ này tổ chức sẽ ban cho thành viên đó một huy chương vàng sát thủ.

- Huy chương vàng sát thủ?

Diệp Dương Thành thấy buồn cười hỏi:

- Thứ này đáng để các ngươi liều mạng?

- Ai đều muốn.

Dương Đằng Phi cho Diệp Dương Thành lời giải thích trợn mắt há hốc mồm:

- Huy chương này đối với thành viên tổ chức Dị Sát toàn thế giới là vinh dự chí cao vô thượng. Có huy chương này sát thủ đó tùy thời tùy chỗ tùy ý triệu tập bất cứ thành viên nào trong giới dị nhân phục vụ cho mình. Tổ chức Dị Sát tồn tại mấy trăm năm, đã...

Diệp Dương Thành nghe đến đây không kiềm được nữa:

- Khoan khoan!

- Tổ chức Dị Sát tồn tại mấy trăm năm? Đùa sao?

- Lão bộc không dám nói đùa với chủ nhân.

Dương Đằng Phi tỏ vẻ hoảng sợ nói:

- Tổ chức Dị Sát thật sự đã tồn tại mấy trăm năm, sát thủ dị nhân trong tổ chức trải rộng khắp thế giới. Tổng bộ ở đâu thì chỉ có cao tầng tổ của chức ở các lục địa, sát thủ vàng mới biết. Dù là sát thủ cao cấp cũng không biết vị trí tổng bộ. Điều quan trọng nhất khi có được huy chương vàng sát thủ đó là quyền năm mươi năm vào tổng bộ một lần tránh né tai họa...

Diệp Dương Thành không nghe lọt tai những lời Dương Đằng Phi nói tiếp theo. Tâm tình Diệp Dương Thành bực bội pahảy tay, Dương Đằng Phi và một linh phó trẻ tuổi khác, Triệu Dung Dung rời khỏi phòng. Một mình Diệp Dương Thành ngồi trên mép giường, lắc đầu cười khổ.

Mỗi năm mươi năm đứng đầu các thần ra tay tẩy trừ dị nhân một lần, trong giới dị nhân trái đất gọi đây là dị tai. Đứng đầu các thần ra tay nhưng không thể xóa sạch hết. Trên trái đât có một tổ chức Dị Sát gì đó, tổ chức có tổng bộ có thể trốn tai họa.

Diệp Dương Thành trợn trắng mắt:

- Tổ cha nó, cái khỉ gió gì?

Diệp Dương Thành giơ ngón giữa hướng ngoài khung cửa sổ.

Diệp Dương Thành không chú ý thấy khi hắn giơ ngón giữa biểu thị xem thường thì áng mây trên bầu trời cuồn cuộn hình thành một khuôn mặt cười như có như không.

Nếu Diệp Dương Thành trông thấy mặt cười này sẽ giật mình nhảy cẫng lên khỏi mép giường, vì đường nét khuôn mặt rất giống đứng đầu các thần.

Thần sẽ có sơ hở nghiêm trọng như vậy sao? Có thể không?

Tiếc rằng Diệp Dương Thành không suy nghĩ nhiều, hắn giơ ngón giữa xong lại ngồi xuống mép giường.

Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:

- Ngươi không đụng ta thì ta không đụng ngươi. Nếu ngươi đụng vào ta... Lão tử cho các ngươi triệt để tuyệt chủng! Cha nó!