Châm Phong Đối Quyết

Chương 89

Hai năm sau.

Cố Thanh Bùi mới ra sân bay, một luồng sóng nhiệt đánh úp lại, hắn xách theo vali thở hổn hển, mùa hôi trên thân liền chảy xuống. Mùa hè Bắc Kinh vốn nóng, hơn nữa hiện tại còn là tam phục thiên*.

*Tam phục thiên (  三伏天): mang nghĩa tháng nóng nhất trong mùa hè.

Lái xe Vương Tấn phái tới đón vừa rồi gọi điện thoại cho hắn, nói xe xảy ra trục trặc hỏng hóc trên đường, bảo hắn chờ trong chốc lát. Thanh âm chàng trai đặc biệt quýnh quáng, như sắp muốn khóc, phỏng chừng là người mới, sợ bị phạt. Cố Thanh Bùi an ủi  cậu vài câu, nói bản thân đang đợi trong phòng chờ.

Vốn định ra ngoài hít thở một chút không khí Bắc Kinh đã hai năm không gặp, nhưng đứng trong chốc lát, nóng không chịu nổi, không khí cũng không tốt, hắn lại quay về đại sảnh hưởng điều hòa.

Mới vừa tìm một quán cafe ngồi xuống, Vương Tấn đã liền gọi điện tới.

"Thanh Bùi, đến rồi a."

"Vâng, vừa xong."

"Ngại quá nha, hôm nay công ty nhiều việc, lái xe là người mới thử việc, không ngờ lại xảy ra chuyện xúi quẩy này. Cậu cứ chờ một lát, tôi hiện tại đang ở ngay nơi cách sân bay hai mươi phút lái xe, mới vừa xong việc, tôi đến đón cậu."

Cố Thanh Bùi nói: "Anh Vương, không cần tới đón đâu, xe hỏng là chuyện ngoài ý muốn, tôi chờ một lúc là được rồi, nếu thật sự không đợi được thì tôi thuê xê. Giờ là thời điểm đường tắc nhất, nói hai mươi phút, chứ một tiếng anh cũng chưa chắc đã đến được."

Vương Tấn cười nói: "Cho dù là một tiếng, tôi cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy cậu."

Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Được nha anh tới đi."

Thời gian hai năm, thói quen mồm mép trơn tru của Vương Tấn vẫn như cũ không đổi, nhưng Cố Thanh Bùi rốt cục đã có thể mở rộng cửa lòng, tiếp nhận anh làm bằng hữu. Trong hai năm này hắn cùng Vương Tấn có gặp vài lần, thậm chí còn trở nên quen thuộc với người vợ đã sống riêng bảy tám năm, lại thêm hai đứa con đáng yêu của  Vương Tấn nữa. Hắn đã chứng kiến rất nhiều khuôn mặt không giống nhau của Vương Tấn, Vương Tấn cũng dưới thái độ nhất quán lãnh đạm của Cố Thanh Bùi mà từ từ đình chỉ sự theo đuổi kịch liệt.

Bọn họ tuy rằng số lần gặp mặt hữu hạn, nhưng thường xuyên điện thoại liên hệ công tác. Quan hệ hiện tại giữa hai người ngược lại so với hai năm trước còn thẳng thắn thân thiết hơn rất nhiều.

Hắn trước khi quay về Bắc Kinh, đã trải qua một cuộc nói chuyện thấu đáo cùng Vương Tấn, quyết định từ chức. Hắn cảm thấy bản thân hiện tại vô luận là tích lũy tài chính, tích lũy nguồn lực, hay tích lũy năng lực, đều đã muốn đạt tới thời điểm, thậm chí 35 tuổi cũng là vừa khéo, hắn muốn tự mình làm ăn.

Thời gian hai năm, hẳn là cũng đủ cho nhiều người quên đi rất nhiều thứ, hắn tin tưởng bản thân có thể một lần nữa giương buồm xuất phát.

Vương Tấn ngay từ đầu cực lực giữ lại, dù sao có thể đem một công ty mậu dịch cứng nhắc* tại Singapore trong thời gian một năm phát triển lớn mạnh gấp mười lần năng lực, không phải tùy tùy tiện tìm một người là có thể được, Cố Thanh Bùi chính là nhân tài hiếm có. Song Cố Thanh Bùi đã muốn quyết định, anh tuy rằng cảm thấy được thực tiếc hận, cuối cùng vẫn là tôn trọng lựa chọn của Cố Thanh Bùi.

*Nguyên văn  中规中矩  ( trung quy trung củ): ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.

Người như Cố Thanh Bùi, nhất định sẽ không suốt đời làm công cho kẻ khác, một khi điều kiện sự đẩy đủ, hắn khẳng định muốn bay đi.

Hiện tại chính là lúc.

Tình huống ùn tắc so với hai người dự đoán tốt hơn một chút, Vương Tấn nửa giờ đã tới.

Hai người vừa gặp mặt, Vương Tấn liền tặng hắn một cái ôm cực lớn, hai người đều cao lớn anh tuấn, phong độ lịch lãm, ở cổng sân bay thu hút không ít ánh mắt.

Vương Tấn vỗ vỗ lưng hắn, "Rốt cục đã trở lại rồi."

Cố Thanh Bùi nheo mắt lại nhìn nắng vàng chói chang trên không, than nhẹ một tiếng, "Đúng vậy, rốt cục đã trở lại rồi."

Sau khi lên xe, hai người tán gẫu một chút về tình hình công ty bên Singapore, tiếp đó chuyển đề tài khác. Vương Tấn nhàn nhạt cười nói: "Thanh Bùi, nếu đã trở về, tin tức liên quan đến một người, tôi cảm thấy cậu là cần phải biết."

Hô hấp của Cố Thanh Bùi đình trệ lại, hắn có thể đoán được Vương Tấn đang nói ai.


Hắn giả bộ thoải mái mà nói: "À, nói nghe một chút coi. Chúng tôi hai năm nay không có liên lạc, tôi cũng không hỏi thăm qua tin tức cậu ấy, nói không chừng có ngày lại gặp nhau ở một chốn nào đó, vẫn là biết trước một chút tin tức thì sẽ tốt hơn, tránh khỏi lúng túng."

Vương Tấn cười nhìn hắn một cái, "Cậu bình thường chẳng nhiều lời lắm, ngoại trừ thời điểm chột dạ thôi."

Cố Thanh Bùi cười cười, "Anh Vương, đừng trêu chọc tôi nữa, đều là chuyện quá khứ rồi."

Vương Tấn nhún nhún vai, "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, Nguyên Dương hiện tại, đã không còn là Nguyên Dương cậu quen biết trước kia nữa. Không, phải nói là trên người cậu ta, tìm không ra bóng dáng chàng trai ngốc nghếch hung hăng lúc trước nữa. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủn, con người có thể thay đổi nhiều như vậy, cũng thật sự là một kỳ quan."

Trái tim Cố Thanh Bùi không thể khống chế truyền đến đau đớn, hai năm, tình hình đến tột cùng có chuyển biến tốt đẹp hơn hay không?

Hắn cười nói: "Thế ư, cậu ấy hiện tại biến thành bộ dạng gì rồi?"

Vương Tấn đùa cợt nói: "Đầy triển vọng, kinh doanh được rất tốt, bất quá khắp chốn đối nghịch với tôi, cũng rất có ý tứ."

"Vậy sao......" Cố Thanh Bùi nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, tâm tư đã muốn bay tới hai năm trước. Những thứ của ngày hôm qua, vẫn phong ấn trong kí ức hắn, chưa từng tan biến, chính là, hắn không muốn nhớ tới.

Vương Tấn lại thoáng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, cậu ta đã có bạn gái, nghe đâu lập tức sẽ đính hôn."

Biểu tình của Cố Thanh Bùi có một tia cứng ngắc, buột miệng nói: "Chuyện tốt a, cha mẹ cậu ấy giờ có thể yên tâm rồi."

"Đúng vậy, thời gian hai năm, quả thật thay đổi rất nhiều. Cậu lúc này có thể thoải mái mà mà thi triển quyền cước tại Bắc Kinh rồi."

Cố Thanh Bùi lộ ra nụ cười lãnh đạm, "Vâng."

Lúc này vừa vặn giữa trưa, hai người tìm một chỗ ăn bữa cơm, sau đó Vương Tấn đưa Cố Thanh Bùi về nhà, dặn hắn nghỉ ngơi cẩn thận.

Cố Thanh Bùi sau khi về đến nhà, trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ mình, kế đó đặt vé ngày mai bay về Thành Đô. Hắn hơn hai năm không về nước, tổng cộng gặp mặt cha mẹ được ba lần, đều là ở bên Singapore. Tưởng tượng đến rốt cục có thể về nhà, Cố Thanh Bùi liền kiềm chế không nổi sự hưng phấn cùng tâm tình kích động.

Cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi nhìn gian phòng lâu không có người ở, phủ đầy một tầng bụi, cảm thấy một trận mệt mỏi.

Gian nhà này khi đó vốn chính là để tiện đi làm tại công ty Vương Tấn nên mới dọn tới. Không, hẳn phải nói, nguyên nhân là hắn muốn trốn tránh Nguyên Dương. Gian phòng này hắn ở chưa đủ hai tháng, phi thường khuyết thiếu nhân khí, hiện giờ bỏ không hai năm, lại càng thêm hoang vắng.

Một chút cũng không giống một căn nhà.

Cố Thanh Bùi nghĩ muốn ngồi xuống cũng không có chỗ thích hợp. Hắn gọi điện thoại gọi nhân viên theo giờ đến dọn dẹp phòng, còn hắn thì chui vào phòng tắm dội nước lạnh, tẩy đi cơn khô nóng trên thân, nhưng lại chẳng thể làm cho sự bức bối trong nội tâm hắn hạ nhiệt độ.

Tắm rửa xong xuôi, phòng tắm đã muốn dọn dẹp ổn thỏa, hắn ngã lên giường, muốn ngủ một giấc, lại phát hiện bản thân ngủ không được.

Hắn nhớ tới lời Vương Tấn nói.

Nguyên Dương thay đổi, trở thành ông chủ lớn, có cả bạn gái. Thời gian hai năm, qua thật sự rất mau, con người cũng thay đổi thật nhanh, thực làm cho người ta thổn thức.

Cố Thanh Bùi chua chát cười cười, chuyện tốt mà, đều là chuyện tốt mà. Nguyên Dương rốt cục cũng trưởng thành, giữa hai người bọn họ, rốt cục cũng sạch sẽ không còn gì.

Cố Thanh Bùi ngày hôm sau trở về Thành Đô, một nhà ba người lần gần nhất gặp mặt đã là hơn nửa năm trước. Hai người già vẫn không thay đổi gì, vẫn cả ngày vui vẻ, thân thể có một chút bệnh cũ, nhưng chỉnh thể coi như khỏe mạnh, Cố Thanh Bùi cũng cảm thấy được an ủi trong lòng.

Cố Thanh Bùi cho bọn họ hay kế hoạch gây dựng sự nghiệp của bản thân, cũng nói sau khi làm ông chủ rồi, thời gian sẽ dư dả thêm một ít, mỗi tháng ít nhất sẽ trở về một chuyến.

Hai người già cười đến không khép được miệng, nhìn thấy bản thân có đứa con triển vọng như vậy, càng thêm thấy tự hào.

Thời điểm ăn cơm, mẹ hắn hỏi một vấn đề mà ai nấy trong nhà vẫn đều lảng tránh, chuyện con cái.


Mẹ hắn là nói thế này: "Thanh Bùi a, mẹ năm nay đã sáu mươi hai, mấy chị em của mẹ đến từng này tuổi, đều được bế cháu rồi, mẹ thật sự là mắt trông mà thèm à."

Ông Cố và cơm, mí mắt khẽ nâng, trộm quan sát Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi cười cười, "Mẹ, mẹ cũng không phải không biết tình huống của con."

"Mẹ biết chứ, chúng ta cũng không ép con kết hôn, hiện tại không phải có thụ tinh ống nghiệm gì đó sao, con đi làm một đứa đi, cũng đâu phải con không trả nổi phí tổn đâu. Con năm nay đã ba mươi lăm, qua mười hai mươi năm nữa thì đã già rồi, cha mẹ không còn nữa, ai chiếu cố con a. Con cái ấy mà, là nhất định phải có, thế mới có thứ để hy vọng."

Cố Thanh Bùi cũng không quá thích trẻ nhỏ, cảm thấy sẽ phiền hà rất nhiều trong sinh hoạt của hắn, nhưng theo tuổi tác cha mẹ ngày một cao, đây quả thật lại là một vấn đề thực tại. Nối dõi tông đường, nào có thế hệ nào thoát được.

"Ý mẹ là, con có thể tìm một bạn trai thích hợp để chung sống, song con cũng nhất thiết phải có một đứa con, khi đó mới giống một gia đình. Kể cả mỗi đứa có một đứa, tất cả mẹ đều coi là cháu ruột hết, bao nhiêu mẹ cũng không ngại nhiều."

Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Mẹ, nuôi trẻ con nào có dễ dàng như vậy."

Bà Cố nóng nảy, "Thanh Bùi, con là không đáp ứng phải không? Đã qua bao nhiêu năm rồi? Bảy tám năm trước khi con cùng Viện Viện kết hôn, mẹ đã chờ mong có cháu, vậy mà đã bao năm qua rồi, trong lòng mẹ cũng thực khổ a."

Cố Thanh Bùi mắt thấy mẹ muốn khóc, vội nói: "Mẹ, con đâu nói không đáp ứng, con chỉ là cảm thấy còn chưa tới thời điểm."

"Khi nào mới đến thời điểm đây? Con đã từng này tuổi rồi."

Cố Thanh Bùi xin cứu trợ nhìn cha hắn.

Ông Cố ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Thanh Bùi, con quả thật đến tuổi rồi, nên có một đứa đi."

Cố Thanh Bùi hoàn toàn bị cô lập, thở dài: "Con biết rồi, cho con thời gian hai năm, con nhất định sẽ cho hai người một đứa cháu, như vậy được không?"

Hai người già tức khắc mặt mày rạng rỡ. Cố Thanh Bùi là người có gì nói nấy, đối với bọn họ từ trước đến giờ đều đã nói là sẽ làm, bọn họ trong vòng hai năm khẳng định có thể được bế cháu.

Bà Cố liên miên dông dài nói có con là thú vị biết bao nhiêu, thấy Cố Thanh Bùi không chút cảm thấy hứng thú, liền thay đổi đề tài, "Ai, Thanh Bùi, mẹ cứ quên không nói với con, sợ con phân tâm công tác. Con xuất ngoại không bao lâu, cậu tiểu Nguyên kia có đến tìm chúng ta một lần......"

Bàn tay cầm đũa của Cố Thanh Bùi dừng lại, ngẩng đầu nhìn mẹ hắn, "À, cậu ấy tới làm gì vậy?"

"Cậu ấy chỉ nói là đến thăm, có mang theo chút đồ, cũng không nhắc đến con, thật kỳ quái. Bất quá cảm giác ấy mà, rất không giống với lần đầu tiên chúng ta gặp cậu ấy, cũng không thể nói rõ là không giống ở đâu, chính là cảm giác có chút...... âm trầm, thiếu sức sống."

Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Chúng con đã là quá khứ rồi, về sau cũng đừng nhắc đến cậu ấy nữa."

Bà Cố thật cẩn thận hỏi: "Mẹ chính là muốn hỏi một chút, cậu bé đó sống vẫn tốt chứ?"

Cố Thanh Bùi cười cười, "Vâng, rất tốt."

Nhìn thấy hai người đều sống tốt, cha mẹ đều cùng vui mừng.

Cố Thanh Bùi nán lại hai ngày mới quay về Bắc Kinh. Hắn tính toán bắt tay vào kinh doanh phương diện xử lý tài sản mà hắn vẫn luôn quen thuộc, hắn lôi kéo cấp dưới cùng bạn học trước đây của mình, chung vốn cùng hắn gây dựng sự nghiệp. Công ty trước lúc hắn về nước cũng đã có người đăng kí xong xuôi, hiện tại chính là giai đoạn chiêu binh mãi mã, công việc vừa lặt vặt lại vừa nhiều, hắn có quá nhiều thứ để mà bận rộn.

Cấp dưới nhảy việc cũng mang tới một ít tài nguyên, tương lai của công ty tràn ngập hy vọng.

Trở lại Bắc Kinh đại khái được một tuần, Vương Tấn mời hắn tham gia một buổi công chiếu film. Bộ film điện ảnh này là Vương Tấn đầu tư, ước chừng một năm trước, Vương Tấn bắt đầu nhắm tới ngành sản xuất giải trí, đầu tư bộ film đầu tiên, lợi nhuận tốt hay không cũng không quá quan trọng. Cố Thanh Bùi đối với nền công nghiệp kiếm tiền nhanh này vẫn thực cảm thấy hứng thú, vậy nên lúc trước cũng đề cập qua cùng Vương Tấn, nếu có cơ hội thích hợp, có thể nói với hắn. Bởi vậy Vương Tấn sau khi nhận được vé mời công chiếu, người đầu tiên, cũng là duy nhất mà anh mời là Cố Thanh Bùi. Mục đích là dẫn hắn nhập giới, tiếp xúc một vài đạo diễn chế tác các loại, cơ hội kiếm tiền tại phương diện này cũng rất nhiều.

Tối hôm đó, Cố Thanh Bùi thay một thân âu phục rồi đi.

Buổi công chiếu hôm đó quy mô không nhỏ, ngoại trừ một vài người liên quan đến đầu tư điện ảnh, còn những nhân vật có trọng lượng trong thương giới cùng giới giải trí tham dự. Bỗng chốc nhìn thấy không ít nam thanh nữ tú, tâm tình của Cố Thanh Bùi cũng tốt hơn một chút, cưỡi xe nhẹ đi đường quen lượn quanh giao thiệp giữa mọi người, chuyện trò vui vẻ. Có một nữ diễn viên mang chút phong tình, đã muốn trộm nhét vào túi áo vest của hắn tấm danh thiếp thơm ngát.

Thanh niên tài tuấn tuấn dật phi phàm lại thêm sự nghiệp thành công giống như Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi, quả thực là thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của phụ nữ đối với đàn ông, có thể nào không khiến người động tâm cho được.

Buổi công chiếu bắt đầu, Cố Thanh Bùi đã muốn uống hết hai ly cocktail, muốn đi WC. Vốn ban đầu không muốn rời chỗ, nhưng bộ film này quá mức nghệ thuật, hắn xem không thấy thú vị, cuối cùng chịu đựng đến một nửa, vẫn là đứng dậy đi WC.

Hắn đi đến WC bên ngoài sảnh lớn của rạp chiếu, nhân viên dọn dẹp lại nói WC đang có vấn đề, bảo hắn lên lầu ba.

Bất đắc dĩ hắn đành phải lên lầu ba. Lầu ba không có hoạt động biểu diễn gì, cho nên hắn một đường đi tới cũng chưa nhìn thấy nửa người, im lặng dị thường.

Cố Thanh Bùi vào WC xong, mới vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải một người.

Cố Thanh Bùi kinh ngạc ngẩng đầu, khi vừa thấy người đó là ai, huyết dịch toàn thân đều chạy thẳng xuống dưới lòng bàn chân, thân thể như rớt vào trong hầm lạnh, cả người hắn đều cứng ngắc.

Nguyên Dương......

Người đứng ở trước mặt hắn, đúng là Nguyên Dương đã hai năm không gặp.