Chàng Trai Nhà Bên

Chương 21

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Max Friedlander

Mel, cậu à, bình tĩnh lại đi nào. Max Friedlander sẽ không giết bác anh ta đâu. Được chứ? Cậu đang để áp lực từ vụ chia tay với John và vụ bị đình chỉ vượt quá tầm kiểm soát rồi. Max Friedlander sẽ không tiêm bác anh ta bằng insulin của mèo. Được chưa? Người ta không làm những việc như thế. À, họ có làm trên phim, và trong sách nhưng không phải trong đời thực. Cậu xem “Hình bóng của sự nghi ngờ” quá nhiều rồi đấy. Hít một hơi sâu và suy nghĩ thử xem. Sao Max lại làm một việc như thế? Thật đấy, Mel. Anh ta là kẻ đại bại, đúng như thế. Anh ta đối xử với Vivica--chưa nói là cả cậu--rất tồi tệ. Nhưng thế cũng không biến anh ta thành kẻ giết người. Một tên đại ngốc, nhưng không phải là kẻ giết người. Cậu hiểu chưa? Giờ nếu cậu muốn đi dạo một chút ngoài tòa nhà, hít chút không khí trong lành để làm đầu óc tỉnh táo, tớ sẽ vui lòng tháp tùng cậu. Tớ nghe nói đang có bán giảm giá tại Banana Republic. Ta có thể đi xem vài bộ áo len pha tơ, nếu cậu muốn. Và làm ơn đừng gọi cảnh sát báo Max Friedlander đang suy tính giết bác anh ta. Làm ơn đi. Tớ van cậu đấy. Cậu sẽ chỉ làm mất thì giờ của họ và của cậu mà thôi.

Nadine

Gửi đến: [email protected]

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Max

Vivica, làm ơn đi. Chị van em. Em có nhớ bất cứ thứ gì, bất cứ thứ gì có thể giúp xác định tối nào em và Max đến tòa nhà của chị không? Có thể là vấn đề sống chết đấy.

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Gửi đến: [email protected]

Về việc: WOW

CHẮC CHẮN LÀ QUAN TRỌNG VỚI CHỊ ĐỂ BIẾT TỐI NÀO EM VÀ MAX TỚI CĂN HỘ CỦA BÁC ANH TA RỒI. TIỆM GIẶT KHÔ LÀM MẤT ÁO LEN CỦA CHỊ NGÀY ĐÓ HAY SAO VẬY? EM GHÉT KHI ĐIỀU ĐÓ XẢY RA LẮM. EM THIỆT TÌNH ƯỚC GÌ CÓ THỂ NHỚ CHÍNH XÁC LÀ KHI NÀO, ĐỂ EM CÓ THỂ GIÚP CHỊ. ÔI KHOAN ĐÃ. EM BIẾT CÓ MỘT TRẬN ĐẤU QUYẾT ĐỊNH GÌ ĐÓ, VÌ TẤT CẢ XE QUA LẠI TRONG LÚC EM ĐANG NGỒI ĐỢI TRÊN XE, HỌ ĐỀU ĐANG XEM. VÀ CHÚNG TA ĐANG THUA, VÌ VẬY MỌI NGƯỜI RẤT BỰC TỨC. Ồ, VÀ KHÔNG CÓ NGƯỜI GÁC CỬA. LẠ THẬT, VÌ MAX ĐI VÀO MÀ KHÔNG AI CHẶN ANH TA LẠI. NHƯNG KHI ANH TA VÀO RỒI, NGƯỜI ĐI GIAO ĐỒ ĂN TRUNG QUỐC ĐẾN VÀ NHÌN QUANH SẢNH ĐỂ TÌM NGƯỜI GÁC CỬA, VẬY LÀ CẬU TA GỌI ĐIỆN LÊN NGƯỜI ĐẶT HÀNG VÀ BÁO CẬU TA SẮP LÊN. LÝ DO EM ĐỂ Ý LÀ VÌ NGƯỜI ĐI GIAO HÀNG MẶC QUẦN JEANS WASH TRẮNG LOANG LỔ, MỐT CỦA THẬP NIÊN TÁM MƯƠI, NHƯNG EM ĐOÁN NẾU CHỊ LÀ NGƯỜI NHẬP CƯ, CHỊ SẼ KHÔNG BIẾT ĐIỀU ĐÓ. EM NGHĨ TA NÊN BẮT ĐẦU MỘT CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC CHO NGƯỜI NHẬP CƯ ĐỂ HỌ BIẾT PHẢI ĂN MẶC THẾ NÀO ĐỂ KHÔNG BỊ ĐỨNG NGOÀI RÌA XÃ HỘI. CHỊ HIỂU Ý EM CHỨ? NHƯ CHỊ BIẾT CHRISTIE VÀ NAOMI VÀ CINDY ĐÃ KHỞI ĐẦU QUÁN CÀ PHÊ THỜI TRANG ĐẤY. EM ĐANG NGHĨ MÌNH CÓ THỂ BẮT ĐẦU MỞ MỘT TRƯỜNG DẠY THỜI TRANG CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẾN NEW YORK TỪ TRUNG QUỐC VÀ HAITI VÀ MIDWEST VÀ ĐỦ THỨ. DÙ SAO THÌ, CUỐI CÙNG ÔNG QUẦN WASH TRẮNG LOANG LỔCŨNG TÌM ẤY ANH TA--Ý EM LÀ, NGƯỜI GÁC CỬA--VÀ GỌI BÁO LÊN. RỒI NGƯỜI GÁC CỬA LẠI ĐI ĐU MẤT LẦN NỮA, VÀ NGAY LÚC ĐÓ MAX XUỐNG, VÀ BỌN EM RỜI ĐI. CHUYỆN NÀY CÓ GIÚP ĐƯỢC GÌ KHÔNG CH

VIVICA

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Bác anh

Anh Friedlander mến,

Bác của anh đang nằm trong khu săn sóc đặc biệt của bệnh viện, cho nên khách không đến thăm được. Lúc nào cũng vậy hết. Thật ra, họ sẽ rất bực nếu anh hỏi có thể thăm người đang nằm ở khu này không. Vì những người đang nằm ở khu này đang trong tình trạng rất không ổn định, và vi trùng nhẹ nhất từ ngoài đưa vào cũng có thể khiến họ nặng thêm. Và không chỉ khách không được phép thăm, mà mọi cử động trong phòng còn được theo dõi liên tục qua máy dò chuyển động, nên dù anh có cố lẻn vào, anh cũng sẽ bị bắt lại ngay. Vì vậy tôi đã không đi thăm bác anh. Xin lỗi. Nhưng tôi cá là nếu anh gửi một tấm thiệp, họ sẽ đưa nó cho bà ấy khi bà ấy tỉnh lại.

Mel Fuller

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Bác tôi

Tôi chỉ nghĩ có thể cô quan tâm khi biết tôi được bác sỹ cho biết bác tôi đã được dời ra khỏi phòng săn sóc đặc biệt cách đây một tháng rồi. Bà ấy hiện đang ở phòng riêng. Bà ấy, dĩ nhiên, vẫn đang hôn mê, nhưng khách có thể thăm bất cứ ngày nào từ bốn giờ đến bảy giờ. Bác sỹ chuẩn đoán, tôi rất tiếc phải nói, không được tốt lắm.

Max Friedlander

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Stacy Trent <[email protected]>

Về việc: John

Cô Fuller thân mến,

Cô không biết tôi, nhưng cô biết em chồng tôi là John. Tôi xin lỗi đã viết như thế này, vì chúng ta chưa bao giờ được giới thiệu với nhau, nhưng tôi không thể ngồi yên nhìn chuyện đang xảy ra giữa cô và John mà không nói lời nào.

Cô Melissa à--tôi hy vọng cô không phiền nếu tôi gọi cô là Melissa; tôi cảm thấy như mình đã biết cô, từ những gì John đã kể về cô--tôi biết việc John và người bạn Max của chú ấy làm là rất sai trái. Tôi rất sốc khi nghe về việc đó. Thực ra, tôi đã thúc chú ấy nói thật với cô ngay từ ban đầu. Nhưng chú ấy sợ cô sẽ nổi giận và không muốn dính líu đến chú ấy nữa... một nỗi sợ mà không may đã được chứng minh. Vì vậy chú ấy quyết định chờ “thời điểm” để nói với cô.

Ngoại trừ điều đó, như cô hay tôi có thể nói với chú ấy, không có thời điểm thích hợp nào để nghe rằng người mà cô phải lòng đã giới thiệu sai bản thân trong một cách nào đó.

Tôi không nói là cô không có lý do để giận, thậm chí giận John đến điên người. Và tôi rất thích cách trả đũa rất sáng tạo của cô với chú ấy. Nhưng cô không nghĩ chú ấy chịu đau khổ đủ lâu rồi sao? Vì chú ấy *đang* đau khổ, rất rất nhiều.

Tối kia khi chú ấy đến thăm em bé--tôi vừa sinh đứa thứ ba, một bé trai được đặt tên John theo tên người chú yêu quý của hai đứa con gái sinh đôi của tôi (Cô thấy không? Trẻ con còn yêu thích chú ấy, điều này có nghĩa chú ấy không xấu chút nào)--trông chú ấy tệ lắm. Tôi thề chú ấy sụt ít nhất năm ký. Tôi biết những người đàn ông phiền muộn thì như thế nào (tôi biết chứ--tôi đã lấy anh trai của John mười năm rồi), nhưng tôi cũng nhớ những ngày độc thân xa xưa khó khăn ra sao để tìm được một người tử tế... và người đó là John đấy, dù cô có thể nghĩ gì đi nữa, dựa vào cách hành xử của chú ấy với cô đến giờ. Làm ơn cho chú ấy cơ hội thứ hai đi? Chú ấy rất si mê cô--và tôi có thể chứng minh điều đó. Tôi muốn cho cô xem những lời do chính John nói trong email chú ấy gửi cho tôi cách đây chừng mấy tháng. Có lẽ sau khi đọc xong chúng, cô cũng sẽ đi đến kết luận như tôi: cả cô và chú ấy đã xoay sở để tìm thấy một thứ mà rất ít người trong chúng ta nơi trần tục này đủ may mắn để nhận ra: một người bạn tâm giao.

>Vậy chị muốn biết gì nào? Cô ấy có tin em là Max Friedlander?

>Rất tiếc phải nói là có.

Em đóng vai Max Friedlander có đạt không?

>Em đoán chắc là có, nếu không cô ấy đã không tin em là cậu ta.

>Em có cảm thấy như một kẻ xấu xa đạt điểm A khi làm thế không? Có. Tự nhận xét thấy em đáng được một chữ A màu đỏ to đùng. Phần tệ nhất là... à, em đã nói với chị phần tệ nhất rồi. Cô ấy nghĩ em là Max Friedlander. Max Friedlander, kẻ vô ơn thậm chí không quan tâm kẻ đã đánh bất tỉnh bà bác 80 tuổi của mình.

>Dù vậy Melissa có quan tâm.

>Tên cô ấy đấy. Tóc hoe đỏ. Melissa. Mọi người gọi cô ấy là Mel. Cô ấy bảo em thế. Mọi người gọi tôi là Mel. Cô ấy chuyển ra thành phố ngay sau khi tốt nghiệp đại học, như vậy cô ấy 27 tuổi, vì đã sống ở đây 5 năm. Về nguồn gốc, cô ấy quê ở Lansing, Illinois. Anh từng nghe về Lansing, Illinois chưa? Em có nghe về Lansing, Michigan, chứ chưa nghe về Lansing, Illinois. Cô ấy nói nó là một thành phố nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần anh dạo bộ xuống phố chính là có ngay người kêu lên: Kìa, chào Mel. Đúng như thế đấy. Kìa, chào Mel.

>Cô ấy chỉ cho em nơi bác của Max cất thức ăn cho chó mèo. Cô ấy chỉ em chỗ để mua thêm, phòng khi em hết. Cô ấy bật mí Paco thích đi dạo những đâu. Cô ấy chỉ cho em cách dụ con mèo có tên, em không đùa đâu, Ông Peepers, ra khỏi gầm giường.

>Cô ấy thắc mắc về công việc của em ở Quỹ Cứu trợ Trẻ em. Cô ấy hỏi han em về chuyến đi Ethopia. Cô ấy muốn biết em đã tới thăm bà cụ ở bệnh viện hay chưa, và em có buồn lòng nhiều khi thấy bà cụ nằm đó gắn ống đủ chỗ không. Cô ấy vỗ vỗ lên cánh tay em và bảo em đừng lo, vì nếu có ai có thể hồi tỉnh lại sau hôn mê, thì đó chính là bác Helen của em.

>Và em cứ đứng đó nhe răng cười như một thằng ngốc giả tảng như mình là Max Friedlander.

>Em đã gặp một cô gái hết sức tuyệt vời. Tuyệt vời không kể xiết, Stacy: Nàng thích lốc và nhạc Blu, bia và bất cứ thứ gì liên quan tới bọn giết người hàng loạt. Nàng ngấu nghiến những mẫu chuyện lượm lặt về các nhân vật nổi tiếng nhiệt tâm như khi tấn công dĩa thịt heo moo shu, mang giày cao lênh khênh trông duyên dáng hết sức--nhưng cũng xoay sở để trông quyến rũ với đôi giày Keds và quần thun ôm.



>Em đã gặp một cô gái hết sức tuyệt vời... Và thậm chí em không thể nói tên thật của mình cho cô ấy. Không, cô ấy nghĩ em là Max Friedlander. Em biết chị định nói gì. Em biết chính xác chị định nói gì, Stacy. Và câu trả lời là không, em không thể. Có lẽ nếu lúc đầu em chưa bá láp với nàng. Có lẽ nếu ngay từ giây phút ban đầu gặp nàng em đã nói, cô này, tôi không phải là Max. Max không đến được. Anh ấy cảm thấy rất phiền muộn về việc đã xảy ra cho bác anh ấy, vì vậy anh ấy nhờ tôi đến giùm. Nhưng em đã không nói, đúng không? Em đã làm hỏng. Em đã làm hỏng ngay từ phút đầu tiên. Và giờ đã quá muộn để nói sự thật với nàng, vì những việc khác em từng nói với nàng, chắc nàng cũng sẽ nghĩ em dối trá luôn. Có lẽ nàng sẽ không thừa nhận. Nhưng tận cùng trong tâm trí nàng, nó sẽ luôn nằm ở đó. “Có lẽ anh ta cũng đang nói dối chuyện này luôn.” Đừng có mà bảo em nàng sẽ không nghĩ thế, Stacy.

>Giờ chị đã biết hết rồi đấy. Cuộc đời khốn khổ của em, nói tóm lại. Có lời khuyên nào không? Bất kỳ lời lẽ khôn ngoan nào từ sự sáng suốt của phụ nữ để dẫn lối cho em?

>Không, em không nghĩ thế. Em hoàn toàn hiểu sự thật là em đã đào huyệt mộ cho chính mình. Em đoán chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc nằm xuống đó luôn cho rồi.

>Dù sao chị muốn em nói gì chứ? Nói rằng cô ấy đúng là cái em đang tìm kiếm suốt ở một phụ nữ, nhưng chưa bao giờ hy vọng sẽ tìm thấy? Nói rằng cô ấy là bạn tâm giao của em, định mệnh của em, số phận do trời định đoạt của em? Nói rằng em đang đếm từng phút cho đến khi gặp lại cô ấy? Được thôi. Đó. Em nói rồi đó. Em cho rằng tin này mới là đáng chú ý nhất:

>Nhưng em đã mua cho cô ấy cái nhẫn. Nhẫn đính hôn.

>Và không, lần này không giống như lúc ở Vegas. Em không còn uống thường xuyên trong ba tháng qua. Em thực sự tin người phụ nữ này trong tất cả mọi phụ nữ em từng biết, là người em muốn sống cùng với quãng đời còn lại. Em định sẽ nói thật với cô ấy, và rồi sẽ cầu hôn, ở Vermont.

>Giờ cô ấy không thèm nghe điện thoại, không mở cửa hay trả lời email

>Cuộc đời em thế là tận rồi.

Cô thấy rồi đó. Tôi hy vọng cô sẽ không nói gì với John điều cô vừa đọc. Chú ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa nếu biết tôi lén đưa cho cô xem.

Nhưng tôi phải đưa. Thật sự phải như vậy. Vì tôi nghĩ quan trọng phải cho cô biết... chú ấy yêu cô nhiều thế nào. Chỉ có vậy thôi.

Chân thành,

Stacy Trent

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Dolly Vargas <[email protected]>

Về việc: Mel

Cưng à, cô có biết Mel đang chảy nước mắt nước mũi trong phòng vệ sinh không? Bực mình ghê vậy đó. Tôi đang gắng cho anh chàng chuyển fax mới thấy buồng dành cho người khuyết tật ấm cúng thế nào với hai người, nhưng tiếng sụt sùi không ngớt của cô ấy làm hỏng bét hết tâm trạng người ta.

Gửi đến: Dolly Vargas <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Mel

Tôi làm sao biết vì sao cô ấy khóc. Cô ấy mà thèm nói với tôi. Cô ấy kiệm lời với tôi từ khi tôi bác bỏ thuyết Max Friedlander đang cố đưa bác của anh ta về chầu trời do cô ấy đề ra. Nhưng tôi có phải là người duy nhất đâu. Hình như không ai tin cô ấy hết. Ngay cả Aaron nữa. Tôi công nhận là tôi thấy lo đấy. Mel chịu đựng chuyện với John rồi biến nó thành chuyện về Max mưu toan xử lý bà bác của anh ta. Chắc ta phải gọi cho ai đó dưới phòng Nhân sự thôi. Ý tôi là, cô ấy chắc đang kiệt sức. Chị nghĩ sao hả?

Nadine

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Max Friedlander

John thân mến,

Em bằng lòng tha thứ cho anh. Ngay bây giờ ta có việc đáng quan tâm tới đây: em nghĩ Max Friedlander sẽ cố giết bác của anh ta! Em nghĩ anh ta đã cố làm thế một lần trước đây rồi, nhưng không thành công. Ta phải ngăn anh ta lại. Anh có thể qua đây ngay không

Mel

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: George Sanchez <[email protected]>

Về việc: Fuller

lại biến đâu rồi? Tôi mới quay lưng một cái là cô ta vọt ngay. Tôi có bài vở cho ngày mai chưa? Chưa, tôi chưa có gì sất. Sao cô ta có thể đi mà chưa đưa tôi bài chứ? SAO CÔ TA CÓ THỂ LÀM THẾ HẢ????

Gửi đến: George Sanchez <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Mel

Thì, tôi nghĩ cô ấy phải tìm hiểu này nọ để viết bài chứ. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ nộp bài trước khi bàn biên tập hết làm việc. Ông đừng lo. Trong lúc đó, ông đọc bài của tôi về nhà hàng Mars 2120 chưa? Đề tài Các nhà hàng: Không chỉ dành cho du khách nữa. Nghe có vẻ hay đấy chứ?

Nadine

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Cậu tiêu rồi

CẬU ĐANG Ở ĐU VẬY??? George đang cáu kìa. Tớ đã nói đỡ hết mức cho cậu rồi, nhưng chắc không hiệu quả mấy. Cậu đang suy sụp lắm sao? Vì nói thật, nếu cậu đang như vậy, cậu ích kỷ lắm đó. Tớ mới là người nên bị suy sụp đây. Đó, cậu xem, tớ là người sắp làm đám cưới. Tớ là người có bà mẹ đang điên tiết vì tớ sẽ không mặc áo cưới của bà ấy, và vừa chi 700 đô-la lôi về một bộ từ một cửa hàng tận New Jersey. Cậu không có quyền suy sụp. Và tớ biết cậu sẽ nói là cậu có quyền, rằng chuyện với John đã hủy hoại niềm tin của cậu vào đàn ông và mọi thứ. Nhưng Mel ơi, sự thật phũ phàng là, niềm tin vào đàn ông của cậu đã bị hủy hoại từ cách đây lâu lắm rồi. Tớ thừa nhận là lần đầu tiên khi cậu bắt đầu gặp gỡ anh chàng ấy, tớ đã thấy có gì đó ngờ ngợ về anh ta, nhưng giờ thì tớ biết là cái gì rồi, tớ phải nói là cậu có thể làm còn tệ hơn nhiều. Tệ hơn RẤT NHIỀU.

Và tớ biết cậu rất đỗi yêu anh ấy và đau khổ cùng cực nếu thiếu anh ấy, vậy cậu có thể gọi cho anh ấy và trở lại với anh ấy không? Không đùa đâu, chuyện này kéo dài vậy là đủ rồi. Đó. Tớ nói rồi đó. Cậu đi đằng nào rồi hả????

Nad

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Xuỵt....

Cậu muốn biết tớ đã đi đâu à? Lúc này tớ đang ngồi xổm dưới cầu thang bộ. Mà nó vô tình có bức tường tiếp giáp với phòng khách nhà bà Friedlander. Không, thật đấy! Tớ đang dùng chức năng câu vệ tinh mà George đã cho cài vào các máy laptop. Cái mà không ai trong bọn ta biết cách dùng ấy? Ông Tim đã chỉ cho tớ...

Tớ biết cậu nghĩ tớ bị hâm, nhưng tớ có thể chứng minh với cậu là tớ bình thường. Cách tớ có thể chứng minh là tớ có thể nói chính xác những gì tớ đang nghe lúc này, vì John Trent đang chất vấn Max Friedlander anh ta ở đâu vào đêm bác anh ta bị đánh vào đầu.

Tớ cũng không phải là người duy nhất đang nghe.

John đang đeo thiết bị nghe lén.

Đúng thế đấy. THIẾT BỊ NGHE LÉN. Có một đống cảnh sát trong nhà tớ, đang nghe cuộc nói chuyện mà tớ cũng đang nghe đây. Có điều họ đang dùng tai nghe còn tớ không phải đeo thứ ấy. Tớ có thể nghe bằng cách dán tai vào sát tường. Mà tớ có phải làm thế này đâu. Đáng ra tớ phải ngồi trong quán cà phê bên kia đường, vì sự an toàn cho cái thân tớ. Khi họ bảo vậy, tớ liền đáp, Đúng thế ạ! Làm như tớ sẽ qua bên kia đường ngồi chờ trong khi tớ có thể ngồi đây, phỗng tay trên cái tin đáng giá này. Nadine à, tớ nói cho cậu biết, đây sẽ là bài viết của năm, của thập kỷ cũng nên! Và tớ sẽ viết nó, và George sẽ buộc phải đăng nó. Ông ấy sẽ buộc phải thừa nhận tớ quá giỏi đối với Trang 10, và sẽ cho tớ qua mảng tin tức xác thực. Tớ cảm được mà, Nadine. Tớ cảm nhận được từ tận trong xương tủy ấy!

Được rồi, đây là những gì tớ đang nghe:

John: Tớ chỉ đang nói, tớ có thể hiểu nếu cậu làm.

Max: Ừ, nhưng tớ có làm đâu.

John: Nhưng tớ có thể hiểu nếu cậu làm. Cậu nhìn vào gia đình tớ mà xem. Họ giàu có. Giàu sụ. Hơi khác một chút trong trường hợp của tớ, nhưng ta hãy nói là ông tớ không để lại chút gì cho tớ, mà để lại hết cho bà nội. Nếu bà không có ý thỉnh thoảng cho tớ vay vài ba trăm đô-la, tớ cũng sẽ nổi khùng cho coi.

Max: Tớ chưa bao giờ nổi khùng cả.

John: Này, tớ biết nó ra sao mà. Không hẳn, nhưng cậu biết tớ đã cố sống nhờ vào tiền lương ba cọc ba đồng của một phóng viên như thế nào không? Khó khăn lắm. Giả sử tớ đang cạn tiền, và biết sẽ không có thêm đồng nào đến cứu tinh một thời gian, lại còn một em siêu mẫu đang chờ dưới lầu trong chiếc xe đi thuê của tớ, tớ chạy đến bà nội xin vay một khoản, bà ấy chẳng chịu... tớ không nổi điên sao được.

Max: Thì... cậu biết đó. Họ nghĩ cái gì chứ? Họ định ôm trọn hết à?

John: Không sai.

Max: Bà ta đó, ngồi trên đống tiền khổng lồ, và gàn dở đến mức không thể xỉa ra được một ngàn hay sao?

John: Làm như bà ta biết là nó mất đi đằng nào vậy.

Max: Còn gì nữa. Làm như biết vậy. Nhưng không. Tớ phải bị lên lớp thì mới chịu hả dạ. “Nếu cháu biết quản lý tiền một cách có trách nhiệm hơn, cháu sẽ không phải rỗng túi suốt. Cháu cần phải học cách sống với tiền bạc của mình.”

John: Trong khi đó, bà ta ném không thương tiếc hai mươi ngàn vào một vở nhạc kịch ở Helsinky vài tháng một lần.

Max: Đúng thế! Ý tớ là, phải đó.

John: Đủ để khiến người ta tức điên lên được.

Max: Cái cách bà ta nói khiến người ta càng điên hơn. Giống như tớ là đứa con nít vậy. Chúa ơi, tớ 35 tuổi rồi. Tớ chỉ muốn 5 ngàn. Chỉ 5 ngàn thôi chứ nhiều nhặng gì.

John: Với bà ta thì bấy nhiêu có xá gì.

Max: Cậu không biết đâu. Rồi bà ta còn dám lên giọng bảo, “Đừng có điên cuồng bỏ đi như vậy.”

John: Đừng có điên cuồng bỏ đi như vậy. Chúa ơi.

Max: Ừ. “Đừng có như thế, Maxie. Đừng có điên cuồng bỏ đi như vậy”. Bà ta kéo tớ. Nắm tay tớ mà kéo lại. Mà tớ thì đang đậu xe ngay trước tòa nhà, cạnh vòi nước công cộng. Vivica đang chờ. “Đừng có điên cuồng bỏ đi như vậy,” bà ta dám nói.

John: Nhưng bà ta vẫn không xỉa cho cậu tiền.

Max: Còn lâu. Mà bà ta cũng không cho tớ đi nốt.

John: Vậy là cậu đẩy bà ta.

Max: Phải thế thôi. Bà ta không chịu buông tớ ra mà. Tớ không thực tâm làm bà ấy ngã. Tớ chỉ muốn bà ấy buông tớ ra. Chỉ là--tớ không biết nữa. Chắc là tớ đẩy mạnh tay. Vì bà ấy ngã ngửa ra sau, đầu đập vào góc bàn cà phê. Máu vương vãi khắp nơi, và con chó chết tiệt lại sủa. Tớ quá sợ hàng xóm nghe thấy...

John: Vậy là cậu hoảng lên.

Max: Không hoảng mới lạ. Tớ nghĩ nếu bà ta chưa chầu trời, thì cũng sẽ có người tìm thấy thôi. Nhưng nếu bà ta...

John: người thừa kế của bà ấy?

Max: Phải. Chúng ta đang nói đến mười hai triệu đấy. Với cậu đó chỉ là mớ tiền lẻ, nhưng với tớ, cách mà tớ tiêu tiền...

John: Nên cậu đã làm gì?

Max: Tớ vào phòng ngủ bà ấy và ném quần áo bà ấy ra khắp nơi. Như vậy mọi người sẽ nghĩ đó là hắn, tên sát nhân biến thái mặc quần áo phụ nữ. Rồi tớ biến ra khỏi đó. Tớ hiểu là không được để bị bắt gặp.

John: Nhưng bà ấy chưa chết.

Max: Chúa ơi, chưa. Bà già đó sống dai thật. Còn mọi việc... thì cậu biết rồi đấy. Vivica. Và tên quản lý của tớ, hắn là thằng đần. Ngồi lì một chỗ chẳng động tay chân tìm cho tớ một công việc đàng hoàng nào cả. Tớ bị kẹt cứng.

John: Mà bà ấy hôn mê bao nhiêu lâu?

Max: Nhiều tháng rồi. Dù sao bà ta chắc cũng chết chứ chẳng sống nổi. Nếu tớ đẩy thêm một cú nhẹ nữa, ai mà biết chứ?

John: Đẩy?

Max: Cậu biết đấy. Chầu diêm vương nhanh hơn, như họ nói.

John: Mà cậu định làm việc đó ra sao?

Max: Insulin thôi. Cậu chỉ cần chích quá nhiều. Như cái gã Klaus von Bulow đó. Bà già nghẻo là cái chắc...

Thôi rồi. Có tiếng chân ở hành lang. Cảnh sát chắc nghĩ họ đã nghe đủ rồi. Họ đang đập cửa nhà 15A. Nói cho cậu biết, Nadine, tớ sẽ đoạt giải Pulitzer--Khoan đã. Họ đang bảo Max bước đi trong im lặng. Nhưng Max không làm thế. Max đang

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: SAO????

MEL??? CẬU ĐU RỒI??? Sao cậu ngừng như thế? Chuyện gì đang xảy ra???? CẬU ỔN CHỨ????