Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 261: Nếu như có thể . . . . . Tôi muốn được lựa chọn lại!

Ngày mai sẽ cưới cô?

Bách Hiên nghe Hạ Thủy Ngưng nói, chân mày hơi nhíu lên, bắt đầu có chút do dự.

Hai mắt của cô vô cùng kiên định, làm cho người ta không khỏi có chút hoang mang, có chút dao động, mà nếu như kết quả kiểm tra cô mang thai thật, như vậy hắn sẽ phải làm theo ước định ngày mai lập tức cùng cô kết hôn, nhưng nếu như cô là giả thì sao? Hắn bắt đầu có chút chần chừ, vốn là có hơn phân nửa phần thắng, nhưng bây giờ chỉ còn lại 50%.

"A......" Hắn đột nhiên cười khẽ.

Hạ Thủy Ngưng nắm chặt hai quả đấm, nhìn nụ cười khẽ nâng của hắn, Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ cũng có chút khẩn trương nhìn hắn, chờ đợi lời kế tiếp của hắn.

Bách Hiên bước đến gần cái máy chuẩn đoán, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cái máy, sau đó cười nói "Dù sao cuộc đời của tôi đã trở nên rất chật vật không chịu nổi nữa rồi, coi như nhếch nhác một chút nữa cũng không sao, được rồi, cứ theo lời em nói mà làm đi, nếu như em thật mang thai con của anh, thì ngày mai.... Anh sẽ lập tức cưới em vào nhà này, để cho em được toại nguyện làm con dâu Bách gia, nhưng nếu như không phải thì..."

Hạ Thủy Ngưng như sét đánh ngang tai, Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ cũng đồng thời khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình, ba người không nghĩ tới hắn lại có thể nói ra những lời này. Người dịu dàng như Bách Hiên, khi cười lên giống như từng cơn gió mát của Bách Hiên, vào giờ phút này lại trở nên lạnh lùng như thế, trở nên vô tình như vậy...

Tại sao hắn lại biến thành như vậy chứ?

Có phải.... là bọn họ ép hắn sao?

"Qua đây đi, để cho tôi xem Bảo Bảo của chúng ta một chút, bây giờ đã phát triển đến đâu rồi!" Bách Hiên nói xong, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Vô luận thiệt hay giả, hắn đều muốn mình chính mắt mình nhìn thấy, tự tay mình giám định!

Mặt Hạ Thủy Ngưng kiên định như cũ, nhưng trong lòng thì vô cùng thấp thỏm, cô nhìn hai mắt lạnh như băng của hắn từ từ bước về phía trước một bước, Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ khẩn trương khẽ cau mày, Hạ Thủy Ngưng to gan tiếp tục đi đến bên giường, từ từ đến gần hắn, từ từ đến gần cái máy có thể đem tất cả lời nói dối của cô ra phơi bày.

Làm thế nào đây?

Còn có biện pháp khác không?

Có biện pháp gì có thể để cho cô tránh kiếp nạn này?

Bách Hiên nhìn thấy bước chân của cô từ từ bước tới, vẻ kiên định trên mặt cô bắt đầu dao động, nhìn bộ dáng khẩn trương của Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ, hắn bắt đầu chắc chắn với phỏng đoán của mình, thời điểm hai chân của Hạ Thủy Ngưng đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên hai mắt lóe ra một đạo khiết quang.

"Chúng ta bắt đầu đi, em chỉ cần nằm ở trên giường, vén áo lên là được rồi!" Bách Hiên lạnh lùng nói, liền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.

Hạ Thủy Ngưng hơi xoay người đang muốn ngồi trên giường, nhưng thân thể cô đột nhiên hơi lay động, dưới chân trong nháy mắt trở nên mềm đi, sau đó cả người liền trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất, hai mắt gắt gao đóng chặt, lập tức ngất đi.

"Thủy Ngưng!"

"Thủy Ngưng!"

Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ đồng thanh gọi lớn, đồng thời nhanh chóng chạy tới, một hốt hoảng đỡ thân thể cô dậy, một hốt hoảng nhẹ nhàng lắc lắc thân thể của cô.

"Thủy Ngưng, Thủy Ngưng, con làm sao vậy? Tỉnh đi!"

"Thủy Ngưng, con đừng hù dọa bá mẫu nha, mau.... Nhanh đi tìm bác sĩ...."

Bách Hiên thấy Hạ Thủy Ngưng hôn mê, nhìn lại thấy kỹ thuật diễn xuất của cha mẹ hắn thật cao siêu.


"A......" Hắn lần nữa nhẹ giọng cười, sau đó vừa châm chọc vừa cười to "Ha ha ha.... Ha ha ha...... Thật là buồn cười, thật quá buồn cười, vô cùng hy hữu, lúc nào không ngất, lại cố tình ngất vào thời điểm mấu chốt nhất, ha ha...... Ha ha ha...... Con hiểu, toàn bộ con đều biết rồi, hoá ra là như vậy.... Thì ra là như vậy....." Hắn cuồng tiếu nói, không biết bao nhiêu lần châm chọc ba người diễn trò trước mắt.

"Nghịch tử!" Bách Vân Sơn tức giận mở miệng, lớn tiếng trách cứ "Thủy Ngưng cũng đã ngất xỉu, con lại còn có thể cười như vậy? Cái tên nghịch tử này, còn không nhanh đi gọi bác sĩ!"

"Gọi bác sĩ?" Bách Hiên nghi ngờ tái diễn, sau đó hai mắt nhìn Hạ Thủy Ngưng đang ngất lạnh lùng nói "Hạ Thủy Ngưng, cô bất tỉnh thật sao? Còn giả vờ?"

"Con......"

"Nếu......" Bách Hiên nhanh chóng cắt đứt lời của Bách Vân Sơn, nói tiếp "Nếu cô đang lừa gạt tôi..., thì tốt nhất là mau mở mắt ra, đừng dùng cái trò này để lừa tôi, mới vừa rồi tôi cũng đã nói qua, tôi ghét nhất là phụ nữ lừa dối, tôi tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ như vậy làm vộ của tôi, coi như hôm nay cô tránh được kiếp nạn này, nhưng là ngày mai? Ngày mốt thì sao? Ngày kia nữa? Cô cũng có thể vượt qua sao? Mà nếu như bây giờ cô nghĩ bắt đầu để cho mình mang thai, như vậy cô đã phạm sai lầm lớn rồi, tôi tuyệt đối sẽ không gặp mặt cô. Đừng quên thời buổi bây giờ công nghệ tiên tiến, không chỉ có có thể kiểm tra mang thai, cũng có thể kiểm tra đo lường chu kỳ Bảo Bảo phát triển, cho nên hiện tại cô muốn làm chuyện gì thì cũng đã chậm rồi, hơn nữa điểm quan trọng nhất...... Miệng cô nói rất nhiều tiếng yêu thương tôi, cô nói vì tôi mà có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng thời điểm yêu một người, điều kiện cơ bản nhất chính là thành thật thẳng thắn với nhau, nếu bây giờ cô là đang gạt tôi, như vậy cô đối với tôi căn bản cũng không phải là yêu, chẳng qua là cô muốn dùng thủ đoạn để chiếm đoạt tôi mà thôi, mà nếu như cô là người như vậy, thì....Tôi không thể không xem thường cô!"

Xem thường?

Nghe thế tay Hạ Thủy Ngưng hơi xúc động một chút.

Bách Vân Sơn cảm thấy tay cô lay động, liền tranh thủ bắt được tay của cô, dùng sức nắm chặt, giống như là nói cho cô biết: Thủy Ngưng, chịu đựng một chút, hiện tại bất kể hắn nói gì, đều không nên thừa nhận, đánh chết cũng không thể tỉnh lại, chỉ có như vậy mới có thể tránh được kiếp nạn này, chỉ có như vậy mới có thể trì hoãn thời gian để nghĩ biện pháp, cho nên không thể bị lời nói của hắn nhiễu loạn ý chí, chúng ta đã không còn đường lui, coi như là đang diễn trò, cũng phải diễn cho thật giống phải diễn đến cùng.

Bách Hiên nhìn Hạ Thủy Ngưng nhưng cô như cũ không nhúc nhích, chân mày đột nhiên hơi nhíu lên, sau đó xoay người, lần nữa lạnh lùng nói, "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô đã không biết quý trọng, vậy thì hãy để tôi phơi bày mưu kế của các người ra, tôi sẽ đi tìm bác sĩ ngay bây giờ, chờ cô tỉnh lại chúng ta lập tức tiến hành làm kiểm tra, không.... Như vậy thì quá chậm, mẹ đi gọi bác sĩ đến đây đi, còn con lúc này thừa dịp cô ấy hôn mê sẽ làm kiểm tra cho cô ấy, dù sao cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng không thể tìm ra lý do để viện cớ, tóm lại hôm nay nhất định con phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!"

Hắn nói dứt lời, đột nhiên quay người lại, đi đến bên người Hạ Thủy Ngưng, một chân quì gối xuống, sau đó thô bạo kéo Bách Mạc Lệ ra, muốn ôm cô đặt ở trên giường, tiếp tục làm kiểm tra cho cô.

Lúc này, Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ nhìn đến dáng vẻ cố chấp của hắn như vậy, lập tức liền hốt hoảng.

"Hiên nhi, con không thể làm như vậy, như vậy là tổn thương Thủy Ngưng rồi!" Bách Mạc Lệ lập tức ngăn cản.

"Con sẽ không làm tổn thương cô ấy, con chỉ muốn làm kiểm tra mà thôi, các người vì cái gì mà ngăn cản con hết lần này đến lần khác? Vừa nãy không phải cô ấy đã đồng ý rồi sao? Hơn nữa chúng con đã ước định, nếu như cô ấy mang thai thật, thì ngày mai chúng con sẽ kết hôn, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, đây không phải là kết quả mà cha mẹ muốn thấy nhất sao?" Hắn lớn tiếng nói xong, tiếp tục động tác trên tay.

"Cái tên nghịch tử này, con dừng tay lại!" Bách Vân Sơn đột nhiên kéo tay của hắn, ngăn hắn lại mà nói "Con đối đãi với một cô bé như vậy, con không sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của cô ấy sao? Con không nghĩ đến sao?"

"Vậy mọi người có ai vì con cân nhắc qua không? Mọi người từng bước từng bước ép con có ai suy nghĩ cho con không? Nếu mọi người suy nghĩ cho con một chút cũng sẽ không đem con bức đến độ này!" Bách Hiên lần nữa gầm nhẹ, khí thế hào hùng.

"......"

"......"

Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ đột nhiên á khẩu không trả lời được, một câu phản bác cũng đều không thể nói ra.

Chuyện đã đến mức này, sợ rằng không thể tiếp tục che giấu.

Lời nói dối thủy chung cũng là lời nói dối, giấy vĩnh viễn không gói được lửa......

Đột nhiên!

Hai mắt Hạ Thủy Ngưng đột nhiên mở ra, cô nhìn sắc mặt của Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ lo lắng, sau đó nhìn đến tuấn dung lạnh như băng của Bách Hiên.

"Bây giờ anh hài lòng chưa? Anh đã có được đáp án rồi!" Cô nhẹ giọng nói xong, trong thanh âm mang theo nồng đậm tuyệt vọng.

Tất cả đều đã kết thúc!


Trông thấy cái máy chẩn đoán kia, cô đã biết trước kết quả sẽ bị phơi bày, mà cô giãy giụa nhiều như vậy đều vô vị, điều duy nhất có thể thấy được, chính là hắn đối với cô tuyệt tình cùng mất niềm tin.

"Cô quả nhiên là đang gạt tôi?" Bách Hiên hỏi.

"Đúng! Là em gạt anh, từ lúc vừa bắt đầu em đã gạt anh, căn bản anh cũng không có cùng em xảy ra quan hệ gì cả, đêm hôm đó anh cũng không có làm gì, là em tự mình dùng ngón tay của mình đem cái màng mỏng kia của mình phá hư, em là người vô liêm sỉ một mực khẳng định em đã là người của anh rồi, em nghĩ nói láo chuyện này, anh sẽ phụ trách đối với em, nhưng em không nghĩ tới anh biết rõ em nói dối, hơn nữa càng ngày càng khẳng định anh với em chưa có xảy ra chuyện gì, cho nên em luống cuống, em không cam lòng mà buông tha như vậy, sau đó em lại nói láo một lần nữa, sau đó chính là những lời nói dối liên tiếp, căn bản em không có mang thai, trong bụng của em căn bản cũng không có con của anh, nhưng là..... Em đối với anh là thật lòng, em cũng không phải là loại người phụ nữ giống như anh đã nói, thật sự em không muốn lừa gạt anh, chỉ vì em quá yêu anh mà thôi, cho nên mới phải nói láo với anh, Anh Hiên.... Em đối với anh là thật lòng, anh phải tin tưởng em, là em yêu anh...... em yêu anh thật....." Cô nói xong, liền kích động ôm hắn, ôm chặt lấy hắn.

Bách Hiên nghe cô nói... nghe cô thổ lộ, chỉ cảm thấy tất cả điều ấy thật buồn cười.

"A......" Hắn lần nữa nhẹ giọng cười, cười nhạo bọn họ, cũng cười nhạo chính mình, sau đó bàn tay dùng sức đem cô từ trên người của mình kéo ra, lạnh lùng nói " Yêu giống như cô vậy.... Tôi thật không muốn!"

Trong nháy mắt, nước mắt của Hạ Thủy Ngưng lần nữa chảy ra, cô lần nữa đưa tay ra gắt gao bắt lấy ống tay áo của hắn, mặt đầy nước mắt khẩn cầu "Anh Hiên, về sau em tuyệt đối sẽ không lừa anh nữa, em sẽ không đối với anh nói một câu lừa dối, em van xin anh tha thứ cho em lần này đi, em van cầu anh cho em thêm một cơ hội.... Anh Hiên, đừng bỏ rơi em, anh là người mà em yêu nhất, anh không nên đối xử với em tàn nhẫn như vậy, xin cho em thêm một cơ hội...... Một lần nữa thôi!"

"Không bao giờ!" Bách Hiên tuyệt tình nói, vô tình hất tay của cô ra, đồng thời đột nhiên đứng lên, sau đó dùng đôi mắt lạnh như băng rủ xuống nhìn cô nói "Cô biết người tôi thích là Tử Thất Thất sao?"

Tử Thất Thất?

Hai mắt Hạ Thủy Ngưng khiếp sợ trợn to, cũng ngửa đầu mơ hồ nhìn hai mắt hắn lộ ra nhu tình.

Bách Hiên dịu dàng cười nhạt, hồi tưởng chuyện bảy năm trước, sau đó nhẹ giọng nói "Bởi vì cô ấy vĩnh viễn sống trong bình bình thản thản, sống trong tự do tự tại, sống không thẹn với trời đất, cô ấy biết quan tâm đến người khác, hơn nữa cho đến bây giờ cô ấy cũng chưa lừa gạt bất cứ người nào, cô ấy đối đãi với mọi người đều là dùng hết chân thành của mình, mà tính tình ngay thẳng đó của cô ấy chính là lực hấp dẫn thật sâu đối với tôi! Em biết không..... Thời điểm cô ấy biết mình mang thai, cô ấy phiền não thật lâu, do dự thật lâu, cũng rối rắm thật nhiều, nhưng tại giây phút cô ấy quyết định đem Thiên Tân sinh ra, cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn đem tất cả mọi chuyện nói hết cho đứa bé này biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm hắn chuyện gì, vì cô ấy biết Thiên Tân cũng có quyền biết rõ chân tướng, mà ở ngày thứ nhất con trai cô ấy được sinh ra, cô liền cười và đối với đứa trẻ mà nói, phụ thân của hắn là một thủ lĩnh của hắc đạo, hắn là Mặc Tử Hàn, bởi vì bọn họ gặp mặt qua có một lần liền làm chuyện không nên làm, cho nên căn bản cô ấy cũng không hiểu rõ hắn, càng không biết hắn là người tốt hay là người xấu, mặc dù bọn họ không có tình cảm với nhau, mặc dù cô không biết người đàn ông kia, mặc dù người đàn ông đó còn đang ngồi tù, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không hối hận khi sinh ra hắn, cô nói cô sẽ dùng chính tình yêu thương của mình để chứng minh mình chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình, cô nói dù cho chỉ có một thân một mình nhưng cô cũng sẽ nuôi dưỡng hắn trưởng thành, cô còn nói sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho hắn biết, bởi vì đó là điều hắn nên biết, cho nên cô sẽ không dấu diếm.... Lúc đó tôi thấy cô ấy nói những lời này, liền bỗng nhiên có cảm giác..... A, là một người phụ nữ thuần túy, là người phụ nữ thuần khiết biết bao nhiêu, cô ấy giống như là một viên kim cương xinh đẹp, vừa sạch sẽ, lại trong suốt, không dính bất kỳ tạp chất gì, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn, kiên cường, xinh đẹp không ngừng tản mát ra những tia sáng lấp lánh, để cho mọi người đều trông thấy sự rực rỡ của cô, hấp dẫn mọi ánh nhìn, nhưng là......"

Hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn Hạ Thủy Ngưng, nhìn Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ, chất vấn mà nói, "Cô thì sao? Các người thì sao? Các người cư xử với tôi như thế sao?"

Ba người nghe hắn nói, trong lòng cũng không khỏi xúc động, thời điểm nghe thấy hắn cáu kỉnh chất vấn, bọn họ cũng trầm mặc không nói lời nào, bắt đầu thấy tự ti mặc cảm.

Bách Hiên nhìn ba người bọn họ, đột nhiên lắc đầu một cái, châm chọc nói "Một người là mẹ của con, một người là cha của con, một người thì luôn miệng nói là người thích tôi nhất.... Các người đã làm gì đối với tôi? Nói dối..... Lừa gạt...... Không ngừng nói dối...... Không ngừng lừa gạt..... Mỗi ngày các người đều vắt óc suy nghĩ cách hành hạ tôi, đây chính là vỉ các người yêu thương tôi, muốn tốt cho tôi,nhưng các ngươi có vì tôi mà suy nghĩ không? Ở trong lòng của tôi, mỗi một sự kiện của các người đều là muốn bức tử tôi!"

"Hiên nhi......" Bách Mạc Lệ nghe lời của hắn, rưng rưng nhẹ giọng nỉ non.

"Không nên gọi con!" Bách Hiên gầm nhẹ, trong hốc mắt cũng bắt đầu phiếm nước mắt trong suốt, hắn lui về phía sau một bước, lần nữa nhìn quét qua mặt của bọn họ, sau đó thống khổ mà nói, "Đây là chuyện thống khổ nhất trên đời này của tôi, ngay cả cha mẹ là người sinh tôi ra cũng đem tôi ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, mà chuyện tôi không nên làm nhất chính là không nên để cho Hạ Thủy Ngưng yêu tôi..... Nếu được trở lại mười ba năm trước, nếu để cho tôi thấy được bản thân mình ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ không cứu cô.... Nếu trở lại hai mươi chín năm trước, tôi có thể chọn lựa được ai làm cha làm mẹ tôi, tôi nhất định sẽ không chọn hai người các ngươi...... Tuyệt đối sẽ không!"

Lời này vừa nói ra, lòng của Hạ Thủy Ngưng trong nháy mắt vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cả người tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất, hai mắt trở nên ngây ngốc, nước mắt vẫn tiếp tục không ngừng rơi xuống, mà Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ nghe hắn nói, trong nháy mắt giống như sét vừa đánh trúng hai người bọn họ vậy, làm cho thân già của bọn họ càng thêm thảm hại không chịu nổi.

"Hiên nhi..... Hiên nhi....." Bách Mạc Lệ lần nữa nhẹ giọng gọi hắn, hai chân từ từ bước về phía hắn, muốn chạm vào hắn, muốn bắt lấy hắn, rất muốn nói cho hắn biết, bà cũng không phải người mẹ như vậy.

Nhưng Bách Hiên đột nhiên xoay người, sải bước đi về phía cửa phòng, sau đó mở cửa phòng ra, đưa lưng về phía bọn họ, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, kiên quyết mà nói "Các người đã đưa tôi vào con đường chết, như vậy.... Hãy để chúng ta cùng đồng quy vu tận đi!"

Hắn bỏ lại những lời này, liền bước ra khỏi phòng, nặng nề đóng cửa phòng lại.

"Phanh ——" một tiếng, rung động cả phòng, khiến cho thân thể ba người bên trong phòng không khỏi chấn động.

Chuyện này sao lại biến thành như vậy chứ? Sao lại trở nên như vậy?

Đồng quy vu tận?

Lời như thế hắn có thể nói ra sao, hắn còn là Bách Hiên dịu dàng hiếu thuận của bọn họ sao?

Thay đổi......

Tất cả đều đã thay đổi......

Mà đầu sỏ khiến cho hắn biến thành như vậy..... Lại là ba người mà hắn thích nhất.

※※※

Gần tối

Biệt thự Mặc gia Mặc Tử Hàn cả một ngày làm việc không ăn không uống, vất vả lắm mới dành ra hai tiếng đồng hồ, lập tức lái xe trở về nhà, chỉ vì muốn gặp một người.

Nhưng thời điểm hắn mới vừa chạy vào cửa chính biệt thự cửa chính, hắn đột nhiên trông thấy Hỏa Diễm đang vội vã đi tới, cung kính cúi đầu chào "Điện hạ!"

"Thế nào? Có chuyện gì sao?" Mặc Tử Hàn hỏi.

"Kim Hâm đã tỉnh, hắn có lời muốn nói với ngài!"