Nghe thấy Tử Thất Thất gọi tên người kia, Phương Lam cũng kinh ngạc lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả thật người đàn ông kia chính là An Tường Vũ bảy năm trước là bạn trai cũ của Tử Thất Thất.
Sao đột nhiên hắn lại xuất hiện ở đây?
Trùng hợp sao?
Hoang đường! Làm gì có thể gải thích bằng hai chữ này chứ?
"Đến đây đi..... Đến đây..... Đụng chết tôi đi..... Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa...... Đụng tôi đi...... Đụng đi......." An Tường Vũ say khướt nói.
"Cậu muốn chết thật àh?" Vũ Chi Húc tức giận nắm chặt cổ áo của hắn, một cái tay khác móc ra khẩu súng lục, ác ngoan nói "Tôi sẽ thành toàn tâm nguyện của cậu, đi chết đi!"
"Dừng tay!" Tử Thất Thất đột nhiên ngăn lại.
Thân thể Vũ Chi Húc đột nhiên cứng ngắc, dừng tất cả động tác của mình lại.
Hai mắt An Tường Vũ không tự chủ chuyển đến cửa sổ sau xe, trông thấy khuôn mặt quen thuộc, hai mắt của hắn không khỏi trợn to, sau đó lắp bắp nói "Thất..... Tử Thất Thất....."
Tại sao gặp lại cô trong tình huống này?
Tại sao để cô trông thấy bộ dạng chật vật này của hắn chứ?
Thật là mất thể diện quá!
Chợt, rượu cồn trong cơ thể của hắn như xông lên, hai mắt từ từ nhíu lại mơ hồ nhìn không rõ, sau đó liền vô lực mà ngủ say.
Tay Vũ Chi Húc đang bắt lấy cổ áo của hắn đột nhiên thay đổi nặng nề,Vũ Chi Húc lập tức buông tay, thân thể An Tường Vũ trực tiếp ngã trên mặt đất.
Nhìn hắn ngủ say, chân mày thật sâu nhíu lên.
"Này!" Phương Lam ôm Thiên Ân bước ra khỏi xe, hai mắt liếc An Tường Vũ đang nằm trên mặt đất, sau đó dùng ra lệnh nói "Dìu cậu ta lên xe!"
"Cái gì?" Vũ Chi Húc cau mày, cự tuyệt nói "Tôi không thích! Xe của tôi tại sao lại phải chở tên say này chứ?"
"Nhanh lên đi, đừng để trễ thời gian!" Phương Lam không nhịn được thúc giục, sau đó ngồi vào trong xe.
"Này! Cô không nghe thấy lời cự tuyệt của tôi sao? Này! Này này!" Vũ Chi Húc lớn tiếng gọi, nhưng lại không có người nào để ý đến hắn.
Nhìn An Tường Vũ đang nằm trên mặt đất, hắn thở dài một hơi. Hắn đường đường là một sát thủ giỏi trong những sát thủ giỏi, bây giờ lại phải chịu thiệt thòi như vậy, nếu như không phải vì Tử Thất Thất, hắn lập tức sẽ phủi mông bỏ của chạy lấy người ngay, không đúng, cái mông cũng không cần phủi mà sẽ lập tức bỏ đi.
......
Bên trong xe
An Tường Vũ say khướt đang nằm ở vị trí Tử Thất Thất mới vừa nghỉ ngơi, Tử Thất Thất thì ngồi ở bên cạnh Phương Lam, thân thể mệt mỏi dựa hẳn vào Phương Lam, hai mắt nhìn đến Thiên Ân đang nằm trong lòng của cô.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?" Tử Thất Thất nhẹ giọng hỏi.
Ba người bên trong xe nghe thấy cô hỏi thì cũng có chút xúc động.
"Cậu muốn đi đâu?" Phương Lam dịu dàng hỏi.
Tử Thất Thất đưa tay của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Thiên Ân, hơi mỉm cười nói "Mình muốn đến một nơi yên tĩnh, không có bất kỳ phiền não cùng lo âu hay đau đớn, nơi đó giống như Thiên Đường vậy."
Đầu của Phương Lam từ từ dựa vào người Tử Thất Thất, cũng mỉm cười nói "Được rồi, chúng ta sẽ đến một nơi như vậy, mình sẽ dẫn cậu đi..... Chúng ta cùng nhau đi!"
"Ừh!" Tử Thất Thất nhẹ nhàng trả lời, hai mắt từ từ nhắm lại, dựa vào người của Phương Lam, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi đi, cô rất muốn gặp Thiên Tân, muốn nói chuyện với con trai, nhưng mà bây giờ cô không thể trở về cái biệt thự hào hoa đó nữa rồi, bởi vì...... Nơi đó đã không phải là nhà của cô.
Đi thôi......
Lúc này phải rời đi thôi.....
Đi đến một nơi không có Mặc Tử Hàn.....
Phương Lam cúi đầu nhìn cô ngủ say, tay từ từ đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng đột nhiên giọt nước mắt từ khóe mắt của Tử Thất Thất chảy ra, sau đó đôi môi khô khốc của cô hơi xúc động, nhẹ giọng nói mớ:
"Mặc...... Mặc Tử Hàn......"
Nụ cười trên mặt Phương Lam biến mất trong nháy mắt, Mặc Thâm Dạ cùng Vũ Chi Húc đồng thời lộ ra vẻ mặt nặng nề.
Rốt cuộc hai người đó phải làm thế nào?
Bọn họ không biết......
Thật không biết......
※※※
Qua vài hôm sau, mặt trời vẫn mọc và mặt trời vẫn lặn như bình thường, nhưng lòng người đã có những thay đổi cực lớn.
......
Biệt thự Mặc gia
Phòng ngủ lầu hai
Mặc Tử Hàn ngồi trước quầy rượu mini, tay cầm ly rượu tinh xảo, chất lỏng màu hổ phách trong ly chính là rượu mạnh Whisky. Hai mắt Mặc Tử Hàn đau thương nhìn chất lỏng trong chén, đột nhiên cười lên một tiếng, nụ cười vô cùng thống khổ.
Tại sao lại không tìm được Tử Thất Thất?
Hắn không tin cô chết. Hắn cảm giác cô vẫn còn sống trên thế giới này.
"Tử Thất Thất....." Hắn nhẹ giọng nỉ non, ngón tay dịu dàng vuốt ve vách tường lạnh như băng, tay kia đột nhiên nắm chặt ly rượu, đem chất lỏng trong chén đổ vào trong miệng của mình.
Chất lỏng nóng hừng hực từ cổ họng chảy vào bụng hắn, nhưng thật là kỳ quái, cảm giác lửa cay kia giống như chạy khắp mạch máu toàn thân rồi cùng nhau tụ tập tại buồng tim của hắn, đốt cháy quả tim đang bị thương của hắn.
Thật đau...... Thật đau...... Thật sự rất đau......
Đau đến nỗi hắn muốn gào lên, đau đến mức hắn muốn khóc, trong lòng đau đớn khiến hắn muốn lập tức kết thúc tính mạng của mình.
Hắnđột nhiên dùng sức bóp ly rượu trong tay "Choang" một tiếng cái ly bị bóp bể, đồng thời những mảnh vụn sắc bén cắt trúng tay của hắn, máu màu đỏ tươi..... Không ngừng chảy ra!
Mặc Tử Hàn mở bàn tay đầy máu tươi của mình ra, nhìn mảnh vụn thủy tinh trên tay, trong đầu hồi tưởng lại cảnh Tử Thất Thất ở khách sạn Rich giúp hắn băng bó vết thương. Tay của cô nhẹ nhàng chạm vào tay của hắn, cô thận trọng lấy những mảnh vụn thủy tinh ở trong thịt ra, sau đó vừa giúp hắn bôi thuốc, vừa nhẹ nhàng thổi.
"Tử Thất Thất....." Hắn một lần nữa nhẹ giọng gọi tên của cô, mà nước mắt trong hốc mắt của hắn, lặng lặng rơi xuống.
Hắn hiện tại phải làm sao đây?
Hắn phải làm sao mới có thể tìm thấy cô đây? Phải thế nào mới có thể giữ cô lại? Phải làm thế nào mới có thể giống như trước kia, khiến cô vui vẻ cười với hắn?
"Cốc, cốc, cốc!"
Thời điểm tâm tư của hắn đang hỗn loạn, cửa phòng đột nhiên vang lên.
"Vào đi!" Hắn lạnh lùng mở miệng, đưa bàn tay còn đang chảy máu cầm lấy ly rượu khác.
"Rắc rắc" cửa phòng mở ra, Kim Hâm đứng ở cửa phòng cung kính cúi đầu nói "Điện hạ, thiếu gia tìm ngài!"
"Để hắn vào đi!" Mặc Tử Hàn nói.
"Dạ!" Kim Hâm nhận mệnh, lập tức lui ra, Mặc Thiên Tân xuất hiện, gương mặt lạnh lùng đi vào phòng, đứng trước mặt cha của hắn.
"Cha!" Hắn nhẹ giọng gọi.
"Có chuyện gì thế?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Con muốn cha nói cho con biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cha mau đem toàn bộ chuyện này nói cho con biết được không?" Mặc Thiên Tân nghiêm túc hỏi, giọng nói rất nghiêm túc, nếu như hôm nay hắn không biết toàn bộ mọi chuyện, hắn sẽ không thể bỏ qua.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng giống ông cụ non kia, hơi mỉm cười, lấy tay xoa xoa đầu của Thiên Tân.
"Được rồi, cha sẽ nói cho con biết toàn bộ mọi chuyện!"
Mặc Thiên Tân hơi chau mày, lấy tay vuốt lại đầu tóc đã bị cha hắn làm rối, kinh ngạc phát hiện trên tóc của hắn đều là máu tươi, mà máu trên tay của cha cũng đang chảy.
"Cha, cha bị thương sao?" Hắn lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!" Mặc Tử Hàn hời hợt nói, liền cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.
"Máu cha chảy nhiều như vậy, cha còn nói là vết thương nhỏ sao? Không được, con phải gọi bác sĩ tới băng bó cho cha mới được!" Mặc Thiên Tân hốt hoảng nói, liền xoay người muốn đi mời bác sĩ đến.
"Cha đã nói không có sao!" Mặc Tử Hàn đưa bàn tay bị thương kia ra, bắt lấy cổ áo sau của Thiên Tân, giọng bi thương nói "Trừ Tử Thất Thất ra..... Cha không muốn để cho ai đụng vào cái tay này!"
Mặc Thiên Tân nghe hắn nói, đột nhiên cả kinh.
"Nhưng......" Hắn kinh ngạc nói "Không băng bó thì vết thương sẽ....."
"Không có chuyện gì đâu! Cha vẫn như vậy mà sống đó, rất mau sẽ lành lại, con yên tâm đi!"
"Vẫn như vậy?" Mặc Thiên Tân nhẹ giọng lặp lại.
"Được rồi, không phải con muốn nghe chuyện của mẹ con sao? Cha sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho con biết, tất cả mọi chuyện đã xảy ra...... Đều nói cho con biết!" Mặc Tử Hàn đau thương nói, hai mắt ngập nước.
Mặc Thiên Tân nhìn thái độ của cha, chân mày không khỏi từ từ nhíu lên, trái tim bắt đầu đau đớn.
Cảm giác lần này...... Dường như đã xảy ra chuyện rất tồi tệ.....
............
Sáng ngày hôm sau, mặt trời mới vừa ló dạng, tản ra ánh sáng màu vàng chói.
Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, nhìn Mặc Thiên Tân đang nằm ngủ ở trên giường!
Tối hôm qua hắn đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho hắn biết, không ngờ cậu nhóc vô cùng kiên cường, lúc nghe hắn nói sắc mặt vô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối cũng giống như mặt hồ phẳng lặng, không chút xao động, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một tên nhóc con, đương nhiên có thể khiếp sợ, có thể đau lòng, suy nghĩ có thể hỗn loạn, cho nên...... Thời điểm hắn ngủ, hắn tất cả kiên cường đều cũng ngủ say, biểu lộ ra tướng mạo chân thật của một đứa trẻ con.
Mặc Tử Hàn trông thấy hắn chau mày thật chặt, nước mắt ở khóe mắt của hắn chảy ra, sau đó nghe thấy hắn nói mớ:
"Mẹ....... Đừng đi...... Mẹ...... Tại sao....... Mẹ......"
Mặc Tử Hàn nhìn mặt của hắn thương tâm, từ từ đưa tay của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve nước mắt đang chảy trên gò má nhỏ nhắn nói "Cha sẽ tìm mẹ của con trở về, nếu như cô ấy đã chết thật rồi, thì...... Cha sẽ đến địa ngục, đem linh hồn của cô ấy đưa về bên cạnh của con!"
Hắn nói xong, liền cúi người xuống nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của Mặc Thiên Tân, dần dần nước mắt của Mặc Thiên Tân cũng ngưng, cũng ngưng nói mớ, cả người cũng trở nên bình tĩnh, yên lặng ngủ.
Mặc Tử Hàn thu tay của mình lại đứng thẳng, sau đó xoay người sải bước hướng cửa phòng đi ra.
......
Ngoài cửa phòng
Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, ba người cùng đứng ở cửa phòng, thời điểm trông thấy Mặc Tử Hàn đi ra khỏi phòng, bọn họ cùng cung kính khom lưng chào, cùng đồng thanh nói:
"Điện hạ!"
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng nhìn ba người bọn họ lạnh lùng nói "Truyền lệnh của tôi xuống, bắt đầu từ hôm nay, Mặc gia cùng Chung Khuê chính thức tuyên chiến, Chung Khuê chính thức trở thành kẻ thù của chúng ta, chỉ cần ai đi theo hắn, đều là kẻ thù của Mặc Tử Hàn, đều nằm trong danh sách những người cần tiêu diệt của Mặc Tử Hàn tôi, hãy giúp tôi chuyển cáo đến Chung Khuê, tôi nhất định sẽ khiến hắn chết ở trong tay của tôi!"
"Dạ!"
Ba người đồng thanh trả lời.
Hai mắt của Mặc Tử Hàn lạnh như băng trong nháy mắt chuyển thành khát máu, đằng đằng sát khí cùng căm hận và tức giận.
Tất cả mọi chuyện đều là do lão hồ ly này gây ra, chính ông ấy đã khiến cuộc sống của hắn rối tinh rối mù, chính ông ấy đã khiến hắn mất đi tất cả, chính ông ấy đã khiến hắn mất đi Tử Thất Thất, mất đi vật trân quý nhất, hắn muốn ông ấy phải trả giá, trả lại món nợ này.
Bây giờ hắn cũng không cần phải thoát khỏi cái thế giới đen tối đầy bóng tối địa ngục này nữa, hắn mất đi Tử Thất Thất, coi như đã mất đi ánh sáng, cho nên...... Hắn sẽ dùng cái bóng tối địa ngục này để khiến lão hồ ly kia thống khổ, sẽ dùng vị trí đầu rồng quý trọng kia để cho hắn đau khổ mà chết.
Phải giết hắn! Phải giết hắn! Nhất định phải giết người đàn ông này!
Trong lòng hắn đang không ngừng niệm, hai tay của hắn cũng kích động nắm chặt thành nắm đấm.
Bắt đầu từ hôm nay...... Hãy để cho hắn lâm vào cái địa ngục thật sâu này thôi...... Cho đến khi hắn tìm được Tử Thất Thất mới thôi......
※※※
Chuông trạch
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê ngồi ở bàn đọc sách khuôn mặt rất nặng nề, khóa chặt giữa trán là một vết nhăn thật sâu, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, quá khứ ung dung đã sớm mất đi.
Từ ngày từ địa lao trở về, hắn không có cách nào liên lạc với Mặc Thâm Dạ, cũng không cách nào liên lạc được với Vũ Chi Húc. Đây là lần đầu tiên hắn mất liên lạc với bọn họ, hơn nữa Tử Thất Thất cùng Phương Lam đều biến mất, bọn họ giống như bốc hơi khỏi trái đất vậy, bất luận phái bao nhiên người đi tìm, cũng không tìm thấy bóng dáng của bọn họ.
Bọn họ rốt cuộc đã đi đâu?
"Cốc, cốc, cốc!"
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, hai mắt của hắn lạnh như băng nhìn về phía cửa phòng.
"Vào đi!"
Cửa phòng được mở ra, Tần quản gia sải bước đi vào thư phòng, hai chân đứng trước bàn đọc sách. Đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó trầm ổn nói "Lão gia, Mặc gia có tin tức truyền đến!"
"Nói đi!"
"Mặc Tử Hàn đã tuyên bố với tất cả mọi người trong tổ chức, Mặc gia tuyên chiến cùng lão gia, bắt đầu từ hôm nay ngài cùng hắn chính là kẻ địch, hơn nữa hắn còn cho người đến truyền lời cho ngài, hắn nói nhất định sẽ khiến ngài chết ở trong tay của hắn!"
"A....." Chung Khuê cười khẽ châm chọc nói "Mặc gia tuyên chiến cùng tôi? Loại tạp chủng như hắn cũng dám nói mình là người của Mặc Gia sao? Thật là buồn cười!" Chỉ là, hiện tại hắn không có chứng cớ để chứng minh Mặc Tử Hàn không phải là người của Mặc gia, hơn nữa trừ bọn họ ra thì những người biết chuyện này toàn bộ cũng đã chết hết rồi. Vốn tưởng rằng có thể làm cho tên tiểu quỷ vô dụng kia bị đả kích nghiêm trọng, không nghĩ đến hắn lại bị Mặc Tử Hàn bố trí, càng không nghĩ đến Thâm Dạ cùng Chi Húc lại cùng nhau mất tích.
"Không sao đâu!" Hắn nhẹ giọng nói, sau đó mỉm cười mà nói "Nếu hắn đã tuyên chiến, vậy thì...... Hiện tại hãy để cho hắn chia hắc đạo thành hai đi, ngược lại tôi cũng muốn xem hắn đấu cùng tôi như thế nào!"
Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể đứng nhìn Mặc Tử Hàn mạnh mẽ giành vị trí đầu rồng, mặc dù tên tiểu quỷ ấy cũng chỉ là một tên vô dụng, nhưng dù sao hắn từ nhỏ cũng đã ở bên cạnh Mặc Hình phong mà lớn lên, xem ra vẫn phải cần một chút thời gian để xử lý. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là phải tìm được Mặc Thâm Dạ, nếu như không tìm thấy Mặc Thâm Dạ, thì dù cho hắn có giành được vị trí đầu rồng thì có ích lợi gì chứ?
Chân mày Chung Khuê một lần nữa nhíu lại thật sâu, sau đó xòe tay phải của mình ra, nhìn vết nhăn già nua trên tay kia.
"Năm tháng...... Quả nhiên không buông tha cho bất kỳ người nào!" Hắn thở dài.
Tần quản gia khẽ nhướng hai mắt của mình lên, nhìn mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của chủ nhân......
※※※
Ba ngày ngắn ngủi trôi qua, giới hắc đạo liền chia thành hai phe, phía bên Mặc Gia chiếm đa số là những người trẻ, phía bên Chung Khuê chiếm đa số là những người trung niên, ở trong thế giới bình thường xem ra cũng không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng ở trong thế giới của hắc đạo không khí chém giết nặng nề giống như là đang xảy ra “Chiến Tranh Thế Giới Thứ Ba”vậy.
Biệt thự Mặc gia
Bên trong biệt thự mọi chuyển vẫn bình thường không có bất kỳ thay đổi gì, chỉ có Mặc Tử Hàn thay đổi, mỗi sáng sớm sau khi thức dậy hắn sẽ lập tức đến công ty, buổi tối rất khuya mới trở về, sau khi về nhà cũng không lập tức đi ngủ, mà còn ngồi ở trước quầy rượu mini trong phòng ngủ không ngừng uống rượu, uống đến say bất tỉnh nhân sự mới có thể khép hai mắt của mình lại, Nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại, mỗi lần sau khi ngủ dậy, khóe mắt của hắn cũng có nước mắt, cũng gọi tên của Tử Thất Thất.
......
Giữa trưa
Mặc Thiên Tân ôm Thiên Ái không đi lại trong biệt thự. Thật sự là rất kỳ quái, đứa bé này thực sự có thể lực hơn người, buổi tối khóc, ban ngày khóc, ăn no cũng khóc, lúc ngủ còn có thể vừa khóc vừa ngủ, hơn nữa tiếng khóc của cô bé lớn vô cùng, quả thật có thể dùng bốn từ này để hình dung "Chấn Thiên Động Địa". Nhưng khiến cho người đau khổ chính là: bất luận là ai nào cũng không thể dỗ cô nín khóc được!
"Oa ô...... Oa ô...... Ô ô......"
Mặc Thiên Tân phiền muộn cau mày, không ngừng đi lại, không ngừng suy nghĩ biện pháp chợt...... Khi Thiên Tân bế cô đi ngang qua một căn phòng cửa không đóng thì Tiểu Thiên Ái lại nín!
————