Bệnh viện.
Một chiếc Bentley thình lình dừng ở cửa lớn bệnh viện, người đàn ông ngồi ở ghế lái rất nhanh bước xuống, đi tới phía sau xe, mở cửa ôm Mặc Tử Hàn cả người đầy máu ra, vội vàng đi vào trong bệnh viện.
Tử Thất Thất cũng kích động đi theo phía sau anh ta, Mặc Thiên Tân theo sát phía sau.
Vừa mới đi vào cửa bệnh viện, mấy y tá cùng một vị bác sĩ liền vội vã đẩy tới một giường bệnh, người đàn ông đem Mặc Tử Hàn đặt nằm úp sấp trên giường bệnh, cũng rất nhanh nói một hơi lưu loát Anh văn, "Lưng bệnh nhân bị thương, chảy rất nhiều máu, hơn nữa rất có thể nội tạng bị thương tổn, xin lập tức điều trị, kính nhờ!"
"Được!"
Sau khi bác sĩ trả lời liền nhanh chóng đẩy Mặc Tử Hàn về phía phòng cấp cứu, Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân cũng kích động đi theo giường bệnh, mà người đàn ông lại lưu lại xử lý thủ tục nhập viện và thông báo cho Kim Hâm đang ở Đài Loan.
Cửa phòng cấp cứu
Y tá đẩy cửa ra, giường bệnh nhanh chóng tiến vào nhưng bác sĩ lại lập tức ngăn trở Tử Thất Thất, dùng Trung văn không quá lưu loát nói, "Cô.... Không thể đi vào!"
"Nhưng tay của chúng tôi bị khóa một chỗ, chúng tôi không có cách nào tách ra, anh để tôi vào đi, tôi cam đoan không ầm ĩ cũng không làm gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn anh ấy!" Tử Thất Thất kích động nói, thân thể khẽ run rẩy.
Hai mắt bác sĩ quét khắp toàn thân cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đùi phải bị sưng của cô.
"Cô.... Bị thương?" Anh ta kinh ngạc nói.
"Tôi không sao, tôi một chút cũng không đau, tôi thật sự không có việc gì, anh để tôi đi theo vào đi, anh mau cứu anh ấy đi, tôi van xin anh!" Tử Thất Thất rưng rưng khẩn cầu, thanh âm cũng không ngừng run rẩy.
Vết thương trên đùi có tính là gì?
Cô không phải vẫn rất tốt đứng ở chỗ này sao?
Cô không đau, cô một chút cũng không đau.....
Đau nhất hẳn là Mặc Tử Hàn đang hôn mê kia mới đúng, vết thương trên người anh mới là đau nhất.
"Van cầu anh.... nhanh cứu anh ấy đi, van cầu anh...." Cô nghẹn ngào không ngừng khẩn cầu.
Bác sĩ nhìn bộ dáng của cô, không khỏi cau mày, cái chân kia của cô đã sưng to đến vậy rồi, xương bên trong nhất định gãy, làm sao có thể sẽ không đau chứ? Nhưng anh ta quay đầu nhìn bệnh nhân đang hấp hối nằm trên giường bệnh, còn có tay hai người bị khóa lại một chỗ, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý.
"Được rồi!"
Anh nói xong, Tử Thất Thất liền lập tức đi theo đám bọn họ vào phòng cấp cứu, lưu lại một mình Mặc Thiên Tân ở ngoài cửa.
Mặc Thiên Tân nhìn cánh cửa bị đóng lại, mày cau chặt thật sâu.
Làm sao lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy chứ? Chỉ là đi toilet, tại sao lại đột nhiên nổ tung chứ?
Đây không phải đều là lỗi của cậu chứ? Nếu cậu không trêu tức hại mẹ uống nhiều nước như vậy, mẹ cũng không cần vội vã đi toilet, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy?
Đây đều là lỗi của cậu, là cậu hại ba hôn mê bất tỉnh, hại chân mẹ bị thương..... Nếu ba cậu cứ như vậy không mở mắt, như vậy..... Như vậy..... Chính là cậu hại chết ba của mình sao?
Đột nhiên, nơi tim đau đớn kịch liệt, cậu từng ngụm từng ngụm hít thở, nước mắt trong hốc mắt tràn ra......
"Ba, ba đừng chết.... Xin lỗi...." Cậu khóc nói xin lỗi, nước mắt liên tục không ngừng từ vành mắt của cậu rơi xuống.
........
Bên trong phòng cấp cứu
Mặc Tử Hàn bị để lên rất nhiều dụng cụ, y tá cởi y phục trên người anh, bác sĩ cũng bắt đầu cầm máu cho anh.
Tử Thất Thất đứng ở một bên, hai mắt theo dõi vết thương trên lưng bị nổ của anh.
Vốn hình xăm Hắc Long đã huyết nhục mơ hồ nhìn không rõ hình dáng, mà toàn bộ lưng anh đều là máu tươi màu đỏ, hai mắt không đành lòng dời đi, nhìn đến mặt của anh, mà lúc này đã không còn thấy một chút huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch đôi môi cũng là màu trắng.
Tâm...... Bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, Huyết Long trên lưng cũng tựa như cảm nhận được vết thương Hắc Long mà đau đớn kịch liệt theo.
Nước mắt..... Từ trong hốc mắt phút chốc rơi xuống, cuối cùng tạo thành một vệt nước mắt.
Mặc Tử Hàn.....
Cô ở trong lòng nhẹ nhàng gọi tên anh, cũng kiên định nói: Anh nhất định không thể chết được, anh nhất định phải sống lại cho em, em tuyệt đối tuyệt đối không cho phép anh chết bây giờ.... Nếu anh dám chết, em liền xuống Địa Ngục tìm anh, cho dù là cùng Diêm Vương đánh lớn một trận, em cũng nhất định phải mang anh trở về, cho nên.... xin anh, sống sót....
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt hôn mê của anh, tay chậm rãi di động, đem bàn tay anh nắm thật chặt, giống như là muốn đem lời nói trong lòng truyền lại cho anh.
Cô đã chịu việc thân nhân rời đi đủ rồi, cô không muốn phải nhìn người trước mắt cô chết đi nữa, thi thể lạnh băng kia, thi thể nho nhỏ nằm ở trong tủ ướp lạnh kia, cô tuyệt đối không muốn chứng kiến hình ảnh như vậy.
Lạnh quá..... Quá lạnh....... Lạnh giống như mình cũng là một người chết.
Cho nên nhất định phải sống lại, nhất định phải làm cho thân thể của mình vẫn giữ vững ấm áp, chỉ cần cô có thể làm được..... để cô như thế nào cũng không có cái gọi là nếu.
Ông trời, van xin ông, van cầu ông....
Đừng đem người đàn ông này đi!
.........
Trải qua sáu giờ cấp cứu
Mặc Thiên Tân cùng người người đàn ông kia đứng ở cửa phòng cấp cứu, hai mắt đều nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu, cùng đợi nó tắt.
"Ba..... Thật sự sẽ chết sao?" Mặc Thiên Tân đột nhiên mở miệng hỏi.
Người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, hai bước đi tới trước mặt của cậu, nói, "Yên tâm đi, điện hạ không có việc gì!"
"Thật vậy chăng?" Cậu hỏi.
"Thật, tôi đã kiểm tra thân thể điện hạ, người sẽ không có nguy hiểm tánh mạng!" Anh ta điềm tĩnh nói.
"Nhưng người ba chảy rất nhiều máu.... Trên sách nói, người chỉ cần chảy qua một phần ba máu sẽ có nguy hiểm tánh mạng, nhưng ba chảy đã vượt qua rồi, ba làm sao sẽ không có nguy hiểm tính mạng chứ? Nếu ba không có nguy hiểm tính mạng, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh? Ba nhất định là.... Nhất định là......" Mặc Thiên Tân nói xong, cảm giác sợ hãi càng gia tăng nghiêm trọng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Tiểu thiếu gia cậu yên tâm đi, tôi cam đoan điện hạ nhất định sẽ không chết, cậu tin tưởng tôi, người sẽ không có chuyện gì, người nhất định sẽ bình an vô sự đứng ở trước mặt của cậu, xin cậu tin tưởng tôi.... Nhất định phải tin tưởng tôi...." Người đàn ông không ngừng an ủi, không ngừng lặp lại ba chữ "tin tưởng tôi" kia.
Nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an, điện hạ đúng là chảy rất nhiều máu, nhưng chưa đến nỗi sẽ chết, hắn chỉ là sợ nội tạng điện hạ nổ mạnh bị thương, nếu như là nội tạng xảy ra vấn đề vậy thì thật sự nguy hiểm. Hơn nữa ngay tại lúc này, điện hạ tuyệt đối không thể xảy ra sự cố, nếu ngài xảy ra sự cố, những lão gia hỏa kia nhất định sẽ lại tụ họp lại gây chuyện. Hiện tại trong tổ chức thật vất vả mới bình ổn lại, nếu lại xảy ra rắc rối....
Hắn không tự chủ khẽ cau mày! Mặc Thiên Tân nghe lời hắn lặp lại như vậy, đồng thời cũng một lần lại một lần không ngừng tự nói với mình, ba sẽ không có chuyện gì, ba nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng bất an vẫn không cách nào hoàn toàn biến mất, vẫn còn ghi tạc trong lòng.
Thân thể bắt đầu có chút run rẩy, nước mắt cũng liên tục rơi không ngừng.
Người đàn ông thấy bộ dáng của cậu có chút kỳ quái, lo lắng hỏi, "Tiểu thiếu gia cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ?"
"Cháu sợ.... Cháu sợ.... Cháu rất sợ..... Ba nếu chết thật thì làm sao bây giờ? Là cháu giết ba, là cháu hại chết ba...." Mặc Thiên Tân đột nhiên hoảng sợ nói, cả người càng ngày càng khủng hoảng.
Đột nhiên, đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu tắt, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Tử Thất Thất khập khễnh đi theo giường bệnh từ bên trong đi ra.
Mặc Thiên Tân nghe thấy tiếng mở cửa, kích động quay đầu nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, hỏi, "Mẹ, ba như thế nào? Ba sẽ chết sao? Ba sẽ chết sao? Ba đã chết sao?"
Tử Thất Thất cuối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cậu, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười, lau chùi nước mắt trên mặt cậu nói, "Ba con không có chuyện gì rồi, anh ta không có chết!"
"Thật sự?" Cậu xác định hỏi.
"Thật, không tin một mình con nhìn đi, anh ta còn thở, anh ta còn sống...."
Mặc Thiên Tân vội vàng xoay người, cái đầu nho nhỏ vừa vặn ghé vào bên giường, hắn dùng tay nhỏ bé của mình dùng sức xoa xoa nước mắt, sau đó nhìn Mặc Tử Hàn ngủ say trên giường.
Ba thật sự lại thở, ba thật sự còn sống, thật tốt quá!
Mặc Thiên Tân nín khóc mỉm cười.
Nhưng Tử Thất Thất ở bên giường bệnh, hai mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể bắt đầu khẽ lay động, mà đau đớn dưới chân thật giống như đột nhiên xuất hiện, đau đớn kịch liệt.
Mất đi trọng tâm, cô ngã xuống.
"Mẹ!" Mặc Thiên Tân sợ hãi kêu.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh Tử Thất Thất rất nhanh đở lấy thân thể của cô, đơn giản kiểm tra một chút cho cô, sau đó dùng Trung văn không lưu loát nói, "Cháu..... Yên tâm, cô ấy..... Không có việc gì, chẳng qua là...... Kinh hãi quá độ, ngất đi rồi, bất quá..... tôi hiện tại chuẩn bị phẫu thuật cho cô ấy, lần này..... Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm, các người yên tâm đi nghỉ đi!"
Mặc Thiên Tân rốt cục cũng an tâm, nhưng nhìn ba nằm trên giường, mẹ hôn mê, chân mày cậu thủy chung cũng không có giãn ra, cậu vẫn như cũ cho rằng chuyện phát sinh ngày hôm nay, toàn bộ đều là lỗi của mình.
Mà người đàn ông đứng ở một bên vẫn trầm mặc không nói, an tâm nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, chân mày cũng khẽ chau lên.
Chuyện này rốt cuộc là ai làm?
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng..........