Bên trong phòng KTV.
Mỗ nữ như sói rú hát vang…
“Tình… yêu… chẳng qua là chơi đùa với người, không hề ngạc nhiên. Đàn ông… chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển, có gì đặc biệt hơn người? … Cái gì gọi là tình… cái gì gọi là ý… không phải tự mình lừa mình sao. Cái gì gọi là si, cái gì gọi là mê, chỉ là nam và nữ cùng diễn trò…”
Bài hát “Ca Môn” giờ đây đã nói ra hết tiếng lòng của Tử Thất Thất.
“Nghe tớ nói này Thất Thất, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Tục ngữ nói không sai, cóc ba chân không cần tìm lại, bên ngoài đàn ông rất nhiều. Cái gì mà gọi là duyên phận, cái gì mà diễm ngộ? Hàng ngày đều xảy ra. Một ngày nào đó sẽ đến lượt cậu. Cho nên… cậu có thể đổi bài khác được không?”
Ngồi trên sô pha là người bạn tốt Phương Lam mồm mép nói. Nhưng Tử Thất Thất vẫn không chịu đổi bài mà cứ hát một bài cũ, cực kỳ cố chấp.
“Tiểu Lam, cậu nói cho tớ biết tại sao đàn ông trên thế giới này đều là lũ háo sắc? Chẳng lẽ không lên giường sẽ chết sao? Không “yêu” thì sẽ không sống được sao? Chẳng lẽ Nữ Oa sau khi tạo nên đàn ông rồi cho bọn họ cơ quan sinh sản nhưng không có nói cho bọn họ cái gì là giữ mình trong sạch?” Tử Thất Thất cầm microphone chỉ vào Phương Lam, lớn tiếng chất vấn.
“Cậu không thể vơ đũa cả nắm như thế! Đàn ông tốt vẫn có chỉ là rất ít mà thôi!” Phương Lam bắt đầu bất bình thay cho những người đàn ông.
“Thật không? Trên thế giới này vẫn còn có đàn ông tốt sao? Vậy vì sao tớ vẫn chưa gặp được? Chẳng lẽ bọn họ đều ngồi trên phi thuyền số bảy chạy tới sao Hỏa rồi sao?” Tử Thất Thất say khướt chửi bới, lúc này cả người có chút không ổn định.
Phương Lam than thở cúi người, nhặt đồng tuyến trên mặt đất lên, sau đó kéo dần người đang cầm cái micro đứng trước mặt mình, an ủi nói: “Cậu hiểu như vậy cũng được. Những người đàn ông mà cậu gặp trước kia,lúc bọn họ được sinh ra thì cũng là lúc họ bỏ quên trinh tiết trong bụng mẹ rồi. Cho nên bọn họ cũng rất đáng thương, cậu nên bỏ qua cho bọn họ đi, cũng đừng dày vò bản thân mình như vậy!”
“Hahaha…hahaha… Tiểu Lam, cậu nói rất đúng. Cậu nói rất đúng.”
Sau một trận cười to, Tử Thất Thất lại đột nhiên nhào vào trong lòng cô khóc. Cả hai giống như hai đứa trẻ con dựa vào nhau.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, trước vài hôm cô đã nghĩ xem phải làm gì vào ngày này?. Muốn đưa tất cả cho hắn? Muốn làm sao để khiến hắn vui? Cuối cùng cô đã đưa ra quyết tâm rất lớn: muốn đem cơ thể giữ gìn hai mươi năm lần đầu tiên dành cho hắn. Thế nhưng hắn lại cùng một người phụ nữ khác ở trên giường mây mưa. Cô đối với hắn một lòng một dạ, còn ảo tưởng cùng hắn trọn đời hạnh phúc bên nhau đến già.
Nực cười, quá là nực cười. Cái gì mà đàn ông, cái gì mà tình yêu, đều biến mất hết đi. Cô muốn một lần phóng túng … để dứt khoát quên đi.
Không có người yêu vào ngày lễ tình nhân thực sự là rất cô đơn.
“Tớ quyết định rồi!” Cô đột nhiên mở miệng.
“Quyết định gì?” Phương Lam nghi hoặc.
Tử Thất Thất từ trong lòng cô đứng lên, bộ dạng say khướt nói: “Tớ cũng muốn tình một đêm, tớ phải tìm một người đàn ông để lên giường.”
“Thất Thất, cậu điên rồi!”
“Đúng vậy, tớ điên rồi. Hãy để tớ điên lúc này đi!” Cô nói xong liền lảo đảo ra khỏi phòng.
“Thất Thất…” Phương Lam đứng dậy kêu to, muốn đem cô gái kia bắt trở về.
Thế nhưng cũng thật trùng hợp, một nhóm đàn ông từ trên phòng VIP lầu hai đi xuống. Toàn bộ đều mặc âu phục màu đen, ca – vat màu đen, giầy cũng đen, hơn nữa mặt mỗi người đều rất lạnh lùng, bước chân dồn dập, giống như sóng thần cuồn cuộn hướng về phía cô.
Tử Thất Thất vội vàng bắt được khuôn mặt đi tuốt đằng trước, hơn nữa còn là người đàn ông đẹp trai nhất, đôi mắt quyến rũ dán vào thân thể người đó, cả gan nói: “Anh đẹp trai, có muốn lên giường với tôi không? Không cần phải trả tiền, tôi miễn phí phục vụ cho anh!”