Những thanh âm mơ hồ, nửa như có và nửa như không hề có, cứ văng vẳng lọt vào tai làm Tiểu Bình tỉnh lại.
Tuy thế, Tiểu Bình vẫn nằm yên và nhờ đó Tiểu Bình lại nghe những lời lẩm bẩm như lúc nãy đã nghe, về những gì Thủy Thủy Thổ Thổ mà Tiểu Bình không thể nào hiểu. Có chăng Tiểu Bình chỉ hiểu rằng người đang lẩm bẩm những lời đó chính là Cửu Cửu sư thái.
“Sư thái đã hồi phục? Nghĩa là ta hôn mê khá lâu, đủ thời gian cho sư thái tự hồi phục?
Và nếu sư thái thật sự có được một quãng thời gian này thì phải chăng Đoan Mộc Ngũ cho đến giờ vẫn chưa một lần quay lại? Vậy thì tốt, quanh đây chỉ còn ta và sư thái, ta sẽ có cơ hội nói cho sư thái nghe những gì ta nghi ngờ về cửu phái, nhất là về Cửu Phái Nhất Thống Lệnh mà không sợ một ai đến phá rối như lần vừa rồi bị Đoan Mộc Ngũ kịp quay về làm hỏng.” Những lời lẩm bẩm của Cửu Cửu sư thái dù muốn dù không cũng lọt vào tai Tiểu Bình:
-...ngũ hành gồm:
Kim, Mộc, Thủy, Thổ, Hỏa. Có sinh có khắc, tại thành thuật Ngũ Hành. Nhưng còn nghịch Ngũ Hành thì sao? Thế nào là chính thế nào là phản? Lúc nào thì vận dụng phản Ngũ Hành, còn lúc nào thì vận dụng phần nghịch lại? Chao ôi, kiến văn như lão Thần Toán Tử quả cao minh và lợi hại, không lẽ ta không còn cách nào để tự thoát khỏi một trận phản Ngũ Hành nhỏ bé này...
Tiểu Bình vụt vỡ lẽ và phải lên tiếng:
- Chúng ta đang bị giam trong trận? Sao lại bị giam, sư thái?
Phản ứng của Cửu Cửu sư thái là điều tất yếu:
- Úy! Thí chủ đã tỉnh lại? Nam mô a di đà phật? Vậy mà bần ni cứ ngỡ...
Tiểu Bình ngồi bật dậy:
- Có phải sắc diện của tại hạ quá tồi tệ, làm cho sư thái phải ngỡ rằng...
Như cả hai đều kiêng kỵ, không muốn nói đến chữ “chết”, nên cả hai cứ mỗi lần cảm thấy sắp phải nói đến chữ đó đều bỏ lửng giữa chừng, nhưng vẫn đủ để người cùng đối thoại hiểu điều họ sắp nói.
Cửu Cửu sư thái trầm giọng:
- Rất tồi tệ. Và so ra, có lẽ tình trạng của bần ni cũng không kém gì thí chủ...
Tiểu Bình một lần nữa kinh ngạc:
- Sư thái muốn nói ngay lúc này, sư thái vẫn chưa hồi phục?
Có tiếng Cửu Cửu sư thái thở dài:
- Không có thời gian! Bần ni phần thì nơm nớp lo sợ gã Đoan Mộc Ngũ kia bất ngờ quay lại, phần thì mãi tìm cách phá giải trận phản Ngũ Hành này. Thế cho nên...
Tiểu Bình có cảm nhận bản thân đang nhăn mặt:
- Phá trận? Nghe sư thái nói cứ như việc phá trận còn khó khăn hon bội phần so với việc phá vòng vây của địch nhân thì phải?
Lời đáp của Cửu Cửu sư thái chỉ khiến Tiểu Bình trước là ngỡ ngàng, sau nữa là bàng hoàng:
- Một trận đồ đúng nghĩa và ẩn tàng nhiều biến hóa, đương nhiên phải lợi hại hơn bội phần so với việc thí chủ phải một mình đối đầu với thiên binh vạn địch. Vì địch nhân thì hữu hình, có chỗ sơ hở, hoặc có đối tượng cho thí chủ công phá đương đầu. Còn trận thế ư, vô hình và đầu biến hóa, thí chủ dù muốn phá, muốn xông pha từ chỗ nào?
- Biến hóa? Tự thân một trận thế vốn bất động lại có thể có nhiều biến hóa ư?
- Cứ lấy Ngũ Hành làm ví dụ, có lẽ thí chủ sẽ dễ hiểu hơn nếu biết Ngũ Hành gồm...
Tiểu Bình bồn chồn ngắt lời:
- Gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Và có sinh có khắc, như tại hạ vừa tình cờ nghe sư thái lẩm bẩm như thế. Nhưng sinh là sao và khắc là thế nào?
Cửu Cửu sư thái chép miệng:
- Thí chủ ghi nhận quả là nhanh. Càng tốt, đỡ cho bần ni khỏi phải phí lời giải thích.
Còn sinh khắc là thế này, như Mộc chẳng hạn, Mộc là gỗ và gỗ nhất định sẽ bị hỏa thiêu hủy.
Từ đó mà suy Mộc sinh Hỏa. Và chính Hỏa này làm nung chảy các loại kim thiết, chứng tỏ Hỏa phải khắc Kim...
Tiểu Bình chợt tỏ ra một người chịu nghe, chịu tiếp nhận và những gì được Cửu Cửu sư thái nhẫn nại giải thích đều lọt vào tai, thấm nhập vào tâm thức. Đến nổi Cửu Cửu sư thái vì biết lời của bản thân không hề rơi vào khoảng không nên cứ nói cứ giải thích và nói mãi như chưa bao giờ được nói.
Nhưng vẫn có một điều lạ, và điều này nhờ Tiểu Bình chịu chú tâm nghe nên mới phát hiện, đó là Cửu Cửu sư thái nếu lúc đầu là nói cho Tiểu Bình nghe thì càng về sau có vẻ như Cửu Cửu sư thái chỉ nói cốt ý cho bản thân nghe mà thôi.
Tiểu Bình vì tin vào nhận định này nên khi có dịp liền lên tiếng:
- Tại hạ hiểu rồi, sư thái muốn thỉnh giáo lão Thần Toán Tử nào đó vì sư thái cho đến tận lúc này vẫn chưa thể hiểu đến thấu triệt cái gọi là thuận nghịch hoặc chính phản Ngũ Hành?
Người có tâm cơ thường dễ dàng hiểu nhau và hiểu nhau rất mau. Cửu Cửu sư thái cũng hỏi:
- Còn bần ni, bần ni cũng hiểu đây là lần đầu tiên thí chủ được nghe bần ni nói về Ngũ Hành, về những gì liên quan đến Ngũ Hành?
Tiểu Bình gật nhẹ đầu:
- Sư thái đoán không sai! Tuy vậy về chính và phản Ngũ Hành có lẽ sư thái nên tự giải thích theo cách khác.
- Cách khác? Là cách nào?
Tiểu Bình trầm ngâm:
- Thổ sinh Hỏa, Hỏa khắc Kim, đó là những gì thuộc về thuận, về chính Ngũ Hành.
Nhưng nghịch thì hình như không phải Hỏa khắc Kim đổi chuyển qua Kim khắc Hỏa, mà phải là Kim sinh Hỏa, nếu sư thái có đủ năng lực để dùng lửa tam muội chân hỏa biến thành lửa thật phát sinh từ thanh kiếm trên tay, giả dụ sư thái thuận dùng kiếm. Tương tự...
Tiếng kêu quá bất ngờ của Cửu Cửu sư thái chợt vang lên làm ngắt lời Tiểu Bình:
- Tự thí chủ đã hiểu ra hay trước đó thí chủ đã được ai đó giải thích? Mà cũng lạ, sao tự bần ni lại không nghĩ ra những đạo lý này kìa?
Tiểu Bình mỉm cười:
- Tại hạ chỉ mới hiểu thế thôi. Và dường như đây là những gì thuộc về cảnh giới cao nhất trong võ học?
- Không sai! Vì muốn phát sinh tam muội chân hỏa đâu phải ai cũng làm được? Phải là người có nội lực từ một giáp tý công phu trở lên. Do vậy, gọi đây là cảnh giới cao nhất của võ học cũng đúng, mà bảo phản Ngũ Hành là đạo lý tối diệu chỉ có người đạt cảnh giới cao nhất của võ học mới thấu hiểu cũng là điều hoàn toàn đúng. Phải chăng thí chủ đúng là truyền nhân của một trong tam kỳ nhân Thần Châm Lão Phu Tử?
Tiểu Bình thở ra nhè nhẹ:
- Tại hạ sẽ làm gia sư thất vọng nếu thiếu bản lãnh vượt thoát và hóa giải trận phản Ngũ Hành này. Mong sư thái chỉ giáo. Chỉ tiếc, tại hạ không còn nhãn quang nên ý đồ làm loạn nhãn của trận này đối với tại hạ là vô hiệu.
Cửu Cửu sư thái sững sờ:
- Thí chủ giải thích rất mạch lạc, có phải đó cũng là phần kiến văn do lệnh sư truyền thụ?
Tiểu Bình mỉm cười:
- Gia sư nếu tinh thông trận đồ lẽ nào lúc nãy sư thái lại hỏi tại hạ như đây là lần đầu được nghe về Ngũ Hành? Mà thôi, nếu sư thái có phần tín nhiệm tại hạ, sao chúng ta không thử phá trận theo cách vừa giải bày.
Cửu Cửu sư thái phân vân:
- Nói như thí chủ, chúng ta ngay bây giờ cần dịch chuyển từ Kim sang Hỏa!
- Không sai! Và sau đó do Hỏa lại biến thành Kim nên chúng ta cứ từ đó dịch chuyển sang phương vị Hỏa một lần nữa. Thế nào! Sư thái có dám cùng tại hạ mạo hiểm chăng?
- Hà...! Cũng đành vậy thôi! Nào! Thí chủ hãy để bần ni đưa đi.
Vị thế đã thay đổi, lần này Tiểu Bình được Cửu Cửu sư thái cầm tay đưa đi, không phải ngược lại như bao lần trước đó.
Được một lúc, Tiểu Bình nhẹ thở phào khi nghe Cửu Cửu sư thái bật reo:
- Thoát rồi! Giờ thì chỉ cần tìm thấy tiểu đồ Thanh Tâm nữa là xong, bần ni sẽ thật sự nhẹ nhõm như tâm trạng lúc này của thí chủ.
Tiểu Bình vừa nghe nhắc đến tiểu sư thái Thanh Tâm liền nghe cõi lòng chùn xuống.
Và còn tệ hơn thế nhiều. Tiểu Bình đột nhiên nghe có tiếng người phát thoại:
- A di đà phật! Lời của chưởng môn sư thái nhất định sẽ được đáp ứng. Đây chẳng phải Thanh Tâm lệnh đồ, người đang được sư thái mong chờ được gặp sao?
- Sư phụ!
Tiểu Bình rúng động toàn thân:
“Là Giác Nhân? Gã giả hòa thượng này đang khống chế Thanh Tâm?” Nhưng không như Tiểu Bình đoán, có tiếng hai người ôm chầm lấy nhau và rõ nhất là tiếng nức nở của Thanh Tâm tiểu sư thái:
- Vậy là đồ nhi đã gặp lại sư phụ! Sư phụ vẫn bình yên vô sụ? Thế mà đồ nhi nghe phái Thiếu Lâm và Cái Bang bảo sư phụ đã bị...
Cửu Cửu sư thái chợt phì cười:
- Tất cả chỉ là do họ ngộ nhận. Họ cho rằng vị thí chủ kia đã uy hiếp sư phụ, bắt giữ sư phụ. Kỳ thực...
Có tiếng chân người tiến lại gần Tiểu Bình. Và không cần nghe thanh âm Tiểu Bình cũng đoán biết người đó chính là Thanh Tâm. Tiểu sư thái Thanh Tâm bảo:
- Đa tạ thí chủ đã giúp bần ni bảo toàn cho gia sư. Bần ni...
Tiểu Bình chợt vươn tay chộp vào Thanh Tâm, lúc Thanh Tâm đến đủ gần:
- Triệu Thạch Liễu! Ngươi đừng tưởng ta không nhận ra ngươi! Thanh Tâm đâu?
Tiếng quát của Tiểu Bình đã bị tràng cười lanh lảnh của Thanh Tâm lấn át:
- Ngươi lợi hại thật đấy, Tiểu Bình! Không sai, ta chính là Triệu Thạch Liễu đây! Ha...
Ha...
Và, Bùng!
Tiểu Bình bị chấn ngã, đủ hiểu Tiểu Bình do chân nguyên chưa phục hồi nên sinh ra kém thính lực và kém luôn phản ứng mới để Triệu Thạch Liễu bất ngờ phát kình đả bại.
Tiểu Bình cố gượng ngồi lên và kêu:
- Triệu Thạch Liễu ngươi dụng kế khá hay. Có phải ngươi cũng đã chế ngự Cửu Cửu sư thái?
Có tiếng của Giác Nhân thừa nhận:
- Tiểu Bình, ngươi đúng là một đại địch mà bọn ta cần phải trừ khử để tránh hậu họa sau này. Hừ! Triệu nương đã giả thành Thanh Tâm y như thật, đến nổi mụ tặc ni cũng không thể nhận ra và phải chịu để Triệu nương chế ngự, vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện, ngươi có tài thông thiên triệt địa chắc?
Triệu Thạch Liễu bật cười:
- Phu quân chớ vội quên hai điều, thứ nhất, người khiếm thị thường có thính lực tinh tường, nhất là Tiểu Bình từng ghi nhận thật sâu đậm thanh âm giọng nói của thiếp. Thứ hai, Ha... Ha...
Tiểu Bình chợt thở dài:
- Phu quân, thiếp? Hai người đã là phu thê? Và hai người đều bị Bạch Cốt Môn thu phục? Vậy mối thù giữa Triệu Thạch Liễu ngươi và mụ Thạch Quế Trân...
Triệu Thạch Liễu quát:
- Ngươi lầm rồi! Triệu Thạch Liễu ta đâu thể cùng mụ Thạch Quế Trân đội trời chung.
Bất quá ta đang giúp mụ họ Thạch tạo càng nhiều ác danh càng tốt. Ta sẽ biến mụ họ Thạch thành đại công địch võ lâm. Và khi đó, Ha... Ha... Khi ta đã thu thập đủ Vô Vi và Cửu Cửu tâm pháp vào tay, một mình ta sẽ vì giang hồ mà diệt trừ mụ đại công địch. Ta sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân, được quần hùng ngưỡng mộ và thán phục. Mọi người sẽ suy tôn ta làm minh chủ võ lâm. Ha... Ha...
Tiểu Bình choáng váng:
- Và đó là điều thứ hai ngươi định nói? Ngươi sẽ uy hiếp ta và Cửu Cửu sư thái và mưu đồ là đắc thủ một mình ngươi cả hai loại tâm pháp Vô Vi và Cửu Cửu?
Triệu Thạch Liễu gằn giọng:
- Ngươi cho là không được? Hay ngươi nghĩ ta chưa đủ tư cách thực hiện những điều này? Được, ta sẽ cho ngươi mục kích thủ đoạn của ta! Hừ!
Cùng với tiếng hừ đầy ác độc này, Tiểu Bình cũng bị Triệu Thạch Liễu chế ngự huyệt đạo đến phải bất động toàn thân và cũng không thể lên tiếng phát thoại.
Đổi lại, nếu Cửu Cửu sư thái nãy giờ bị Triệu Thạch Liễu bất ngờ chế trụ huyệt đạo làm cho lời nói của sư thái lúc nãy bị ngưng giữa chừng thì lúc này lại bắt đầu phát thoại. Cửu Cửu sư thái phẫn nộ quát thét ầm lên:
- Giác Nhân! Hóa ra ngươi bấy lâu nay vẫn ngấm ngầm bội phản phái Thiếu Lâm.
Thanh Tâm đâu? Ngươi đã làm gì tiểu đồ?
Giác Nhân cười hăng hắc:
- Ả Thanh Tâm ư? Sư thái yên tâm, bần tăng vì thất tình lục dục khó thể loại trừ nên cho đến lúc này Thanh Tâm vẫn là thượng khách của Giác Nhân ta. Và Thanh Tâm sẽ mãi mãi bình yên nếu ả thuận tình cùng Giác Nhân này nên nghĩa phu thê. Có phải thế không, Triệu nương của ta? Ha... Ha...
Triệu Thạch Liễu cười phụ họa, khiến Tiểu Bình càng nghe càng không tin đó là sự thật.
Huống chi Triệu Thạch Liễu đang bảo Giác Nhân:
- Thiếp sẽ không bao giờ ngăn cấm, chừng nào phu quân còn giúp thiếp đạt được tâm nguyện. Phu quân sẽ có nhiều thật nhiều tỳ thiếp, và chính thiếu sẽ giúp phu quân. Ha...
Ha...
Cửu Cửu sư thái giận đến phát cuồng:
- Lũ vô sỉ, phường hạ lưu. Vị Nhân đã quá lầm lẫn khi thu nhận ngươi làm môn đồ. Ta không bao giờ ta thứ cho ngươi nếu ngươi dám xúc phạm tiểu đồ Thanh Tâm! Ta...
Bộp!
Lời quát mắng của Cửu Cửu sư thái bỗng bị một âm thanh chát chúa vang lên cắt ngang.
Và tiếp theo đó là lời thóa mạ của gã Giác Nhân ác thú đội lốt hòa thượng:
- Câm ngay! Nếu mụ tặc ni ngươi còn có những lời tương tự thì đừng trách Giác Nhân ta lột bỏ toàn bộ tăng bào của mụ, nhân tiện cho mụ hưởng dụng thú vui mà mụ chưa bao giờ tận hưởng.
Lời của Giác Nhân tuy quá sỗ sàng nhưng lại tỏ ra có hiệu quả. Cửu Cửu sư thái nín lặng hoàn toàn, vì biết Giác Nhân rất có thể thực hiện như ý định nếu sư thái dám nói thêm nửa lời như đã nói.
Đắc ý, Triệu Thạch Liễu lên tiếng:
- Mong sư thái hiểu cho và đừng bao giờ khích nộ hoặc thử thách lòng nhẫn nại của chiết phu. Giờ thì thế này, sư thái sẽ được toàn mạng, sẽ tiếp tục được lệnh đồ Thanh Tâm chăm sóc nếu sư thái thổ lộ cho chiết phu biết nơi ẩn dấu Cửu Cửu Chân Kinh. Thế nào?
Cửu Cửu sư thái không bao giờ thố lộ, Tiểu Bình nghĩ như thế và không hề ngạc nhiên khi nghe sư thái đáp:
- Cửu Cửu chân kinh chỉ còn là mảnh văn tự mục nát sau thời gian tồn tại là ba trăm năm. Đến như ta cũng không thể đọc hết toàn bộ kinh văn nếu đó là ý đồ của bọn ngươi.
Không tin, bọn ngươi muốn hành hạ ta như thế nào cũng được, sự thật vẫn là sự thật mà thôi!
Soạt!
Tiểu Bình nghe tiếng của một mảnh y phục bị xé toạc. Và đó là sự thật được minh chứng bằng tràng cười khả ố của Giác Nhân đang vang lên:
- Giác Nhân ta sao nỡ tâm hành hạ mụ? Huống chi, bây giờ, ha... hạ., nhìn da dẻ mụ trắng ngần như thế này ta càng không thể nỡ tâm! Ha... Ha...
Cửu Cửu sư thái vừa thẹn vừa phẫn nộ:
- Súc sinh, ngươi...
Soạt!
Lại một mảnh y phục nữa, chắc chắn là của Cửu Cửu sư thái vừa bị Giác Nhân xé rời, lần này y gầm vang:
- Mụ nói hay không nói nào? Hừ! Mụ đừng vọng tưởng sẽ có người bất ngờ xuất hiện giải cứu mụ và đừng nghĩ Giác Nhân ta không dám làm nhục mụ.
Giận đến uất nghẹn, Cửu Cửu sư thái chỉ kêu lên một câu nói lào thào khó nghe:
- Giết ta đi, súc sinh! Hự!
Bộp! Bộp!
Những thanh âm chát chúa lại vang lên, cho Tiểu Bình biết hoặc Giác Nhân hoặc Triệu Thạch Liễu đang thực sự cuồng nộ và tát liên hồi vào mặt Cửu Cửu sư thái.
Và thanh âm của Triệu Thạch Liễu đã vang lên, xác định người gì Tiểu Bình đang nhận định:
- Dừng tay nào, phu quân! Kẻo cứ mạnh tay như phu quân, mụ Cửu Cửu vì mang thương thế trầm trọng sẽ không chi trì nổi như ả Thanh Tâm đã có thể chi trì.
Giác Nhân giận dữ:
- Nhưng bọn ta sẽ không có Cửu Cửu tâm pháp hầu hợp cùng tâm pháp Vô Vi để luyện thành tuyệt kỹ vô thượng. Ta muốn mụ phải nói.
Triệu Thạch Liễu vụt trầm giọng:
- Phu quân tin vào lời đồn đãi này thật sao? Thiếu thì nghĩ, thật khó tin nếu cho rằng hai loại tâm pháp này lại có chung xuất xứ. Một đàng là tâm pháp của Vô Vi cung. Một còn lại thì là tâm pháp phật môn do Nga Mi phái lưu lại, cả hai sao lại có thể liên quan? Vẫn chưa hết, nếu hai tâm pháp này thật sự có liên quan thì tại sao bản thân Vô Vi cung và Nga Mi phái không hề biết? Trái lại một phái không liên quan gì đếùn hai tâm pháp này là phái Thiếu Lâm lại có di tự ghi rõ điều bí ẩn này?
Giác Nhân đáp:
- Tại sao thì ta không biết. Ta chỉ biết rằng từ khi ta nghe về Cửu Cửu chân kinh, ta đã bỏ công tìm hiểu và phát hiện ở Tàng Kinh Các có một mẩu di thư đã lưu rõ điều này.
Không có lửa tất không có khói, một di thư được lưu tại Tàng Kinh Các Thiếu Lâm nhất định không thể là ngụy tạo. Và ngụy tạo để làm gì nếu Thiếu Lâm phái thật sự không hề có chút liên quan nào đến hai tâm pháp tối thượng kia?
Giọng của Triệu Thạch Liễu chợt dịu lại:
- Nói như phu quân, có lẽ chúng ta cần đưa mụ về giam giữ, từ từ tìm hiểu hư thực sau.
Giác Nhân đồng tình:
- Cả tiểu tử kia cũng thế! Triệu nương đừng quên, phần kinh văn Vô Vi trước kia mụ họ Thạch đã giao cho Triệu nương rất có thể đã bị mụ tráo đổi chút ít. Chúng ta cần phải có tiểu tử để kiếm chứng lại.
Và để đáp lại ý đồ của Giác Nhân, Tiểu Bình bất ngờ đứng bật dậy.
- Bọn ngươi còn vọng tưởng được nữa sao? Và đây là câu trả lời của ta! Đỡ!
Tiểu Bình phất loạn hai tay, làm cho nhiều thanh âm bé nhỏ cú đồng loạt rít gió vang lên.
Viu... Viu...
Triệu Thạch Liễu thất kinh, kêu thảng thốt:
- Là Tỵ Ngọ tuyệt độc châm của Thần Châm Lão Phu Tử?
Giác Nhân cũng kêu:
- Hóa ra tiểu tử chính là truyền nhân của Thần Châm Lão Phu Tử! Ối...
Sợ bọn chúng vẫn chưa chịu bỏ chạy như đang thầm hy vọng, Tiểu Bình lại hất tay:
- Bọn ngươi cũng nhận ra ư? Càng tốt, hãy xem thần châm tuyệt kỹ của ta!
Viu... Viu...
Và diễn biến xảy ra đúng như Tiểu Bình mong muốn, Giác Nhân và Triệu Thạch Liễu đều quay người bỏ chạy.
Vụt! Vụt!
Không bỏ lỡ cơ hội, Tiểu Bình vội quờ tay kiếm tìm Cửu Cửu sư thái. Sau đó, khi đã tìm thấy, Tiểu Bình vội tự cởi bỏ trường phục bên ngoài và dùng để quấn quanh thân Cửu Cửu sư thái, đoạn đưa sư thái cùng đi, ngấm ngầm bám theo Giác Nhân và Triệu Thạch Liễu.
Vụt!