Viêm Trì giật mình.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, dường như anh đang thắc mắc tại sao cô lại biết chuyện này.
Chuyện thi đấu này vốn được giữ kín như bưng.
Lần trước, khi ăn lẩu anh có nhắc đến chuyện đi nước ngoài thi đấu, phản ứng của cô lúc đó khiến anh cảm thấy đau lòng không nỡ.
——hóa ra cô không muốn xa rời anh đến thế.
Hiện tại, anh là người thân cận nhất của cô . . . . .
Tay Viêm Trì siết chặt eo cô: "Vì sao?"
"Như bây giờ không tốt sao?"
Cô nhìn anh, lắc đầu: "Không tốt."
Cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt.
"Bởi vì, anh không thích."
Cho tới bây giờ dù chưa từng nói ra, nhưng cô biết. Cuộc sống hiện tại, anh không hề thích.
Không thích tiệc tùng, không thích xã giao, không thích lĩnh vực kinh doanh.
Anh nói anh có chút mệt.
Nghê Thường biết rằng anh không mệt mỏi về thể chất.
—— dấn thân làm những điều mà bạn không thích sẽ gây ra mâu thuẫn rất lớn trong tâm trí.
Sức sống của anh bị tiêu hao, sức lực của anh đã cạn kiệt và ngay cả ý chí cũng bị lãng phí.
Cho nên, anh ấy mới nằm trên moto, lắng nghe âm thanh của động cơ trong video, tưởng tượng ra những giây phút mình rong ruổi trên đường đua.
Cho nên, anh mới nói phải ôm vợ để sạc lại năng lượng.
. . . . . . Không nên như vậy.
Kỵ sĩ của cô không nên như vậy. . . . . .
Viêm Trì im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Anh đã 25 tuổi rồi."
"Công việc không thể chỉ dựa vào thích hay không."
"Lời này, là anh trai anh năm ấy lên đại học đã nói."
"Anh ấy muốn trở thành một bác sĩ, nhưng cuối cùng lại học kinh doanh."
"Anh hỏi tại sao, anh ấy nói: " công việc không thể chỉ dựa vào thích hay không "."
Lúc ấy Viêm Trì mới mười tuổi, mọi thứ chỉ là thích và không thích mà thôi.
Hiện giờ anh đã 25, hoàn toàn hiểu được lời này có ý tứ gì .
"Khi vừa mới bắt đầu đua xe hai năm, đều là anh trai anh ủng hộ."
"Nếu không phải lúc trước anh ấy từ bỏ đam mê của mình, có thể ngay cả cơ hội để bắt đầu nghiệp đua xe anh cũng chẳng có."
Viêm Trì hơi cau mày.
"Bây giờ anh ấy đã ra đi, đã đến lúc anh nên tiếp nhận phần của anh ấy."
"Cho dù là công việc hay trách nhiệm - như anh ấy đã nói, chúng ta không thể chỉ làm mọi việc dựa trên sở thích của bản thân mình."
Nghê Thường bình tĩnh nhìn anh vài giây, cô đưa tay lên áp lòng bàn tay mềm mại của mình vào cằm anh.
"Em cảm thấy đại ca cũng không muốn anh giống anh ấy đâu."
"Anh ấy từ bỏ những gì anh ấy muốn làm, nhưng em nghĩ anh ấy sẽ hy vọng rằng anh có thể làm những gì anh thực sự thích."
Viêm Trì hơi chấn động.
Cô rời khỏi lòng anh, đi đến bàn nước lấy trong túi ra một phong bì màu trắng.
Đó là phong bì cô đã thấy khi giúp anh tìm tài liệu lúc nãy.
Cô đưa đến trước mặt Viêm Trì.
Anh vươn tay nhận lấy mở ra, vừa nhìn thấy dòng chữ "MerryChristmas" phía trên, chợt nhớ tới.
Khi đó, anh mới vừa có ý nghĩ muốn trở thành một tay đua, kết quả bố mẹ liền không đồng ý, cãi cọ rất gay gắt, anh đã không nói chuyện với gia đình trong một tháng.
Mãi đến khi Viêm Ngự du học nước ngoài trở về nhà vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, Viêm Trì mới nói cho đại ca tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Viêm Trì nói rằng mình chưa bao giờ thích một thứ gì đó nhiều như vậy và cũng chưa bao giờ khăng khăng muốn làm một điều gì cả. Thế nhưng bố mẹ không hiểu, điều đó khiến anh rất thất vọng.
Anh còn nói, thật ra chính mình hiện cũng có chút do dự hoài nghi. Có rất ít tài nguyên phát triển liên quan đến moto trong nước. Trở thành tay đua đã khó, muốn tham gia đường đua đỉnh cao lại càng khó hơn. . . . . .
Viêm Ngự nghe xong cũng không nói gì. Sau kỳ nghỉ, anh trở lại trường học và để lại thiệp chúc mừng cho em trai trước khi rời đi.
Trên thiệp có viết, lần này trở lại nước ngoài anh ấy sẽ đi tìm hiểu môi trường huấn luyện đua moto bên đó. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, anh ấy sẽ thuyết phục bố mẹ cho Viêm Trì đi học trung học ở nước ngoài và tập moto trong thời gian rảnh rỗi.
Anh ấy còn nói, nhiều khi những ý tưởng bất chợt cũng có lúc dẫn đến thành công.
Đợi đến khi Viêm Trì trở thành tay đua người Trung Quốc đầu tiên tham gia cuộc đua đỉnh cao, anh ấy đã hứa chắc chắn sẽ đến ủng hộ . . . . .
"Anh ấy đã không thể xem cuộc đua đó." Viêm Trì đặt thiệp xuống trầm giọng nói.
"Một ngày trước khi trận đấu của anh diễn ra, chị dâu đột nhiên sinh non, tình hình không tốt lắm."
"Trận đấu năm sau diễn ra anh ấy vốn cũng muốn tới xem." Mi mắt Viêm Trì hơi động, khóe mắt có chút đỏ, "Kết quả. . . . . ."
Anh không nói tiếp, nhưng Nghê Thường biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Viêm Ngự đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Viêm Trì ngừng thi đấu, về nước. . . . . .
Cô đặt tay lên vai anh và nhẹ nhàng nói, "Không xem được trận đấu quan trọng nhất của anh, nhất định đại ca sẽ rất tiếc nuối."
"Nhưng nhất định, anh ấy sẽ muốn nhìn anh xuất hiện lại trên đường đua một lần nữa."
Ánh mắt Viêm Trì căng thẳng, hầu kết thật mạnh trầm xuống.
Anh không nói chuyện, đem Nghê Thường kéo đến giữa hai chân, lại giống vừa rồi, ôm chặt rồi vùi đầu vào bụng cô như trước.
". . . . . . Vậy còn em?"
Nghê Thường đưa hai tay ôm cổ anh: "Ừm?"
Viêm Trì buông cánh tay, ngước mắt chăm chú nhìn cô.
"Nếu tham dự một cuộc thi, anh sẽ phải ở nước ngoài trong tám hoặc chín tháng. Trước đây anh chỉ có một mình nên muốn làm gì cũng được."
Anh nắm tay trái cô và dùng ngón tay cái chạm vào chiếc nhẫn cầu hôn.
"Em gả cho anh, anh đã nghĩ sẽ cho em một cuộc sống an bình ngày ngày thoải mái."
Nghê Thường nở nụ cười, hai tay nâng mặt anh lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"So với cuộc sống thoải mái hàng ngày, em càng muốn thấy kỵ sĩ của mình, đứng trên đường đua đánh đâu thắng đó; bất khả chiến bại."
Anh là kỵ sĩ.
Rong ruổi chém giếŧ, mới là vinh quang và sứ mệnh của anh.
"Em không muốn kéo chân anh, vây khốn anh." Đôi mắt màu trà của Nghê Thường lấp lánh kiên định.
"Viêm Trì, em không phải là chướng ngại vật trên đường đua của anh.
Em là người ủng hộ, hò hét vì anh, vẫy cờ tôn sùng anh như một vị thần.
Xin đừng để tình yêu dành cho em trói buộc anh.
Viêm Trì nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh phiếm hồng xúc động.
Anh đứng dậy, dùng thân hình cao lớn ôm lấy cô.
"Em không phải là vật cản đường."
Anh nghiêng đầu hôn mái tóc cô: "Em là công chúa của kỵ sĩ."
Nghê Thường đặt cả hai tay lên tấm lưng vững chãi của anh, mỉm cười: "Vậy kỵ sĩ có nguyện ý vì công chúa mà chiến đấu trở lại không?"
Viêm Trì cười khẽ: "Đương nhiên."
"Muôn lần chết không chối từ."
Mũi cô chua xót vô cớ, lại càng dùng sức ôm chặt anh hơn.
"Đến lúc đó, em đi xem trận đấu cổ vũ cho anh!"
"Được." Viêm Trì ôm cô, trong lòng anh dường như được nạp đầy sức mạnh.
—— anh nhất định sẽ đứng trên đường đua lần nữa.
Vì cô.
Nghê Thường khịt mũi, rút khỏi vòng tay anh.
"Vậy qua tết âm lịch là phải đi rồi?"
Cô có xem trên mạng, mấy giải đấu moto đỉnh cao cũng không phải một hai ngày là xong việc. Nước ngoài các nơi đều có phân trạm, thi đấu bắt đầu từ mùa xuân kéo dài đến gần cuối năm. . . . . .
Viêm Trì thấy cô bĩu môi, anh nở nụ cười: "Như thế nào, luyến tiếc người đàn ông của em?"
Nghê Thường a một tiếng, rũ mi không nói chuyện.
"Đầu năm anh cũng còn nhiều việc phải xử lý chưa đi ngay được." Viêm Trì đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô.
"Chờ đến khi tham gia giải đấu, sẽ làm visa, mấy nước Châu Âu đều có thể đi. Trận đấu chỉ diễn ra vào cuối tuần, bình thường huấn luyện nhẹ nhàng, anh sẽ đưa em đi khắp nơi du ngoạn."
Mắt Nghê Thường sáng rực lên: "Tốt!"
"Em chưa được ra nước ngoài bao giờ. " Như nghĩ đến cái gì, cô lại nhìn anh một cái, "Tết này chúng ta còn chưa cùng nhau ra ngoài chơi . . . ."
Viêm Trì nở nụ cười: "Chờ thêm vài ngày nữa trời âm hơn, ca ca đưa em đi chơi hai ngày?"
Nghê Thường cong mắt:" Được rồi ~ "
Cô ôm eo anh một hồi, nhỏ giọng nói điều gì đó.
Viêm Trì không nghe rõ: "Ừm?"
"Em nói ——" Nghê Thường ngẩng đầu sâu sắc nhìn anh, "Ở nước ngoài một mình, anh chỉ có thể ... nghĩ đến em thôi đấy."
Viêm Trì bật cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô: "Được."
Nghê Thường khăng khăng: "Ngày nào anh cũng phải gửi tin nhắn và ảnh cho em!"
Anh không đáp lời kia, chỉ cười trêu chọc "Bây giờ em thật giống cô vợ nhỏ quản chồng nha."
Được cô quản anh vui còn chẳng kịp.
Bé con nũng nịu hạ mệnh lệnh ra đến, xương cốt anh cũng đều muốn mềm tới nơi, há sao lại không nghe lời.
Nghê Thường tiếp tục đúng lý hợp tình ra lệnh "Nếu, anh để cho em nghe thấy gì đó lộn xộn . . . ."
Cô đột nhiên dừng lại, nhíu mày vừa ranh mãnh vừa nghịch ngợm.
"Em, em liền đem ảnh khỏa thân của anh. . . . . phát hành lên mạng!"
Viêm Trì ngẩn ra: ". . . . . . Cái gì?"
Cô mím môi nhịn cười, cầm điện thoại, đưa ra ảnh chụp từ album trong phòng ngủ của anh.
—— Đó là bức ảnh chụp Viêm Trì đi bơi khi còn nhỏ. Có vẻ không quá ba tuổi, đang ngồi trong phao mặc quần bơi, miệng gào khóc.
Viêm Trì: ". . . . . . . . . . . ."
Hai mắt anh híp lại: "Từ đâu em có?"
Nghê Thường "Hừm" một tiếng: "Em còn nhiều lắm!"!"
Cô đắc ý bĩu môi: "Không nghĩ tới Trì thần lúc nhỏ lại như vậy —— a! !"
Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị lấy mất, hai tay cô bị bắt chéo kẹp sau lưng.
"Em giỏi quá nhỉ?" Anh đặt tay còn lại lên eo cô, bị khiêu khích đến nguy tình, trong đôi mắt đen sáng ngời kích động như muốn nổi lửa.
"Còn có thể nắm nhược điểm của lão tử sao?"
Bàn tay anh dừng ở nút sườn xám.
"Cần được phạt!"
". . . . . ."
Làm nũng cũng vô dụng, một tiếng "ca ca" lặp đi lặp lại chỉ khiến tình hình càng thêm mất kiểm soát.
Nghê Thường bị bắt làm con tin trên moto. ồ quaoo xe kĩ?
Lưng cô đập nhẹ vào bình xăng và tay lái nhiều lần, nhưng trong cảm giác bất an run rẩy này, lại có một loại mong đợi và hài lòng khác.
Ước chừng là vì hôm nay kỵ sĩ đã có được dũng khí và sức mạnh để trở lại giải đấu, nên đã bộc phát dũng mãnh và tinh nhuệ đến mức chưa từng có, dễ dàng tăng tốc độ khiến tim đập Nghê Thường đập nhanh cực hạn.
Tiếng gầm của động cơ đã được thay thế bằng những âm thanh khác. Thanh thanh bên tai như ăn vào tâm hồn.
Đứng trước kỵ sĩ không thể không khóc và cổ vũ.
Cũng là sự tán tụng trước sinh lực. . . . . .
Thời gian cùng không gian ở gara có vẻ yên lặng, nhưng lại không phải.
—— bọn họ dĩ nhiên là đi tới ngàn dặm, đến nơi gần nhất với thiên đường.
**
Khi điện thoại rung lần thứ ba, Viêm Trì mới đưa tay lên cầm.
Anh vòng tay ôm cô gái đang mềm nhũn trên vai, dùng ngón tay cái bấm nút trả lời, nhỏ giọng xin lỗi rồi nhờ người giao hàng đặt đồ đạc ở cửa.
Cúp điện thoại, anh đưa tay sờ vầng trán ướt mồ hôi của cô.
"Bánh bao súp cua đến rồi."
Nghê Thường lắc đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền: "Không muốn ăn. . . . . ."
Viêm Trì hiểu rõ cười khẽ.
Cô chưa bao giờ tham lam, chỉ cần nơi khác ăn quá no, cô sẽ không đói nữa. ?
"Vậy chúng ta lên lầu nhé?" Anh kiên nhẫn lại ôn nhu dỗ dành hỏi, "Đi tắm nước nóng."
Nghê Thường rất nhẹ "ừm" một tiếng.
Dù sao hiện tại chỉ cần có thể ôm anh, thế nào đều được.
Viêm Trì cúi đầu, vươn tay kéo vạt sườn xám lại. Hàng nút trên đó bị mở một nửa, nhưng anh không còn kiên nhẫn để cài lại nó nữa, anh nắm lấy chiếc chăn trên tay và quấn chặt cô như một con mèo nhỏ.
Xuống moto, anh nhặt chiếc tất trắng rơi bên cạnh chân ném vào thùng rác. Xoay người lấy điện thoại di động của hai người, ánh mắt anh chợt ngưng trọng.
Nghê Thường cọ cọ tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Viêm Trì nhướng mày: "Không có gì."
Anh cầm lấy khăn lau lau xe.
Bế Nghê Thường ra ngoài, sau khi kéo cửa ga ra xuống, anh vẫn cong môi: "Bé con của anh thật đúng là . . . . ."
"Nhu tình như nước."