220 linh thạch? Tu sĩ Tiên Thiên có mặt ở đây đều thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhiều linh thạch như vậy đủ cho bọn họ tu luyện nhiều năm a.
Tới cảnh giới Tiên Thiên, tuy rằng mỗi một tầng cảnh giới đề cao đều cần thời gian tu luyện thật lâu, không có linh thạch tu luyện, cho dù dùng hết cả đời cũng không đề cao được bao nhiêu cấp độ, tu sĩ Tiên Thiên không có linh thạch tu luyện, tu vi suốt đời trên cơ bản dừng lại tại Tiên Thiên tầng thứ ba.
Tiên Thiên tầng thứ bốn thuộc về Tiên Thiên cảnh trung kỳ, trừ phi là tu sĩ tư chất phi thường tốt mới có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bốn.
Linh thạch càng nhiều, hiệu quả tu luyện càng tốt, bất quá linh thạch mười phần trân quý, đồng thời liên tục hấp thu linh khí trong linh thạch tuy rằng tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, nhưng tạo thành lãnh phí rất lớn, bình thường hấp thu linh khí trong linh thạch tu sĩ đều chậm rãi tiến hành, đảm bảo mỗi một tia linh khí đều tạo ra tác dụng nhất định, vì vậy mỗi một khối linh thạch đủ cho tu sĩ Tiên Thiên chậm rãi hấp thu trong thời gian vài ngày.
- 300 linh thạch!
Giữa lúc Vân Kinh Hồng muốn mở miệng, đột nhiên thanh âm của Liễu Hòa Hàn vang lên, đè ép thanh âm Vân Kinh Hồng xuống dưới.
- Cái gì? 300 linh thạch? Từ 220 linh thạch trực tiếp tăng lên 300 linh thạch?
Toàn bộ đấu giá hội bỗng nhiên náo nhiệt, cả đám trừng lớn hai con mắt, châu đầu ghé tai thảo luận.
Cổ Thần ngồi tại lầu hai đấu giá hội hài lòng nở nụ cười, 300 linh thạch, cũng đủ để mua linh thảo mình cần rồi.
Ba người Vạn Cửu Hải, Cổ Thương Nhạc, Vân Kinh Hồng đều ngẩn người ra, hiển nhiên rất không ngờ Liễu Hóa Nguyên cư nhiên một lần tăng từ 220 linh thạch lên tới 300 linh thạch, đây là linh thạch nha, không phải hoang tệ…
Bất quá, xuất phát từ khát vọng đối với tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, để nhi tử có thể sớm ngày bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Cổ Thương Nhạc rất nhanh hô:
- 310 linh thạch.
- 320 linh thạch.
Thanh âm Vạn Cửu Hải cũng theo sát vang lên, có thể thấy được hắn đối với mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm lần này mang tâm lý nhất định phải có.
Ánh mắt chúng tu sĩ nhìn Vạn Cửu Hải đều lộ ra biểu tình kinh ngạc. Tuy rằng Vạn Cửu Hải là đệ nhất thương nhân thành Nhạc Thủy, thế nhưng trong mắt chúng tu sĩ, hắn tuyệt đối không thể so sánh được với ba đại gia tôc tu chân, giá cả đã lên tới 300 linh thạch rồi, hắn cư nhiên vẫn tiếp tục cạnh tranh.
Có thể thấy được thực lực của Vạn Cửu Hải cường đại hơn biểu hiện trong mắt các tu sĩ rất nhiều.
- 400 linh thạch!
Vân Kinh Hồng còn chưa mở miệng hô giá mới, Liễu Hóa Hà đã ra giá, dĩ nhiên mạnh mẽ đề cao giá cả lên tới 400 linh thạch, đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn qua Cổ Thương Nhạc và Vạn Cửu Hải, trong ánh mắt hình như có một tia châm biếm.
Liễu gia đứng đầu trong tam đại gia tộc tu chân, nội tình gia tộc rất sâu, hiển nhiên không phải bình thường.
- 400 linh thạch? Ông trời của ta? 400 linh thạch?
Các tu sĩ có mặt tại hiện trường cảm giác như trái tim dừng hẳn lại, huyết mạch trong cơ thể sôi trào.
Tiếu ý trên mặt Cổ Thần càng thêm đậm.
Mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, 400 linh thạch, một lọ 40 linh thạch, giá cả này không nằm ngoài dự liệu của Cổ Thần, nhưng cũng đã đủ khiến Cổ Thần vô cùng thỏa mãn rồi, có thể bán được 400 linh thạch, hoàn toàn kiếm lời lớn rồi.
Sắc mặt Cổ Thương Nhạc và Vạn Cửu Hải xám đen, hiển nhiên 400 linh thạch đã khiến hai người cảm thấy áp lực cực lớn. Tuy rằng Cổ Thương Nhạc là người có nhiều sản nghiệp nhất Cổ gia, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa lên làm tộc trưởng Cổ gia, không có khả năng lấy toàn bộ gia sản để đấu giá mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, cho dù hắn đấu giá được đi nữa, trở về khẳng định tộc trưởng Cổ Hiền không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, buông tha cho đấu giá.
Sắc mặt Vạn Cửu Hải so với Cổ Thương Nhạc không khác biệt nhiều, hiển nhiên cũng đã có lòng mà không có lực rồi, đồng thời im lặng.
- Liễu Hóa Hàn tiên sinh ra giá 400 linh thạch, còn có người ra giá cao hơn sao?
Thấy không khí đột nhiên có chút trầm mặc, bán đấu giá sư lớn tiếng hô.
- Mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, đây là linh dịch thượng phẩm, trong đại tông phái tu tiên cũng là linh dược trân quý, có thể đề cao tu vi Hậu Thiên cảnh hậu kỳ lên rất nhanh, đối với tu sĩ Hậu Thiên cảnh hậu kỳ bước vào cảnh giới Tiên Thiên cũng có trợ giúp cực lớn, còn có người ra giá cao hơn hay không?
Bán đấu giá sư thấy không khí vẫn trầm mặc như cũ, một lần nữa kích động.
Quả nhiên, trong lòng Vân Kinh Hồng do dự, tốn hơn 400 linh thạch để mua mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm chung quy không có lợi, bị bán đấu giá sư kích động, trong lòng lập tức có thiên hướng muốn tăng lên, liền la lớn
- 410 linh thạch!
- Dĩ nhiên còn đang tăng lên?
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, trong lòng vui vẻ, linh thạch tự nhiên càng nhiều càng tốt, sau này tu luyện còn dùng tới rất nhiều linh thạch.
- 500 linh thạch.
Liễu Hóa Hàn không nhanh không chậm hô lên, dĩ nhiên lại tiếp tục đề cao giá lên một mức lớn, trực tiếp tăng lên tới 500 linh thạch.
Tu sĩ có mặt tại hiện trường chỉ cảm thấy hai mắt nhòa đi, trong đầu rối loạn, 500 linh thạch, không ít tu sĩ Tiên Thiên đào bảo mười năm tại Đông Hoang cũng không nhất định kiếm được 500 linh thạch.
Thế nhưng, Liễu Hóa Hàn kêu giá một lần, 500 linh thạch căn bản không để vào mắt, đây chính là sự khác nhau giữa tu sĩ bình thường và ba đại gia tộc tu chân.
Trên trán Vân Kinh Hồng toát mồ hôi lạnh, một chút lòng tin vừa mới được kích phát trong lòng hắn đã bị Liễu Hóa Hàn đánh một kích tan nát.
Vừa rồi thật vất vả Vân Kinh Hồng mới quyết định tiếp tục tăng giá, nếu như Liễu Hóa Hàn chỉ tăng thêm 10 linh thạch, giá cả chênh lệnh 10 linh thạch nho nhỏ, Vân Kinh Hồng khẳng định sẽ tiếp tục cạnh tranh giá với Liễu Hóa Hàn, tăng lên tới 500 linh thạch cũng có thể, nói không chừng bởi vì cạnh tranh giá ngươi tăng ta cũng tăng mà biến thành tranh giành mặt mũi, đến lúc đó liều mạng tăng giá, rốt cuộc mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm này đi đến đâu rất khó xác định rồi.
Vì vậy, Liễu Hóa Hàn vừa ra giá liền mạnh mẽ tăng lên 100 linh thạch, muốn tạo cho đối thủ áp lực lớn nhất, từ khi 300 linh thạch, mỗi lần hắn tăng giá là 100 linh thạch, mở miệng tăng giá liền ép người khác thở không nổi.
Rốt cuộc, Vân Kinh Hồng không báo giá mới, Liễu Hóa Hàn một lần tăng đã vượt lên 100 linh thạch, có một loại cảm giác không thể chiến thắng phá hủy lòng tin của hắn.
- Liễu Hóa Hàn tiên sinh ra giá 500 linh thạch, còn có người nào ra giá cao hơn hay không?
…
…
Bán đấu giá sư liên tục hô lên mấy lần, Vân Kinh Hồng buông tha rồi, không còn người nào ra giá cao hơn, mười lọ tụ nguyên linh dịch thượng phẩm Liễu Hóa Hàn Liễu gia ra giá 500 linh thạch đoạt được.
500 linh thạch, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, đây đã là cái giá vượt qua dự định của hắn lúc ban đầu, 500 linh thạch là bút tiền tài lớn nhất từ khi hắn bước chân vào tu chân giới một lần nữa, so sánh với 500 linh thạch hiện tại, 20 vạn hoang tệ lúc trước ngay cả lông lá cũng không phải.
Người thường dùng hoang tệ có thể so sánh với linh thạch người tu chân dùng hay sao?
Đột nhiên, trong lòng Cổ Thần vừa động, cảm giác một ánh mắt chăm chú nhìn lên người hắn, đây là cảm giác rất quen thuộc, dọc theo phía cảm giác này phát ra, chính là Liễu Hóa Hàn đang nhìn hắn.
"Lẽ nào hắn phát hiện ra cái gì?"Dừng lại mấy lần hô hấp, ánh mắt Liễu Hóa Hàn thu trở lại, Cổ Thần nghe được tiếng các tu sĩ lục tục rời khỏi phòng đấu giá, Liễu Hóa Hàn nhận tụ nguyên linh dịch xong cũng rời khỏi.
"Xem ra Liễu Hóa Hàn cảm giác được sự tồn tại của ta? Hẳn là đoán được người bán ra tụ nguyên linh dịch đang ở trong phòng này, bất quá, hắn hẳn không thể biết được ta là ai."Trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Cố Ông Nhàn bước vào, trong tay cầm theo một cái túi lớn chừng bàn tay.
- Chúc mừng lão tiên sinh, linh dược bán ra với giá 500 linh thạch, trừ đi 5% phí dụng, chỗ này tổng cộng là 475 linh thạch, mời lão tiên sinh nghiệm thu.
Cố Ông Nhàn ha hả cười nói, đưa túi cho Cổ Thần.
500 linh thạch, để vào một chỗ coi như chiếm thể tích không nhỏ, thế nhưng cái túi Cố Ông Nhàn đưa qua chỉ lớn chừng bàn tay, nhìn tối đa đựng dược hơn mười viên linh thạch đã rất không tồi rồi.
Bất quá Cổ Thần không chút do dự, nhận lấy cái túi, túi vào tay rất nhẹ, Cổ Thần không mở túi ra nhìn, chỉ chậm rãi rót chân khí vào trong đó, so với sử dụng Càn Khôn Trạc rất giống nhau, rất nhanh ý thức
"nhìn" được không gian bên trong chiếc túi, không gian này đều dài rộng cao là 2 thước, bên trong có một đống linh thạch, Cổ Thần đếm rất nhanh, chính là 475 khối.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vnĐây là một chiếc túi trữ vật.
Túi trữ vật là pháp khí không gian mà các tu sĩ bình thường mang theo tùy thân, cũng là pháp khí phụ trợ, cùng với Càn Khôn Trạc là một loại hình, bất quá cấp bậc thấp hơn so với Càn Khôn Trạc, không gian chứa đồ nhỏ nhỏ, Càn Khôn Trạc theo tu vi của chủ nhân càng cao thì không gian bên trong càng lớn, hiện tại Cổ Thần mới có tu vi Hậu Thiên tầng thứ sau, dài rộng cao đều là 6 thước, gấp ba lần so với túi trữ vật này.
Đồng thời, không gian trong Càn Khôn Trạc còn có thể tăng trưởng không ngừng, theo tu vi của chủ nhân tăng cao thậm chí có thể chứa được cả một ngọn núi lớn, không gian trong túi trữ vật là có định không biến đổi, hoàn toàn không thể so sánh với Càn Khôn Trạc, túi trữ vật chính là thứ phổ biến thông thường, mà Càn Khôn Trạc là báu vật vô giá, chỉ có một số tu sĩ cao giai mới sử dụng.
Cổ Thần nói:
- Giá trị của túi trữ vật này hẳn là không nhỏ đúng không?
Cố Ông Nhàn nói:
- Túi trữ vật này trị giá 50 linh thạch, bất quá túi trữ vật không phải là của đấu giá hội chúng ta, chính là vị Liễu tiên sinh mua tụ nguyên linh dịch vừa rồi, hắn nói trong túi này vừa vặn có 500 linh thạch nên ngay cả túi trữ vật cũng đưa luôn cho lão tiên sinh.
- A, ra là như vậy…
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, ánh mắt quan sát túi trữ vật trong tay, nói:
- Nếu như vậy, ta từ chối thì không hay rồi, cáo từ.
Cổ Thần khẽ gật đầu với Cố Ông Nhàn, sau đó bước ra ngoài, Cố Ông Nhàn nói:
- Lão tiên sinh.
Cổ Thần dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn Cố Ông Nhàn, nói:
- Cố lão còn có việc hay sao?
Cổ Ông Nhàn tựa hồ có chút không có ý tứ, nhưng không biểu lộ ra ngoài, nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của lão tiên sinh? Lão tiên sinh tới đấu giá hội chúng ta làm hai lần sinh ý ta còn chưa biết tên của lão tiên sinh, thực sự là bất kính, lão tiên sinh yên tâm, ta cũng không có ác ý.
Cổ Thần nhìn Cố Ông Nhàn một lát, nói:
- Ta là Dược Lão.
Mặc kệ Cố Ông Nhàn có mục đích hay không, Cổ Thần nhất định không nói ra tên thực của chính mình, để lại cái tên tạm thời liền rời khỏi gian phòng.
- Dược Lão? Tựa hồ không hề nghe thấy qua cái tên này? Chẳng là là một hư danh?
Sau khi Cổ Thần rời khỏi, Cố Ông Nhàn tự nhủ nói.
Ra khỏi đấu giá hội, Cổ Thần lập tức chuyển qua một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, đề cao tin thần, chú ý biến hóa xung quanh, quả nhiên có người đang theo dõi hắn.
Cổ Thần thường xuyên bước vào một ít hẻm nhỏ cố thể đi theo nhiều hướng khác nhau, nhưng người theo dõi luôn luôn có thể đuổi theo chính xác, Cổ Thần dừng lại tại một con hẻm nhỏ nối thông ba hướng khác nhau, cầm túi trữ vật trong tay, hừ lạnh một tiếng:
- Cố ý cho ta túi trữ vật, quả nhiên có động tay động chân.
Lấy toàn bộ linh thạch bên trong túi trữ vật, thu vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nhét túi trữ vật vào cái khe trên vách tường bên cạnh.
Làm xong tất cả, Cổ Thần thay đổi một hem nhỏ, rất nhanh rời đi.
Không lâu sau, địa phương Cổ Thần vừa mới dừng lại xuất hiện một bóng người, nếu như Cổ Thần có mặt ở đây mà nói, nhất định có thể nhận ra người này, chính là Liễu Hóa Hàn.
- Thế nào không thấy nữa rồi?
Liễu Hóa Hàn kỳ quái lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xung quanh, mũi ngửi ngửi.
Rất nhanh, Liễu Hóa Hàn tựa hồ như ngửi thấy cái gì, ánh mắt khẽ chuyển hướng tới cái khe trên vách tường, đưa tay ra, rất nhanh đào được túi trữ vật bị nhét bên trong.
- Hừ, rất giảo hoạt!
Liễu Hóa Hàn tức giận hừ một tiếng, bất quá trên mặt lại biến thành nụ cười tà ác:
- Hắc hắc, ngươi quá coi thường ta, cho rằng ném túi trữ vật là có thể bỏ chạy được hay sao? Ha ha…
Nói xong, thân thể Liễu Hóa Hàn chợt lóe, rất nhanh liền biến mất không còn.
Mà từ trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, Cổ Thần đi tới Nam thành, linh thảo ngoài 300 năm tuổi đều có giá cả vào khoảng mười đến trăm khối linh thạch, Cổ Thần bất quá chỉ là một thiếu niên tu vi Hậu Thiên cảnh, đương nhiên không thể dùng tướng mạo sẵn có để mua linh thảo ngoài 300 năm tuổi.
Thừa dịp hiện tại đang dùng tiển ma đan, vừa lúc tới Nam thành mua linh thảo cần để luyện đan dược, sau đó trở về Đông thành.
Linh thảo ngoài 300 năm tuổi cực kỳ hiếm thấy, Cổ Thần liên tục hỏi mười cửa hàng, linh thảo ngoài 200 năm tuổi cũng có mấy nhà có, nhưng ngoài 300 năm tuổi thì chỉ có một nhà, mà loại linh thảo này lại là bích diệp hoa, không phải tài liệu luyện đan Cổ Thần đang cần.
Đi trên đường lớn Nam thành, những của hàng bán linh thảo hai bên chỉ có tên là khác nhau còn linh thảo bên trong hầu như cùng loại, không có khác biệt gì nhiều, đều buôn bán linh thảo dưới 200 năm là chính, số lượng linh thảo ngoài 200 năm tương đối ít ỏi.
Nhìn lần lượt từng cửa hàng bán linh thảo, ánh mắt Cổ Thần chuyển hướng xa xa, đột nhiên trong mắt sáng ngời, phía trước cách đó không xa là một cửa hàng bán linh dược, là Vạn Thông Linh Thảo, hẳn là cửa hàng linh thảo của thương nhân linh thảo Tiễn Vạn Thông.
Tiễn Vạn Tông kia được người ta gọi là đệ nhất thương nhân linh thảo, có thể trong cửa hàng của hắn có linh thảo mình cần.
Cố Thần lướt qua các cửa hàng bên cạnh, trực tiếp bước vào của hàng Vạn Thông Linh Thảo, tiến vào trong mới phát hiện, tuy rằng mặt tiền cửa hàng so với các cửa hàng khác không khác biệt nhiều, nhưng diện tích bên trong lớn hơn gấp hai ba lần, có thể ở đây thực sự có linh thảo mà hắn cần.
Trong cửa hàng có không ít người đang xem linh thảo, những linh thảo bày ra chỗ sáng có một phần rất lớn đều là linh thảo trên 200 năm tuổi.
Chưởng quỹ cửa hàng nhìn thấy Cổ Thần xem linh thảo xung quanh, chậm rãi bước tới gần hỏi:
- Bỉ nhân họ Tiễn, là chưởng quỹ bản điếm, lão tiên sinh, xin hỏi người muốn cái gì?
Vóc người Cổ Thần hiện tại tuy rằng thấp bé, tướng mạo xấu xí nhưng khí độ bất phàm, nhìn qua đứng như uyên đình nhạc trì, ngồi xuống như núi lớn chạm mây.
Cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo là cửa hàng linh thảo số một thành Nhạc Thủy, chưởng quỹ tự nhiên có vài phần ánh mắt, không phải kiểu nhìn mặt bắt hình dong của người bình thường có thể sánh được.
Cổ Thần dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ta cần linh thảo ngoài 300 năm tuổi, linh tâm thảo, hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, ở đây có hay không?
Nhãn thần Tiễn chưởng quỹ sáng lên, linh thảo ngoài 300 năm tuổi chính là buôn bán lớn, vui vẻ nói:
- Lão tiên sinh đã tới đúng địa phương rồi, muốn nói tới linh thảo trong thành Nhạc Thủy này, cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo chúng ta nhận đứng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, linh thảo ngoài 300 năm tuổi bản điếm có hai cây hoàng tinh chi, một cây tử nguyên hoa, chỉ là linh tâm thảo không có.
- Sản lượng linh tâm thảo rất thấp, lại có công hiệu tẩy rửa tâm linh đối với tu sĩ, thông thường xuất hiện một cây linh tâm thảo liền lập tức bị người khác mua đi, vì vậy linh tâm thảo không có hàng dự trữ, bản điếm không có linh tâm thảo, xác suất các cửa hàng khác hầu như bằng không.
Tiễn chưởng quỹ nói xong lại giải thích một lần.
Cổ Thần không chút biểu tình, nói:
- Đã có hoàng tinh chi và tử nguyên hoa, ta đều mua hết.
Tiễn chưởng quỹ nói:
- Lão tiên sinh, mời theo ta.
Cổ Thần cùng với Tiễn chưởng quỹ đi tới vị trí hắn vừa đứng lúc nãy, Tiễn chưởng quỹ từ phía sau quầy hàng rút ra một ngăn kéo, từ trong ngăn kéo lại lấy ra ba hộp gỗ.
Linh thảo có số năm tuổi nhất định cần phải cất giữ rất cẩn thận, không thể để ra ngoài ánh sáng, hộp gỗ này là hộp đựng dược thảo đặc chế, có thể ngăn cản linh khí xói mòn.
Tiễn chưởng quỹ để ba chiếc hộp lên mặt bàn, lại mở ra cho Cổ Thần quan sát một lần, sau đó mới thu hộp trở về, nói:
- Hai cây hoàng tinh chi, một cây tử nguyên hoa, tuổi thọ đều trên dưới 350 năm, mỗi cây 100 linh thạch.
- Mỗi cây 100 linh thạch? Không thành vấn đề, bất quá, có thể tặng ta một ít linh thảo bình thường?
Cổ Thần chỉ vào một đống kết diệp liên bên cạnh nói.
Kết diệp liên chỉ là một loại linh thảo cấp thấp nhất, lá cây hình trứng, số kết diệp liên này không có cây nào vượt qua 10 năm tuổi, giá trị chỉ vào khoảng mười hoang tệ một cây, so với hoàng tinh chi, tử nguyên hoa ngoài 300 năm tuổi hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Lý do Cổ Thần muốn đống kết diệp liên này là bởi vì hắn phát hiện trong đống kết diệp liên có một gốc linh thảo không tầm thường, hình dạng linh thảo kia so với kết diệp liên rất giống nhau, cũng là lá cây hình trứng, chỉ là thể tích nhỏ hơn một chút, nếu nhìn không cẩn thận, quả thực chính là kết diệp liên còn chưa thành thục.
Cổ Thần là tông sư đan dược, nhận ra được loại linh thảo này là khổ diệp liên, có công hiệu giải độc, là một loại linh thảo phi thường hiếm thấy, là linh thảo duy nhất trong thiên hạ có thể khắc chế dẫn hồn hoa.
Dẫn hồn hoa còn gọi là hoa tử vong, mặc kệ là người phàm hay tu sĩ, tiếp xúc hẳn phải chết, nhưng thiên hạ ngũ hành tương sinh tương khắc, chỉ có loại kỳ thảo khổ diệp liên trăm năm khó gặp này mới có thể giải được độc dẫn hồn hoa.
Cổ Thần không biết vì sao khổ diệp liên lại nằm lẫn trong kết diệp liên, nhưng hắn muốn hái dẫn hồn hoa bày Tam Tuyệt đại trận, nhất định phải có khổ diệp liên đối kháng với dẫn hồn hoa. Khổ diệp liên quả thực chính là vật chỉ có thể ngộ không thể cầu, cho dù tiêu tốn mấy nghìn linh thạch cũng khó mua được một cây, dĩ nhiên bị xen lẫn với đống kết diệp liên bình thường này, thực sự là phá hỏng thiên vật.
Tuy rằng Cổ Thần đã xác định được, nhưng chỉ là đảo qua liền không tiếp tục nhìn lần thứ hai, trong lòng rất vui mừng nhưng trên mặt không hề biểu lộ mảy may.
Thấy Cổ Thần chỉ về phía kết diệp liên bình thường, Tiễn chưởng quỹ nói:
- Lão tiên sinh còn cần kết diệp liên sao? Mua ba gốc linh thảo này tặng lão tiên sinh một trăm cây kết diệp liên cũng không sao!
- Như vậy rất tốt.
Cổ Thần mỉm cười, tiện tay nắm lấy mười cây kết diệp liên, nói:
- Ta chỉ cần mười cây là được rồi.
Cây khổ diệp liên kia vừa vặn bị Cổ Thần nắm vào tay.
Sau đó Cổ Thần vung tay lên, 300 linh thạch xuất hiện trên quầy hàng, Tiễn chưởng quỹ chỉ nghĩ là hắn lấy linh thạch trong túi trữ vật, căn bản không chú ý nhiều.
Đếm xong, Tiễn chưởng quỹ giao ba hộp gỗ cho Cổ Thần, nói:
- Mời lão tiên sinh thu lại.
Cổ Thần tiếp nhận ba hộp gỗ, kể cả kết diệp liên và khổ diệp liên đều thu vào trong Càn Khôn Trạc, nói:
- Nếu như quý điếm có linh tâm thảo xin giữ lại giúp ta, ta nguyện ý mua với giá cao hơn hai thành.
Linh tâm thảo so với hoàng tinh chi và tử nguyên hoa càng trân quý hơn một chút, hơn hai thành giá cả tức là cao hơn hai mươi linh thạch.
Tiễn chưởng quỹ lập tức cười nói:
- Xin lão tiên sinh yên tâm, nhất định giữ lại cho người, bất quá… Không biết lúc nào người trở lại?
Cổ Thần nói:
- Trong cửa hàng có linh tâm thảo, ta tự nhiên sẽ đến, cáo từ.
Tiễn chưởng quỹ gật đầu nói:
- Lão tiên sinh đi thong thả.
Rời khỏi Vạn Thông Linh Thảo, trên mặt Cổ Thần nở nụ cười vui vẻ, thu hoạch ngày hôm nay thực sự khiến hắn hài lòng, cho dù chỉ mua được hoàng tinh chi và tử nguyên hoa trong Vạn Thông Linh Thảo, linh tâm thảo chưa có tin tức, thế nhưng ngoài ý muốn gặp được khổ diệp liên so với ba loại thảo dược kia cộng lại còn trân quý hơn nhiều.
Đây chính là linh thảo chỉ có thể ngộ không thể cầu, khổ diệp liên không cần thông qua bất cứ quá trình luyện hóa nào, trực tiếp sử dụng giống như linh đan giải độc, thậm chí hiệu quả so với linh đan giải độc còn cao hơn mười lần.
Người gặp việc vui tinh thần liền sáng suốt, Cổ Thần không chỉ có tinh thần thoải mái, trong lòng hoàn toàn nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt bùng phát.
Luyện chế linh đan còn thiếu linh tâm thảo, Cổ Thần hỏi hơn mười cửa hàng cũng không có linh tâm thảo bán ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời thôi, từ trong hẻm nhỏ Nam thành trở về Đông thành.
Tại một hẻm nhỏ không người, Cổ Thần nhìn quanh bốn phía một hồi, thấy không ai qua đây, Cổ Thần nuốt vô hoa quả, dung mạo rất nhanh biến đổi trở về ban đầu, thẳng bước về phía Cổ gia.
Đúng lúc này, phía trước đột hiên lóe lên một bóng người, Liễu Hóa Hàn lao ra cản đường phía trước Cổ Thần.
- Chậc chậc chậc chậc… Chậc chậc chậc chậc, ai có thể nghĩ đến, đan dược sư thần bí thành Nhạc Thủy dĩ nhiên là một tiểu hài tử xấu xa mới có hơn mười tuổi, tu vi Hậu Thiên tầng thứ ba? Hắc hắc, ngay cả ta đã từng nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, mà hiện tại tới Đông thành ngươi mới lộ ra tướng mạo sẵn có, chẳng lẽ ngươi là người Cổ gia?
Liễu Hóa Han nhìn Cổ Thần, vẻ mặt tươi cười nói.
Biểu tình hắn nhìn Cổ Thần chẳng khác nào nhìn cá nằm trên thớt.
Biểu tình trên mặt Cổ Thần không chút sợ hãi, nhưng trong lòng có chút hoảng hốt, vừa rồi rất cẩn thận rời khỏi Nam thành tới dây, dĩ nhiên bị người này đuổi theo, đồng thời còn để hắn nhìn thấy mặt thật, tình huống vô cùng không xong.
Nếu như Liễu Hóa Nguyên biết được thân phận đan dược sư của hắn, như vậy tuyệt không thể để hắn truyền tin tức này ra ngoài, trong lòng Cổ Thần lập tức tuôn ra sát khí.
Trễ thì sinh biến, Cổ Thần càng không muốn nói nhiều lời với hắn, trong lòng nhất thời có quyết định.
Nơi này là Đông thành, là phạm vi thế lực của Cổ gia, Liễu Hóa Hàn không muốn kéo dài thời gian, để tránh bị người Cổ gia phát hiện, sau khi nói một câu, cũng không quản Cổ Thần có thể đáp lại hay không, thân thể khẽ động, tốc độ nhanh tới cực hạn, đánh thẳng về phía Cổ Thần.
Liễu Hóa Hàn vừa dứt lời, trên người Cổ Thần đột nhiên hiện thêm một kiện áo choàng màu đen, chính là Tật Vũ Phi Phong, đồng thời vận chuyển Thiên Cương Thối Thể đại pháp, thân thể trong nháy mắt đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng thứ tám, thân thể Liễu Hóa Hàn vừa động, Cổ Thần liền xoay người toàn lực chạy về phía sau.
Thân thể đạt tới Hậu Thiên tầng thứ tám, lại có Tật Vũ Phi Phong gia tốc, tốc độ hiện tại của Cổ Thần so với bình thường còn nhanh hơn gấp 5 lần, so với Liễu Hóa Hàn không kém cạnh chút nào.
Trong thành Nhạc Thủy, nếu như Liễu Hóa Hàn ngự khí phi hành lập tức trở thành tiêu điểm toàn thành Nhạc Thủy, hấp dẫn ánh mắt người khác, hiện tại hắn nghĩ phải kín đáo bắt được Cổ Thần chạy trở về Bắc thành, đương nhiên sẽ không ngự khí phi hành trong thành Nhạc Thủy.
Nhưng không ngự khí phi hành, tốc độ của Liễu Hóa Hàn căn bản không nhanh hơn Cổ Thần bao nhiêu, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể đuổi kịp.