Chân Tiên

Chương 31: Trảm cự thú, được linh tinh


Cổ Thần thấy trong thông đạo phía trước có một vết máu chạy thẳng vào sâu trong quáng động, trên mặt lộ dáng tươi cười.

Bức Hàng Linh Phù ra khỏi cơ thể, cảnh giới của Cổ Thần lập tức lui về Hậu Thiên Cảnh tầng bảy, thời gian sử dụng Hàng Linh Phù rất có hạn, có vết máu trên mặt đất kia dẫn đường, phệ linh thú to lớn không thể thoát, bởi vậy cũng không cần lãng phí Hàng Linh Phù làm gì.

Hơn nữa, có Tật Vũ Phi Phong, lấy tu vi Hậu Thiên cảnh của Cổ Thần, tốc độ tuy không thể sánh với tu sĩ Thiên Thiên cảnh nhưng cũng không đến mức chậm hơn so với phệ linh thú to lớn.

Phệ linh thú to lớn chạy trốn, không chừng đang bỏ chạy về phía khoáng mạch linh thạch, nó đã bị thương nên cần thôn phệ linh thạch để khôi phục, theo vết máu phệ linh thú to lớn đuổi theo, rất nhanh liền có thể tìm được nó đồng thời còn tìm được cả khoáng mạch linh thạch, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Dựa theo vết máu trong động, Cổ Thần rất nhanh đuổi về phía trước.

Cổ Thần đuổi được hơn một nghìn thước, trong quáng động phía trước độ nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ của phệ linh thú to lớn.

"Ngay phía trước không xa rồi."

Trong lòng Cổ Thần vui vẻ, lập tức bước nhanh hơn.

"Hả? Tựa hồ lại có tiếng đánh nhau?"

Nghe động tĩnh phía trước truyền lại, trong lòng Cổ Thần khẽ động.

"Lẽ nào, trong quáng động còn có con phệ linh thú khác? Hoặc là Cổ Hà?"

Trong lòng suy nghĩ, chân vẫn không dừng bước, chạy thêm một đoạn, phía trước liên xuất hiện một động thính thật lớn, chừng hơn mười trượng vuông.

Thanh âm từ trong động thính bên phải truyền tới, Cổ Thần quay đầu nhìn lại liền thấy được đầu phệ linh thú to lớn vừa rồi, lúc này nó đang giận dữ tiến hành công kích tới sát góc bên phải.

Cổ Thần đứng ở phía sau, bị thân thể của phệ linh thú to lớn che hết tầm nhìn nên không thấy rõ được mục tiêu của nó.

Vỗ vỗ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức nhảy xuống khỏi vai hắn, leo lên một khối cự thạch, cầm Dạ Minh Châu soi sáng toàn bộ động thính.

Cổ Thần dọc theo động thính đi về phía trước, hắn chưa biết rõ tình huống thế nào nên cũng không vội công kích.

Đi được mấy trước, rốt cuộc cũng thấy được mục tiêu công kích của phệ linh thú to lớn, không phải Cổ Hà thì còn ai?

Bất quá, lúc này mục tiêu công kích của phệ linh thú to lớn không chỉ có riêng Cổ Hà, cảnh giới của Cổ Hà mới chỉ là Hậu Thiên tầng chín, còn chưa đủ kháng cự lại công kích của phệ linh thú to lớn.

Cổ Hà bị phệ linh thú to lớn bức vào góc, mỗi bên hắn đứng một gã cao lớn hơn trượng, cả hai giống như đều được chế thành từ kim chúc và vật liệu gỗ, dĩ nhiên có thể kháng cự lại công kích của phệ linh thú to lớn.

Nhìn mặt Cổ Hà đầy mồ hôi, liền biết được hai người cao lớn kia do hắn điều khiển.

Hai người cao lớn đều có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng một, chính là hai tấm Khôi Lỗi Phù hóa thành, tuy rằng kháng cự được công kích của phệ linh thú to lớn, nhưng muốn thoát khốn lại là chuyện không thể.

Cổ Hạ được Cổ gia phái tới quáng động tại Bắc Thai Sơn trừ yêu, hai tấm Khôi Lỗi Phù này chính là điểm tựa gia tộc cho hắn đi trừ yêu, thế nhưng không nghĩ tới, trong quáng mạch này ngoại trừ yêu thú theo như lời thợ mỏ nói còn có một yêu thú lớn đến như vậy.

Cổ Thần thấy Cổ Hà, đồng thời Cổ Hà cũng thấy Cổ Thần, trên mặt hắn nhất thời vui vẻ, hô lớn:

- Cổ Thần, nhanh, nhanh tới cứu ta.

Cứu? Hay không cứu? Trong lòng Cổ Thần đang cân nhắc.

Bất quá, rất nhanh trong lòng Cổ Thần đã có quyết định, chung quy vẫn là người Cổ gia, tuy nói có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn không đến mức sinh tử, tự nhiên không thể đế hắn chết dưới miệng yêu thú như vậy được.

Cổ Thần hét lớn một tiếng:

- Súc sinh, để mạng lại.

Cầm Thanh Ly Kiếm trong tay, nhắm phía phệ linh thú to lớn đâm tới.

Nghe được thanh âm Cổ Thần, trong lòng phệ linh thú to lớn hoảng hốt, nhất thời lui lại phía sau, Cổ Hà lập tức tranh thủ thoát ra.

"Rống…" Phệ linh thú to lớn nhìn Cổ Thần gào lên một tiếng, cũng không trốn tiếp.

- Cổ Thần, tạ ơn…

Cổ Hà rất nhanh chạy đến bên người Cổ Thần, vẻ mặt cảm kích, đột nhiên biến sắc, hai tay đánh ra hai quyền, công kích tới Cổ Thần.

- Hả?

Trong nháy mắt Cổ Thần liền đánh ra hai quyền, chống lại hai quyền của Cổ Hà.

Cổ Thần đột nhiên phát lực, thực lực không thể phát huy toàn bộ, chống lại một kích toàn lực của Cổ Hà, thân hình nhất thời bị đẩy lui năm bước, rất gần phệ linh thú to lớn.

Cổ Hà lại nương theo phản lực từ một quyền này, thân thể nhanh chóng bay ngược về phía sau, hai khôi lỗi hình người hóa thành hai đạo phù bay vào trong tay hắn, rất nhanh hắn liền biến mất khỏi quáng động, không còn thấy đâu nữa.

- Tiểu phế vật, ngươi chậm rãi chơi đùa với yêu thú đi, ha ha ha…

Thanh âm Cổ Hà từ xa xa trong quáng động truyền đến.

- Chi chi, chi chi chi…

Tiểu Bạch chỉ vào phương hướng Cổ Hà chạy đi, kêu lên những tiếng chói tai.

Khóe miệng Cổ Thần hiện lên một tia cười nhạt, lúc trước khi xuất thủ cứu Cổ Hà, Cô Thần đã lo lắng tình huống này, thế nhưng đều là người Cổ gia, Cổ Thần không thể đứng yên nhìn Cổ Hà chết mà không cứu được.

Bởi vì Cổ Thần căn bản không sợ Cổ Hà trở mặt.

Hai quyền của Cổ Hà đánh Cổ Thần lại gần phệ linh thú to lớn, ý đồ chính là cho Cổ Thần hấp dẫn chú ý của nó, còn hắn thì mượn lực nhanh chóng chạy trốn.

Chờ phệ linh thú to lớn giải quyết xong Cổ Thần, hắn đã sớm chạy xa khỏi quáng động, nếu phệ linh thú to lớn có đuổi theo, cũng không còn kịp nữa.

Cổ Hà trăm triệu lần không ngờ tới, trên người phệ linh thú to lớn đã bị thương, hơn nữa còn là kiệt tác của Cổ Thần, mục đích của Cổ Thần không ngoài việc giết chết phệ linh thú to lớn, cướp đoạt linh tinh trong cơ thể nó.

Bằng không mà nói, với tính cảnh giác của Cổ Thần, sao để Cổ Hà ám toàn thành công được.

Lần này Cổ Hà đào tẩu, chắc chắn chạy thẳng ra ngoài quáng động rồi bỏ trốn mất dạng, lúc này chỉ còn lại một mình Cổ Thần trong quáng động, đánh chết phệ linh thú to lớn, tìm ra khoáng mạch linh thạch.

Cổ Hà chạy về tới Cổ gia, nhất định cho rằng Cổ Thần sẽ chết dưới miệng phệ linh thú to lớn, tuyệt đối không thể tưởng tượng được, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự tính của Cổ Thần.

"Rống…" Phệ linh thú to lớn nhe răng rống to một tiếng, vẻ mặt hung ác, ánh mắt nhìn Cổ Thần mặc dù có chút sợ hãi nhưng càng nhiều hơn là sự nghi hoặc.

Hiện tại tu vi của Cổ Thần là Hậu Thiên cảnh tầng bảy, trong mắt phệ linh thú to lớn căn bản không coi là gì, thế nhưng phệ linh thú to lớn còn nhớ kỹ, thực lực nhân loại trước mắt này kinh khủng tới mức nào, thanh trường kiếm trong tay hắn sắc bén đến mức nào.

Đôi móng vuốt có thể mở núi phá đá của nó cư nhiên bị trường kiếm chém thành một vết thật sâu, khiến nó bị chảy máu ròng ròng.

Vết thương nặng nhất trên người phệ linh thú to lớn chính là ở trên lưng, vết thương là một vết rách dài, sâu tận cốt tủy, hiện vẫn không ngừng chảy máu.

Cổ Thần đưa tay nắm Thanh Ly Kiếm, một tay nắm Hàng Linh Phù, cứ như vậy đứng trước mặt phệ linh thú to lớn.

Một đầu phệ linh thú to lớn có tu vi Tiên Thiên cảnh, phía trước mặt là thiếu niên tu sĩ nhân loại mới mười tuổi đầu, tu vi chỉ có Hậu Thiên cảnh tầng bảy, thực lực song phương cách nhau quá xa.

Thế nhưng, nếu có người nhìn được biểu tình một người một thú, khẳng định sẽ thất kinh.

Thiếu niên tu sĩ nhân loại có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng bảy kia, trên mặt còn hiện nét cười nhìn vào cự thú. Còn cự thú có tu vi Tiên Thiên cảnh lại nhìn thiếu niên nhân loại với ánh mắt bao hàm sự sợ hãi.

Cổ Thần đứng trước mặt phệ linh thú to lớn, không nhúc nhích mà chỉ khẽ động, bình tĩnh nhìn phệ linh thú to lớn, tựa hồ không chút sợ hãi cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng trên thực tế mỗi một động tác của phệ linh thú to lớn đều không lọt khỏi mắt quan sát của hắn.

Phệ linh thú to lớn nhìn vết thương trên lưng mà giật mình, máu tươi vẫn chảy ra không ngưng, thời gian trôi qua càng lâu, lực lượng nó hao tổn càng trầm trọng, hiện tại nó cấp bách muốn thôn phệ linh thạch nhằm khôi phục thương thế.

Cổ Thần lại không chút tổn hao, thời gian dài hay ngắn đối với hắn căn bản không có ảnh hưởng.

Tự nhiên, Cổ Thần sẽ không chủ động khởi xướng công kích, một người một thú cứ như vậy nhìn nhau càng lâu càng tốt, phệ linh thú to lớn không thể thôn phệ linh thạch, thời gian qua đi, thương thế của nó càng nghiêm trọng, Cổ Thần đánh chết nó càng dễ dàng.

"Rống…" Phệ linh thú to lớn rốt cuộc không còn kiên nhẫn được nữa, nó cũng biết thời gian càng lâu đối với nó càng bất lợi, lập tức rống to một tiếng, gia tăng vài phần dũng khí, hung quang trong mắt bùng phát, giương bốn chiếc răng lớn của mình đánh tới, muốn một ngụm cắn chết.

Thanh quang chớp động, Hàng Linh Phù trong nháy mắt dung nhập thân thể Cổ Thần, lực lượng Cổ Thần lập tức tăng lên tới Tiên Thiên cảnh tầng năm, chân khí trong cơ thể chuyển hóa thành chân khí Tiên Thiên.

Thanh Ly Kiếm trong tay mở ra kiếm mang, hai tay cầm kiếm, trực tiếp đâm tới miệng phệ linh thú to lớn.

Da thịt phệ linh thú to lớn tuy cững rắn vô cùng, nhưng độ cứng da thịt trong miệng nó lại không bằng được như vậy, nếu bị Cổ Thần đâm trúng, sợ rằng cũng sẽ bị đâm thủng.

Hô…

Phệ linh thú to lớn thở ra một hơi nhiệt khí, dĩ nhiên không tránh né, tiếp tục cắn tới Cổ Thần, thế nhưng…

Đôi trảo phía trước nháy mắt đá tới, nếu như Cổ Thần tiếp tục đâm tới miệng phệ linh thú to lớn, thân thể hắn ắt sẽ bị đôi thạch trảo thật lớn này bắt lấy xé nát.

Thân thể Cổ Thần cũng không cứng rắn được như phệ linh thú to lớn, vì thế có thể tưởng tượng được, nếu bị cự trảo bắt được, không chết cũng trọng thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thanh Ly Kiếm vừa thu lại, có Tật Vũ Phi Phong trên người, tốc độ Cổ Thần nhanh như huyễn ảnh, nhoáng cái đã thấy biến mất trước mặt phệ linh thú to lớn, một đôi trảo quét vào khoảng không.

Phía bên phải phệ linh thú to lớn, quang mang chợt lóe, Cổ Thần cầm Thanh Ly Kiếm trong tay, kiếm mang đã mở ra hơn ba trượng, mạnh mẽ nhắm phía cổ phệ linh thú to lớn bổ xuống.

Lúc này, Cổ Thần không có phóng xuất phi kiếm, mà nắm chắc trong tay chém xuống, so với lần công kích bất ngờ đầu tiên, uy lực một kiếm này phải mạnh hơn gấp hai lần.

Phệ linh thú to lớn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, quay đầu đi, nhưng tốc độ chậm hơn so với Cổ Thần rất nhiều, nó đã chậm.

Vẫn còn lại nửa đầu không tránh kịp, hai tay Cổ Thần cầm kiếm cũng đã điên cuồng chém xuống.

Trong nháy mắt…

Tiếng kêu kinh khủng của phệ linh thú to lớn đã biến thành tiếng gào thảm thiết thê lương.

Thanh Ly Kiếm xẹt qua cổ nó, chém ra một vết thương sâu tới vài thước, hầu như khảm hết nửa đầu phệ linh thú to lớn, máu tươi tuôn ra ào ào.

Thân thể phệ linh thú to lớn chặn lại, cái đuôi phía sau như một chiếc roi đá, nhắm phía Cổ Thần quất tới, rất nhanh phát ra những tiếng bạo tạc trong không khí.

Cổ Thần vừa chém ra một kiếm, thân thể nhoáng lên lại biến mất không thấy, cái đuôi thật lớn của phệ linh thú to lớn nhất thời quất vào khoảng không.

Có Tật Vũ Phi Phong, tốc độ của Cổ Thần so với phệ linh thú to lớn nhanh hơn gấp đôi, có thể nói trong phương diện tốc độ hắn hoàn toàn áp chế phệ linh thú to lớn.

Trảm…

Thân thể Cổ Thần đột nhiên xuất hiện tại bên trái phệ linh thú to lớn, Thanh Ly Kiếm đồng thời mở ra kiếm mang hơn ba trượng chém xuống, nhanh như một đạo thiểm điện.

Phốc…

Từ cổ họng phệ linh thú to lớn tuôn ra vô số máu tươi…

Chiếc đầu to lớn của phệ linh thú to lớn bị Cổ Thần chém một kiếm bên phải, lại một kiếm bên trái cuối cùng rụng xuống, lăn dưới đất mấy vòng.

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh, phệ linh thú to lớn đã hoàn toàn tuyệt khí, bỏ mình.

"Thình thình…."

Thân thể thật lớn của phệ linh thú to lớn đổ xuống mặt đất, toàn bộ sơn động bị chấn động mãnh liệt.

Hai tay Cổ Thần cầm kiếm, chân khí Tiên Thiên rót vào, kiếm mang một lần nữa bắn ra, liên tục chém xuống thi thể phệ linh thú to lớn.

Sau khi chết, độ cứng thân thể phệ linh thú to lớn giảm đi rất nhiều, dưới bụng rất nhanh bị Cổ Thần chém nát, một hạt châu lóe ra quang mang màu xanh lục đột nhiên xuất hiện.

Cổ Thần trảo không một cái, hạt châu màu xanh lục kia đã bị hút vào tay, đây chính là linh tinh kết xuất ra trong cơ thể phệ linh thú to lớn.

- Chi chi… Chi chi chi…

Tiểu Bạch ngồi xuống trên vai Cổ Thần, ánh mắt thèm muốn nhìn vào linh tinh trong tay Cổ Thần, hưng phấn kêu lên.

Cổ Thần thu linh tinh vào trong Càn Khôn Trạc, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nói:

- Thứ này ta có chỗ dùng đến, không thể cho ngươi ăn.

- Chi chi… Chi chi…

Tiểu Bạch một bên kêu lên, một bên liếm liếm trên cổ Cổ Thần, dường như làm nũng.

Cổ Thần bị Tiểu Bạch làm nũng có chút khó nhịn, đành ôm Tiểu Bạch vào lòng, nói:

- Ngươi đừng nóng lòng, chờ ta bắt được chích hổ sẽ cho ngươi ăn linh tinh.

- Chi chi…?

Tiểu Bạch trừng to mắt, hưng phấn kêu lên, thần tình rất nghi vấn, tựa hồ hỏi lại.

Cổ Thần cười nói:

- Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa? Quyết không nói dối.

- Chi chi chi chi….

Tiểu Bạch nhất thời hài lòng hoan hô.

Nhìn thi thể phệ linh thú to lớn, Cổ Thần đưa ánh mắt quan sát bốn phía, phệ linh thú to lớn có giá trị nhất chính là khỏa linh tinh đã được Cổ Thần thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Thứ hai chính là máu, sớm đã tuôn ra, ngấm xuống mắt đất.

Da thịt và gân cốt không có bao nhiêu tác dụng.

Đầu phệ linh thú to lớn chạy trốn tới nơi này không tiếp tục chạy đi, như vậy mạch khoáng linh thạch hẳn là ở ngay phụ cận, có thể đầu phệ linh thú to lớn đã chạy tới sào huyệt rồi, tiếp tục chạy sẽ tiến vào mạch khoáng linh thạch, thế nên mới nhất quyết tử chiến với Cổ Thần.

Phệ linh thú có thể không muốn nhân loại phát hiện khoáng mạch linh thạch tồn tại, đây chính là lương thực của chúng cũng là sinh mệnh của chúng!

Cổ Thần tới quáng động Bắc Thai Sơn tới nay đã được ba ngày ba đêm, sớm đã thâm nhập sâu trong quáng động, đừng nói hơn mười dặm, chí ít cũng phải trăm dặm rồi.

Những thông đạo trong quáng động này chỉ có một ít là do thợ mỏ dựng lên, nhưng cũng chỉ sâu vào hơn mười dặm, tất cả những thông đạo còn lại đều là do đầu phệ linh thú này đào móc ra.

Tốc độ đào của phệ linh thú tự nhiên nhanh hơn rất nhiều thợ mỏ, khi Cổ Thần chiến đấu với hai đầu phệ linh thú, cũng đã tiến nhập vào quáng động do phệ linh thú đào, tự nhiên sâu hơn rất nhiều so với thông đạo bình thường.

Sau đó Cổ Thần lại đuổi theo đầu phệ linh thú to lớn một đoạn rất xa, lúc này khoảng cách tới cửa quáng động đã rất rất xa rồi.

Sau khi tiêu diệt xong phệ linh thú to lớn, Cổ Thần liền bức Hàng Linh Phù ra ngoài cơ thể, Hàng Linh Phù lại hóa thành một đạo thanh quang xuất hiện trong lòng bàn tay.

Quang hoa linh khí trên Hàng Linh Phù đã yếu đi rất nhiều, xem ra năng lượng bên trong đã tiêu hao gần cạn, tối đa chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa, đồng thời cũng không thể duy trì được lâu.

Thu Hàng Linh Phù vào trong Càn Khôn Trạc, bảo quản cẩn thận, hiện tại hàng Linh Phù chính là đòn sát thủ của Cổ Thần, không có Hàng Linh Phù, lấy tu vi hiện tại của Cổ Thần vô luận làm cách nào đi nữa cũng không thể tiêu diệt được phệ linh thú to lớn.