Gửi đến: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: Có chuyện gì ở đây vậy?
Chuyện đó là sao hả? Hai người định làm gì vậy? Tớ gần như chết điếng khi bước vào phòng vệ sinh và Dolly đang đứng đó với cậu. Tớ cứ nhìn quanh quất tìm anh chàng giao nhận fax vì ngỡ anh ta đang trốn trong một buồng vệ sinh nào đó cùng một hộp bao cao su và dầu mát-xa ăn được, và sự hiện diện của chị chàng ở đó là cả một sai lầm khủng khiếp.
Nadine ơi là Nadine, tớ không quan tâm Dolly nói gì về Max Friedlander. Anh ấy hoàn toàn không phải thế. Có lẽ đã từng, nhưng đã thay đổi. Tớ biết mà. Tớ đã ở cùng anh ấy. Đã quan sát anh ấy với Paco, và đặc biệt với Ông Peepers (được rồi, tớ thừa nhận, tớ đã theo dõi anh ấy qua cửa sổ. Này, tớ không tự hào. Nhưng đó là sự thật). Ông Peepers ghét mọi người, nhưng nó đã bắt đầu thân thiện với Max. Tớ biết không thể đánh giá một người qua cách họ liên kết với thú vật, nhưng tớ nghĩ việc đó nói lên rất nhiều điều về Max, rằng anh ấy đã không tiếc bỏ thời gian ra để làm quen với thú nuôi của bà cụ, thậm chí con mèo có tính đa ng và nhìn chung thích biệt lập như Ông Peepers cũng đang bắt đầu thân thiện với Max. Được rồi chứ?
Và phải rồi, có lẽ tỉ lệ thành công của tớ không như mong đợi, xét tới việc Aaron tình tự với Barbara Bellerieve sau lưng tớ mà tớ không hề hay biết, nhưng tớ thực sự không nghĩ Max đi chơi với tớ là để đưa tớ lên giường. Vì nếu những gì Dolly nói là đúng, Max có thể có bất kỳ ai. Vậy sao anh ấy lại muốn tớ? Không phải tớ đang khiêm tốn đâu. Ý tớ là, sao một anh chàng như thế lại tìm đến một phóng viên chuyên trách mục lượm lặt trong khi anh ta có thể có--ai nhỉ, Cindy Crawford, nếu cô ấy không đang mặn nồng bên chủ nhân Skybar, hay công chúa Stephanie xứ Monaco, hay ai đó đình đám như thế? Thật đấy, Nadine, cậu cứ thử suy nghĩ mà xem.
Có vậy thôi. Tớ không điên đâu. Chỉ thấy tổn thương. Nói gì thì nói, tớ đâu phải còn em bé.
Mel
Tái bút: Tớ có thể xí xóa cho cậu nếu cậu giúp tớ lựa mua đôi giày mới tại Nine West để mang cùng cái đầm mới của tớ.
Gửi đến: Mel Fuller <
[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Về việc: Được thôi. Đi chơi với hắn đi. Xem tớ có thèm quan tâm không.
Nhưng tớ muốn có một bài tường thuật đầy đủ ngay khi cậu đi về. Hiểu chưa?
Và tớ cảnh cáo cậu, Mel, nếu gã này làm tan nát trái tim cậu và cậu rầu rĩ ủ dột trong đám cưới của tớ, chính tay tớ sẽ giết cả hắn v
Nad:-[
Gửi đến: John Trent <
[email protected]>
Từ: Jason Trent <
[email protected]>
Về việc: Tiểu thuyết nào?
Em đang viết tiểu thuyết? Em rũ mình ra khỏi sự trói buộc của gia sản, em đang sống một cuộc đời hai mặt, em đang cố giải đáp bí ẩn đằng sau vụ tấn công bà lão, và em đang viết tiểu thuyết? Nói thật, em nghĩ em là ai vậy? Bruce Wayne[6] chăng?
Gửi đến: Jason Trent <
[email protected]>
Từ: John Trent <
[email protected]>
Về việc: Batman
Thật ra em không tin Bruce Wayne từng viết tiểu thuyết, cũng như đã rũ mình ra khỏi sự trói buộc của gia sản. Em tin, anh ấy đã chi dùng gia sản của mình khá rộng rãi trong nỗ lực chống tội phạm. Dù anh ấy đã sống cuộc đời hai mặt. V giải đáp bí ẩn đằng sau vụ tấn công bà lão, đến thời điểm này chắc Bruce đã làm tốt hơn em. Em chỉ không hiểu--sao có kẻ lại muốn một bà lão hiền lành phải chết như thế nhỉ? Lý giải gần đúng nhất mà cảnh sát đưa ra là, đây là một vụ trộm bị gián đoạn--nhưng bị gián đoạn như thế nào? Và bởi ai? Mel từng đề cập tới việc người gác cửa hay nhầm căn hộ 15B của cô ấy với căn hộ 15A của bà Friedlander. Điều này khiến em suy nghĩ về những lời mà một người bạn làm cảnh sát đã nói - đây gần như là tác phẩm của tên giết người thích mặc quần áo phụ nữ, ngoại trừ việc bà lão không phù hợp với hồ sơ nạn nhân. Em đang tự hỏi liệu hắn có nhầm nhà... nếu bà Friedlander không phải là nạn nhân như tính toán ban đầu của hắn. Và một khi nhận ra mình đã nhầm, hắn đã cố làm cho xong, nhưng không thể ra tay hoàn tất nó, và cuối cùng đành để dở dang công việc. Em chẳng biết nữa. Chỉ là đôi điều đáng suy nghĩ thôi.
Em đã hỏi thăm mấy người gác cửa trong chung cư, không ai trong số họ nhớ đã cho ai lên tầng 15 vào tối hôm đó--dù một người trong bọn họ hỏi em đã cắt tóc phải không. Hình như, anh ta đã gặp Max trước đây, và trong lúc có biết em không hoàn toàn là hàng thật, anh ta cũng không nhận ra hình dạng em đúng là đã thay đổi đến mức nào. Đáng sợ khi ta có an ninh như thế, đúng không? Dù sao, nếu anh ngoan, em sẽ gửi cho anh hai chương đầu trong tác phẩm của em. Nó nói về một nhóm người thiếu mọi đức tính bù lại--kiểu như các bạn của Mim ấy. Anh sẽ thích mê nó cho coi. Chúa ơi, em phải đi đây. Em phải có mặt ở Film Forum 15 phút nữa...
John
Gửi đến: John Trent <
[email protected]>
Từ: Jason Trent <
[email protected]>
Về việc: Thật không thể tin nổi
Film Forum? Cho nên em mới không chịu tới buổi trao tặng? Em định đi xem phim Tóc hoe đỏ có liên quan, đúng không?
Gửi đến: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: Tường thuật cuộc hẹn
18:00
Việc chuẩn bị cho buổi hẹn bắt đầu. Tớ xỏ chiếc đầm xanh tuyệt đẹp mà cậu đã chọn giúp tớ vào. Lưu ý là nó hơi lộng lẫy để đi ăn tối và xem phim. Thêm cái áo khoác len pha cô-tông. Mẹ sẽ hài lòng. Nhớ câu ngạn ngữ của bà không: Con biết trời có thể trở lạnh trong rạp chiếu phim vào mùa hè. Mang đế mỏng cao gót tập đi đứng trong nửa giờ. Có điều bị trẹo chân hai lần. Tớ đã sẵn sàng phiêu lưu rồi.
18:30
Bắt đầu khởi hành xuống khu trung tâm. Biết tớ ắt hẳn trông rất xinh, vì bị mò mẫm trên chuyến tàu số 9 đi giữa Quảng trường Times và Nhà ga Penn. Thúc cùi chỏ vào cơ hoành tên mò mẫm. Nhận một tràng pháo tay của hành khách đi tàu. Tay mò mẫm xuống tàu, nét mặt xấu hổ.
19:00
Tới bên ngoài rạp chiếu phim. Người người rồng rắn xếp hàng. Bối rối tìm John trong hàng (tớ đã kể Max yêu cầu tớ gọi anh ấy là John chưa? Biệt danh cũ từ hồi đại học). Cuối cùng cũng tìm thấy anh ấy ở cuối hàng, tay cầm vé rồi. Kế hoạch của tớ là phần ai nấy trả (để cuộc đi chơi này mang tính bạn bè, không phải hẹn hò, theo như đề nghị của cậu) bị phá hủy ngay tắp lự! Tớ trấn tĩnh lại bằng cách nói với anh ấy tớ sẽ mua bắp rang bơ và sô-đa. Cậu sẽ hài lòng khi biết John xuôi t kế hoạch này.
19:00-19:20
Đứng trong hàng, tám về chuyện hố sụt khổng lồ trên phố Church. Cậu biết tớ rất thích những thảm họa thời tiết mà. Hóa ra John cũng thế! Cho nên mới chuyển sang nói không biết mệt về những thảm họa yêu thích của bọn tớ--dù vậy cả hai nói rất nhỏ phòng khi có ai đó trong hàng có thể có người thân chết trong đợt sóng thần vừa qua hay cơn lốc F5, hay đại loại thế.
19:21
Hàng bắt đầu di chuyển. John đi tìm ghế. Tớ đi mua bắp rang bơ và sô-đa. Lo lắng nhận ra là chưa nói với anh ấy kiếm cho tớ ghế sát lối đi do hay có nhu cầu giải quyết cá nhân. Nhưng khi tớ vào trong rạp, anh ấy đã làm thế rồi--để dành cho tớ ghế sát lối đi! Nè, Nadine, thực sự có bao giờ Tony để cậu ngồi ghế sát lối đi chưa? Chưa bao giờ, và cậu biết điều đó.
19:30-21:30
Xem phim. Ăn bắp rang bơ. Để ý thấy John có thể nhai và thở qua mũi cùng một lúc. Vụ này ăn đứt Aaron, anh ta có vấn đề với việc đó, nhớ chứ? Không biết Dolly đã để ý thấy chưa? Ngoài ra, John không liếc nhìn đồng hồ trong lúc phim đang chiếu. Đây là một trong những thói quen gây bực mình nhất ở Aaron. Rồi tớ để ý thấy John thậm chí không đeo đồng hồ. Rõ ràng là tiến bộ hơn Aaron, người không những đeo mà còn xem giờ mỗi 20 phút một lần một cách ám ảnh.
21:30-22:00
Chúng tớ đi bộ qua tiệm Brother’s Barbecue và phát hiện ra rằng, như hầu hết các tiệm ăn ở Manhattan, nó luôn bị quá tải bởi dân ngoại tỉnh. Phải chờ hai tiếng mới có bàn. Tớ gợi ý cả hai đi kiếm một phần ở tiệm Joe, như cậu biết là nơi có pizza ngon nhất thành phố. Trên đường đi, John kể giai thoại vui về anh trai và chuyến viếng thăm nửa đêm tới Joe trong tình trạng bét nhè. Tớ mới bảo, tớ không biết anh ấy có anh trai, và anh ấy nói ý anh ấy là người anh trong hội. Thật trớ trêu thay: không biết tớ đã kể cậu nghe chưa là sau một vụ gây lúng túng đến quê cả người liên quan tới một anh chàng thuộc hội Delta Upsilon và một chiếc vớ hồi tớ học đại học, tớ đã thề không bao giờ hò hẹn với gã nào trong hội nam sinh nữa. Rồi tớ snhớ đây đâu phải là hò hẹn, đây chỉ là một cuộc đi chơi bè bạn như cậu gợi ý, thế là tớ có thể thở phào lần nữa.
22:30-24:00
Pizza ăn đứng vì hết chỗ ngồi. Trong lúc ăn, tớ kể lại giai thoại vui về lần tớ gặp phải Gwyneth Paltrow tại quán Joe, và cô ấy gọi một phần có rau và nước sốt nhưng không có pho mát! Từ chuyện này nói quàng sang công việc của tớ, và việc tớ muốn viết các chuyên bài đặc biệt nhiều thế nào. Hóa ra John cũng hay đọc Trang 10, và công nhận văn phong sôi nổi nhưng súc tích của tớ! Anh ấy dùng những từ đó đấy! Sôi nổi! Và súc tích! Tớ sôi nổi và súc tích, đúng không? Rồi sau đó tớ thử hỏi về công việc của anh ấy.
Tớ nghĩ mình có thể khéo tìm ra sự thật về chuyện đầu ti.
Nhưng anh ấy không muốn nói về bản thân chút nào! Anh ấy chỉ muốn biết tớ học đại học ở đâu và những việc đại loại thế. Anh ấy cứ hỏi về Lansing. Như thể đó là nơi thú vị lắm! Dù vậy tớ cũng cố làm nó hết sức thú vị. Tớ kể cho anh ấy về cái lần hội xe phân khối lớn Hell’s Angels về tỉnh, và dĩ nhiên về cơn lốc đã quét sạch phần giữa căn tin trường (chẳng may đang là mùa hè, nên không có học sinh nào đi học cả). Cuối cùng, tớ xẹp xuống như bong bóng xì hơi và đề nghị về nhà. Nhưng trên đường ra tàu điện ngầm, bọn tớ đi ngang một quán đang chơi nhạc Blues sống! Cậu biết tớ chẳng thể nào cưỡng lại loại nhạc này mà. Không biết anh ấy có thấy tớ nhìn thèm khát hay không nhưng anh ấy đã kêu lên, Ta vào thôi.
Khi nhìn thấy giá tiền một chỗ ngồi 15 đô-la, và phải uống tối thiểu hai ly, tớ liền đáp, Thôi, ta vào làm chi, nhưng anh ấy nói sẽ mua thức uống nếu tớ trả tiền chỗ ngồi. Tớ nghĩ giá cả rất được vì cậu biết những chỗ kia tính 10 đô-la chỉ mua được một ly bia, vậy là bọn tớ vào, chọn một chỗ ở chái hai và rất vui vẻ uống bia nhai đậu phộng và ném vỏ xuống sàn. Rồi khi ban nhạc nghỉ giải lao, bọn tớ nhận ra đã nửa đêm và cả hai cùng kêu lên, Chúa ơi! Paco! Thế là cả hai phăng về nhà--bọn tớ chia nhau một taxi, rất mắc, nhưng vào giờ đó ban đêm đi nhanh hơn đi tàu điện ngầm gấp mấy lần--và về tới nhà trước khi có tai nạn nghiêm trọng nào hay tiếng tru nào xảy ra. Tớ chào tạm biệt trước thang máy, anh ấy nói chúng tớ nên làm thế lần nữa vào lúc nào đó, tớ nói tớ rất thích thế và nói anh ấy cách để liên lạc với tớ rồi đấy. Rồi tớ vào nhà, tắm một cái để tấy hết mùi khói thuốc bám trên tóc lúc ở quán, và xịt Febreze khử mùi cái áo mới. Cậu thấy đó, không có sự tán tỉnh nào xảy ra (bởi cả hai bên) và mọi thứ rất thân thiện, cởi mở và chín chắn.
Và giờ tớ hy vọng cậu đang tự xấu hổ về mọi ý nghĩ xấu xa mà cậu đã nghĩ về anh ấy vì anh kỳ thực rất dễ thương vui tính; anh ấy mặc quần jeans đẹp nhất tớ từng thấy, không quá chật mà cũng không quá rộng, với những phần bị bạc màu rất thú vị, cộng thêm tay áo xắn lên ngay dưới cùi chỏ--Chết rồi, George kìa. Ông ấy sẽ giết tớ vì vẫn còn cần đến bài vở cho các trang đăng ngày mai. Tớ biến đây.
Mel
Gửi đến: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: Gượm đã...
Sao anh ấy không thèm tán tỉnh tớ nhỉ? Chúa ơi! Rốt cuộc tớ thực sự đáng ghét đến thế sao?
Gửi đến: Jason Trent <
[email protected]>
Từ: John Trent <
[email protected]>
Tóc hoe đỏ có liên quan, đúng không?
Dĩ nhiên là vậy rồi.
Gửi đến: Mel Fuller <
[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Về việc: Vậy kiện tớ đi
Được rồi. Đầu tiên, cậu không đáng ghét. Cậu moi cái ý này từ đâu ra thế?
Thứ hai, tớ sẵn sàng chịu nhận lúc nào mình sai, vì vậy tớ thừa nhận: tớ đã sai về anh chàng này. Ít ra là cho đến giờ. Tớ nghĩ hơi kỳ là anh ta muốn cậu gọi mình là John. Ý tớ là, nickname gì mà kỳ vậy? Tớ nói cho cậu biết kỳ chỗ nào: đó là một cái tên, không phải nickname. Nhưng thôi, sao cũng được. Cậu nói đúng. Cậu không phải em bé. Cậu có thể tự quyết định. Cậu muốn ngồi nghe Blu, nhai đậu phộng và tám về những thảm họa với anh ta? Cứ việc làm thế. Tớ chẳng cản đâu. Đâu phải việc của tớ.
Nadine
Gửi đến
Về việc: Được rồi....
Cậu làm sao vậy? Từ khi nào chuyện gì tớ làm không còn là việc của cậu nữa? Trong 5 năm chúng ta quen thân nhau, cậu đã không ngại ngùng thọc mũi vào mỗi một chi tiết trong cuộc đời tớ--như tớ cũng đã làm thế với cuộc đời cậu. Vậy chuyện này là sao? Nó thực sự không phải là chuyện vớ vẩn của tớ? Có chuyện gì đó đang diễn ra mà cậu chưa nói cho tớ biết không? Cậu và Tony đã làm lành, đúng không? Ý tớ là, sau trận cãi vã về những gì anh ấy nói tại nhà cậu Giovanni. Đúng không? Đúng không? Nadine, cậu và Tony không thể chia tay. Hai người là cặp đôi duy nhất tớ biết thực sự hạnh phúc với nhau. Ngoại trừ, dĩ nhiên là cặp James và Barbra[7].
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <
[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Về việc: Ừ, Tony và tớ....
đã làm lành. Không liên quan gì đến anh ấy. Ít ra, không trực tiếp. Chỉ là--tớ kỳ thực không cố ý làm chuyện này nghe như tự thương thân hay rên rỉ hay gì đó nhưng chuyện là, Mel--tớ chỉ quá... BÉO!! Tớ quá béo, và tớ không thể giảm cân, và tớ chán ăn bánh gạo. Tony cứ mang về nhà tất tật bánh mì còn thừa từ nhà hàng và làm bánh mì nướng Pháp vào mỗi sáng... Thì đúng là tớ yêu Tony, yêu dễ sợ, nhưng cái ý đứng lên trước toàn thể gia đình anh ấy với cặp mông vểu mà vòng đo của nó chỉ làm tớ muốn ọe. Tớ nói thật đấy. Giá như có thể trốn đi cưới nhau...
Nad:-(
Gửi đến: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: KHÔNG ĐƯỢC!
Cậu không thể trốn đi! Tớ biết làm gì với cái váy phù dâu màu tím cà ngớ ngẩn mà cậu đã bắt tớ mua nếu cậu trốn đi? Vậy đấy, Nadine. Cậu đang buộc tớ phải làm việc này. Nhưng tớ muốn cậu nhớ, làm thế là tốt cho cậu.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <
[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Về việc: Làm gì?
Mel, cậu định làm gì? Cậu làm tớ căng thẳng quá. Tớ ghét khi cậu như thế. Và tớ tưởng cậu thích váy phù dâu mà tớ đã lựa. Mel?? MEL??
Gửi đến: Amy Jenkins <
[email protected]>
Đồng gửi: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: Chương trình giảm cân
Cô Jenkins mến,
Vì các cô ở dưới trong chương trình Hỗ trợ Nhân viên đang rất muốn giúp chúng tôi, những phóng viên phiền nhiễu trên này trong phòng Tin tức, tôi đang tự hỏi liệu cô có thể cho chúng tôi biết Tạp chí NY có tặng nhân viên phiếu thành viên giảm giá tại bất kỳ phòng tập nào gần đây không. Vui lòng cho tôi biết ngay khi có thể nhé.
Cám ơn.
Melissa Fuller
Phóng viên Trang 10
Tạp chí New York
Gửi đến: Mel Fuller <
[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <
[email protected]>
Về việc: Cậu hoàn toàn mất trí rồi sao?
CẬU NGHĨ CẬU ĐANG LÀM GÌ HẢ????
Tớ không thể đến phòng tập! Tớ phiền muộn, chứ không có ý tự sát!
Tớ sẽ giết cậu...
Nad
Gửi đến:
[email protected]Từ: Mel Fuller <
[email protected]>
Về việc: Nói về thảm họa
Này, anh xem kênh Thời tiết sáng nay chưa? Đất lún nghiêm trọng ở Bahamas. Em nghĩ nó sẽ nâng lên thành bão nhiệt đới nay mai. Anh hãy cầu đi nhé.
Mel
Tái bút: Lần tới anh đi thăm bác, cho em biết với, em sẽ đi cùng anh. Em nghe nói người đang hôn mê có thể nhận ra các giọng nói, nên có lẽ em sẽ thử nói chuyện với bà cụ. Vì em từng gặp bà cụ hầu như mỗi
Gửi đến: John Trent <
[email protected]>
Từ: Max Friedlander <
[email protected]>
Về việc: Tớ đây
Chào bồ tèo! Công việc thế nào rồi? Lâu quá không nghe tin tức gì. Vừa nghĩ đến nên hỏi thăm. Bác tớ thế nào rồi? Bà già khú đế chết chưa? Đùa thôi. Tớ biết cậu hay nhạy cảm với mấy chuyện đó, vì vậy tớ sẽ thôi không bỡn cợt về chủ đề mấy bà già đi gặp đấng tạo hóa nữa.
Vả lại, tớ thương bà già mà. Thật đấy.
Mọi việc ở đây tại Key West đang thuận buồm xuôi gió bơi lội thoải mái. Tớ đang nói theo nghĩa đen đấy. Hôm kia Viv và tớ tìm thấy một bãi tắm nuy, và mọi điều tớ có thể nói là, John ơi John, nếu cậu chưa đi bơi “cuổng trời” với một siêu mẫu chân vòng kiềng, vậy thì con trai ơi, cậu chưa biết sống là gì cả.
Trong lúc cô ấy vào thị trấn để tẩy lông vùng rìa tam giác bí ẩn (cho những dịp bọn tớ bị yêu cầu mặc đồ bơi, như quanh hồ bơi khách sạn chẳng hạn), tớ nghĩ tớ sẽ hỏi thăm cậu xem mọi việc thế nào rồi, anh bạn. Cậu lâm vào tình thế khó xử là vì tớ, và tớ không muốn cậu nghĩ tớ không biết ơn.
Thực sự, tớ rất cảm kích cậu, nên tớ sẽ cho cậu lời khuyên. Thật ra là lời khuyên về phụ nữ, vì tớ biết cậu ngù ngờ thế nào khi lâm trận. Cậu biết, cậu không nên lãnh đạm khó gần. Thực tình cậu đâu xấu trai. Và vì tớ tin, cậu đang ăn mặc hơi có đẳng cấp một tí, nhờ sự giáo hóa của tớ, tớ cho rằng cậu bắt đầu ra dáng hơn rồi đấy. Tớ nghĩ, đã đến lúc bước sang Hướng dẫn toàn tập về phụ nữ của Max Friedlander. Có 7 kiểu phụ nữ. Hiểu chưa nè? 7. Không hơn. Không kém. Đúng vậy đ
Chúng gồm như sau:
như chim
như bò
như chó
như dê
như ngựa
như mèo
như heo
Giờ, cậu có thể kết hợp các nét tiêu biểu lại. Giả dụ, cậu có thể có một quý cô như heo--thích khoái lạc, phàm ăn, v.v... --người cũng có một chút như chim--đầu rỗng tuếch, hơi phù phiếm, có lẽ thế. Tớ nói sự kết hợp hoàn hảo sẽ là một cô gái như Vivica: như mèo--gợi tình và độc lập, trong lúc lại như ngựa--kiêu kỳ, tuy nhiên đầy thi vị. Người cậu không muốn là như chó--phụ thuộc quá mức--hay như bò--tự nó nói lên điều gì rồi. Và tớ sẽ tránh xa người như dê--thích chơi game, và những thứ tương tự vậy.
Hôm nay đến thế thôi. Hy vọng cậu thích bài học này--và hy vọng nó có ý nghĩa. Lúc này tớ đang say bét nhè đây.
Max
Gửi đến: Max Friedlander <
[email protected]>
Từ: John Trent <
[email protected]>
Về việc: Cậu đấy
Làm ơn đừng viết cho tớ nữa.
Tớ sẽ dẫn chó của bác cậu đi dạo và cho mèo của bác cậu ăn. Tớ sẽ giả vờ mình là cậu.
Nhưng đừng viết cho tớ nữa. Đọc ba cái triết lý dông dài và lâm ly về một chủ đề mà cậu sẽ không bao giờ hiểu nổi rõ ràng là dễ hơn việc tớ đang làm vào thời điểm này trong đời.
John
Gửi đến:
[email protected]Từ: Jason Trent <
[email protected]>
Về việc: Tóc hoe đỏ
Chào John, là chị Stacy đây. Jason không chịu hỏi, thành ra chị phải hỏi:
Mọi việc thế nào rồi? Ý chị là, với cô gái đó ấy, và việc giả vờ làm Max Friedlander, cũng như những việc tương tự khác? Cho chị biết với nhé!
Yêu quý,
Stacy
Tái bút: Cả nhà không gặp em tại buổi trao tặng. Lẽ ra em nên đến. Bà nội rất đau lòng, các cô cháu gái cũng vậy. Chúng làm chị phát cáu vì cứ hỏi chú có đến chơi nữa hay không. Em có đến, đúng không?
Gửi đến: Jason Trent <
[email protected]>
Từ:
[email protected]Về việc: Mọi việc thế nào rồi
Mọi việc thế nào rồi? Chị hỏi mọi việc thế nào rồi hả, Stacy? Được, em nói cho chị biết: Rất dễ sợ, cám ơn chị. Đúng thế. Dễ sợ. Mọi việc thật kinh khủng. Dĩ nhiên, mọi việc lẽ nào phải kinh khủng.
Mọi việc nên tuyệt vời. Em đã gặp một cô gái hết sức tuyệt vời. Tuyệt vời không kể xiết, Stacy: Nàng thích lốc và nhạc Blu, bia và bất cứ thứ gì liên quan tới bọn giết người hàng loạt. Nàng ngấu nghiến những mẫu chuyện lượm lặt về các nhân vật nổi tiếng nhiệt tâm như khi tấn công dĩa thịt heo moo shu, mang giày cao lênh khênh trông duyên dáng hết sức--nhưng cũng xoay sở để trông quyến rũ với đôi giày Keds và quần thun ôm. Và nàng dễ thương. Ý em là, rất-rất tử tế một cách chân thành. Trong một thành phố không ai để ý đến xóm giềng, nàng không chỉ biết bản thân, mà còn thực sự quan tâm đến họ. Và nàng sống ở Manhattan. Manhattan, nơi bàn dân thiên hạ hàng ngày đều đặn bước qua người vô gia cư để vào được các nhà hàng yêu thích của họ. Về phần Mel, nàng chưa bao giờ bỏ quên Lansing, Illinois, 13.000 dân. Broadway thì cũng như phố chính thôi. Và chị này: bọn em đã đi chơi vào tối hôm kia, và nàng không cho em trả phần của nàng. Phải, chị đọc đúng đấy. Nàng không cho em trả cho nàng. Chị nên nhìn mặt nàng khi nàng thấy em đã mua vé xem phim rồi: Chị sẽ nghĩ em vừa giết một chú cún con. Không cô nào từng đi chơi với em (trái ngược với những gì anh trai em có thể đã kể với chị, không nhiều đến thế đâu) lại trả phần tiền vé xem phim của người ta--hay bất kỳ thứ gì khác kh hẹn hò với em. Không phải là em có ý giành trả. Chỉ là không ai trong số họ từng tự ý giành trả. Và vâng, tất cả bọn họ đều biết mình đang đi chơi với John Trent, thuộc nhà Trent Đại lộ Park. Hôm nay em đáng giá bao nhiêu hả chị? Chị có đang theo dõi sàn giao dịch chứng khoán NASDAQ không?
Nhưng họ chưa bao giờ giành trả cả. Đến giờ thì chị đã hiểu chưa, Stacy? Sau tất cả những cô Heather, những cô Courtney, những cô Meghan (Chúa ơi, chị nhớ Meghan chứ? Và cái kiểu nhún gối cúi chào kiểu Texas đầy thảm họa đó?) và cả những cô Ashley kia nữa, cuối cùng em đã gặp một cô tên Mel, người chẳng biết gì về vốn và nợ, một phụ nữ quan tâm đến em hơn là danh mục vốn đầu tư của em...
Và thậm chí em không thể nói tên thật của mình cho nàng biết. Không, nàng nghĩ em là Max Friedlander.
Max Friedlander, em bắt đầu tin chắc não cậu ta đã bị teo từ tuổi 16 rồi. Max Friedlander, kẻ đã phát triển một dàn các tính cách phụ nữ mà em tin chắc cậu ta thu nhặt được từ phim hoạt hình Hannah Barbera chiếu trên TV sáng thứ Bảy.
Em biết chị định nói gì. Em biết chính xác chị định nói gì, Stacy. Và câu trả lời là không, em không thể. Có lẽ nếu lúc đầu em chưa bá láp với nàng. Có lẽ nếu ngay từ giây phút ban đầu gặp nàng em đã nói, cô này, tôi không phải là Max. Max không đến được. Anh ấy cảm thấy rất phiền muộn về việc đã xảy ra cho bác anh ấy, vì vậy anh ấy nhờ tôi đến giùm. Nhưng em đã không nói, đúng không? Em đã làm hỏng. Em đã làm hỏng ngay từ phút đầu tiên.
Và giờ đã quá muộn để nói sự thật với nàng, vì những việc khác em từng nói với nàng chắc nàng cũng sẽ nghĩ em dối trá luôn. Có lẽ nàng sẽ không thừa nhận. Nhưng tận cùng trong tâm trí nàng, nó sẽ luôn nằm ở đó. Và giờ nàng muốn đi cùng em đến thăm bác của Max. Chị tin nổi không? Bà bác đang bị hôn mê! Nàng nói nàng đọc thấy rằng những người đang hôn mê đôi khi có thế nghe thấy những diễn biến xung quanh họ, thậm chí nhận ra giọng nói. Bác Helen chắc chắn sẽ không nhận ra giọng của em, đúng không? Giờ chị đã biết hết rồi đấy. Cuộc đời khốn khổ của em, nói tóm lại, có lời khuyên nào không--bất kỳ lời lẽ khôn ngoan nào từ sự sáng suốt của phụ nữ để dẫn lối cho em? Không, em không nghĩ thế. Em hoàn toàn hiểu thật sự là em đã đào huy cho chính mình. Em đoán chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc nằm xuống đó luôn cho rồi.
Đứa em chồng nhợt nhạt của chị,
John