Chân Tiên

Chương 890: Tu chân tinh Tử Vân


Cổ Thần thuấn di về phía một điểm tinh quang gần nhất, trong khí lưu ba ngày tương đương với hắn liên tục phi độn trong vòng một tháng, hiện tại hắn đã vượt xa vị trí trước kia, chỉ có thể một lần nữa tìm kiếm tinh cầu tinh mệnh từ đầu.

Cũng may, chuyến đi này Cổ Thần không có mục tiêu cụ thể, mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần tìm được tinh cầu sinh mệnh là được.

Điểm tinh quang phía trước so với những viên tinh cầu Cổ Thần đến có vẻ sáng chói hơn nhiều, Cổ Thần thuấn di theo hướng điểm tinh quang đã định tròn một ngày, rốt cuộc tinh quang trong mắt Cổ Thần dần dần biến thành lớn, hóa thành một khỏa tinh cầu rực rỡ với màu xanh lá cây, màu lam cùng với rất nhiều loại màu sắc khác nhau kết hợp lại.

- Là một khỏa tinh cầu sinh mệnh!

Tinh thần Cổ Thần đại chấn, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Đi tới vũ trụ phàm gian đã hơn hai mươi ngày rồi, tiên lực thuần dương trong cơ thể Cổ Thần đã tieu hao rất lớn, xuất hiện cảm giác đói khát.

Trong không khí không có linh khí để hấp thu, tiên lực thuần dương trong cơ thể đã mấy đi nguồn cung ứng, tiêu hao một điểm sẽ thiếu một điểm, cần phải bổ xung thực vật có linh khí mới có thể khôi phục.

Tại tiên giới Cổ Hoang, Cổ Thần đã ích cốc mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm có cảm giác đói khát.

Tu sĩ tại vũ trụ phàm gian, tuy rằng không thể ích cốc, thế nhưng tu vi càng cao, pháp lực hoặc tiên lực trong cơ thể càng sung túc, có thể bảo trì tiêu hao đáng kể cho tu sĩ, đồng thời tiêu hao càng nhiều thì lượng linh khí cần phải bổ xung càng nhiều hơn.

Tiên lực thuần dương trong cơ thể Cổ Thần vô cùng hùng hậu, nếu như không có chuyện gì khiến tiên lực tiêu hao số lượng lớn, đủ để Cổ Thần bảo trì mấy chục năm trăm năm cũng không cần ăn cơm.

Thế nhưng nếu như có chuyện khiến tiên lực tiêu hao số lượng lớn, thời gian cần phải ăn uống sẽ giảm xuống rất nhiều, ví dụ như Cổ Thần liên tục phi độn trong vũ trụ, đồng thời còn phải liên tục chống đỡ công kích đột nhiên kéo tới, tiên lực tiêu hao với tốc độ phi thường kinh khủng, không tới một tháng hắn đã có cảm giác đói khát, cần phải ăn uống rồi.

Bình thường, pháp lực hoặc tiên lực trong cơ thể tiêu hao nhiều hơn phân nửa sẽ có cảm giác đói khát.

Nếu là chiến đấu với địch nhân, tiên lực tiêu hao nhanh nhất, vũ trụ phàm gian không có linh khí, không có khả năng phát sinh chiến đấu giống như tiên giới cổ Hoang, duy trì liên tục nhiều năm.

Trong vũ trụ phàm gian, sau khi tiên lực tiêu hao sạch sẽ, nếu như không có bổ xung, không chỉ có cảm giác vô cùng đói khát, còn có thể sản sinh suy yếu, thực lực hạ thấp trên diện rộng, vì vậy thức ăn chính là tiền đề quan trọng nhất để tiếp tục sinh tồn trong vũ trụ phàm gian.

Theo Cổ Thần liên tục thuấn di, khoảng cách càng lúc càng gần, khỏa tinh cầu sinh mệnh phía trước trong mắt Cổ Thần càng lúc càng lớn.

Hai ngày sau, viên tinh cầu sinh mệnh này đã hoàn toàn rơi vào đường nhìn trước mắt của Cổ Thần, trước mắt Cổ Thần tựa hồ là một khối đại lục vô biên vô hạn, Cổ Thần hầu như có thể nhìn thấy được bóng dáng núi non trên đại lục.

Một viên tinh cầu lớn nhất Cổ Thần gặp được so với đại lục Cổ Hoang còn rộng rãi hơn gấp đôi, khi tinh cầu hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của Cổ Thần, ba canh giờ sau, rốt cuộc Cổ Thần cũng đã hạ xuống khỏa tinh cầu sinh mệnh này.

Thế nhưng khỏa tinh cầu sinh mệnh trước mắt này tựa hồ rộng lớn vô biên vô hạn, hoàn toàn ngăn cản đường nhìn của Cổ Thần, Cổ Thần liên tục thuấn di đủ ba canh giờ, cảm giác viên tinh cầu trước mắt vẫn xa xôi như cũ.

Lại thuấn di hai canh giờ, Cổ Thần đột nhiên cảm giác được, một cỗ khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm đập thẳng vào mặt mà đến, hư không bốn phía xung quanh hắn và và hư không băng lãnh, trống vắng trong vũ trụ hoàn toàn khác nhau, tràn ngập khí tức sinh mệnh, nếu như không phải không gian vẫn yếu ớt mười phần như trước, nhất định sẽ khiến Cổ Thần có cảm giác đã về tới đại lục Cổ Hoang.

Không khí trong tinh cầu hoang vu so với vũ trụ bình tĩnh hơn rất nhiều, thiếu đi những dòng khí lưu kinh khung, quang mang và xạ tuyến, nhưng tinh cầu sinh mệnh lại nhiều hơn một tầng khí quyển, ẩn chứa khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, trong không khí loáng thoáng cảm nhận được một điểm linh khí.

Thế nhưng cỗ linh khí này rất phai nhạt, ngay cả một phần ức tiên giới Cổ Hoang cũng không bằng được, hấp thu một điểm linh khí gầy còm này đối với Cổ Thần căn bản không thể bù đắp tiêu hao bản thân.

Đại địa phía trước hơn mười vạn dặm đều hiện lên rất rõ ràng trong mắt Cổ Thần, cuối cùng Cổ Thần lựa chọn một thành trì lớn nhất, thân ảnh chợt lóe, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại một góc trong thành trì, không có bất cứ kẻ nào phát hiện được.

Khỏa tinh cầu này rất lớn, bước trên đại địa có một loại cảm giác chân đạp trên mặt đất chân thực.

Cổ Thần nhìn lên bầu trời, lại có một điểm cảm giác trở về quê hương.

Tòa thành trì này dài đến hai trăm dặm, rộng hơn một trăm ba mươi dặm, là một tòa thành trì phi thường rộng lớn, trong thành người đến người đi như nước chảy.

Độn quang trên bầu trời liên miên không dứt, tu sĩ phàm giới hầu như đều điều khiển pháp bảo bay đi, người có tu vi cao thâm dĩ nhiên đạt tới Mệnh Tuyền cảnh.

Đồng thời để Cổ Thần có chút ngoài dự liệu chính là, trong thành còn có cường giả Độ Hư bí cảnh tồn tại.

Chỉ có chư tử đại tiên hợp đạo thành công mới có thể an toàn vượt qua thông đạo tiên phàm, tới vũ trụ phàm gian.

Tu sĩ dưới Hợp Đạo trung kỳ, tại tiên giới Cổ Hoang căn bản không thể tới đây, hiển nhiên là người phàm tu luyện mà thành, trong khỏa tinh cầu này mặc dù có chút điểm linh khí gầy còm, nhưng ngay cả một phần ức tiên giới Cổ Hoang còn có chút không bằng, căn bản không chể chống đỡ tu sĩ tu luyện.

Vì vậy Cổ Thần có chút ngoài dự liệu, rốt cuộc cường giả Độ Hư cảnh kia tu luyện như thế nào?

"Có thể, trên tinh cầu này có tồn tại linh thạch, trong không khí không đủ linh khí để hấp thu, vậy chỉ có thể thông qua linh thạch bổ xung linh khí tu luyện, bất quá, bằng vào tu vi của ta hiện tại, cho dù là linh thạch cực phẩm cũng khó có thể bổ xung đủ linh khí ta cần, không biết tu sĩ trong vũ trụ phàm gian ăn cái gì?"

Cổ Thần đi trên đường cái, toàn bộ thành trì đều trong cảm ứng của Cổ Thần, có một chỗ, ra vào đều là tu sĩ, đồng thời tu vi không thấp, có cao thủ Mệnh Tuyền cảnh tồn tại.

Rất nhanh Cổ Thần đã đi tới địa phương này, là một khách sạn, tên là khách sạn Linh Nguyên.

Vũ trụ phàm gian, trong không khí không có linh khí, vậy mà khách sạn này lại lấy tên là khách sạn Linh Nguyên, thực là khẩu khí rất lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tất cả mọi thứ trong khách sạn đều bị Cổ Thần cảm ứng rất rõ ràng, linh nguyên trong khách sạn này chính là chỉ máu thịt của yêu thú, hoang thú.

Yêu thú và hoang thú cũng giống như con người, dùng linh thạch để tu luyện, vì vậy trong cơ thể sẽ có linh khí, tu vi càng cao linh khí càng thêm sung túc, tu sĩ thông qua ăn máu thịt yêu thú, hoang thú để bổ xung linh khí, đích thực là một biện pháp.

Cổ Thần cảm ứng được, số lượng tu sĩ trong thành phi thường nhiều, tu sĩ số lượng lớn, linh khí cần bổ xung càng lớn, vì vậy sinh ý của khách sạn Linh Nguyên đặc biệt tốt.

Trong bụng có cảm giác đói, Cổ Thần cũng tiến vào trong khách sạn Linh Nguyên.

Cổ Thần nhìn qua rất trẻ tuổi, thế nhưng toàn thân giống như vực sâu vô tận, khiến người khác không thể nhìn ra sâu cạn, hơn nữa bề ngoài hoàn mỹ không gì sánh được, khiến mọi người vừa nhìn liền lập tức cảm giác khí độ phi phàm, không giống người thường.

Đại sảnh trong khách sạn còn có một ít bàn không người, nhưng tiểu nhị lại dẫn Cổ Thần lên phòng riêng lầu hai, tựa hồ nghĩ để Cổ Thần ăn trong đại sảnh sẽ bôi nhọ thân phận.

Trong phòng tương đối yên tĩnh, tuy rằng trên người Cổ Thần không có linh thạch, ăn thứ gì đó cũng không sợ không thấy ra được tiền trả có giá trị, tùy tiện lấy ra một chút ít thứ tại tiên giới đều đủ khiến tu sĩ phàm giới điên cuồng.

Đợi khi Cổ Thần ngồi vào ghế, tiểu nhị nói:

- Khách quan, bản điếm của đủ loại linh thú, đều là bắt được từ dãy núi Linh Hoang, các loại khẩu vị đều có, khách quan muốn ăn loại nào?

Linh thú trong miệng tiểu nhị tự nhiên chính là yêu thú và hoang thú, chỉ là cách xưng hô lại hai giới tiên phàm khác nhau mà thôi.

Cổ Thần nhập gia tùy tục, nói:

- Linh thú cao cấp nhất là cấp bậc gì?

Tiểu nhị nói:

- Minh Khiếu hậu kỳ, hai vạn linh thạch hạ phẩm một cân.

Tiểu nhị rất vui vẻ, linh khí Minh Khiếu hậu kỳ cực kỳ trân quý, người bình thường ăn không nổi, xem ra vị quan khách trước mắt đích thực là người rất có địa vị.

Cổ Thần nói:

- Cho ta mười cân, mặc kệ là linh thú gì, chỉ cần cap cấp nhất.

Tiểu nhị vui vẻ nói:

- Khách quan, lập tức có ngay, mười cân linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, tổng cộng hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.

Cổ Thần xua tay, một đạo hỏa diễm tinh khiết màu trắng từ đầu ngón tay bay ra, tách tách nổ vang, tựa hồ ngay cả hư không cũng bị phá nát.

Cổ Thần nói:

- Trên người ta không có linh thạch, có thể dùng vật phẩm khác thay thế? Đây là một đoàn bản nguyên chi hỏa, có thể đổi được hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm?

Khách sạn Linh Nguyên là một khách sạn chuyên môn chiêu đãi tu sĩ, có thể bắt được linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, tự nhiên bối cảnh không nhỏ, tiểu nhị này là một tu sĩ Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, tự nhiên nhận rõ giá trị của bản nguyên chi hỏa.

Tiểu nhị cả kinh nói:

- Giá trị! Giá trị! Giá trị! Đâu chỉ là hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm? Hai trăm vạn đều giá trị!

Cổ Thần điểm một ngón tay, một vòng quang tráo xuất hiện bên ngoài hỏa diễm, phong ấn đoàn bản nguyên chi hỏa, nói:

- Ngươi đại khái giới thiệu một lần về tình huống tinh cầu này, càng rõ ràng càng tốt, cộng thêm mười vân linh thú Minh Khiếu hậu kỳ, một đoàn bản nguyên chi hỏa này là của ngươi, mặc kệ có bao nhiêu giá trị nó đều là của ngươi, về phần ngươi trực tiếp giao cho khách sạn hay là chính bản thân ngươi dùng linh thạch trả tiền thay ta, bản nguyên chi hỏa tùy ngươi xử lý, thế nào?

Tiểu nhị cảm thấy một cái bánh cực lớn từ trên trời rơi vào xuống, nện thẳng vào đầu chính mình, trong lòng đại tán ánh mắt chính mình cao minh, vấn đề vị khách quan này yêu cầu quá mức không khó khăn, rất có thể là tu sĩ tu chân tinh khác vừa mới tới đây.

Tiểu nhị hưng phấn nói:

- Nơi này là Tử Vân Tinh, là một viên tu chân tinh, Vân gia là gia tộc tu chân lớn nhất toàn bộ Tử Vân Tinh, gia chủ Vân Khoát Thiên là đệ nhất cường giả Tử Vân Tinh, là một chư tử đại tiên Hợp Đạo hậu kỳ, phàm nhân, tu sĩ Tử Vân Tinh chúng ta, đại bộ phận đều tín ngưỡng hắn, tôn xưng là Vân Tử.

- Ngoại trừ Vân gia ra, còn có tam đại chư tử thế gia Lý, Triệu, Tề, gia chủ đều là chư tử đại tiên Hợp Đạo trung kỳ, phân biệt tại phía nam, phía tây, phía bắc dãy núi Linh Hoang, khoảng chừng chiếm một phần ba địa bàn Tử Vân Tinh, thổ địa phía đông dãy núi Linh Hoang rộng nhất, ước chừng chiếm hai phần ba toàn bộ lục địa Tử Vân Tinh, thuộc về sự sở hữu của Vân gia.

- Dãy núi Linh Hoang chính là dãy núi lớn nhất Tử Vân Tinh, bên trong linh thú hoanh hành, cho dù linh thú Độ Hư bí cảnh cũng có, rất ít tu sĩ dám tiến vào sâu bên trong, đó là địa phương sản xuất linh thú lớn nhất Tử Vân Tinh.

- Vị trí chúng ta hiện tại là Thanh Uyên Thành, là đế đô của Thanh Uyên đế quốc, một trong mười vạn tám nghìn đế quốc thuộc lãnh địa Vân gia, nằm phía đông bắc dãy núi Linh Hoang, ước chừng rộng sáu trăm vạn dặm.

Tiểu nhị vô cùng cao hứng, rất nhanh liền lần lượt kể lại tình huống đại khái của Tử Vân Tinh.

Tử Vân Tinh, Vân gia, Lý gia, Triệu gia, Tề gia, dãy núi Linh Hoang… Rất nhanh, những tin tức đại khái về tinh cầu này tiến vào chỗ sâu trong đầu Cổ Thần.

Điều này khiến tâm tình Cổ Thần thoải mái không ít, chí ít trong đầu nhẹ nhàng thông thoáng, không còn mơ mơ hồ hồ.

Từ lúc tiến vào vũ trụ phàm gian cho tới bây giờ , Cổ Thần vẫn luôn một mực mơ mơ hồ hồ, chưa từng có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

Cổ Thần hỏi:

- Tu chân tinh, là có ý gì?

Vẻ mặt tiểu nhị kỳ quái nhìn Cổ Thần, không biết vì sao Cổ Thần lại hỏi một vấn đề mang tính thường thức của tu chân giới này.

Cổ Thần xua xua tay, ý bảo bản nguyên chi hỏa trong tay, ánh mắt tiểu nhị phóng quang mang sáng rỡ, thầm tự trách mình nhiều chuyện, người khác hỏi cái gì, chính mình trả lời đúng sự thực là được rồi, vạn nhất chọc khiến người ta mất hứng, không cho bảo bối thì hỏng rồi.

Tiểu nhị nói:

- Tu chân tinh là những tinh cầu sinh mệnh có tồn tại linh mạch, tu sĩ có khả năng tu luyện, tương đối so sánh chính là phàm nhân tinh, trên phàm nhân tinh không có linh mạch, không thể tu luyện, toàn bộ tinh cầu đều là con người.

Cổ Thần gật đầu, cầm bản nguyên chi hỏa trong nay, ném về phía tiểu nhị, nói:

- Được rồi, mang thức ăn cho ta!

Không quá lâu sau, tiểu nhị mang theo một mâm thức ăn, tròn năm món.

Tiểu nhị nhanh chóng mang bát lên, nói:

- Đây là hùng hùng hỏa diễm nổi danh gần xa của bản điếm, là do linh thú đại địa bạo hùng tu vi Minh Khiếu hậu kỳ tại dãy núi Linh Sơn cùng với linh thảo hỏa diễm hoa chế tạo thành, mời khách quan nếm thử, còn có chuyện gì thỉnh phân phó, nếu không còn chuyện gì khác, tiểu nhân xin cáo lui trước.

- Được rồi, lui đi!

Cổ Thần phất phất tay.

Tiểu nhị rời khỏi gian phòng, trong bụng Cổ Thần từ lâu đã đói khát khó nhịn, hùng hung hỏa diễm trên bàn lúc này tựa hồ có ma lực hấp dẫn Cổ Thần vô hạn, lập tức bắt đầu ăn.

Người mấy trăm năm không biết mùi vị thức ăn là gì, đột nhiên có một ngày đói bụng, đồng thời còn là đói bụng liên tục vài ngày, có thể nghĩ được lực mê hoặc của thức ăn lúc này.