Chân Kinh Cửu Cửu

Hồi 12

Một chấn động chợt lan truyền khắp người, buộc Tiểu Bình phải mở mắt và choàng tỉnh.

Trước mắt Tiểu Bình, ngoài Bạch Phụng vẫn cứ nằm nguyên vị, thì đại ca Đoan Mộc Ngũ đang cùng một nhân vật xa lạ, với nhân dạng bên ngoài tựa một quái nhân, giao chiến với nhau. Cả hai đang tranh nhau chiếc bầu do Đoan Mộc Ngũ giữ khư khư trong tay.

Quái nhân đang bật ra tràng cười đinh tai nhức óc:

- Tiểu tử ngươi chớ có dại thử thách lòng nhẫn nại của ta. Hãy mau ngoan ngoãn giao chiếc bầu đó cho ta, trước khi ta vì quá phẫn nộ buộc phải tế sát ngươi sau hai mươi năm dài tựa như đã quên chuyện sát nhân hiến tế. Ha... ha...

Đoan Mộc Ngũ thì phô diễn những cách di chuyển linh hoạt, cách di chuyển mà Tiểu Bình không ngờ đại ca có thể thực hiện được ở những bộ vị hầu như không tưởng. Đoan Mộc Ngũ còn oang oang cất giọng đùa cợt với đối phương:

- Hai mươi năm tay không nhuộm máu người, có lẽ đã quá đủ để biến một Độc Tâm Sát Thủ Nguy Lão Đại lão thành người vô dụng. Hãy thử xem, liệu lão có đủ tư cách đoạt chiếc bầu trên tay một kẻ hậu sinh là ta chăng? Ha... ha...

Nếu không vì quan tâm đến tình trạng của Bạch Phụng có lẽ Tiểu Bình không dễ gì bỏ qua cơ hội hiếm có này, là được nhìn một cách mãn nhãn một trận giao đấu thực thụ của hai nhân vật giang hồ. Huống chi một trong hai nhân vật đang phô diễn thứ công phu phi phàm lại là đại ca Đoan Mộc Ngũ của Tiểu Bình.

Đành phải tiếc nuối bỏ qua cơ hội này, Tiểu Bình chồm người về phía Bạch Phụng.

Thật lạ, ý định của Tiểu Bình chỉ là muốn chồm qua để thử nhìn xem tính mạng của Bạch Phụng thế nào, nhưng không hiểu sao Tiểu Bình lại trở nên quá yếu ớt, đến nổi đã ngã luôn lên người Bạch Phụng.

Sợ Bạch Phụng ắt phải có những ý nghĩ ngộ nhận về hành vi bản thân, Tiểu Bình vội chống tay định ngồi dậy, miệng lí nhí nói:

- Đệ... đệ...

Một tiếng quát cực to bỗng vang lên khiến Tiểu Bình vì giật mình phải ngã lại lên người Bạch Phụng. Tiếng đó quát:

- Chúng ta còn chờ gì nữa? Cơ hội duy nhất để thoát khỏi Bạch Cốt Cốc chính là ở tiểu quỷ kia. Chớ để máu huyết quý báu của tiểu quỷ cứ chảy mãi thành ra phí phạm.

Thoáng hiểu tiếng quát đó ám chỉ điều gì, Tiểu Bình liền đưa mắt tự nhìn vào cổ tay, nơi quả nhiên vẫn còn cắm một đoạn trúc, và từ đoạn trúc máu huyết của Tiểu Bình vẫn đang chảy.

Và điều gì đến phải đến, Tiểu Bình vừa tận mắt nhìn thấy máu huyết của bản thân đang chảy, một cơn choáng ngợp bỗng đến với Tiểu Bình, làm cho toàn thân Tiểu Bình bủn rủn và hai mắt cứ hoa lên.

Vẫn chưa hết, sau tiếng quát mới rồi Tiểu Bình còn nghe hàng loạt tiếng quát khác hòa lẫn vào nhau vang lên:

- Tiểu quỷ sắp cạn hết máu huyết rồi, đừng để tiểu quỷ chết mang theo tia hy vọng cuối cùng của Tuyết Sơn Thất Sát.

- Lão Nhị, lão Tam đừng chậm trễ nữa! Tam Ma Tái Bắc không lẽ lại chậm chân so với Thất Sát Tuyết Sơn một lần nữa! Nhanh lên nào!

- Ha... ha... chư vị hảo bằng hữu xin đừng quên phần Bạch Phát Đầu Đà này. Có hoạn nạn cùng chia thì khi có hưởng thủ cũng phải được chia phần. Phải thế không? Ha... ha...

Quá khiếp sợ trước những lời lẽ vừa nghe, một hiện trạng vẫn thường xảy đến cho Tiểu Bình dĩ nhiên phải xảy đến, Tiểu Bình chợt ngất đi, ngất ngay trên người Bạch Phụng...

Chợt...

Bình!

Một lực va chạm thật mạnh không hiểu từ đâu bỗng đến với Tiểu Bình.

Bị va đau, Tiểu Bình choàng tỉnh. Và khi thấy bản thân không hiểu sao đang nằm nghiêng, còn Bạch Phụng thì nằm gọn trong vòng tay của mình. Tiểu Bình bật hoảng, cố nhích người hoặc lùi lại hoặc phải ngồi lên, tránh tình thế khó coi đang diễn ra giữa bản thân và Bạch Phụng.

Tuy thế, mọi cố gắng của Tiểu Bình chỉ làm cho thân thể của cả hai tạm thời tách ra xa một quãng ngắn, đủ để Tiểu Bình phần nào nhìn rõ sắc diện đang tím tái của Bạch Phụng.

Chợt hiểu Bạch Phụng có sắc diện này vì độc chất vẫn chưa giải trừ, cũng có nghĩa đại ca Đoan Mộc Ngũ chưa hề có cơ hội nào cho Bạch Phụng dùng máu huyết của Tiểu Bình để giúp Bạch Phụng giải độc. Tiểu Bình lập tức đưa cao tay, cố nhét đầu của đoạn trúc vào miệng Bạch Phụng và hy vọng hành vi này sẽ có kết quả.

Kết quả có đến hay không thì Tiểu Bình chưa rõ vì Tiểu Bình chỉ nhìn thấy Bạch Phụng do đang tư thế nằm nghiêng nên bao nhiêu máu huyết của Tiểu Bình có chảy từ đoạn trúc vào miệng Bạch Phụng thì lúc này đây, máu huyết đó lại trào ra theo khóe miệng nằm nghiêng của nàng.

“Không ổn rồi!” Đó là ý nghĩ cuối cùng của Tiểu Bình giúp Tiểu Bình có một nỗ lực cuối cùng để đẩy Bạch Phụng nằm ngửa mặt lên. Sau đó, mọi nhận thức của Tiểu Bình đều tan biến vào hư không, một cõi hư không chỉ toàn màu đen u ám.

oOo - Đây là Bạch thiếu gia, công tử của Đại thế gia họ Bạch, đang trên đường viễn du tìm hiểu phật phát thì bị ngã bệnh! Nếu quý điếm muốn được trọng thưởng hậu hĩnh thì hãy mau chóng sắp đặt cho tệ thiếu gia một chỗ nghĩ ngơi yên tĩnh, tiếp đó là giúp nô tài, thỉnh càng nhiều càng tốt những bậc đại phu đại tài hiện lưu ngụ ở trấn thành này đến chuẩn và chữa trị bệnh cho tệ thiếu gia bình phục. Chỗ ngân lượng này có lẽ đủ cho quý điếm hiểu rõ phần nào thành ý của Bạch đại thế gia Kim Lăng? Hy vọng quý điếm tận tình giúp cho.

Sau câu nói có phần nào rõ ràng này thì mọi thanh âm về sau nếu có lọt vào tai Tiểu Bình vẫn chỉ là những thanh âm mơ mơ hồ hồ như nhiều lần trước đó thỉnh thoảng Tiểu Bình có nghe.

Do nghe rõ nên ở tâm trí của Tiểu Bình bỗng xuất hiện một tia ý nghĩ mang theo nhiều nghi vấn cùng lúc:

“Đó là thanh âm của Phụng tỷ! Sao Phụng tỷ tự xưng là nô tài? Nô tài của ai? Không lẽ là của Bạch thiếu gia nào đó với xuất thân là công tử của một đại thế gia họ Bạch? Ái chà, sao Tiểu Bình ta cứ lúc mê lúc tỉnh thế này? Sao ta không thể nhìn thấy Phụng tỷ? Còn Kim Lăng ư? Ta có nằm mơ không vậy? Nếu Phụng tỷ vẫn ở bên cạnh ta thì ta đã cùng Phụng tỷ đến tận Kim Lăng thật sao? Vậy còn Bạch Cốt Cốc? Chao ôi, Bạch Cốt Cốc...” Có lẽ những nỗi khiếp hãi liên quan đến ba chữ Bạch Cốt Cốc vừa tự nhớ đến bỗng làm cho Tiểu Bình ngất đi, mê man bất tỉnh...

oOo Có một vật nhọn bỗng đâm vào người Tiểu Bình, đó là một cảm giác rất rõ.

Cảm giác đau làm cho Tiểu Bình lại tỉnh.

Tai của Tiểu Bình chợt nghe rõ một câu nói mang đầy âm hưởng thất vọng:

- Có lẽ phần của tiểu nhân không đủ may mắn để thọ hưởng chỗ lộc trời ban này. Tiểu nhân xin được phép cáo lui.

“Lộc trời ban nào?” Tiểu Bình tự hỏi như thế và lập tức nhận được câu trả lời. Và câu trả lời đã đến từ mẩu đối thoại đang diễn ra. Đầu tiên là câu cầu khẩn của Bạch Phụng:

- Đại phu vốn được mệnh danh là đại danh y ở khắp vùng Cô Tô này, lẽ nào đến đại phu cũng thúc thủ? Hay đại phu cho rằng năm ngàn lạng bạc là chưa xứng đáng với y thuật của đại phu?

- Không phải, không phải, tuyệt đối không phải. Năm ngàn lạng bạc là số bạc tương đối vừa phải, chỉ tiếc tiểu nhân không có phần để hưởng. Vì bệnh của quý thiếu gia hoàn toàn vượt quá khả năng của tiểu nhân.

Có tiếng Bạch Phụng thở dài:

- Ý đại phu muốn nói tệ thiếu gia kể như không còn cách nào cứu vãn?

- Còn thì vẫn còn, nhưng khó lắm!

Thanh âm của Bạch Phụng liền đổi thành khẩn trương:

- Miễn là được. Có khó mấy kẻ nô tài này cũng phải cố lo cho tệ thiếu gia, mong được đại phu chỉ giáo cho!

Vị danh y nọ lên tiếng với mấy phần ngập ngừng:

- Đối với bệnh trạng của quý thiếu gia chỉ e vạn lạng không đủ để cầu y. Vì nhân vật này... là...

Bạch Phụng càng thêm khẩn trương:

- Mong đại phu tận tình chỉ giáo cho. Đại ân này của đại phu nhất quyết tiểu nhân sẽ có cách bồi đáp. Và đây là phần của đại phu.

- Ấy chết! Đâu phải vì muốn được bồi đáp mà tiểu nhân ngập ngừng, chưa chịu nói?

Vô công bất thụ lộc, chỗ ngân lượng này tiểu nhân thật sự không dám nhận.

- Chỉ là chút thành ý của kẻ nô tài này, mong đại phu chớ có từ chối.

- Hà... kỳ thực dù tiểu nhân có nói ra vị tất đã giúp ích gì cho quý thiếu gia. Nhân vật đang được tiểu nhân đề cập chính là nhân vật thuộc giới giang hồ. Mà những hạng người này, nếu quý chủ nhân bấy lâu nay vẫn là hàng đại thế gia vọng tộc có lẽ cũng am hiểu đôi chút về tính tình kỳ quặc của họ. Đâu phải chỉ dựa vào kim ngân tài vật mà thuyết phục được họ?

Bạch Phụng liền bảo:

- Là nhân vật giang hồ ư? Cũng may tệ chủ nhân do sanh ý nên vẫn thường quan hệ với một ít bằng hữu trên giang hồ. Về việc thuyết phục họ chữa trị cho tệ thiếu gia, phần này sẽ do tệ chủ nhân lo liệu.

- Nếu được vậy là tốt! Nhân vật này được mệnh danh là quái y, vẫn luôn cư ngụ ở Kim Sơn, cách Cô Tô thành độ một trăm dặm về phía bắc. Tiểu nhân chỉ có thể gúp như thế thôi, những gì còn lại đành trông mong vào phúc phận của vị thiếu gia đây. Tiểu nhân xin cáo biệt.

- Đại phu xin hãy nhận chỗ ngân lượng này.

- Không cần đâu! Bởi lễ diện kiến của quý thiếu gia đã quá hậu hĩnh, tiểu nhân mà nhận nữa thật là không phải! Cáo biệt!

Nếu mẩu đối thoại có làm Tiểu Bình hoang mang nhiều thì nhờ đó Tiểu Bình cũng tự đoán biết được nhiều điều. Vì thế Tiểu Bình càng thêm mấy phần cảm kích Bạch Phụng khi nghe nàng ngay sau đó giả giọng ồm ồm của nam nhân để liên tiếp tuôn ra hàng trăm mệnh lệnh. Nào là:

- Gọi xa phu đưa cỗ xe đến!

Tiếp đó là:

- Thưởng cho Hồng Phúc điếm trăm lạng bạc, bảo với họ chúng ta phải lên đường ngay.

Tiếp nữa là:

- Chuyển Bạch thiếu gia ra xe. Vẫn phải nhẹ tay như mọi lần.

Và sau cùng là:

- Kim Sơn là chỗ bọn ngươi không thể đến được, hãy nhận mỗi người năm trăm lạng bạc gọi là chút quà mọn đối với bọn ngươi sau thời gian dài đã hầu hạ Bạch thiếu gia chu đáo.

Cũng trao luôn cho xa phu, vì từ nay trở đi tự ta sẽ đưa Bạch thiếu gia đi! Cứ thế nhé! Cáo biệt!

Những thanh âm cuối cùng Tiểu Bình nghe và cảm nhận được chính là tiếng vó câu thi nhau nện đều.

Cộc... Cộc... Cộc...

oOo Một tràng cười vang dội làm cho Tiểu Bình mơ màng choàng tỉnh:

- Ta bảo ngươi rồi, một là dùng võ công để đánh đổi việc ta chữa trị cho đệ đệ ngươi, hai là ngươi phải lưu lại đây, ban ngày thì hầu hạ ta như hạng nô tì, chỉ có lúc đêm về mới được ta đối xử như một nương tử. Ngươi thuận hay không thuận, chỉ cần nói một tiếng là xong. Hà tất cầu khẩn van xin, hy vọng ta thương hại. Nhưng nhớ là, ha... ha... chỉ được chọn một trong hai giải pháp. Đừng tưởng cứ chọn giải pháp đầu, để có nhỡ thảm bại thì vẫn còn giải pháp thứ hai. Ha... Ha...

Vừa nghe xong nếu Tiểu Bình chỉ dám lờ mờ đoán đó là lời nói dành cho Bạch Phụng, thì ngay sau đó thôi tất cả đều minh bạch.

Có tiếng Bạch Phụng cất lên:

- Về phương diện võ học tiểu nữ phải thừa nhận tôn giá quả là bậc cao minh, thoạt nhìn đã đoán biết tiểu nữ đang cải dạng nam trang. Tuy nhiên, trước khi tiểu nữ quyết định phải chọn giải pháp nào, có lẽ tôn giá cũng nên biểu lộ chút y tài của tôn giá. Để xem tôn giá liệu có đúng là người tiểu nữ đang cần không. Vì cổ nhân có câu họa hổ họa bì nan họa cốt...

- Tri nhân tri diện bất tri âm! Ha... ha... Quái y này đâu ngại chuyện đó? Và để ngươi tâm phục khẩu phục, được, hãy nghe đây, hiện trạng của đệ đệ ngươi chỉ là do mất quá nhiều máu huyết, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không do ngẫu nhiên. Ngươi thừa nhận chứ?

Tiểu Bình giật mình và nhờ đó tất cả những gì xảy ra tại Bạch Cốt Cốc đều xuất hiện trở lại trong tâm trí cứ như chuyện chỉ vừa mới xảy ra mà thôi.

Tương tự, Tiểu Bình cũng giật mình khi lần đầu tiên nghe Bạch Phụng dùng lời nói thật ngọt ngào để lên tiếng đối đáp với lão Quái Y vô lương:

- Quả là danh bất hư truyền! Sau gần hai mươi ngày bôn ba cầu y cho xá đệ và cũng gặp khá nhiều bậc danh y, tiện nữ phải thú nhận chỉ có tôn giá mới đáng với bốn chữ Đệ Nhất Danh Y. Chẳng hay y thuật của tôn giá có cao minh bằng thần nhãn, như tôn giá vừa chứng tỏ chăng?

Được tâng bốc, điều này thì bất kỳ ai cũng thích, lão Quái Y cười khà khà:

- Sau khi ngươi thắng được ta, hoặc ngươi thuận tình làm nô tì cho ta, ngươi sẽ biết y thuật của ta cao minh như thế nào. Còn bây giờ, ha... ha...

- Tôn giá chưa hiểu rõ ý của tiểu nữ rồi. Tiểu nữ đâu cần tôn giá trổ tài diệu thủ ngay bây giờ? Điều tiểu nữ muốn biết là mong tôn giá giải thích phần nào phương cách tôn giá sẽ vận dụng để giúp xá đệ bình phục. Có như thế tiểu nữ mới thật sự tin và tâm phục khẩu phục y tài của tôn giá.

Quái Y phẫn nộ:

- Ngươi nghĩ ta không thể chữa trị cho đệ đệ ngươi cho dù đã đoán biết nguyên nhân của bệnh trạng?

Bạch Phụng vẫn ngọt ngào:

- Tiểu nữ nào dám. Nhưng biết làm thế nào được nếu thế gian vẫn luôn có hạng người khẩu thuyết vô bằng, chỉ có hư danh nhưng không hề có chân tài thực học? Mong tôn giá chớ lấy đó làm phiền!

Quái Y giận dữ:

- Đã không tin ta, hà cớ ngươi đến đây cầu y? Ngươi cần ta, chứ không phải ta cần ngươi, việc gì ta phải chìu theo ý muốn ngông cuồng của ngươi?

Mọi diễn biến thế là xoay chiều, lần đầu tiên Tiểu Bình được nghe giọng nói lạnh như băng của Bạch Phụng:

- Ta thừa nhận ta đang là người cầu y. Nhưng ngươi cũng phải hiểu rằng nhân vật mà ta cần phải là một Quái Y thực sự. Chứ không phải thứ giả danh như ngươi.

Tiểu Bình thầm hoang mang không hiểu vì sao Bạch Phụng lại dám có những lời này với người mà nàng đang thật sự cần đến.

Có lẽ Quái Y cũng hoang mang như thế, Tiểu Bình nghe lão hỏi bằng giọng cố kềm nén tâm trạng phẫn nộ:

- Ngươi bảo ta chỉ là kẻ giả danh Quái Y?

Bạch Phụng hừ lạnh:

- Ngươi có gian nhưng không có có ngoan, hay nói đúng hơn mức độ am hiểu của ngươi quá chuẩn xác khiến ta nghi ngờ. Và để biết điều ta ngờ là đúng hay sai có lẽ chỉ có một biện pháp duy nhất! Đỡ!

Giọng cười của lão Quái Y có dịp vang lên:

- Tiện tỳ ngươi đã tự chuốc họa rồi. Kẻ cần phải động thủ chính là ta mới đúng. Xem chiêu, ha... ha...

Một tiếng chấn động tợ như tiếng sấm nổ ngay lập tức vang vọng vào tai Tiểu Bình, kèm theo đó là tiếng kêu kinh hoảng của lã Quái Y:

- Sao ngươi cũng am hiểu công phu tà môn này? Bạch Cốt đã đến, chao ôi, Bạch Cốt đã đến!

Tiểu Bình nghe Bạch Phụng bật thét lanh lảnh:

- Quả nhiên ngươi đúng là hạng giả danh! Nói, điều gì khiến bọn ngươi nghi ngờ, lại còn to gan dám lập mưu định đưa bọn ta vào bẫy?

Tiểu Bình vụt hiểu và thật sư thán phục Bạch Phụng, vì bằng cách nào không biết nàng đã mau chóng phát hiện sự giả dối của đối phương. Tuy nhiên nếu một nan đề khác khiến Tiểu Bình không thể nào hiểu được. Đó là vì sao kẻ giả danh Quái Y lại nhanh chónh nhận biết Bạch Phụng là người của Bạch Cốt Môn, và tại sao kẻ đó khi nhắc đến hai chữ Bạch Cốt thì tỏ ra hoảng loạn đến tột cùng?

Bạch Phụng đã cải dạng nam trang, đây là điều Tiểu Bình vừa biết. Vì thế Tiểu Bình nghĩ, nhân vật nào nếu vì nhìn thấy Bạch Phụng liền nhận ra nàng cải dạng nam trang, đồng thời còn đoán biết lai lịch xuất thân của nàng ắt phải có tài thông thiên triệt địa hoặc phải có sự dò xét lâu dài, cộng với nguồn cung cấp tin chuẩn xác. Và vì nhân vật giả dạng Quái Y đã tỏ lộ tâm trạng hoảng kinh với hai chữ Bạch Cốt thì người này tuyệt đối không thể có tài thông thiên triệt địa. Cứ thế mà suy thì việc Bạch Phụng cho đối phương không chỉ có một người, nàng gọi là bọn ngươi, dĩ nhiên là điều hoàn toàn đúng.

Nghĩ đến đây, Tiểu Bình kết luận Bạch Phụng đang phải đối phó với một nhóm người có thể nói là bất hảo với một hoặc nhiều âm mưu gây bất lợi cho nàng!

Lo sợ cho Bạch Phụng, Tiểu Bình chỉ muốn mở toang mắt và mở thật to miệng để bảo nàng đừng vì Tiểu Bình mà mạo hiểu, sẽ lụy đến bản thân. Tuy nhiên Tiểu Bình hoàn toàn bất lực và tự giận bản thân vì sự bất lực không đúng lúc như thế này.

Mạch suy nghĩ có lẽ sẽ cứ mãi tiếp tục đến và day dứt Tiểu Bình nếu như không có điều bất ngờ xảy đến. Đó là toàn thân Tiểu Bình bỗng chạm mạnh, cùng một lúc với tiếng quát cực to vang lên lồng lộng:

- Tiện nhân mau dừng tay, nếu không ta sẽ quật tiểu tử này tan xác.

Toàn thân đang trong tình trạng có thể ví như kẻ chết rồi, lực va chạm làm cho toàn bộ gân cốt huyết mạch Tiểu Bình thêm rệu rã, đau đớn.

Có tiếng Bạch Phụng thét vang:

- Bọn cẩu tặc các ngươi chớ có nuôi mộng hão huyền. Bạch Cốt Cốc lúc này chỉ là nơi hoang vắng. Đến một người hiện diện cũng chẳng còn, nói làm chi những chân kinh võ học hay vật báu hãn thế là những thứ không hề có như lời mọi người đồn đại.

Thân thể Tiểu Bình chợt bị lắc lư, một cảm nhận cho Tiểu Bình biết là bản thân đang được nâng lên cao, không còn nằm ở một chỗ nào đó cố định nữa. Đồng thời tai Tiểu Bình nghe một thanh âm cũng là thanh âm vừa mới phát ra tiếng quát lúc mới rồi:

- Ngươi xem bọn ta là những đứa trẻ lên ba hay sao? Chỉ chưa đầy một tuần trăng, từ Bạch Cốt Cốc đã có quá nhiều nhân vật xuất hiện, và ai ai trong họ cũng đều xuất hiện với bản lãnh hoàn toàn vượt trội so với lúc trước. Rõ ràng nhất chính là Bạch Cốt Môn và Thần Bang. Tại sao bọn ta phải tin lời ngươi rằng ở Bạch Cốt Cốc không hề có báu vật?

Bạch Phụng đấu dịu, giọng nói của nàng đang thể hiện rõ điều đó:

- Thôi được, bọn ngươi tin hay không thì tùy. Nhưng trước hết hãy đặt đệ đệ ta xuống, đừng quá mạnh tay khiến chút sinh khí còn lại của y không thể bảo toàn.

Vậy là Tiểu Bình hiểu mình đang bị người dùng sức lực cánh tay nâng Tiểu Bình lên cao, và nhân vật này như vừa hăm dọa Bạch Phụng sẽ quật Tiểu Bình thật mạnh xuống đất cho tan xác nếu Bạch Phụng không tỏ ra ngoan ngoãn. Nhân vật này lại bật cười:

- Bọn ta cũng đâu dại để đệ đệ ngươi chết đi? Vì tin tức bọn ta thu thập... hề... hề... thì bất kỳ ai muốn xuất nhập Bạch Cốt Cốc một cách vẹn toàn cần phải có một vật bảo đảm chính là đệ đệ ngươi. Nào, nói đi chứ, có phải chỉ cần một vài giọt máu của đệ đệ ngươi bọn ta sẽ ung dung ra vào Bạch Cốt Cốc mà không gặp bất kỳ chuyện gì bất ổn? Đúng thế không?

Tiểu Bình thầm giật mình với điều vừa nghe.

Có lẽ Bạch Phụng cũng có tâm trạng tương tự nên hốt hoảng kêu lên:

- Hoang đường! Giữa máu người và việc xuất nhập Bạch Cốt Cốc đâu thể có mối liên quan kỳ quặc như bọn ngươi vừa nói.

- Hoang đường? Ha... ha... mà cũng có thể lắm, nếu hai chữ “máu người" ngươi vừa nói sẽ không là máu của đệ đệ ngươi. Chỉ tiếc, đệ đệ ngươi lại có dấu hiệu đã bị mất quá nhiều huyết máu, một lượng máu đủ cho mấy mươi nhân vật từng bị thất tung tại Bạch Cốt Cốc mà nay đã tái xuất giang hồ. Trừ phi tiện nhân ngươi có lời giải thích nào khác nghe thuận tai hơn về hiện trạng lúc này của đệ đệ ngươi.

Bạch Phụng bối rối thấy rõ:

- Có thể đây chỉ là điều ngẫu nhiên. Vả lại, ta... chuyện nhảm nhí như vậy mà bọn ngươi cũng tin được sao?

Nhân vật đang nâng Tiểu Bình lên cao lại cười:

- Nghĩa là ngươi không có cách giải thích nào khác? Vậy thì tốt, đệ đệ ngươi sẽ đến lượt bọn ta quan tâm chu đáo, sẽ có người giúp đệ đệ ngươi bình phục. Ngươi không cần phải lo lắng gì nữa. Bằng không, ha... ha... chỉ một lời khước từ của ngươi thôi, đệ đệ ngươi sẽ ngay lập tất biến thành người thiên cổ. Ha... ha...

Bạch Phụng vụt kêu lên:

- Ngươi muốn nói Quái Y thật đã bị bọn ngươi khống chế? Bọn ngươi định bảo Quái Y chữa trị cho đệ đệ ta, sau đó bọn ngươi sẽ dùng máu huyết của đệ đệ ta để..... - Không sai! Đệ đệ ngươi sẽ được an toàn, kể cả ngươi cũng vậy nếu chấp thuận lời đề xuất của bổn giáo Thanh Y.

Bạch Phụng bật cười:

- Hóa ra bọn ngươi là người Thanh Y giáo! Ta dù chưa biết Thanh Y giáo có thật sự lợi hại hay không nhưng thiết nghĩ Thanh Y giáo quả là to gan lớn mật, đã rõ ta là người Bạch Cốt Môn nhưng vẫn ngang nhiên hết dùng thủ đoạn bất minh lại dùng lời đường mật mê hoặc. Bọn ngươi nghĩ ta có thể an tâm giao đệ đệ ta cho bọn ngươi ư?

Chính Tiểu Bình cũng nghĩ như thế. Nhưng khi có tiếng đối phương đáp lại, lời đáp liền làm cho Tiểu Bình và Bạch Phụng phải hoang mang ngỡ ngàng. Nhân vật nọ bảo:

- Chẳng trách Bạch Phụng cô nương từ nãy giờ vẫn quyết liệt cùng bọn ta đối đầu.

Hoặc là cô nương quá xem thường bổn giáo Thanh Y hoặc là cô nương nghĩ Thanh Y giáo luôn hành sự hồ đồ, không biết tiện lường hậu quả, dám đương đầu cùng Bạch Cốt Môn tuy mới xuất đầu lộ diện nhưng đã lộ rõ dã tâm mưu đồ độc bá võ lâm.

Bạch Phụng bật kêu:

- Sao... các hạ biết rõ tính danh ta là Bạch Phụng?

- Đó là bằng chứng cho cô nương biết bổn giáo chưa bao giờ hành sự hồ đồ.

- Còn sao các hạ bảo Bạch Cốt Môn có mưu đồ độc bá võ lâm?

- Đây là bằng chứng khác cho cô nương thấy bổn giáo không phải hạng dễ xem thường.

Vì Bạch Cốt Môn dù có mưu toan thế nào đi nữa, bổn giáo vẫn không vì thế mà e ngại. Nói rõ hơn, dù cô nương có là môn đồ đang bị Bạch Cốt Môn tróc nã, bổn giáo vẫn có thừa thế lực tạo cho cô nương một chỗ dung thân.

Bạch Phụng để lộ sự bàng hoàng qua giọng nói:

- Ta là người đang bị Bạch Cốt Môn tróc nã? Thanh Y giáo không thế mà tạo cho ta một chỗ dung thân? Nếu ta hiểu không sai thì Thanh Y giáo đã từ lệnh tróc nã này mà đoán biết ta chính là Bạch Phụng, người luôn xuất hiện bên cạnh đệ đệ, một nhân vật bị mất nhiều máu huyết có liên quan đến Bạch Cốt Cốc?

- Không sai! Và ta có thể cho cô nương biết thêm một điều, chính vì sắc mặt nhợt nhạt của người mất nhiều máu huyết như lệnh đệ đã cáo tố thân phận thật sự của cô nương. Đồng thời vào lúc này không phải chỉ có một mình bổn giáo là biết rõ về lệnh tróc nã cô nương do chính Bạch Cốt Môn phát ra, cả võ lâm đều biết và từ đó có thể hiểu cô nương hiện đang là đối tượng được toàn thể võ lâm đặc biệt lưu tâm.

- Mục đích là xuất nhập Bạch Cốt Cốc tìm báu vật?

Nhân vật nọ cười dài:

- Không sai! Những gì cần nói ta đã nói cả rồi, có thể bổn giáo đã quá thành thật với cô nương. Giờ thì hãy xem cô nương sẽ có chủ ý như thế nào đáp lại thành ý của bổn giáo.

Lời Bạch Phụng đáp khiến bản thân Tiểu Bình giật mình:

- Ta thừa nhận quý giáo đã có thành ý. Được, ta chấp thuận giao đệ đệ ta cho quý giáo vì biết rằng quý giáo chỉ cần máu chứ không cần sinh mạng của đệ đệ. Phần ta...

Nhận vật nọ chợt hỏi chận ngang:

- Hình như cô nương bất bình vì biết rõ lệnh tróc nã dành cho cô nương?

Bạch Phụng hừ nhẹ:

- Tại sao ta phải bất bình? Trái lại thì có, ta bất phục khi nghe bảo Bạch Cốt Môn có mưu đồ độc bá võ lâm. Hay nói đúng hơn ta chỉ muốn minh bạch điều này là hư hay thực!

Nhân vật nọ hạ thấp giọng:

- Cô nương sẽ làm gì nếu bị mọi người và nhất là Bạch Cốt Môn tra hỏi về tung tích lệnh đệ?

Bạch Phụng liền tỏ rõ là người có tâm cơ khí khái đáp:

- Các hạ ngại mọi người biết tin Thanh Y giáo đang cầm giữ sinh mạng đệ đệ ta? Yên tâm đi, ta cũng đâu muốn đệ đệ ta mất mạng? Ta sẽ bảo, hừ, đệ đệ ta vì cạn kiệt khí huyết nên đã chết. Hẳn quý giáo hài lòng với sự sắp đặt này?

Nhân vật nọ bật cười:

- Chỉ tiếc cô nương vẫn còn ít nhiều thiện cảm với Bạch Cốt Môn là chốn cô nương xuất thân. Bằng không người như cô nương nếu chấp thuận gia nhập bổn giáo, ắt bổn giáo sẽ có thêm một nhân tài kiệt xuất! Hãy triệt thoái toàn bộ Thanh Y Cung thủ và cung nghinh tiễn Bạch Phụng cô nương! Ha... ha...

Bạch Phụng chỉ nói với Tiểu Bình một lời trước lúc nàng bỏ đi:

- Mong Bình đệ hiểu và đừng trách tỷ tỷ! Cáo biệt!

Vút!

Tiểu Bình vậy là biết Bạch Phụng đã bỏ đi và việc nàng lìa xa tạo cho Tiểu Bình trùng trùng nghi vấn, khó mong tìm lời giải đáp vào lúc này...