Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 337: Không nhịn được nước mắt, hạnh phúc sum vầy!

Hỏa Diễm thấy máy bay trực thăng hạ xuống, vội vàng giơ tay phải ra hiệu.

Trong nháy mắt, người cầm súng ngắm trong Mặc gia nhắm ngay động cơ chiếc trực thăng, nhưng khi bọn họ định nổ súng trước khi Tử Thất Thất còn chưa đi lên thì bên trong chiếc trực thăng lại xuất hiện một người tay cầm súng bắn tỉa, nhanh chóng ngắm bán ngay súng trong tay bọn họ.

Tử Thất Thất nghe được những tiếng súng "pằng pằng pằng", hốt hoảng quay đầu lại, Vũ Chi Húc vội vàng cầm lấy tay cô, kéo cô lên trực thăng, chiếc trực thăng từ từ bay lên, tiếng súng cũng dừng lại, bởi vì Tử Thất Thất đã ngồi vào trong, nếu bọn họ nổ súng làm hỏng chiếc trực thăng, Tử Thất Thất nhất định sẽ bị thương.

Hỏa Diễm trừng mắt nhìn trực thăng bay lên cao, đôi tay siết chặt lại.

Mặc dù chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng chuyện này đã được an bài trước đó, trực thăng với súng bắn tỉa, còn cả người lái phi cơ, những thứ này từ đâu mà đến? Bọn họ muốn đi đâu?

Trơ mắt nhìn trực thăng bay lên cao, Hỏa Diễm tức giận ra lệnh, "Mau đuổi theo chiếc trực thăng này, tìm người điều tra chủ nhân của chiếc trực thăng!"

"Dạ!"

Người phía sau lập tức lớn tiếng lĩnh mệnh, sau đó chia nhau điều tra.

Hỏa Diễm nhìn phương hướng trực thăng bay đi, lấy điện thoại ra gọi số của Mặc Tử Hàn.

※※※

Tập đoàn King

Văn phòng tổng giám đốc

Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế, nhìn văn kiện trong tay, tâm tình có chút không chuyên chú, dường như còn mơ hồ lạc vào hạnh phúc tối qua, bất chợt......

"Ring ring ring...... Ring ring ring......"

Điện thoại đặt trên bàn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Hắn khẽ cau mày nhìn điện thoại, sau đó cầm lên nhìn dãy số ở trên. Là Hỏa Diễm. Lúc này như thế nào lại gọi tới? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?

Nhanh chóng mở máy rồi đặt bên tai:

"Điện hạ!" Trong di động truyền ra giọng nói hốt hoảng của Hỏa Diễm.

Lông mày Mặc Tử Hàn nhíu chặt, lạnh lùng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Phu nhân trốn rồi!"

"Ầm" Tai Mặc Tử Hàn như ù đi, mà trái tim thì bị chấn động, vừa đau vừa sợ.

"Anh nói cái gì? Phu nhân trốn?" Điều này sao có thể?

"Vâng! Phu nhân đi theo Vũ Chi Húc và An Tường Vũ, ngồi lên một chiếc trực thăng trốn đi, tôi đã phái người truy tìm hướng đi của trực thăng, cũng đã cho người điều tra chủ nhân của nó."

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Tôi cũng không được rõ, đây là thất trách của thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sẽ tìm phu nhân về!"

"Được!" Mặc Tử Hàn tỉnh lại, lạnh lùng nói, "Anh nhất định phải tìm được phu nhân về, bằng không, tất cả các anh đều phải chết!"

"Vâng!"

Mặc Tử Hàn tức giận cắt đứt điện thoại, mặt mày hoảng hốt, bất chợt đứng dậy ra khỏi phòng.

Kim Hâm qua cánh cửa trong suốt ở phòng làm việc thấy hắn đi ra, quan sát nét mặt hắn, lập tức ra ngoài tới cạnh hắn.

"Điện hạ, xảy ra chuyện gì rồi sao?" Hắn hỏi.

"Phu nhân trốn rồi, tôi phải lập tức về Mặc gia, anh ở lại đây, chuyện công ty giao cho anh!" Mặc Tử Hàn vội vã ra lệnh.

"Vâng!" Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.

Mặc Tử Hàn không có dừng lại, nhanh chóng đi vào thang máy.

Tại sao cô ấy phải trốn? Không phải đã nói sẽ không rời khỏi hắn sao? Không phải nói muốn hắn tin tưởng cô ấy sao?


Chẳng lẽ tất cả đều là âm mưu ư? Toàn bộ đều là lời nói dối sao?

Chẳng lẽ cô ấy đã tìm được con chip, hoàn thành nhiệm vụ của mình nên mới đi? Là như vậy ư? Thế còn Thiên Tân? Thiên Ân? Thiên Ái? Còn cả hắn? Cô ấy muốn vứt bỏ bọn họ thật sao?

Rốt cuộc...... Cô ấy tại sao phải chạy trốn?

"Tử Thất Thất......" Hắn gọi to tên cô, đấm mạnh vào tường sắt bên trong thang máy.

"Uỳnh" Thanh âm vang vọng.

"Anh sẽ không để em rời khỏi anh, cho dù em có mục đích khác, cho dù toàn bộ lời nói của em đều là nói dối, anh cũng tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh...... Tuyệt đối sẽ không!" Hắn hung hăng nói, cả khuôn mặt bộ lộ ra sự dứt khoát, nhất là đôi mắt.

※※※

Chung trạch (Nhà của họ Chung)

Thư phòng lầu hai

"Cộc, cộc, cộc!"

Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, Chung Khuê đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa phòng nói, "Vào đi!"

"Cạch!" Cửa phòng được mở ra, vẫn là Tần quản gia đứng đó.

Ông ta bước chậm rãi vào phòng rồi dừng trước bàn đọc sách, đầu tiên là hơi cúi đầu, sau đó máy móc nói, "Lão gia, Mặc gia bên kia truyền đến tin tức, tử Tử Thất Thất tiểu thư vừa mới ngồi trực thăng trốn khỏi Mặc gia!"

"Trốn đi?" Chung Khuê lặp lại hai chữ này.

"Dạ!"

"Vậy bây giờ cô ta ở đâu? Đã cho người theo dõi chưa?" Ông ta hỏi.

"Đã phái người theo dõi, trực thăng đáp xuống trong một tòa biệt thự!" Tần quản gia trả lời.

"Là biệt thự của ai?"

"Là một người đàn ông tên là Vương Minh Dương, anh ta hai năm qua lập nghiệp ở xí nghiệp IT, bối cảnh gia đình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai năm qua kiếm ít tiền, trong giới doanh nghiệp có chút danh tiếng mà thôi!"

Chung Khuê nghe vậy nhíu mày.

Xí nghiệp IT có chút danh tiếng? Có quan hệ gì với Tử Thất Thất? Hay là có người dùng thủ thuật che mắt để sai khiến? Tóm lại bất kể như thế nào, nếu trực thăng chở Tử Thất Thất ở đây, vậy điều tra từ nơi này tuyệt đối không sai. Hơn nữa bây giờ là một cơ hội, nắm được cơ hội này có thể bắt được Tử Thất Thất, nếu Tử Thất Thất có trong tay ông ta, sẽ không sợ Mặc Thâm Dạ không hiện ra, càng không sợ Mặc tử hàn không hàng phục.

"Lập tức phái người đi điều tra, điều tra tên Vương Minh Dương này, phái người ẩn vào biệt thự Vương Minh Dương, tìm được Tử Thất Thất thì bắt lấy cô ta!" Ông ta lạnh lùng hạ lệnh.

"Dạ!" Tần quản gia lĩnh mệnh, lập tức lùi ra ngoài.

Trên khuôn mặt xảo quyệt của Chung Khuê lộ ra nụ cười giảo hoạt, trong lòng vô cùng vui sướng, theo thói quen đặt tay lên đầu chim ưng, khẽ gật đầu

Lần này cho dù liều cái mạng già này, ông cũng phải đạt được mục đích của mình. Cho nên tiểu nha đầu Tử Thất Thất này, ông nhất định phải bắt được cô ta.

"A......" Ông cười, mặt như nắm chắc thắng lợi trong tay.

※※※

Biệt thự Vương gia

Tử Thất Thất và Vũ Chi Húc, còn có An Tường Vũ sau khi xuống trực thăng liền vào trong biệt thự. Vừa mới đi vào đã thấy Vương Minh Dương khoảng bốn mươi tuổi đứng đợi ở giữa sảnh, mà khi nhìn thấy bọn họ đến ông ta liền bước tới đón, hòa ái mỉm cười nói, "Tử tiểu thư, Vũ thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, xin mời theo tôi ra cửa sau!"

"Được!" Vũ Chi húc trả lời xong đi theo phía sau ông ta.

Tử Thất Thất còn chưa kịp hỏi đây là đâu, người này là ai, bọn họ đã vội vã đi, cô cũng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc đi theo tới cửa sau biệt thự.

......

Trên mặt cỏ ở trước cửa sau, mười mấy chiếc xe BMW màu đen giống nhau như đúc đỗ ngay ngắn chỉnh tề.


Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn những chiếc xe trước mắt này. Bên trong mỗi một chiếc đều ngồi ba người, toàn bộ đều là hai nam một nữ, mà bọn họ ăn mặc giống như đúc bọn cô, ngay cả kiểu tóc cũng giống. Nhưng chỉ có một chiếc duy nhất đỗ phía trước là không có ai, rất dễ nhận thấy, là để lại cho ba người bọn họ.

"Vũ thiếu gia, điện hạ phân phó, nếu trên đường phát hiện có gì khác thường, liền bỏ nhiệm vụ lần này, đổi thành ba ngày sau gặp nhau, cho nên cần phải cẩn thận chút, đề cao cảnh giác!" Vương Minh Dương chuyển lại lời điện hạ cho hắn, giọng nói vô cùng nhún nhường.

"Được, tôi biết rồi!" Vũ Chi Húc đáp lại, sau đó quay lại nói với Tử Thất Thất, "Thất Thất, chúng ta đi thôi!"

"Ừ!" Tử Thất Thất ứng tiếng, bước tới chiếc BMW duy nhất không có người.

An Tường Vũ theo sát phía sau.

Ba người ngồi lên xe, Vũ Chi húc ngồi ở ghế lái, An Tường Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tử Tử Thất Thất ngồi ở phía sau xe, đồng thời, mười mấy chiếc xe cùng khởi động, sau đó lục tục lái ra ngoài, trận vô cùng lớn ra khỏi cửa sau và cửa trước nhà Vương gia, sau đó chia ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt liền mê hoặc ánh mắt mọi người, người theo dõi vội vàng để cho người chia nhau theo dõi, nhưng, trong quá trình xe chạy, không chỉ có nắm chắc thay đổi của đèn xanh đèn đỏ, mà còn lẫn vào trong rất nhiều chiếc xe khác chặn người theo dõi, khiến bọn họ hoàn toàn mất đi mục tiêu, rối loạn trận cước. Mà trong cục diện hỗn loạn đó, Vũ Chi Húc vô cùng thuận lợi đi theo hướng người kia chỉ dẫn, tới một biệt thự hai tầng cạnh biển vừa yên tĩnh vừa tao nhã.

Tử Thất Thất nhìn hư cảnh xung quanh, thấy trong đình viện trồng mấy hàng cà chua, một chiếc đu vắt qua cành dương, một chiếc xe đạp cũ nát đặt bên cạnh biệt thự, mọi thứ đều thật quen thuộc......

Sao lại tới đây

Sao lại tới căn nhà mười hai năm trước cô từng ở?

Mọi thứ ở đây đều giống như trước kia, tất cả mọi thứ đều không có thay đổi, những trái cà chua trong vườn là mẹ trồng, bởi vì cô từng nói cà chua nhỏ rất đáng yêu, cho nên mẹ cô cố ý trồng những trái cà chua hồng hồng đáng yêu này. Chiếc đu vắt qua cành cây kia là ba buộc lên, khi đó ba vụng về trèo lên cây, buộc đi buộc lại nhiều lần những sợi dây thô này, chính là sợ khi cô chơi đùa, sợi dây dãn ra rớt xuống hại cô bị thương, còn nhớ khi đó ba không cẩn thận ngã cây khiến cho cả lưng đều đau. Còn có chiếc xe đạp kia, ba không thích lái xe, luôn thích đi xe đạp, để mẹ ngồi phía sau, ba nói, so với việc ngồi xe ngửi mùi xăng thì ngửi hương thiên nhiên từ cây cối còn tốt hơn, hơn nữa, còn có thể cố ý đung đưa xe, hù dọa mẹ, khiến cho bà không nhịn được phải ôm chặt ba.

Tử Thất Thất bước xuống xe, quét mắt nhìn khắp xung quanh, tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc xe đạp cũ nát kia, trong nháy mắt giống như trở lại mười hai năm trước, thậm chí lâu hơn, ba với mẹ, còn có cô, ba người bọn họ hạnh phúc cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày, những nơi bọn họ đi qua đều hiện lên trước mặt cô.

"Ba...... Mẹ......" Cô khẽ gọi, hốc mắt tràn đầy nước mắt.

"Thất Thất?" Vũ Chi Húc đi tới bên cạnh cô khẽ gọi cô một tiếng.

Tử Thất Thất bình tĩnh lại, hốt hoảng lau đi nước mắt.

"Tại sao lại dẫn em tới đây?" Cô nghiêm túc hỏi.

"Chờ em vào rồi sẽ biết, chúng ta vào đi thôi, điện hạ đang chờ chúng ta!" Vũ Chi Húc nói xong xoay người bước vào cửa chính.

Tử Thất Thất nhìn bóng lưng hắn, trong lòng càng ngày càng khẩn trương.

Điện hạ?

Cách xưng hô này đúng là ông ấy thật sao? Thật sự là ông ấy sao? Chẳng lẽ ông ấy...... Còn sống?

Có chút bối rối bước đi, đôi tay nắm chặt, khẩn trương đi theo sau lưng Vũ Chi Húc. Mà An Tường Vũ cũng không có mở lời nhìn khắp chung quanh một lần.

Nơi này là nhà Tử Thất Thất mười hai năm trước, chẳng lẽ điện hạ trong lời bọn họ là..... Ông ấy sao?

Cau chặt mày, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, bởi vì chỉ cần vào biệt thự sẽ biết là ai.

......

Bên trong biệt thự

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Tử Thất Thất đứng ở cửa chính nhìn đại sảnh trống không, bài trí trước kia đều đã biến mất, nơi này chỉ là căn nhà trống trơn, mà nhìn căn nhà, liền nhớ lại mười hai năm trước, hình ảnh những người công nhân kia lấy đi mọi thứ trong nhà, nỗi đau buồn trào dâng.

Hai chân cô không kềm nổi di chuyển đi vào bên trong đại sảnh, mắt nhìn khắp xung quanh, cũng không có chờ Vũ Chi Húc mở miệng, cô lên cầu thang bước vào phòng ba mẹ.

Nếu quả thật là người kia, nếu thật là lời ông ấy, ông ấy nhất định sẽ ở sau cánh cửa này.

Cô đưa tay ra rồi lại dừng ở tay nắm cửa, trái tim nhảy loạn, hồi hộp không thể chịu được nữa. Cô năm chặt tay, sau đó từ từ chạm vào tay nắm, từ từ xoay, chỉ nghe cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, trong nháy mắt, bên trong gian phòng tỏa ra mùi trà nồng đậm, là loại trà Quân Sơn ba thích nhất.

Khi cô mở toang cửa ra, mọi thứ trong phòng giống như mười hai năm trước, tất cả bài biện cũng không có thay đổi, mà khi cô hơi quay đầu nhìn người ngồi trên ghế đang thưởng thức trà, hai mắt liền mở to, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đặt tách trà cũ trong tay xuống, sau đó quay đầu nhìn Tử Thất Thất nước mắt đầy mặt, nói, "Con gái bảo bối của ba, con đã về!"

Khi nghe đến giọng nói ấy, nước mắt càng chảy mạnh, cô chạy tới, quỳ gối xuống đất ôm lấy ông ta, khóc lớn nói, "Ba...... Thật là ba sao? Thật là ba sao? Có thật không...... Đây là thật sao? Ba...... Ba......"

Mặc Hình Thiên vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc sau gáy cô, cười dịu dàng nói, "Mười hai năm không gặp, con đã lớn vậy rồi, càng lúc càng giống mẹ con, ha ha ha......"

Ông cười khẽ, hạnh phúc nhìn thân thể gầy yếu của con.

Tử Thất Thất ngửa đầu nhìn ông, nhìn khuôn mặt ông đã dần tiều tụy nói, "Tại sao? Tại sao gạt con ba chết rồi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mặc Hình Thiên kéo lấy tay cô, khẽ kéo cô nói, "Mau đứng lên, ngồi cạnh ba, ba sẽ nói mọi chuyện cho con biết!"

Tử Thất Thất đứng dậy, sau đó ngồi ở bên cạnh ông, hơi nghiêng đầu, làm nũng tựa vào cánh tay của ông.

Vũ Chi Húc nhìn cha con bọn họ đoàn tụ, hơi cúi đầu, cũng không có lên tiếng, yên lặng ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

An Tường Vũ đi theo phía sau hắn, hai người cuối cùng đứng ở hai bên cửa phòng.

Bên trong phòng

Tử Thất Thất như là một đứa bé tựa vào cánh tay ba, còn khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt ba, Mặc Hình Thiên cười cúi đầu, nhìn vào đôi mắt con, dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con.

"Ba, ba gầy đi, cũng già rồi, những năm này sống không tốt sao ba?" Tử Thất Thất nhìn nếp nhăn trên mặt ông, đau lòng nói.

Mặc Hình Thiên cười nhìn đôi mắt lo lắng của cô, khẽ nói, "Người lớn tuổi, dĩ nhiên là phải già, đây là định luật của tự nhiên, mà những năm này ba vẫn luôn ở đây, cũng không có cái gì không tốt, cho nên con không cần phải lo lắng cho ba, ngược lại là con đó, thế nào mà cũng gầy đi như vậy? Có phải Mặc Tử Hàn khi dễ con không? Có cần ba dạy dỗ nó giúp con không?"

"Ba!" Tử Thất Thất cau mày lộ vẻ tức giận, buồn buồn nói, "Sao mà ba cũng đùa với con vậy!"

"Ha ha ha......" Mặc Hình Thiên cười hiền lành, nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ lên, ông vui vẻ nhìn cô, tiếp tục trêu đùa nói, "Ba không phải nói đùa đâu, ba nói thật đó, ai dám khi dễ con gái bảo bối của ba, ba nhất định khiến hắn ăn không tiêu!"