Châm Phong Đối Quyết

Chương 24

Gian phòng không lớn, hơn nữa không có cửa sổ, không khí không thế nào lưu thông, Nguyên Dương nhăn mũi, cảm giác bản thân ngửi được hương vị của Cố Thanh Bùi.

Đó là một loại hương vị tràn ngập cám dỗ tình dục.

Nguyên Dương có kích thích muốn được vuốt ve Cố Thanh Bùi, vô luận là ở chỗ nào. Y chính là nghĩ muốn lại cảm thụ một chút làn da lửa nóng trơn mịn ấy.

Song dưới tình huống Cố Thanh Bùi hoàn toàn thanh tỉnh, y có chút không hạ thủ được. Bởi vì Cố Thanh Bùi nhất định sẽ dùng biểu tình mang đầy ý mỉa mai để cười nhạo y, khiến y sẽ lại nổi trận lôi đình.

Thực làm cho người ta ngứa ngáy......

Nguyên Dương cũng không biết bản thân như thế nào lại nhớ mãi không quên thân thể của một người đàn ông. Có lẽ là mới mẻ kích thích, có lẽ là Cố Thanh Bùi quả thật ở phương diện này rất tuyệt vời, có lẽ là chinh phục Cố Thanh Bùi so với chinh phục bất cứ mỹ nữ tuyệt sắc nào đều càng có thể khiến cho y đạt được cảm giác thành tựu. Tóm lại, y từ trên thân thể Cố Thanh Bùi đạt được thể nghiệm tuyệt vời nhất từ trước tới nay. Y là kẻ phi thường tuân theo bản năng nguyên thủy, tuyệt đối không hề tốn tâm tư xoắn xuýt bản thân có phải đồng tính luyến ái hay không. Mà có phải hay không thì đã làm sao chứ? Quản chi nam nữ, có thể đạt được khoái cảm mới là điều quan trọng duy nhất.

Người đàn ông luôn khiêu khích y, chọc giận y, kiêu ngạo xảo trá, lại giả nhân giả nghĩa, tựa hồ chỉ có thời điểm bị hung hăng xâm phạm, cái miệng kia mới không nói ra những lời khó chịu, trên khuôn mặt kia mới không xuất hiện những biểu tình ngứa đòn.

Cố Thanh Bùi ngủ ở bên cạnh hắn, vươn tay ra có thể chạm vào, Nguyên Dương quả thực nghĩ muốn nhào đến, đem Cố Thanh Bùi cưỡng bức đến mức phải khóc lóc cầu xin y, xem gã đàn ông này còn dám tiếp tục trêu chọc y nữa hay không.

Y trở mình, nhìn bóng lưng Cố Thanh Bùi.

Trong phòng chỉ bật một bóng đèn đầu giường, ánh sáng thực u ám, nhưng thị lực Nguyên Dương vô cùng tốt, có thể rõ rệt nhìn thấy lông tơ cùng tóc gáy ngắn ngủn trên cổ Cố Thanh Bùi.

Nguyên Dương cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, rốt cục nhịn không được kêu lên: "Cố Thanh Bùi."

Cố Thanh Bùi không có ngủ, nhưng cũng không muốn mở mắt.

Nguyên Dương nghẹn nửa ngày, mới hỏi: "Ông hai ngày nay có bôi thuốc không đấy."

Cố Thanh Bùi vẫn là không nhúc nhích.

Nguyên Dương cáu tiết nói: "Ông giả chết cái gì đấy a, ông không nói, thì tôi sẽ tự thân kiểm tra." Y cũng không quản lý do này có bao nhiêu gượng gạo, dù sao có thể đạt được mục đích lột quần Cố Thanh Bùi của y là được rồi. nói xong liền nhảy lên, một phen ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi giật mình xoay người, vừa sợ vừa giận, "Cậu làm gì đấy!"

Nguyên Dương lộ ra răng nanh trắng bóc cười, "Cố tổng, kiểm tra kiểm tra thương thế của ông khá hơn chưa ấy mà." Nói xong liền lột quần ngủ của Cố Thanh Bùi.

Cái quần ngủ rộng thùng thình không chịu nổi sức kéo của y, Cố Thanh Bùi lập tức liền lộ ra hơn phân nửa mông.


Trong mắt Nguyên Dương lộ ra quang mang trêu tức.

Cố Thanh Bùi vung nắm tay, một quyền đánh vào gương mặt Nguyên Dương.

Nguyên Dương không chút phòng bị, tuy rằng có né tránh, nhưng không tránh toàn bộ, vẫn là bị nắm tay rắn chắt kia sượt qua má đau rát.

Y vừa muốn phát hỏa, liền thấy trong mắt Cố Thanh Bùi  ràn đầy lửa giận khuất nhục, trên mặt là sự phòng vệ cùng chán ghét không chút che đậy, "Họ Nguyên kia, cậu đừng có quá đáng!"

Nguyên Dương ngây ngẩn toàn thân.

Gò má rất đau, nhưng thứ càng làm cho y không thoải mái chính là biểu tình gai mắt kia của Cố Thanh Bùi.

Sắc mặt Nguyên Dương tái mét, "Mẹ nó, ông dám đánh tôi! Ông giả bộ cái éo gì chứ, ông không phải đến quán bar tìm mấy đứa thuận mắt là liền lên giường cùng chúng nó hay sao, tôi chẳng lẽ lại thua kém mấy thứ đó hay sao? Ông nói coi, tôi có chỗ nào thua kém bọn họ chứ!"

Cố Thanh Bùi dùng sức giãy khỏi tay y, sắc mặt cũng phi thường khó coi, "Cậu so với bọn họ thì còn kém xa, tôi lên giường cùng bọn họ thì còn thích thú, còn cậu ấy á?" Vẻ mặt Cố Thanh Bùi chế nhạo.

Nguyên Dương lửa giận công tâm, "Ông mẹ nó lặp lại lần nữa coi! Tôi mà không bằng đám đĩ đực đó sao!?"

Cố Thanh Bùi nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo, thuận tiện hít sâu mấy ngụm lớn, "Nguyên Dương, cậu muốn dùng phương thức này để nhục mạ thôi, thực khiến người ta khinh thường, giữ thể diện chút đi được không?"

Nguyên Dương cũng nhảy xuống theo, từ cao nhìn xuống trừng Cố Thanh Bùi, "Ông mới là đồ đồng tính luyến ái không biết xấu hổ, tùy tiện lạm giao, hiện tại giả bộ thanh cao cái gì chứ! Mẹ nó, ông giả bộ thanh cao cái đ* gì với tôi chứ hả!"

Y thực hận không thể nhào lên cắn Cố Thanh Bùi hai cái, gã đàn ông này có thể ngủ cùng bất cứ thằng đàn ông nào bộ dạng vừa mắt, thế nhưng lại lộ ra biểu tình chán ghét đối với y, dựa vào cái gì chứ? Nguyên Dương y có điểm nào thua kém những người đó chứ? Dựa vào cái gì?!

Cố Thanh Bùi hừ lạnh nói: "Tôi để ý ai chướng mắt ai, là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cậu chứ? Động dục thì đi tìm gái, đừng đến làm phiền tôi."

Nguyên Dương tóm lấy cằm hắn, hung tợn nói: "Ông chính là con điếm của tôi, ông đừng có quên tôi đây đã từng ngủ với ông. Lại nói, ông không phải cũng đã phát tình với tôi hay sao, là ai ở dưới thân tôi rên rỉ hả? Là chân của ai quấn quýt lấy eo tôi? Là ai bên dưới cắn chặt lấy bảo bối của tôi không cho tôi rút ra? Cố tổng, trí nhớ ông cũng thật kém, ông động dục tôi giúp ông cứu hỏa, sao giờ lại không cho phép tôi động dục chứ."

Sắc mặt Cố Thanh Bùi cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: "Cậu cút ra ngoài ngay cho tôi."

Nguyên Dương bị ánh mắt phẫn hận này của Cố Thanh Bùi đâm nhức nhối, y thật sự không muốn lại cùng đối chọi với Cố Thanh Bùi, điều y muốn cũng không phải là sự giằng co như vậy. Y buông lỏng Cố Thanh Bùi, xách quần áo lên mở cửa bước ra.

Cố Thanh Bùi thở ra một hơi thật sâu, cảm giác đặc biệt mệt nhọc.

Một đêm cao trào dưới thân Nguyên Dương kia, tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất đời này, là hồi ức cực kỳ không muốn đề cập đến của hắn, nhưng Nguyên Dương lại hết lần này đến lần khác lấy chuyện này áp chế hắn, nhục nhã hắn, hắn hận không thể đem cái miệng của Nguyên Dương khâu kín lại.


Hắn cùng Nguyên Dương như thế nào lại biến thành quan hệ hỗn loạn như vậy?

Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Hai ngày kế tiếp, Nguyên Dương cũng không đến công ty.

Cố Thanh Bùi ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, tự thân lái xe đi làm. Cả ngày không phải nhìn đến Nguyên Dương hiển nhiên rất tốt đẹp, rốt cục đã không còn một cục nợ lớn suốt ngày lắc lư ở trước mắt hắn, nói những lời khiến hắn tức giận, khắp chốn đối nghịch hắn, rước phiền hà cho hắn.

Hội nghị thường kỳ ngày thứ hai, Nguyên Dương quay về công ty, sắc mặt cực khó coi.

Nhân viên công ty phần lớn có thể đoán được gia thế của Nguyên Dương, hơn nữa với tướng tá của Nguyên Dương, ai nấy đều rất kiêng dè, lúc này lại chẳng ai dám chọc đến y, ngay cả chỗ ngồi cũng đều tận lực cách y xa một chút.

Sau khi chủ trì hội nghị tuyên bố bắt đầu, trước tuyên đọc một văn kiện, nói Nguyên Dương vô cớ lái xe công ty bỏ bê công việc ba ngày, tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với công ty, khấu trừ một ngàn đồng tiền lương trong đó bao gồm tiền nghỉ làm cùng phí xăng dầu.

Nguyên Dương vốn đang mang sắc mặt khó coi lúc này quả thực giống như muốn ăn thịt người, bắt đầu từ lúc người chủ trì tuyên đọc văn kiện, vẫn gắt gao nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi.

Trên mặt Cố Thanh Bùi lộ nụ cười nhàn hạ, cười đến khi nghe hết.

Kế tiếp là các bộ phận báo cáo công tác, sau khi báo cáo xong xuôi, là tổng tài phát biểu tổng kết.

Cố Thanh Bùi hắng giọng, "Sáng sớm thứ hai, tôi thấy tinh thần trạng thái mọi người cũng không quá tốt, tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Mấy người đang ngáp đều xấu hổ cười.

Cố Thanh Bùi cười gõ gõ bàn, "Chúng ta không phải cơ quan chính phủ, cũng không phải đơn vị hành chính sự nghiệp, nơi các vị đang ngồi, có một bát cơm không tồi, nhưng khẳng định không phải là bát sắt rơi không vỡ. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng, tôi ở trên đây ba hoa, các vị ở bên dưới có thể ngồi vẽ tranh con rùa, tôi ba hoa xong các vị cũng vẽ xong, hội nghị cứ thế là có thể kết thúc. Công ty của chúng ta, tuyệt đối không phải như vậy, nội dung chúng ta họp, cũng tuyệt đối không phải lời nói rỗng tuếch vô nghĩa, tôi đã nói qua, quy tắc đã được đặt ra, đều là phải có tác dụng. Lấy tiểu Nguyên làm ví dụ, tình trạng trước đó không thông báo, đã đem xe công ty lái đi mất ba ngày không trả, đây là một chuyện có ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Chiếc xe là tài sản công của công ty, trên nguyên tắc không thể cho tư nhân mượn sử dụng, cho dù muốn sử dụng, cũng có văn bản rõ ràng quy định theo trình tự phê duyệt, bất luận người nào, đều không có tư cách tùy tiện lái xe công ty đi làm việc tư, chứ chưa nói đến việc không thông báo. Nguyên Dương, phạt cậu một ngàn là còn nhẹ, nếu lại phạm phải sai lầm tương tự, theo quy tắc sẽ xử phạt đình chỉ công tác. Điều tôi muốn nói với các vị chính là, chế độ là một đường dây cao thế, đừng có chạm vào nó, cho dù là hiếu kỳ, cho dù là có mang suy nghĩ may mắn, cũng đừng chạm vào. Chạm vào rồi, sẽ phải gánh chịu trách nhiệm."

Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.

Cố Thanh Bùi tựa vào lưng ghế dựa, khẽ cười nói: "Giai Giai, văn kiện đã chuẩn bị tốt chưa?"

Giai Giai gật gật đầu, nhìn văn kiện trong tay, có chút khẩn trương.

"Đọc đi."

Giai Giai nuốt nước miếng, "Trong vòng một tháng đồng chí Nguyên Dương làm việc tại công ty, đi muộn mười sáu lần, vô cớ bỏ bê công việc năm ngày rưỡi, quá tám giờ rưỡi vẫn dùng bữa sáng như cũ bảy lần, lạm dụng xe công ty ba ngày. Căn cứ theo quy định quản lý chấm công của tập đoàn cùng quy định sử dụng quản lý xe công, cộng tiền phạt khấu trừ của đồng chí Nguyên Dương ba nghìn một trăm bốn mươi hai đồng tiền lương." Giai Giai một bên đọc một bên suy nghĩ, tiền lương một tháng của Nguyên Dương mới có ba nghìn, trừ xong như vậy, lại còn phải trả lại thêm tiền cho công ty.

Nguyên Dương đứng phắt dậy.

Cố Thanh Bùi đây là cố ý tát vào mặt y, y tuy rằng không quan tâm đến cái công ty quái quỷ này, nhưng ở ngay trước mặt nhiều người như vậy lại bị phê phán tàn nhẫn một hồi, với tính cách của Nguyên Dương, khẳng định chịu không nổi. Nếu không phải là thấy có quá nhiều người, y tuyệt đối sẽ đem Cố Thanh Bùi đạp ngã xuống mặt đất, hảo hảo giáo huấn một phen.

Cố Thanh Bùi lạnh lùng cười, "Tiểu Nguyên, có thế đã chịu không nổi rồi sao? Lòng tự trọng mạnh quá a, muốn để người ta không nói đến mình, đầu tiên bản thân phải hành động theo đúng quy phạm, đạo lý này mà cậu cũng không hiểu ư?"

Nguyên Dương nheo mắt, chỉ chỉ Cố Thanh Bùi, làm động tác cảnh cáo, sau đó đi nhanh rời khỏi phòng họp.

Những người trong phòng họp đến thở cũng không dám, không ai dự đoán được hội nghị thường kỳ lại biến thành như vậy.

Cố Thanh Bùi ha ha cười, "Làm sao vậy? Bị dọa sợ rồi à? Thứ người gai góc như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải, cũng khá mới mẻ thú vị nha." Cố Thanh Bùi uống một ngụm trà, cười uyển chuyển nói: "Tan họp, mọi người trở về làm công việc của mình đi."