Châm Phong Đối Quyết

Chương 96

Tiến hành đấu giá đầu tiên chính là một gói tài chính nhỏ của Tín Đạt tư sản bán ra, bên trong có ba món nợ xấu, tài liệu giới thiệu hai món trong đó đều có quan hệ cùng với nông nghiệp gieo trồng, tuy một mục trong đó là địa sản, nhưng là đất nông nghiệp, giá trị thương nghiệp không lớn, giá khởi điểm ba mươi vạn.

Lần này tham gia đấu giá tổng cộng có đến bảy tám xí nghiệp, đối với mặt hàng đấu giá thứ nhất có không gian lợi nhuận không lớn này, chỉ có hai người giơ bảng.

Người hai bên Cố Thanh Bùi, cũng chưa động đậy. Hắn tận lực làm cho thân thể bản thân nghiêng về phía trước, sống lưng ngồi thẳng tắp. Nếu như hắn dựa vào ghế, sẽ liền bị dồn giữa Nguyên Dương cùng Vương Tấn, bị bức ép dán bả vai với bọn họ. Ghế ngồi phòng đấu giá rất rộng rãi, dù cho bả vai ba người đàn ông có rộng đến bao nhiêu, cũng không đến nỗi phải chen chúc nhau, song hai người lại không biết cô tình hay vô ý, đều hơi nghiêng người về phía hắn.

Vì thế liền tạo thành một màn nực cười như vậy.

Rất nhanh mặt hàng đấu giá thứ hai được lên sàn, lần này có chút giá trị hơn, liên quan đến hai chứng thư bồi thường đất giá trị trên trăm vạn, bất quá phiêu lưu cũng không nhỏ, dù sao chính phủ đến tột cùng khi nào sẽ chi trả chứng thư này, hoàn toàn là ẩn số. Vương Tấn khẽ nói: "Thanh Bùi, cậu cảm thấy cái này thế nào?"

Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Lúc trước có nghe đồn, nói chính phủ đã hạ quyết tâm muốn chi trả, nhưng đã qua nửa năm, chính phủ chịu ảnh hưởng của bên điều tiết địa ốc, ngân hàng thanh khoản cũng không nổi. Chứng thư bồi thường đất vào trong tay, trong vòng hai năm phỏng chừng không có biến hóa gì, bất quá có thể bán trao tay, nhưng mức lợi nhuận dạng này quá nhỏ, không có giá trị thực hiện."

"Suy nghĩ của tôi cũng không khác mấy, bất quá giá cả lại thực tiện nghi......"

Vòng này, Vương Tấn cùng Nguyên Dương vẫn như cũ không có trả giá.

Nguyên Dương thường thường liếc mắt nhìn Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn thủ thỉ thì thầm, ánh mắt lạnh giá tựa nước sông tháng ba. Y đột ngột vươn tay, nắm lấy bả vai Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi sửng sốt, quay đầu nhìn y.

Phía sau hai người tuy rằng còn có người khác, nhưng kéo vai ôm ấp, là một tư thế biểu thị sự thân cận cực bình thường giữa đàn ông với nhau, căn bản chẳng ai nghĩ nhiều. Bởi vậy Nguyên Dương thực tự nhiên mà đem thân thể Cố Thanh Bùi dựa sang mình, cúi đầu ghé sát vào tai Cố Thanh Bùi, "Ông nếu còn dám kề đầu nói chuyện cùng hắn, tôi sẽ hôn ông ngay tại chỗ này, tôi nói được là làm được."

Cố Thanh Bùi biến sắc.

Nguyên Dương vỗ vỗ bờ vai hắn, cợt nhả nói: "Chớ có hiểu lầm, cho dù là thứ tôi đã ăn ngấy, tôi cũng không muốn thấy kẻ tôi ghê tởm chạm vào." Nói xong, y buông lỏng tay ra, ngồi ngay ngắn, dưới mắt người ngoài, thật giống như bọn họ bí mật nói mấy câu.

Vương Tấn cũng không có nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng theo biểu tình cứng ngắc của Cố Thanh Bùi cũng có thể nhìn ra, khẳng định chẳng phải lời hay gì.

Cố Thanh Bùi chẳng dám ngờ vực khả năng Nguyên Dương có thể làm ra loại chuyện lưu manh này, hắn căn bản cũng không muốn thách thức Nguyên Dương đến tột cùng có dám làm như vậy hay không, chỉ trầm mặc dựa lại vào lưng ghế.

Thế nhưng Nguyên Dương lại càng thêm táo tợn, tay luồn xuống bên dưới tay vịn nối liền hai chiếc ghế, tóm lấy tay Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi cả kinh, theo bản năng nghĩ muốn rút tay về, nhưng căn bản không thể động đậy, sức lực của Nguyên Dương lớn đến bao nhiêu, hắn đã được lĩnh giáo trên nhiều khía cạnh.

Cố Thanh Bùi quay đầu liếc nhìn Nguyên Dương một cái, hạ thấp giọng nói: "Buông ra."

Nguyên Dương cười mà không nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.

Tay hai người gắt gao nắm dưới tay vịn. Trong phòng tuy rằng khí lạnh mở vừa đủ, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn cảm giác trong lòng bàn tay rất nhanh liền toát mồ hôi.


Nguyên Dương dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay hắn, lại sử dụng đầu ngón tay đùa nghịch lòng bàn tay Cố Thanh Bùi.

Yết hầu Cố Thanh Bùi trượt lên xuống, nghĩ muốn rút tay về mà không được, lại lo lắng người khác nhìn thấy. Hắn khó khăn đem lực chú ý tập trung lên trên bục đấu giá, bất tri bất giác, vật phẩm đấu giá thứ ba đã thành giao.

Cố Thanh Bùi mắt thấy tránh không thoát, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ cuộc đấu sức âm thầm cùng Nguyên Dương, mặc cho Nguyên Dương nắm tay hắn, bức bách cảm nhận sức mạnh cùng nhiệt độ của Nguyên Dương.

Thời điểm tĩnh tâm lại, hắn cảm giác bàn tay bị Nguyên Dương nắm kia, nóng dị thường, sức lực Nguyên Dương gây ở trên tay hắn, cũng không đau, ngược lại có cảm giác thuần phác. Cố Thanh Bùi có ảo giác kỳ quái, thật giống như hai người tay trong tay như vậy, có thể cảm nhận được mạch đập của đối phương, tiến tới cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Từng đập từng đập, phi thường hữu lực.

Cố Thanh Bùi miễn cưỡng dời lực chú ý từ trên tay trở về bục đấu giá, bởi đã muốn tiến hành tới một hồi cao trào của phiên đấu giá, là một gói tài chính mức lợi nhuận cực lớn mà Vương Tấn phi thường mong muốn.

Tất cả mọi người cũng không phải đồ ngốc, ánh mắt đều phát sáng.

Quả nhiên, vừa mới bắt đầu đấu giá, người bên dưới liền rào rào từng đợt bắt đầu ra giá, khởi điểm là một trăm hai mươi vạn, phạm vi trả giá là năm vạn, Vương Tấn vừa mở miệng, đã tăng lên đến hai trăm vạn.

Nguyên Dương lúc này cũng giơ bảng, thêm tám mươi vạn.

Nguyên Dương cùng Vương Tấn liếc nhìn đối phương, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí. Cố Thanh Bùi tuy rằng thèm muốn gói tài chính này, nhưng hắn không có tiền mua, bị kẹp giữa hai người, hai bên trái phải không ngừng thu được thông tin trả giá, hai người kèn cựa tăng giá, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại bọn họ trên cuộc đua.

Đến thời điểm trả đến ba trăm năm mươi vạn, người trong phiên đều bắt đầu lấy tâm tình xem kịch vui nhìn bọn họ.

Mức lợi nhuận của gói tài chính này tuy rằng lớn, nhưng kèm theo đó là rủi ro cao, vượt qua ba trăm vạn liền khiến người chùn bước, người sáng suốt đều nhìn ra được điểm này, hai người này lại hăng hái ganh đua, đây là trường hợp tương đối hi hữu. Dù cho Nguyên Dương non nớt*, làm ra chuyện lỗ mãng ngu xuẩn như vậy, Vương Tấn lẽ ra cũng không nên liều lĩnh cùng y như vậy, người đàn ông thủy chung theo nguyên tắc đặt lợi ích lên hàng đầu này, chưa từng xử trí theo cảm tính.

*Nguyên văn:  初出茅庐  ( sơ xuất mao lư): chỉ người mới đảm nhận công việc, còn non nớt thiếu kinh nghiệm.

Cố Thanh Bùi thoáng nhìn Vương Tấn, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo anh.

Vương Tấn ngẩn người, sau đó nhìn Cố Thanh Bùi một cái, kế tiếp lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, hạ tấm bảng xuống.

Vương Tấn bỏ cuộc, Nguyên Dương với giá ba trăm năm mươi vạn đấu giá thành công gói tài chính.

Đại diện những xí nghiệp vây xem đều thực thất vọng, bọn họ chờ đợi hai người tiếp tục kiên trì, thành một giá đấu giá vượt mức bình thường, để bọn họ có đề tài tán mấy ngày kế tiếp. Kết quả lại kiềm ngay tại giá ba trăm năm mươi vạn chẳng bõ bèn gì.

Mục đích Vương Tấn tới đây hôm nay cũng không phải vì gói tài chính này, mà là một khoảnh đất chia lô, anh cũng không tính toán lãng phí quá nhiều tinh lực cạnh tranh cùng Nguyên Dương, như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Chính là trong nháy mắt vừa rồi, cảm giác theo đuổi Cố Thanh Bùi thất bại làm cho anh phá lệ nghĩ muốn cùng Nguyên Dương ganh đua cao thấp.

Anh thật không ngờ rằng, bản thân từng này tuổi, trên việc kinh doanh của công ty lại còn có thể xuất hiện thời điểm xử trí theo cảm tính như vậy.


Bất quá may sao kịp thời thanh tỉnh, anh cũng đặt ra giới hạn giá cả trong lòng đối với lô đất mục tiêu, nếu vượt qua giá cả này, anh tuyệt đối sẽ không cạnh tranh cùng Nguyên Dương, suy cho cùng cũng đều là vô nghĩa.

Bất quá, không đốt tiền cùng Nguyên Dương, anh vẫn còn có biện pháp khác ứng phó với Nguyên Dương, để xả phẫn uất trong lòng.

Gói tài chính đấu giá xong xuôi, đơn vị đấu giá tổ chức trà nước, Cố Thanh Bùi lập tức đứng dậy, Vương Tấn đưa tay đỡ lấy lưng hắn, cười nói: "Đi, ra ngoài uống cốc cafe."

Nguyên Dương trừng mắt nhìn bọn họ một hồi, cũng đứng dậy theo, mang theo mấy cấp dưới đi ra ngoài.

Trà nước bố trí ngoài sảnh đấu giá, Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi đứng trước bàn tròn, thư ký của Vương Tấn rót cho bọn họ hai cốc cafe, lấy chút trà bánh hoa quả. Hai người vừa ăn vừa nói vừa bàn giá trị mấy món đấu giá mới nãy, đồng thời bắt đầu suy đoán phiên đấu giá bất động sản kế tiếp sẽ là tình hình gì.

Hàn huyên mấy phút, Cố Thanh Bùi đột nhiên nói: "Anh Vương, may sao anh vừa rồi không tranh giành cùng Nguyên Dương, cái đó thật vô nghĩa."

Vương Tấn chớp chớp mắt, "Tôi vừa rồi thực sự có điểm muốn tranh cùng cậu ta đến cuối cùng, bất quá sau đó cậu kéo tôi lại khiến tôi thanh tỉnh không ít. A a, để cậu chê cười rồi."

"Nào có đâu, con người cậu ấy từ trước đến nay đều không biết từ bỏ, không tất yếu phải chấp nhặt với cậu ấy."

"Cố tổng nói rất đúng, tôi luôn luôn không chịu từ bỏ. Ngài không chấp nhặt với tôi, tôi lại cứ muốn ngài chấp nhặt, ngài nói phải làm thế nào đây?" Thanh âm lành lạnh của Nguyên Dương vang lên sau lưng hai người.

Cố Thanh Bùi tỏ ra thực bình tĩnh, hắn từ ảnh ngược trong cốc cafe nóng nhìn thấy Nguyên Dương tiến lại.

Vương Tấn giễu cợt nói: "Nguyên tổng tài đại khí thô, không dám không dám."

Nguyên Dương chẳng buồn để ý đến anh, tự ý đứng bên người Cố Thanh Bùi, "Ngài hôm nay tới làm cái gì? Chẳng phải không có tiền ư? Thuần túy đến giúp vui thôi sao?"

"Thanh Bùi đặc biệt đến tham mưu cho tôi." Vương Tấn cười liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, "Thù lao là một bữa cơm, tối nay liền thực hiện luôn đi."

Con ngươi Nguyên Dương thoáng co rút lại, cười lạnh nói: "Nếu Vương tổng hôm nay tay không trở về, không biết còn có tâm tình ăn cơm hay không."

"Muốn cho tôi tay không trở về, cũng phải nhìn xem bản thân có thực lực đó hay không. Khối đất bên cạnh cao tốc, tôi chắc chắn giành được*."

* Nguyên văn:  志在必得  ( chí tại tất đắc): mang nghĩa, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.

"Chắc chắn giành được?" Nguyên Dương nhạo báng nói: "Tôi vốn dĩ đối với khối đất đó cũng không cảm thấy quá hứng thú, bất quá Vương tổng nói vậy, tôi đột nhiên cũng rất muốn."

Cố Thanh Bùi nhíu nhíu đầu mày, "Nguyên Dương, cậu đến tột cùng có tiến bộ hay không vậy? Hai người các cậu thi nhau nâng giá, biến thành lưỡng bại câu thương, cuối cùng kẻ đắc lợi là người bán, vậy thì có nghĩa lý gì?"

"Tôi thích thế." Nguyên Dương ngạo mạn nói.

Tuy rằng chuyện này không có quan hệ nhiều lắm đến hắn, chính là hắn cùng Vương Tấn tốt xấu cũng là bằng hữu, Vương Tấn lại liên tiếp trợ giúp hắn, theo tình theo lý, hắn không có cách nào trơ mắt nhìn thấy hai người đấu giá như giận dỗi. Đến cuối cùng vô luận là bên nào thắng lợi, cũng ít nhất phải bỏ ra mấy trăm vạn, giấy bạc lấp lánh cứ ngớ ngẩn quẳng đi như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta đau lòng.

Hơn nữa, Nguyên Dương nhằm vào Vương Tấn như vậy, suốt hai năm đối nghịch khắp chốn với Vương Tấn, mang đến cho Vương Tấn phiền toái không nhỏ, truy rõ nguồn cơn, hắn cũng thoát không được can hệ. Vừa nghĩ đến vậy, hắn đối với Vương Tấn nhiều ít có chút áy náy.

Hắn uống ngụm cafe, thấp giọng nói: "Nguyên tổng, mời qua đây, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài."

Vương Tấn vừa định lên tiếng ngăn cản, Cố Thanh Bùi nâng tay lên, "Anh Vương, anh nếu thực sự quăng tiền qua cửa sổ, không bằng cho tôi mượn." Hắn không đợi Vương Tấn phản ứng, đã muốn quay đầu, nói với Nguyên Dương: "Mời."

Nguyên Dương ôm ngực nhìn hắn hai giây, theo hắn đi vào trong một phòng nghỉ nhỏ bố trí bên cạnh sảnh đấu giá.

Cửa phòng nghỉ vừa khép lại, Nguyên Dương nắm lấy bả vai hắn ấn hắn lên trên tường.