Châm Phong Đối Quyết

Chương 111

Cố Thanh Bùi run giọng nói: "Nguyên Dương, cậu khóc sao?" Hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Nguyên Dương, hắn thậm chí còn cảm thấy đầu vai mình có chút ướt át, không biết có phải do hắn ảo giác hay không.

"Nhảm nhí." Nguyên Dương dùng âm lượng cực nhẹ nói.

Cố Thanh Bùi do dự nâng tay, sờ sờ tóc Nguyên Dương, hắn đấu tranh nửa ngày, mới phun ra ba chữ: "Tôi không sao."

Nguyên Dương không lên tiếng, chóp mũi y cọ cọ cổ Cố Thanh Bùi, vẫn như cũ duy trì tư thế gắt gao ôm Cố Thanh Bùi, không chịu buông tay.

Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Cậu làm gì người kia vậy?"

"Phế rồi." Nguyên Dương ngắn gọn nói.

"Đừng để xảy ra chuyện gì......"

"Ông không cần phải xen vào." Nguyên Dương nhắm hai mắt lại, hít thật sâu hương vị thuộc về Cố Thanh Bùi, thân thể dần dần thoát ly khỏi trạng thái hung ác, trong lòng chầm chậm bình tĩnh lại, "Tôi sẽ xử lý tốt, đừng lo lắng nữa." Y khịt mũi, rốt cục ngồi thẳng người dậy, mắt đục đỏ ngầu nhìn băng gạc quấn sơ sài trên đầu Cố Thanh Bùi, còn có vết sưng phồng trên mặt.

Y thúc giục lái xe, "Lái nhanh lên, còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện."

"Còn bốn năm km."

"Nhanh lên." Nguyên Dương không dám đụng vào bên mặt sưng phù của Cố Thanh Bùi, cũng không dám chạm lên mái tóc kết thành khối máu của Cố Thanh Bùi. Bàn tay vươn ra lại không biết đặt vào đâu, biểu tình lộ rõ sự thống khổ khôn xiết.

Cố Thanh Bùi nắm lấy tay y, "Được rồi, tôi quả thực không sao mà, chỉ là đầu có điểm váng vất thôi."

Nguyên Dương khàn khàn giọng nói: "Hiện tại biết tôi vì sao muốn trông chừng ông chưa." Bắt đầu từ lúc Lưu Cường xông vào trong nhà bọn họ, lấy đi laptop của y, y đã liền canh cánh trong lòng vấn đề an toàn của Cố Thanh Bùi. Một người đàn ông nếu không thể bảo hộ tốt người của mình, vậy chỉ đáng vứt đi. Y hiện tại chứng kiến Cố Thanh Bùi đầu quấn băng, mặt sưng phồng, lại thêm thần sắc mỏi mệt, liền muốn hung hăng cho bản thân một trận.

Bất kể người nào dám tổn thương Cố Thanh Bùi, y cũng sẽ không buông tha. Chính là kẻ y không thể bỏ qua nhất lại là bản thân, hết thảy của hết thảy, khởi nguồn đều do đoạn vid kia. Nếu không có nó, chuyện gì cũng sẽ không phát sinh, Cố Thanh Bùi sẽ không phải chịu nhục nhã, sẽ không rời khỏi y, cũng sẽ không dẫn đến một màn ngày hôm nay.

Y dù có oán hận Cố Thanh Bùi vứt bỏ mình như thế nào, cũng đều là mượn cớ cho bản thân. Kẻ y hận nhất kỳ thật chính là bản thân, là bản thân lỗ mãng, không chịu thua kém trước kia.

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Đó không phải lý do để cho cậu giám thị tôi, chẳng ai sẵn lòng để bị giám thị cả."

Tay Nguyên Dương kề lên gáy Cố Thanh Bùi, phòng ngừa cho hắn bởi vì xe xóc nảy mà đụng đầu, "Tôi hiện tại không muốn tranh luận bất cứ vấn đề gì với ông, đợi xử lý thương tích xong xuôi rồi nói sau."

Cố Thanh Bùi thở dài, hắn cũng không muốn nói thêm lời nào nữa.

Xe rất nhanh đã tới bệnh viện, Nguyên Dương dìu Cố Thanh Bùi vào phòng cấp cứu.

Vết thương của Cố thanh được xử lý quá cẩu thả, hiện tại máu dính vào tóc thành một khối, rối tung dán lên miệng vết thương. Muốn xử lý, phải cao sạch phần tóc nơi đó, sự việc này khiến Cố Thanh Bùi sầu não vô cùng.

Hắn là người cực chú trọng hình tượng cá nhân, bắt hắn mang một mảng đầu cạo trọc lốc xuất môn, hắn quả thực muốn phát điên. Nhưng hắn chẳng có cách nào, chỉ có thể để mặc y tá cạo đi một mảng tóc, nhìn tóc mình lả tả rớt xuống, biểu tình của Cố Thanh Bùi vô cùng khó coi.

Ánh mắt của Nguyên Dương lại một mực nhìn khóa vào sau đầu Cố Thanh Bùi, mãi đến khi vết thương dài cỡ nửa ngón tay dữ tợn lộ diện toàn cảnh, ánh mắt y sầm tối, hai tay gắt gao xiết thành nắm đấm.

Cho dù thời điểm ban đầu hai người gặp nhau, y hận Cố Thanh Bùi đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng hề động thủ đánh Cố Thanh Bùi, không phải vì lý do gì khác, mà chính là y cảm thấy khí độ tao nhã lịch sự trên thân Cố Thanh Bùi, không thích hợp động thủ với người khác. Sau khi y ngủ với Cố Thanh Bùi, lại càng chẳng thể làm tổn thương Cố Thanh Bùi, dùng nắm đấm lên thân thể người của mình, thì là thứ đàn ông gì chứ? Y cho tới bây giờ chưa từng ngờ rằng dưới sự khống chế của bản thân, sẽ khiến Cố Thanh Bùi phải chịu thương tổn cùng kinh hãi như vậy, y quả thực hận không thể cắn xuống từng mảnh thịt của gã bảo vệ kia.


Bởi trên vết thương dính máu khô cùng tóc, y tá dùng cồn lau nửa ngày, làm Cố Thanh Bùi đau đến mặt nhăn thành một đống, hắn lại ngại lên tiếng, mồ hôi trên trán thuận theo gò má chảy điên cuồng.

Nguyên Dương nắm tay hắn, đau lòng đến không biết làm gì mới tốt. Đây là người vợ Nguyên Dương y nhận định, thiếu một sợi tóc y cũng sẽ tìm người đòi lại, hiện tại lại bị đánh thành như vậy......

Nguyên Dương nghĩ đến thứ bản thân mới nãy hỏi ra được từ miệng gã bảo vệ, thần sắc trở nên lạnh lẽo vô biên, y nhất định sẽ làm cho kẻ đầu sỏ sau lưng xúi giục kia phải trả một cái giá đắt.

Sau khi xử lý xong vết thương trên đầu, Cố Thanh Bùi tự giễu sờ sờ đầu, "Thế này thì khỏi phải ra ngoài gặp người nữa rồi."

Nguyên Dương nhẹ giọng nói: "Ông có phải phụ nữ đâu, không tóc cũng có sao đâu."

"Đàn ông cũng cần thể diện đó." Tâm tình Cố Thanh Bùi có chút bực dọc, những chuyện trải qua trong hai ngày này không có chuyện nào không khiến hắn hãi hùng khiếp vía. Hiện tại đã trở lại an toàn, toàn thân hắn đều mệt mỏi không thôi, cảm giác nhắm mắt lại liền có thể ngủ mê mệt.

Nguyên Dương lôi hắn dậy khỏi ghế, "Về nhà rồi ngủ."

Cố Thanh Bùi bị y tóm lên xe, mí mắt bắt đầu đánh nhau, bất tri bất giác liền dựa vào người Nguyên Dương ngủ.

Ngày hôm sau Cố Thanh Bùi tỉnh dậy tại nhà Nguyên Dương. Hắn lúc đó cũng lười chọn chỗ, ngã lên giường Nguyên Dương liền ngủ đến tối tăm trời đất.

Sau khi tỉnh lại, hắn liền tắm rửa, kế tiếp đầu óc thanh tỉnh bắt đầu phân tích toàn thể sự kiện.

"Gã bảo vệ đó tuyệt đối là bị người sai khiến, có thể phân tích ra được từ rất nhiều chi tiết."

Nguyên Dương đang nhắn tin, cúi đầu "Ừm" một tiếng.

Cố Thanh Bùi gõ lên bàn, "Cậu không phải là chẳng biết gì."

Nguyên Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Cố Thanh Bùi cũng nghiêm túc nhìn y, "Nếu có người sai khiến, vậy chứng tỏ ảnh chụp của tôi đến bây giờ vẫn còn có kẻ muốn lợi dụng. Cho nên vô luận cậu biết điều gì, tôi hẳn là cũng cần phải biết."

Nguyên Dương trầm giọng nói: "Ông có biết công ty đầu tư mạo hiểm* Điển Thắng không?"

*Công ty đầu tư mạo hiểm (Venture capital): là dạng công ty chuyên cung cấp vốn tài chính cho các công ty ở giai đoạn khởi động tăng trưởng ban đầu.

"Biết."

"Vậy biết ông chủ của họ là ai chứ?"

"Không tiếp xúc qua."

"Là gã họ Tiết lần trước tại phiên đấu giá, ngồi bên cạnh Vương Tấn. Vương Tấn gọi gã là Tiết hội trưởng."

"Ông ta ư?" Cố Thanh Bùi nhớ đến người kia, khi đó Nguyên Dương đi tới, hắn nghe được Tiết hội trưởng kia thấp giọng mỉa mai, lời nói ra rất không khách khí. Thời điểm Vương Tấn giới thiệu người kia, nói gã là hội trưởng hiệp hội hợp tác tài chính APAC gì đó. Mấy cái loại tổ chức mang chiêu bài toàn cầu, Á Châu, Trung Quốc linh tinh lộn xộn gì đó nhiều lắm, tên gọi rất kêu, chính quy lại chẳng được mấy, đại bộ phận không phải để gạt đồ ngốc thì chính là dùng để trốn thuế. Lại thêm Tiết hội trưởng lúc đó rõ ràng bất hòa với Nguyên Dương, cho nên hắn theo bản năng có chút chán ghét, ngay cả danh thiếp cũng chẳng giữ lại.


"Đúng, gã là đại cổ đông của Điển Thắng, lần này muốn dùng một nguồn tài nguyên khoáng sản Vân Nam để nhập cổ đông quỹ tín dụng công nông, hét giá 15% cổ phần công ty. Vốn dĩ ban đầu ba tôi cũng động tâm, nhưng lại bị tôi tra ra mỏ quặng kia trước đó bởi khai thác không được cấp phép mà bị chính phủ xử phạt, quá trình cấp phép khai thác quặng bây giờ còn đang chững lại tại vòng thẩm định, hơn nữa còn có tranh chấp tòa án, là một dự án nát bét. Sau đấy thư ký trưởng ép gã xuống 5%, làm hay không thì tùy, phỏng chừng là đã chọc giận gã."

Cố Thanh Bùi trầm tư giây lát, "Chuyện này chỉ e vẫn chưa xong."

"Chưa đâu." Nguyên Dương trầm giọng nói: "Sáng nay tôi có liên hệ với hắn, tôi sẽ có cách thức giải quyết."

"Cậu lại muốn dùng phương pháp gì đây? Nguyên Dương, đừng nói không cần tôi quản nữa, đó cũng là chuyện của tôi, huống chi, để cậu giải quyết cậu thật sự giải quyết được sao? Giả như cậu thật sự biết cách giải quyết, thì cái đầu quấn băng này của tôi làm sao mà có chứ."

Nguyên Dương nghiến răng, y nhìn Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng hỏi: "Ông sẽ vì đoạn vid đó, mà hận tôi cả đời phải không." Y vẫn luôn nỗ lực muốn xóa sạch ảnh hưởng của chuyện này trong lòng Cố Thanh Bùi, song y biết bản thân vĩnh viễn không có khả năng khiến những tấm hình đó hoàn toàn biến mất. Y những tưởng chỉ cần bản thân đủ cường đại, có thể dựng tán ô dù chống đỡ cho Cố Thanh Bùi, nhưng chung quy vẫn luôn có hạt mưa rơi lơ đãng lọt vào, y chẳng thể nào phòng bị hết được.

Cố Thanh Bùi ngẩn người, cúi đầu, khàn khàn giọng nói: "Chuyện quá khứ, nếu không ai nhắc đến, tôi sẽ xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra."

Nếu không ai nhắc đến...... Chính là hắn mới trở về vẻn vẹn có ba, bốn tháng, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nguyên Dương xoa mặt, "Những chuyện liên quan đến đoạn vid kia, tôi sẽ phụ trách xử lý sạch sẽ, bất kể phải trả cái giá như thế nào. Cố Thanh Bùi, cho dù...... Cho dù ông vì vậy mà oán tôi suốt đời, tôi cũng sẽ không bỏ mặc ông."

Cố Thanh Bùi thở dài: "Tôi không có rảnh rang để oán ai suốt đời, vấn đề nảy sinh, tôi chỉ muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết, chứ không phải tổng kết căn nguyên. Hiện tại nói cho tôi hay, cậu muốn đối phó Tiết hội trưởng kia như thế nào."

"Trong tay tôi có chút đồ mà gã muốn, tôi sẽ tặng cho gã."

Nguyên Dương nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, Cố Thanh Bùi lại cảm thấy được quan hệ lợi hại bên trong, nhất định rất lớn. Hắn nói: "Không phải cổ phần quỹ tín dụng đấy chứ?"

"Không phải, cái đó tuyệt đối không thể cho gã." Đó là át chủ bài y muốn phơi bày cho ba y thấy.

Cố Thanh Bùi thở dài, "Cậu không muốn nói thì thôi, tôi với cậu càng lúc càng khó nói chuyện. Tôi về trước, ngày thứ hai ký hợp đồng, đến lúc đó gặp lại."

Nguyên Dương đứng dậy, gọi hắn lại từ sau lưng, "Tôi có một chuyện."

Cố Thanh Bùi không quay đầu lại, cúi đầu đi giày, "Cậu nói đi."

"Hai năm qua, ông có nhớ tới tôi không?"

Thân hình Cố Thanh Bùi hơi hơi sững lại, liền sau đó thản nhiên đáp: "Có."

"Nhớ những điều gì?"

"Nhớ đến...... nhớ đến những chuyện tốt đẹp." Cố Thanh Bùi lãnh đạm nhìn Nguyên Dương, "Không có ý gì khác, chính là nghĩ đến những chuyện tốt, có thể làm cho tâm tình bản thân khá hơn một chút."

Hay cho câu không có ý gì khác, Nguyên Dương lộ ra một nụ cười khốn khổ. Y nào phải không nghĩ tới trong giây phút hai người gặp lại liền gắt gao ôm người đàn ông này vào ngực, nói cho hắn hay bản thân có bao nhiêu nhớ nhung, song y cũng có thể dự đoán được thứ bản thân nhận được sẽ là gì. Y sẽ nhận được sự lạnh nhạt cùng cự tuyệt giống như hai năm trước, bởi vì Cố Thanh Bùi đối với y đã là "Không có ý gì khác".

Mà y thì vẫn như cũ gắng sức làm những việc tự cho là hữu dụng, bất kể kết quả như thế nào, y cho tới bây giờ chưa từng tính toán buông tha những thứ của bản thân.

Y nhìn Cố Thanh Bùi, kiềm nén vô số khát vọng điên cuồng trong lồng ngực, y có bao nhiêu yêu Cố Thanh Bùi, thì cũng có bấy nhiêu hận.

Cố Thanh Bùi nhẹ giọng nói: "Tôi đi đây."

Trong nháy mắt bước khỏi nhà Nguyên Dương kia, Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân rốt cục có thể hô hấp thông thuận, tựa như bàn tay vẫn luôn bóp nghẹt yết hầu hắn đã buông lơi.

Mỗi một giây mỗi một phút trải qua cùng Nguyên Dương đều làm cho hắn cảm thấy ngạt thở, hắn cảm nhận được hai người đã tiến vào một ngõ cụt vô danh, chẳng ai có thể thoát khỏi. Thái độ của Nguyên Dương khiến hắn không thể phỏng đoán, khi thì khinh miệt trêu đùa, khi lại như thể dư vị yêu chưa dứt, một bên níu giữ hắn không buông, một bên lại mang theo bạn gái mở rộng giao thiệp. Hắn đã bị thái độ lật lọng thất thường này làm cho trở nên càng thêm cẩn thận đề phòng, e sợ Nguyên Dương lòng dạ thâm sâu hiện tại này là đang đùa giỡn hắn.

Đau khổ nếm trải trong tay Nguyên Dương, cũng đủ để hắn nhớ cả đời. Hắn phải thận trọng, mới có thể không bị mê hoặc, mới có thể bảo trì thanh tỉnh ở trong thái độ ám muội bất minh kia của Nguyên Dương.

Hắn chừng này tuổi rồi, nếu lại vì vấn đề tình cảm mà dây dưa mơ hồ cùng một chàng trai nhỏ hơn mình mười một, mất thể diện rồi mất công tác, hắn còn biết chôn thây nơi đâu đây?

Chuyện dại dột, đời này phạm một lần cũng quá đủ.

Hai người, thân thể cách một cánh cửa, tâm lại chặn kín bởi cả một bức tường.