Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 87: Ở bên trong phòng tắm chơi vật lộn

Bảo.... Bảo bối?

Người người đàn ông này anh ta uống lộn thuốc sao?

"Cái kia... Không cần, anh tự mình tắm rửa đi!" Cô kích động nói, hai tay đẩy hai tay của anh đang ôm eo mình ra.

"Cô không cần khách khí với tôi, dù sao cái bồn tắm này khá lớn!" Hai tay Mặc Tử Hàn lại ôm lấy cô, vẫn như cũ ở bên tai cô thì thào nói nhỏ.

Bên tai Tử Thất Thất bị hơi thở anh thở ra làm cho ngứa, cả người cũng bắt đầu không thoải mái.

"Tôi không có khách khí, cũng không cần phải khách khí, một mình anh tắm đi, đừng để ý tới tôi!"

"Vậy thật sự là đáng tiếc...." Mặc Tử Hàn nói xong, đột nhiên buông hai tay.

Tử Thất Thất thả lỏng một hơi.

Mặc Tử Hàn lại đột nhiên vội vã đi nhanh vào bồn tắm hình tròn, cũng chợt ngồi xuống.

Tay Tử Thất Thất đột nhiên bị lôi kéo về phía sau, cô hoảng loạn lui về phía sau hai bước, đúng lúc muốn đứng vững thì tay lại bị lôi xuống dưới, cô thình lình mất trọng tâm, cả người trực tiếp rơi vào trong bồn tắm.

"Tùm" Bọt nước văng khắp nơi!

Tử Thất Thất hai tay đạp nước chống đỡ ở cái bệ bóng loáng, mà hai chân vẫn còn khoác lên mép bồn tắm lớn, nháy mắt toàn bộ quần áo trên người ướt sũng, gắt gao dán trên da cô, làm nổi lên thân hình của phái nữ.

"Anh...." Cô tức giận nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, có loại xúc động muốn giết người.

"Oh? Cô làm sao? Không phải nói không muốn cùng nhau tắm sao? Như thế nào quần áo cũng chưa cởi đã vội vã nhảy vào rồi?" Mặc Tử Hàn một bộ tà ác, vui vẻ chọc cô.

"Anh cố ý!" Tử Thất Thất rống giận.

"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cố ý?" Mặc Tử Hàn đúng lý hợp tình chất vấn.

"Hai mắt!" Tử Thất Thất kiên định.

"A...." Mặc Tử Hàn vui vẻ cười khẽ, sau đó đem hai cánh tay mở rộng đặt ở ven bồn tắm hình tròn, đắc ý nói, "Coi như là tôi cố ý, vậy thì thế nào? Cô có thể làm khó dễ được tôi?"

"Anh....Anh anh anh anh anh anh...." Tử Thất Thất chỉ vào mũi cao thẳng của anh mắng to, "Anh hèn hạ, anh vô sỉ, anh hạ lưu, anh là tên trứng thối khốn khiếp này, tôi liều mạng với anh...." Cô trực tiếp giận điên lên.

Sống hơn hai mươi năm cô chưa từng bị người đùa giỡn như vậy, cho dù là Thiên Tân, cũng hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, nhưng mà người đàn ông này anh ta thực sự quá phận, nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, cho dù là đánh không lại anh ta, cô cũng muốn trút cơn tức này.

Thình lình vươn quyền trái, trực tiếp đánh về phía khuôn mặt tuấn tú kia của anh, Mặc Tử Hàn vươn tay phải của mình dễ dàng bắt được nắm tay nho nhỏ của cô, Tử Thất Thất lập tức đưa tay phải ra, nhưng là bởi vì bị còng tay cho nên lại một lần nữa bị Mặc Tử Hàn kiềm chế, cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lập tức vươn chân phải của mình đá về phía anh, Mặc Tử Hàn vi cười, giống như trước vươn chân ôm lấy chân cô, cũng đồng thời đột nhiên đứng dậy, hai chân đè ép hai chân của cô hướng xuống.

"Ùm"


Tử Thất Thất lần nữa nằm ở bên trong nước, vừa vặn cổ ở ven bồn tắm.

Đau!

Cô cau mày!

"Buông tôi ra, có bản lĩnh anh tháo còng tay ra, chúng ta đấu một trận!" Cô không chịu thua rống to.

"Cho dù mở khóa còng tay ra cô cũng không phải đối thủ của tôi!" Anh tin tưởng tràn đầy.

"Vậy cũng chưa chắc, không thử làm sao biết!"

"Không cần thiết phải thử!"

"Tại sao không cần thiết, có gan hãy cùng tôi đánh một trận công bằng, nếu tôi thắng từ nay về sau không được dây dưa tôi nữa!"

"Vậy nếu cô thua?" Mặc Tử Hàn đột nhiên hỏi.

"Thua? Tôi...Tôi không có khả năng thua, tóm lại, anh trước mở khóa ra, chờ chúng ta tỉ thí xong rồi, sau đó...."

"Đủ rồi!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, nói, "Cô đừng có viện cớ nữa, cô cho rằng cô có thể đánh thắng tôi sao? Ý nghĩ của cô rất hão huyền, tôi sẽ không thả cho cô đi...." Anh nhẹ giọng nói, thân thể lại càng chùng xuống, không ngừng nhích tới gần đè lên cô.

"Tại sao? Rốt cuộc vì cái gì anh nhất định muốn bắt tôi? Đồ vật anh cũng cầm đi không phải sao? Tôi không còn giá trị lợi dụng nữa không phải sao? Vậy... Vì sao không để tôi đi!" Tử Thất Thất hai mắt kiên định nhìn anh chất vấn.

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt quật cường của cô, nhìn đôi mắt ngạo mạn kiên định của cô, nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, trong nháy mắt thất thần, không tự chủ mở miệng, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng muốn biết tại sao?" Tại sao anh đối với cô gái này cố chấp như vậy? Nhất định phải bắt được cô, nhất định phải tìm được cô, nhất định phải có được cô, tại sao vậy chứ? Anh cũng muốn biết....

"An nói cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc, hoàn toàn không rõ hàm ý của anh.

Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, ý thức được mình lỡ lời, lập tức trở lại gương mặt lạnh lùng, giải thích nói, "Ý của tôi là, tôi cũng không biết cô vì sao vừa thấy tôi đã chạy, phải biết rằng phụ nữ trên thế giới này nhìn thấy tôi đều kỳ vọng tôi có thể sủng hạnh bọn họ một đêm, cũng hi vọng có thể ở bên cạnh tôi, nhưng mà vì sao chỉ có cô... Vừa thấy tôi đã liền lập tức chạy trốn?"

"Đó là bởi vì tôi chán ghét anh!" Tử Thất Thất ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đưa ra đáp án.

"Chán ghét tôi? Vì sao?" Anh hỏi tới.

"Chán ghét chính là chán ghét, nào có nguyên nhân nhiều như vậy? Hơn nữa anh cẩn thận nghĩ lại xem, anh từng làm những chuyện gì với tôi, bất kể người phụ nữ nào nếu gặp phải tình huống như của tôi cũng nhất định sẽ chán ghét anh!"

"Từng chuyện?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc lặp lại, sau đó lạnh lùng nói, "Tôi rõ ràng vẫn nhớ là cô quyến rũ tôi, là cô nói muốn cùng tôi lên giường, hơn nữa cô còn mang thai con của tôi, cũng sinh ra nó, lại còn che dấu bảy năm cũng không có nói cho tôi biết.... Rõ ràng chính cô chọc giận tôi, kết quả hôm nay cũng là một mình cô tạo thành!"

Bị anh ta nói như vậy, Tử Thất Thất á khẩu không trả lời được!

Trong nháy mắt, tất cả lỗi lầm đều biến thành của cô, giống như cô mới là đầu sỏ gây nên, giống như cô mới là người khởi xướng.


Không lời nào để nói, cô không tìm được một câu để phản bác lại lời anh.

Là cô.... Sai lầm rồi sao?

"Thế nào? Cô không phủ nhận sao?" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng hỏi.

"....." Tử Thất Thất chỉ có thể trầm mặc.

"Nếu đã biết tất cả là lỗi một mình cô, vậy thì... tiếp nhận trừng phạt đi!" Mặc Tử Hàn nói xong liền hôn lên môi cô.

Tử Thất Thất lăng lăng bị anh hôn, thậm chí ngay cả giãy dụa cũng bỏ quên.

Đây đều là lỗi của cô sao? Kết quả giờ phút này đều là chính cô tạo thành đấy sao? Nhưng là một đêm bảy năm trước, cô chẳng qua là thương tâm cho nên mới tự sa ngã, nếu cô biết trước kết quả như vậy, cô nhất định sẽ không ngu ngốc làm loại chuyện đó, nhất định sẽ không tìm anh ta, càng sẽ không cùng anh ta....

Không! Cô đột nhiên trừng lớn cặp mắt của mình.

Cô không hối hận, cô cũng không hối hận một đêm kia, cho dù được lựa chọn lại, cô cũng chọn làm như vậy, bởi vì... có đêm hôm đó, mới có Mặc Thiên Tân hiện tại....

Cho nên cô không hối hận, cho dù con đường về sau có gian khổ, cô cũng tuyệt không hối hận đêm phóng túng đó.

Mặc Tử Hàn hôn lấy môi cô, tham luyến một lần lại một lần thưởng thức, tay cũng chầm chậm buông lỏng tay cô ra, từ cánh tay thon dài chậm rãi trượt tới trước ngực cô, ngăn cách bởi lớp áo thấm ướt, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, không ngừng đùa bỡn, tiếp theo..... Môi lưu luyến rời đi môi cô, hôn cằm cô, hôn cổ cô, hôn trước ngực cô, ngậm tiểu anh đào màu hồng khẽ cắn....

"A...." Tử Thất Thất nhẹ giọng ríu rít, thân thể kích động một trận tê dại.

"Tên lường gạt.... Đại lừa gạt...." Cô yêu kiều khẽ thở gấp lẩm bẩm, "Rõ ràng đã nói sẽ không bắt buộc tôi, anh đại lừa gạt.... Đại lừa gạt..... Đại lừa gạt...."

Cô không ngừng nói anh là tên lừa đảo, nhưng mà thân thể không có một chút phản kháng.

Cho dù phản kháng thì có ích gì?

Kết quả, còn không phải giống nhau....

Quên đi, anh ta muốn thế nào được thế đó, dù sao đây đều là chính mình gieo xuống nghiệt duyên, cũng là kết cục thảm hại của mình, đây là cô tự làm tự chịu.

Quên đi, cô nhận!

Mặc Tử Hàn thấy cô không có bất kỳ giãy dụa nào, chính là đang không ngừng nói anh là tên lừa đảo, đột nhiên anh chống thân mình, buông con mắt nhìn cô nói, "Cô yên tâm đi, tôi hôm nay tuyệt đối sẽ không đi vào thân thể cô, nhưng mà tôi muốn cô chuẩn bị sẵn sang, tối ngày mai... Tôi sẽ làm cho cô cả đêm khó ngủ!"

Ngày mai?

Hai mắt thâm thúy của Tử Thất Thất nhìn anh.

Cô vẫn không hiểu, vì sao anh ta nhất định phải làm như vậy với cô? Nhớ rõ trước kia anh ta từng nói, anh ta cho tới bây giờ không thiếu cô gái, nếu đã không thiếu, nên đi tìm cô gái khác, vì sao nhất định là cô?

Chẳng lẽ..... Người người đàn ông này..... Anh ta đối với cô.....

"Két!"

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Tử Thất Thất, đồng thời cắt đứt động tác của Mặc Tử Hàn.

Mặc Thiên Tân đứng ở cửa, hoàn toàn không kiêng kỵ hình ảnh trước mắt.... Ba toàn bộ lõa lồ, mẹ nửa thân trần chuồng, ba ở trên người mẹ, mẹ ở dưới thân ba, hơn nữa một tay ba còn đặt ở ngực mẹ, tay kia thì ở trong nước cậu không nhìn thấy, bất quá có thể tưởng tượng được ba đang làm gì.

"Con nói này ba mẹ, hai người như thế nào lại ở trong buồng tắm chơi vật lộn a? Trò chơi thú vị như vậy, con cũng muốn tham gia!"

Cậu vừa nói vừa mặt mày hớn hở bước tới.