Chanh Mật Ong

Chương 8

Tô Vũ Nịnh cơm nước xong liền đến chỗ Trinh Thanh Duyệt giúp đỡ nhặt rau, cô không nghĩ đến hóa ra mỗi ngày Trịnh Thanh Duyệt lại phải làm nhiều việc như vậy, mua đồ ăn, nhặt rau, rửa rau, thái rau, ngày hôm sau lại phải đến sớm để chế biến thành những món ăn ngon lành đó.


Tô Vũ Nịnh vừa nhặt rau cảm khái nói: "Dì Trịnh à, hóa ra mỗi ngày người đều vội vàng bận bịu như vậy. Bọn con sẽ giúp người nhiều một chút."


Trịnh Thanh Duyệt cười nói: "Tâm ý của mấy đứa dì nhận hết, nhưng mà mấy đứa cứ về nhà thành thật học tập cho tốt đi, người lớn làm gì có ai không vất vả đâu, con nhìn mẹ con xem, người ngoài nhìn vào không phải chỉ thấy bà ấy mỗi ngày vẻ vang, nhưng bên trong có bao nhiêu mệt nhọc thì cũng chỉ có mình bà ấy biết rõ."


Tô Vũ Nịnh trầm mặc, bản thân mỗi ngày đều chỉ biêt chơi, rất ít khi suy nghĩ đến ba mẹ như thế nào, lại luôn nghĩ rằng họ không có gì vất vả.


Trịnh Thanh Duyệt còn nói thêm: "Mẹ con ấy mà, thường xuyên trời còn rất sớm đã đến chỗ dì mua bữa sáng, bà ấy nói là, nếu không phải bởi vì có hai cô con gái đáng yêu như vậy, bà ấy có khả năng thật sự muốn từ chức, dù sao thì tiếp viên hàng không có cấp bậc như bà ấy thì rất ít, đại đa số đều là những cô gái trẻ tuổi, bản thân già rồi trải qua hết rồi cũng không theo kịp bọn họ. Chân mỗi ngày đều phải mang giày cao gót vô cùng đau, dì nghe một lúc liền cảm thấy không thể chấp nhận được nữa rồi."


Tô Vũ Nịnh với Tô Vũ Ngâm vẫn luôn im lặng không dám nói lời nào, cũng có thể bởi vì sợ vừa mở miệng lại thành tiếng khóc. Trương Chí Phàm Hiểu chuyện bảo mẹ ngồi nghỉ ngơi, bản thân thì cầm lấy dao tiếp tục thái các loại đồ ăn.


10 giờ rưỡi tối, sau khi làm xong Tô Vũ Nịnh về đến nhà mệt đến mức nằm liệt trên giường. Cô nhớ tới khi cô còn nhỏ thường xuyên khóc nháo đòi mẹ, không cho mẹ đi, cho nên mẹ mỗi lần đều nhân lúc cô ngủ say mà đi. Bà ấy nhất định là rất vất vả, còn bản thân mình thì lại chỉ biết nghĩ đến mình, không ngăn được nước mắt.


Đêm đen yên tĩnh, Tô Vũ Nịnh nằm ở trên giường khóc một lúc lâu. Trương Chí Phàm sau khi về nhà viết xong bài tập, lại nhớ đến hôm nay Tô Vũ Nịnh vô cùng yên lặng, có chút đau lòng cô gái nhỏ liền gọi điện thoại qua.


Tô Vũ Nịnh nghe được tiếng điện thoại kêu, xoa xoa mắt nhận điện thoại. Tô Vũ Nịnh kìm tiếng khóc nức nở hỏi: "Alo, có chuyện gì thế."
Trương Chí Phàm nghe thấy có chút không thích hợp liền nói: "Ra đây cùng nhau ngắm trăng."


Tô Vũ Nịnh cười nói: "Ngắm với trăng cái gì, ngày mai tôi còn muốn đi học, ngủ."
Trương Chí Phàm chưa từ bỏ ý định nói: "Xuống dưới, Vũ Chanh. Anh trai đây hát cho em nghe."
Tô Vũ Nịnh từ chối. Trương Chí Phàm lại nói: "Tôi nhảy cho cậu xem."


Tô Vũ Nịnh lại từ chối. Trương Chí Phàm lại nói: "Vừa hát vừa nhảy được chưa."
Tô Vũ Nịnh nói: "Có thể xem xét."
Trương Chí Phàm vội kêu: "Nhanh chạy xuống dưới đi, công chúa nhỏ Vũ Chanh, lão nô ở dưới này chờ ngài." Tô Vũ Nịnh cười nói: "Cút đi."


Đêm đã khuya, cho dù là mùa xuân nhưng gió thổi vào người vẫn sẽ có chút lạnh như cũ.


Tô Vũ Nịnh quên khoác áo đã chạy xuống dưới, Trương Chí Phàm đã nghĩ đến từ sớm, mang theo thêm một cái áo khoác khoác lên người Tô Vũ Nịnh. Tô Vũ Nịnh cảm khái nói: "Anh trai à, vẫn là cậu hiểu tôi nhất."


Ngày hôm sau, Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm tới trường học từ sớm, một lát sau Lý Tử Mộc cũng đến. Trong phòng học chỉ có ba người bọn họ. Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm đều cúi người học bài, Lý Tử Mộc không muốn đến làm phiền đành phải tùy tiện ra ngoài đi bộ.


Hai mươi phút sau, Tiêu Uyển Oanh cùng Tư Đồ Tĩnh Trúc đến, các bạn học khác cũng lần lượt đến. Thấy Tô Vũ Nịnh đang học bài đều kinh ngạc không thôi. Tiêu Uyển Oánh lớn tiếng nói: "Tô Vũ Nịnh cậu đổi tính rồi hay là được mẹ cậu tái sinh lần nữa vậy. Vậy mà lại ở đây học bài."


Tô Vũ Nịnh ngẩng đầu lãnh khốc lại kèm theo chút hài nước nói: "Mẹ mình đem mình đi tái sinh một lần nữa rồi, đừng làm phiền mình."


Tiêu Uyển Oánh che miệng lại, lặng lẽ nói với Tư Đồ Tĩnh Trúc: "Này cậu là chịu đả kích gì vậy, nhóm chị em ba người học tra chúng ta chẳng lẽ có khả năng là phải giải tán rồi?" Tư Đồ Tĩnh Trúc nói: "Lời nãy cậu nói sai rồi, có lẽ cậu ấy chỉ được một hôm nay như vậy thôi."


Tiêu Uyển Oánh nói: "Đừng, cậu ấy không phải như thế đâu, hồi cấp hai đó cậu ấy cũng là một học tra, không biết sao đột nhiên lại có hứng thú muốn học tập, một phát liền thi được vào trường chúng ta hiện tại này, bây giờ như vậy cũng không phải là không có khả năng." Tư Đồ Tĩnh Trúc gật đầu.


Lý Tử Mộc đi dạo về vừa đúng lúc chuông vào học cũng vang lên, chủ nhiệm lớp quyết định sắp xếp chỗ ngồi lại một lần nữa. Tô Vũ Nịnh được sắp xếp ngồi với Lý Tử Mộc, Tiêu Uyển Oánh ngồi cùng Lý Chính Hạo, Giang Tuấn Vũ và Tư Đồ Tĩnh Trúc, còn Trương Chí Phàm thì được xếp ngồi cạnh Cao Hân Điềm.


Bởi vì lần thổ lộ trước đó, mà hiện tại hai người đều vô cùng xấu hổ, cũng không chủ động đi nói chuyện với nhau, vậy mà lần này lại được xếp vào ngồi cùng nhau. Hai người đều vô cùng tuyệt vọng. Nhưng mà cũng may, Tô Vũ Nịnh ngồi ở phía sau Trương Chí Phàm.


Tô Vũ Nịnh vô cùng vui vẻ, bản thân vừa mới có ý chí học tập lại được vây quanh bởi ba học bá, hơn nữa ngồi cùng bàn còn là học sinh giỏi từ trung học Ngân Hà chuyển đến.


Sau tiết tự học, Trương Chí Phàm đến sân thể dục buổi sáng cùng với Lý Chính Hạo và Giang Tuấn Vũ, cậu nói: "Minh thật sự, mình cũng quá đen rồi đi. Vô cùng xấu hổ luôn."


Giang Tuấn Vũ cười xấu xa nói: "Nếu không cậu chấp nhận Cao Hân Điềm đi, dù sao thì người ta lớn lên cũng xinh xắn, học tập lại tốt, chỉ là tính cách có hơi cao ngạo mà thôi."
Lý Chính Hạo cũng nói: "Mình cũng cảm thấy ủy viên học tập không tồi."


Trương Chí Phàm có chút tức giận: "Làm sao, Lý Chính Hạo cậu coi trọng người ta như vậy, bình thường thì không nói năng gì, cũng không có tiếp xúc gì nhiều với nữ sinh, vậy mà giờ lại ở đây khen Cao Hân Điềm."


Lý Chính Hạo bất đắc dĩ nói: "Mình đây chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, thêm nữa, mình không tiếp xúc nhiều cũng không phải là mình không tiếp xúc đúng không Giang Tuấn Vũ."


Giang Tuấn Vũ cười to nói: "Lão Lý nói rất đúng nha. Đi đi chạy nhanh đến sân đi bằng không chủ nhiệm lại muốn tiêu diệt chúng ta đó."
Đến sân thể dục.
Tô Vũ Nịnh đang cầm bánh bao ăn, Lý Tử Mộc ngồi bên cạnh xem truyện tranh << One Piece>>. Tô Vũ Nịnh hiếu kỳ hỏi: "Cậu không ăn sáng sao?"


Lý Tử Mộc nói: "Tôi không có thói quen ăn sáng."
Tô Vũ Nịnh nhiệt tình nói: "Không ăn bữa sáng thì sao được, đây, hôm nay tôi mua 4 cái bánh bao, cho cậu hai cái, dù sao tôi cũng không ăn hết."
Lý Tử Mộc ngại từ chối liền nhận lấy. Tô Vũ Nịnh lại hỏi: "Học bá, cậu xem truyện tranh gì vậy?"


Lý Tử Môc trả lời: <>/
"Vậy hả, tôi cũng muốn nhìn thử xe,. Cậu có thể cho tôi mượn từ tập một để đọc không, tôi đem << a suy>> cho cậu mượn."
Lý Tử Mộc mở cặp sách, vừa đúng lúc hôm nay mang theo tập một liền đưa cho Tô Vũ Nịnh mượn.


Giang Tuấn Vũ nghe thấy nói: "Ai u Tô Vũ Nịnh, << a suy>> cậu không cho tôi mượn mà lại cho cậu ta mượn, thật bất công mà."
Tô Vũ Nịnh khoe khoang nói: "Người ta cho tội mượn << Vua hải tặc>> cậu có không?"


Giang Tuấn Vũ vừa nghe xong liền hâm mộ, hai mắt phát sáng nói: "Thì ra là << One Piece nha, tôi đã nghe đến từ rất lâu rồi, nhưng mà vẫn chưa được đọc qua. Cho tôi mượn một quyển với được không."
Lý Tử Mộc nói: "Hôm nay tôi chỉ mang theo hai quyển thôi, chờ tôi về nhà lấy cho cậu mượn sau."


Giang Tuấn Vũ lại nói: "Tô Vũ Nịnh cho tôi mượn << a suy>> của cậu trước, tôi đảm bảo sau đó trả lại cho cậu nguyên vẹn." Tô Vũ Nịnh cười hì hì nói: "Bổn tiểu thư hôm nay vui vẻ nên cho cậu mượn trước."
Ở phía trước, Trương Chí Phàm nghe thấy Giang Tuấn Vũ nói Lý Tử Mộc có << One Piece>> cũng muốn mượn.


"Nghe nói cậu có << One Piece>" Trương Chí Phàm ngồi ở chỗ phía trên quay lại hỏi.
"Có, sao thế?"
"Cho tôi mượn xem đi."
"Cậu cái tên ngốc kia, ngạo kiều của cậu đi đâu rồi." Tô Vũ Nịnh hỏi Trương Chí Phàm.
"Bị cậu ăn rồi."
"Cho tôi mượn, học bá." Trương Chí Phàm còn nói thêm.


"Được, để tôi về nhà lấy thêm."
"Ai u, Trương Chí Phàm danh hiệu học bá cũng là cậu mà cậu cũng gọi người ta như vậy nữa nha, ai nhaaa."
Trương Chí Phàm mặc kệ, có ai mà không thích manga anime chứ.