Chân Tiên

Chương 893: Sinh mệnh chi tâm


Mạch khoáng linh thạch là chỗ dựa lớn nhất của tu sĩ phàm gian, cung ứng đủ linh thạch là nguyên nhân lớn nhất khiến tốc độ tu luyện nhanh hay chậm, vì vậy mạch khoáng linh thạch cao cấp trên cơ bản đều bị khống chế trong tay các đại gia tộc tu chân, chỉ có một số mạch khoáng tinh thạch hạ phẩm hoặc trung phẩm mới lưu thông trong giới tu sĩ bình thường.

Vân gia là gia tộc tu chân đệ nhất Tử Vân Tinh, chiếm hai phần ba lãnh thổ đất bằng trên toàn bộ Tử Vân Tinh, tài nguyên sở hữu so với ba gia tộc Lý, Triệu, Tề cộng lại còn nhiều hơn, tuy rằng tinh phách linh thạch chỉ xuất hiện trong những mạch khoáng linh thạch cực phẩm, thế nhưng Vân gia có tích lũy số lượng lớn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Cổ Thần trong khách sạn Linh Nguyên có ăn hùng hùng hỏa diễm, chính là thức ăn do máu thịt của linh thú Minh Khiếu hậu kỳ làm thành, một đầu linh thú Minh Khiếu hậu kỳ có hàm lượng linh khí so với trên dưới mười viên linh thạch cực phẩm.

Kết quả ăn mười cân hùng hùng hỏa diễm, Cổ Thần thu được linh khí bổ xung giống như muối bỏ đáy biển, bé nhỏ không đáng kể.

Nếu như muốn thông qua linh thạch đến bổ xung linh khí cần thiết để khôi phục, như vậy cần phải có vài chục viên tinh phách linh thạch có linh khí cực kỳ tinh thuần như vậy mới được.

Nghe xong lời nói của Vân Tuyết, hai ngón tay Cổ Thần chụm lại, tiên lực thuần dương từ đầu ngón tay mãnh liệt tuôn trào, hóa thành một đạo phủ cương vô cùng to lớn, ngón tay vừa bổ, phủ cương chém xuống, nhất thời chém đại địa nguyên xà thành hai đoạn, cánh tay vừa lộn, trái tim sinh mệnh chi tâm của đại địa nguyên xà lập tức bị Cổ Thần hút vào trong bàn tay.

Trái tim này rất lớn, ước chừng bằng cả một gian phòng.

Cho dù đại địa nguyên xà đã tử vong, nhưng sinh mệnh chi tâm vẫn nhảy lên như trước, khí tức sinh mệnh dâng trào tới cực điểm xoay chuyển bên trong trái tim, theo sinh mệnh chi tâm nhảy lên mà cuộn trào mãnh liệt.

Bàn tay Cổ Thần khẽ nắm lại, bản nguyên khí ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ nhất thời tuôn ra, tiên khí ngũ hành năm màu trong sát na bao phủ sinh mệnh chi tâm, hình thành một không gian hoàn toàn phong bế.

Đây là một không gian do Cổ Thần làm chủ tể, không gian trong nháy mắt áp súc thu nhỏ lại, sinh mênh chi tâm bị áp súc chỉ lớn bằng một nắm tay, rơi vào tay cổ Thần, Cổ Thần dùng pháp tắc không gian thu nhỏ sinh mệnh chi tâm, lại sử dụng pháp tắc ngũ hành phong ấn sinh mệnh chi tâm, không để khí tức sinh mệnh theo thời gian dần dần xói mòn.

Cầm sinh mệnh chi tâm trong tay, trực tiếp đưa tới trước mặt Vân Tuyết, nói:

- Ta so với nàng không lớn hơn bao nhiêu, nàng không cần phải khách khí với ta, trực tiếp gọi ta là Cổ Thần là được, cầm lấy sinh mệnh chi tâm!

Tuy rằng sinh mệnh chi tâm có thể khởi tử hồi sinh, trị liệu thương thế rất nặng, thế nhưng đối với Cổ Thần hoàn toàn không có tác dụng, trong cơ thể Cổ Thần có mộc chi bản nguyên, so với bất cứ sinh mệnh chi tâm nào cũng lợi hại hơn, chỉ cần không chết, thông qua mộc chi bản nguyên trị liệu hầu như có thể khôi phục như ban đầu.

Trừ phi là bản nguyên sinh mệnh so với mộc chi bản nguyên càng thêm hiệu quả, bản nguyên sinh mệnh bất tử bất diệt, cho dù đánh chết rồi bản nguyên sinh mệnh cũng có thể khiến người chết phục sinh như ban đầu.

Bất quá pháp tắc sinh mệnh vô cùng huyền ảo, bản nguyên ngũ hành, bản nguyên âm dương còn từng nghe nói qua, cho tới bây giờ Cổ Thần chưa từng nghe nói có người sổ hữu bản nguyên sinh mệnh.

Bản nguyên sinh mệnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối với Cổ Thần mà nói, sinh mệnh chi tâm của đại địa nguyên xà chỉ dừng lại ở mức làm thức ăn no bụng mà thôi, thân thể đại địa nguyên xà dài tới hơn năm nghìn trượng, khí tức sinh mệnh và linh khí ẩn chứa trong máu thịt nồng dậm phi thường, cũng đủ cho Cổ Thần ăn trong một đoạn thời gian rất dài rồi.

Sinh mệnh chi tâm vô cùng trân quý, Vân Tuyết thực không ngờ Cổ Thần dĩ nhiên không hề yêu cầu bất cứ cái gì đã trực tiếp đưa sinh mệnh chi tâm cho nàng, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người run run.

Cổ Thần trực tiếp đặt sinh mệnh chi tâm vào lòng bàn tay Vân Tuyết.

Lúc này Vân Tuyết mới từ trong ngẩn người phản ứng lại, cuống quít nói:

- Đa tạ đại… Nhân!

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Gọi Cổ Thần là được rồi.

Vân Tuyết cắn cắn môi, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ ngươi, Cổ Thần!

- Không cần cảm tạ ta, đây là điều ta phải làm!

Cổ Thần cười cười, vung tay lên, thu thập toàn bộ thi thể của đại địa nguyên xà vào trong Âm Dương Tiên Giới.

Sau đó, Cổ Thần khẽ nắm tay lại, một gốc đại thụ lớn chừng bắp chân người xa xa rắc rắc gãy vụn, bay về phía Cổ Thần, Cổ Thần dùng ngón tay như phủ, chỉ vài đường lướt qua đã lột bỏ vỏ cây, đỉnh đầu tước nhọn, hình thành một cây gậy dài ước chừng trượng rưỡi.

Từ trong Âm Dương Tiên Giới lấy ra một khối thịt rắn rộng chừng một thước, cao một thước, dài hai thước, dùng cây gậy đâm xuyên qua.

Cổ Thần nhẹ giọng nói:

- Củi tới.

Vô số cành tây gãy khô lâu ngày từ bốn phía rơi xuống trước mặt Cổ Thần, xếp thành một đống.

- Lửa cháy!

Cổ Thần ngôn xuất pháp tùy, nhất thời củi gỗ nổi lửa, bắt đầu bốc cháy.

Cổ Thần cầm thịt rắn trong tay, chuyển qua đống lửa, bắt đầu nướng lên, thuần dương chi hỏa, bản nguyên chi hỏa đều là hỏa diễm dùng để diệt địch, nếu dùng để nướng thịt, một khi thịt hơi chút chạm vào, trong nháy mắt sẽ bị hóa thành tro tàn.

Thịt nướng cần củi lửa, thứ nhất hỏa hậu thích hợp, thứ hai vị đạo vừa vặn.

Trong bụng Cổ Thần rất đói, trực tiếp bắt đâu nướng thịt đại địa nguyên xà, chuẩn bị ăn no nê một bữa, đói bụng, loại tư vị này luôn luôn khó chịu.

Làm những chuyện này, trong đầu Cổ Thần không tự chủ nhớ tới tiểu hòa thượng, nhiều năm trước kia, Cổ Thần tại yêu vực Đông Hoang tiên giới Cổ Hoang, một mặt nướng thịt, một mặt uống rượu ngon, loại khoái ý này nảy lên trong lòng.

Hôm nay Cổ Thần đang ở trong vũ trụ phàm gian, không biết có thể trở lại tiên giới Cổ Hoang một lần nữa hay không, chậm rãi từ tiểu hòa thượng, nghĩ tới phụ thân, năm vị thê tử, cùng với đám bằng hữu tốt Ngô Tinh, Ngao Liệt… Trong lúc nhất thời dâng lân cảm xúc thổn thức.

Sinh mệnh chi tâm đã tới tay, một vị tu sĩ Hư Không hậu kỳ đỉnh phong đi tới trước mặt Vân Tuyết, nói:

- Tiểu thư, thương thế lão tổ tông rất khẩn cấp, đã lấy được sinh mệnh chi tâm, chúng ta nên trở về nhanh một chút!

Vân Tuyết liếc mắt nhìn Cổ Thần, gật đầu với người nọ, sau đó bước tới gần Cổ Thần, nói:

- Cổ Thần, ngươi giúp chúng ta đoạt được sinh mệnh chi tâm, Vân gia cảm ơn sâu sắc, ta mời tới Vân phủ làm khách, ngươi có đi hay không?

Cổ Thần gật đầu, nói:

- Đi! Nhưng hiện tại bụng ta có chút đói, trước tiên nướng ít thịt làm dịu cái bụng đã, các ngươi trở về trước đi, ăn xong ta sẽ tới Vân phủ một chuyến.

Thấy Cổ Thần đáp ứng, trên mặt Vân Tuyết lộ ra vài phần vui mừng, nói:

- Ta tại Vân phủ xin đợi đại giá, chúng ta cáo từ trước rồi!