Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 177: Ở lại với tôi…….Có được không…….!

Cặp mắt Mặc Tử Hàn tràn đầy lửa giận, nhìn đôi môi của Mặc Thâm Dạ càng ngày càng đến gần, anh hoàn toàn bất chấp tất cả, thậm chí ngay cả giọng nói của Thủy Miểu cũng không nghe thấy. Ngay tức khắc dùng sức gỡ tay cô ra, cấp tốc vọt tới.

Tay Thủy Miểu cứng ngắc giữa không trung, hai mắt gấp rút nhìn bóng lưng của Mặc Tử Hàn, trái tim……..ngay lập tức đau đớn.

………………..

Trong sàn nhảy

Tay anh đang ôm lấy mặt của Tử Thất, cố tình kéo dài tốc độ cúi chậm từng ít từng ít một đến gần môi cô, mà khi môi anh chỉ còn một chút xíu nữa là chạm vào môi cô, thì Mặc Tử Hàn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tử Thất Thất, dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, đem cả người cô kéo đến bên cạnh mình, tiếp đó phẫn nộ không nói hai lời, một đấm đánh đến gương mặt anh tuấn.

Ngay lập tức, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn người đột nhiên xuất hiện giống như quỷ Tu La.

Tử Thất Thất cũng đồng thời kinh ngạc trừng to hai mắt, cô thật sự không ngờ Mặc Tử Hàn sẽ chạy đến đây ngăn anh ta lại, càng không nghĩ đến anh lại có thể giận đến mức đánh người.

Anh chọn cô sao? Ở trong lòng anh, cô cũng có vị trí quan trọng sao?

Không thể tin được………Cô hoàn toàn không dám tin tưởng……Bây giờ đang nằm mơ sao?

Mặc Tử Hàn nét mặt phẫn nộ, bàn tay to dùng sức nắm lấy tay cô, nắm chặt tay cô, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm cô, hung hăng nói với Mặc Thâm Dạ: “ Tôi cảnh cáo anh, về sau không được phép chạm vào cô ấy, không cho phép anh nói chuyện với cô ấy, không cho anh tự tiện dẫn cô ấy đi xa, không cho phép anh đứng trước mặt cô ấy…….Từ lần sau cút ra xa xa cô ấy cho tôi!”.

Lấy tay lau máu rỉ ra từ khóe miệng, đáng nhẽ nắm đấm vừa rồi anh có thể tránh được, nhưng mà anh lại cố tình để cho hắn đấm trúng, muốn xem nắm đấm này của hắn mạnh mẽ bao nhiêu, có bao nhiêu sức lực, có bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu quan tâm đến cô gái Tử Thất Thất này……..Đúng như dự đoán, quả đấm này của hắn so với hồi bé cứng rắn lên rất nhiều, lại có thể khiến cho khoang miệng của anh, ngay lập tức rạn ra, thậm chí ngay đến cả hàm răng cũng đau nhức đến muốn rơi ra, xem ra……xem ra hắn thực sự yêu thích người phụ nữ này, hơn nữa yêu thích đến mức ngay chính bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng được ra đến mức độ này.

“A…………..”. Anh chợt cười nhẹ.

Chân mày Mặc Tử Hàn nhanh chóng nhíu chặt.

Hắn đang cười cái quái gì? Có cái gì đáng cười!

“Hahaha…..” Mặc Thâm Dạ lại cười một lần nữa, rồi đứng thẳng người lên, đối mặt với anh, cố ý khiêu khích nói: “ Thật xin lỗi, tôi không làm được!”.

“Anh nói cái gì?”. Mặc Tử Hàn tức giận.

“Tôi nói tôi không làm được, tôi không có cách nào không chế bản thân không chạm vào cô ấy, cũng không có cách nào không chế bản thân nói chuyện với cô ấy, càng không có cách nào không chế bản thân xuất hiện trước mặt cô ấy, thậm chí không có cách nào khống chế mình cút ra xa khỏi cô ấy, vì vậy…………..vô cùng xin lỗi, khiến cho chú phải thất vọng rồi, tôi sẽ vẫn quấn lấy cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sẵn lòng theo tôi……..”.

“Câm miệng!”.

Mặc Tử Hàn tức giận cứt đứt lời anh ta, lại ra tay một lần nữa, nhanh chóng đánh về phía mặt của anh ta, lần này Mặc Thâm Dạ cũng không muốn ăn đấm một lần nữa, nhanh chóng vươn tay đỡ được cú đấm của anh, Mặc Tử Hàn ngay lập tức nổi giận, cả người mất hết kiểm soát, hai người lại thần tốc ra đòn…….Hai người ngay lập tức xông vào đánh nhau, giống như một đoạn phim võ thuật trên truyền hình, mỗi một động tác đều vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho hai mắt người ta ứng phó không kịp, càng khiến cho tất cả mọi người trong bữa tiệc trợn mắt há mồm.

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đột nhiên lại đánh nhau?

Mặc Tử Hàn không phải đến chúc mừng hoa khôi, Thủy Miểu sao? Anh ta không phải vì cô ấy mà đến sao? Tại sao đột nhiên lại cùng người đàn ông khác tranh giành phụ nữ?

Tử Thất Thất chứng kiến hai bọn ra tay đánh nhau quá nặng, ngay lập tức phục hồi bình tĩnh, lớn mật giơ hai tay của mình ra, ngăn bọn họ lại, tiếp đó gào to nói: “ Hai người các anh đều điên rồi hả, tất cả mau dừng tay lại cho tôi!”.

Mặc Tử Hàn tức giận chưa tan, hai mắt vẫn tràn đầy lửa giận chết chóc như cũ, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Thâm Dạ, mà Mặc Thâm Dạ vẻ mặt lại thoải mái, mỉm cười với anh, khiêu khích anh.

Tử Thất Thất đúng là hoàn toàn hết chỗ nói với bọn họ rồi.

Tại sao mỗi lần gặp mặt đều ầm ĩ thành ra như này? Tại sao mỗi lần gặp mặt đều nhìn đối phương không vừa mắt? Không biết hai người bọn họ có thật sự là anh em ruột thịt không? Không phải đều là người một nhà sao? Rốt cuộc là có đến bao nhiêu thâm thù đại hận, nhất định phải đánh nhau một sống một còn mới được hả?

“Các anh thấy đã đủ chưa, đủ bẽ mặt rồi hả? Cũng không chịu quan sát xem đây là chỗ nào hả, đừng quên đây chính là bữa tiệc sinh nhật của người khác, coi như các anh muốn đánh nhau cũng nên tìm chỗ không người mà đánh!”. Cô oán trách nói, tức giận nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ.

Nghe thấy lời nhắc nhở của cô, Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, bây giờ mới nhớ ra đây đang là sinh nhật Thủy Miểu, nhanh chóng thu hồi bàn tay của mình lại, quay đầu nhìn Thủy Miểu đứng cách đó không xa.

Cuối cùng tầm mắt của Mặc Tử Hàn cũng dừng trên người Thủy Miểu, cô dường như đang cau mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn.


Cô đã đi theo anh nhiều năm như vậy, từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo anh, đi theo anh cho đến khi hai người đều trưởng thành, nhìn từng vẻ mặt của anh, hiểu rõ từng thói quen của anh, thậm chí nỗ lực dò xét nội tâm bí ẩn của hắn, cô vốn tưởng rằng cô là người phụ nữ gần gũi với anh nhất, là người hiểu rõ anh nhất, là người đủ khả năng đứng ở bên cạnh anh nhất, làm bạn đời của anh, nhưng mà trải qua mấy phút ngắn ngủi kia, khiến ảo tưởng bao nhiêu năm của cô phút chốc đều tan vỡ………..Thì ra cô không phải là người hiểu rõ anh nhất, bởi vì đến tận bây giờ cô mới được nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, nếu như là anh của ngày trước, bất luận xảy ra bất kỳ vấn đề gì, anh sẽ vô cùng tỉnh táo giải quyết, bất luận xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể bình tĩnh xử lý. Nhưng mới vừa nãy anh lại có thể đứng trước mặt mọi người giống như tên lưu manh đánh nhau cùng người khác………

Đây mới thật sự là Mặc Tử Hàn sao? Đây mới thực sự là Mặc Tử Hàn mà cô quen biết sao?

Mặc dù không thể tin, mặc dù cảm thấy chấn động, nhưng mà vừa mới nhìn thấy bộ dạng thất thố của anh, lại khiến cô cảm thấy ghen tị với Tử Thất Thất, cô ghen tị vì cô gái ở có thể làm cho một người đàn ông hoàn mỹ vì cô ta mà thất thố như thế, nếu như đổi lại là một nhân vật khác, cô thay thế Tử Thất Thất đứng ở vị trí kia, bị người đàn ông khác hôn, Mặc Tử Hàn có hoàn toàn mất hết lý trí xông tới ngăn cản như vậy không, hoàn toàn mất hết khống chế đánh nhau với người khác không?......

Sẽ không!

Anh sẽ không……..

Nội tâm của cô, lập tức đã cho cô đáp án.

Thật sự rất ghen tị, thật ghen tị, thật ghen tị với người phụ nữ tên Tử Thất Thất này, nhưng mà………

“A………..” Cô bỗng dưng cười khẽ, cố gắng chống đỡ trái tim đang đau buốt dữ dội, khóe miệng gợi lên chua sót, nhưng không mất đi nụ cười xinh đẹp, che giấu lại tức giận và ghen tị trong đáy lòng. Sau đó bước đi từng từng từng bước một chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. Nhìn ba người bọn họ.

“Thật sự cảm ơn các vị đã biểu diễn đặc sắc đến như vậy, không nghĩ được Mặc đại thiếu gia và Mặc tổng giám đốc lại đích thân đùa giỡn võ thuật cho tôi xem, đêm nay tôi thật sự đã nhận được món quà mừng sinh đặc biệt, nhưng mà làm sao các vị biết tôi thích xem biểu diễn võ thuật vậy? Nhất định lần sau phải nói cho tôi biết trước mới được, nếu không thật sự tôi sẽ bì hù dọa đến phát sợ đấy!”. Cô tìm cách xoa dịu bầu không khí, mặc dù rõ ràng biết là lấy cớ, nhưng mà mọi vị khách đến dự đều giả vờ như chưa từng nhìn thấy sự việc kia, vừa gật đầu, vừa thu hồi lại tầm mắt. Làm bộ làm tịch như đang tiếp tục vui vẻ trong bữa tiệc, mà âm nhạc vẫn đang im lặng, ngay lập tức vang lên, mang không khí trở về lúc ban đầu.

Tử Thất Thất xấu hổ nhìn Thủy Miểu đứng trước mặt mình, ngay lập tức bối rối buông tay Mặc Tử Hàn ra, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp, duyên dáng đối mặt với cô ta, không muốn khí phách bản thân thất bại trước mặt cô ta.

Mà lúc này hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn Thủy Miểu, tâm tình trong lòng vô cùng phức tạp, chân mày không khỏi dùng sức nhíu lại, gương mặt vui vẻ bên kia thì hoàn toàn trái ngược lại, tuy khóe miệng chảy máu, lại giống như không có, thậm chí so với lúc trước còn vui vẻ hơn, khiến cho người ta căn bản là không thể nhìn thấy trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì.

“Tôi nghĩ…….Chúng ta nên vào trong phòng ở trên tầng nói chuyện một lúc đi, cứ tiếp tục đứng ở nơi này nói chuyện, có thể sẽ ảnh hưởng đến người khác khiêu vũ……”. Thủy Miểu nhẹ giọng nói ra, hai mắt quét nhanh qua gương mặt của ba người bọn họ.

“Ừ, được!”.

“Ừ, được!”.

Tử Thất Thất và Mặc Thâm Dạ trăm miệng nói một lời, vô cùng ăn ý, còn Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một câu cũng không nói, nắm lấy tay của Tử Thất Thất. Anh tự nhiên nắm tay kéo cô đi về phía cầu thang trên tầng.

Mặc Thâm Dạ mỉm cười nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, sau đó dời tầm mặt nhìn gương mặt Thủy Miểu đang cố gượng cười, cố ý nhấc hai hàng lông mày, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Thủy Miểu nhìn mặt anh ta, nụ cười trên mặt ngay lập tức cứng ngắc.

Anh ta cố ý!

Cố ý dẫn Tửu Thất Thất đến chỗ này, sau đó trêu chọc Mặc Tử Hàn tức giận, hơn nữa còn tính toán kĩ thời gian trước khi Mặc Tử Hàn xông vào, ngăn cản anh ta, cũng cố ý đánh nhau cùng Mặc Tử Hàn, phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của cô. Nhưng mà vì sao anh ta lại muốn làm như thế? Thà bị đánh cũng vẫn muốn làm như vậy…..Tóm lại là anh ta muốn cái gì

……………..

Tầng hai.

Căn phòng sang trọng

Mặc Tử Hàn lôi Tử Thất Thất sải bước đi vào trong phòng, tức giận quăng cô trên ghế sô pha, sau đó anh đứng trước mặt cô hung hăng nhìn chằm chằm, mà theo sau là Thủy Miểu và Mặc Thâm Dạ đi vào, một người tao nhã ngồi trên ghế sô pha. Một người nhanh nhẹn đi đến quầy rượu nho nhỏ, tự rót cho mình một ly rượu, ngồi một bên trên ghế tựa đợi chờ trò vui sắp diễn ra.

“Sự việc đêm nay, chỉ sợ ngày mai sẽ trở thành tin tức chấn động, hai người các anh định làm như thế nào?”. Thủy Miểu lên tiếng đầu tiên, vô cùng lí trí nói về vấn đề chủ chốt.

“Tôi thì không sao cả, chỉ cần đăng ảnh nào mà chụp hình tôi đẹp trai, còn nội dung bọn họ tùy ý muốn viết như nào cũng được!”. Mặc Thâm Dạ ung dung nói xong, vui vẻ uống một ngụm sâm banh.

“Chuyện đêm nay, tôi sẽ sai người đi xử lý, một lát nữa cô đem danh sách khách mời của đêm nay đưa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho tất cả bọn họ ra ngoài ăn nói lung tung!”. Mặc Tử Hàn lạnh lẽo nói ra, hai hàng lông mày sít sao nhíu lại cùng một chỗ.

“Vâng!”. Thủy Miểu lĩnh mệnh đáp lại.

“Làm sao thế?”. Mặc Thâm Dạ đột nhiên xen mồm vào, khiêu khích nói: “ Chú cũng đã bắt đầu biết chú ý đến hình tượng, sợ mất mặt à?”.


“Anh câm miệng lại cho tôi!”. Mặc Tử Hàn phẫn nộ.

Không phải là anh sợ bị người ta nhìn thấy bộ dạng đánh nhau, cũng không phải sợ bị người ta bàn tán, mà anh sợ Tử Thất Thất bị người ta nhìn thấy, sợ Tử Thất Thất bị phát hiện ra là người phụ nữ của anh, nếu quan hệ giữa cô và anh bị mang ra ngoài ánh sáng, như thế anh sợ nhất rằng……….có thể sẽ khiến cô gặp phải nguy hiểm.

Cả đời này anh chưa bao giờ phải sợ cái gì, chưa bao giờ phải lo lắng cho một người nào hết, nhưng chỉ duy nhất có người phụ nữ này……..Anh muốn bảo vệ cô vẹn toàn.

Mặc Thâm Dạ nghe anh quát trách mắng, trong lòng lâm râm một chút không thoải mái, nhưng mà lại rộng lượng không tiếp tục mở miệng, bởi vì anh biết tiết mục đã kết thúc, anh chỉ muốn ở một bên lặng lẽ thưởng thức kịch hay.

Mà sau khi Mặc Tử Hàn quát, trong phòng bỗng nhiên lại im ắng, không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn.

Mắt Tử Thất Thất thỉnh thoảng sẽ liếc trộm về phía Mặc Tử Hàn một cái, mà dưới tình huống lúng túng này, cô lại âm thầm vui vẻ cười lén ở trong lòng, bởi vì trong đầu cô không ngừng hồi tưởng lại hình dáng của Mặc Tử Hàn khi xông đến ngăn cản bọn họ, không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt tức giận của anh, còn cả hình ảnh khi anh tung ra nắm đấm nữa.

Anh lựa chọn cô, như vậy có phải cô so với người phụ nữ tên Thủy Miểu kia có vị trí quan trọng hơn trong lòng anh có đúng không?

Vô ý lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng không nhịn được tự động nhếch lên.

Mặc Tử Hàn đứng ở trước mặt cô, trừng mắt nhìn cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thì một cỗ tức giận trong lòng vọt lên nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô thì không thể không mềm lòng…….

Đáng lẽ là không muốn các cô gặp nhau, đáng lẽ là không muốn cô biết được sự tồn tại của Thủy Miểu, nhưng mà bây giờ cô đã xuất hiện ở chỗ này, vì thế cô đã biết được mối quan hệ giữa bọn họ rồi ư? Nên nói tất cả mọi chuyện cho cô hiểu? Hay là không nên nói cho cô biết đây?......

Đáng chết!

Hiện tại anh phải làm sao đây!

Hai mắt nhắm lại bực bội, khó chịu thở dài, sau đó lại phiền não cúi người xuống, lại nắm lấy tay cô một lần nữa, vừa kéo cô, vừa nói: “ Chúng ta đi về nhà thôi!”.

Đi về!

Tử Thất Thất kinh ngạc khẽ từ ghế salon đứng lên, im lặng đi theo anh.

Mà Thủy Miểu vốn đang cố gắng bình tĩnh nghe được lời này của anh bỗng nhiên kinh ngạc, ngay lập tức từ trên ghế salon đứng lên, nhanh chóng bước chân đến trước mặt anh, chặn đường anh.

“Điện hạ vừa nói là muốn đi về? Anh phải đi về rồi sao?”. Cô kích động chất vấn.

Mặc Tử Hàn nhìn cô hoa dung thất sắc, nhíu mày ân hận, ép giọng nói chính mình thật nhỏ, nói: “ Ừ, tôi muốn trở về, hôm khác sẽ đến thăm cô!”.

“Không cần!”. Thủy Miêu cự tuyệt ngay lập tức, đôi tay xúc động bắt lấy cánh tay anh, khẩn trương ngăn anh muốn rời đi.

Đã bảy năm bọn họ không được gặp mặt rồi, khi anh mãn hạn tù vốn cô muốn đến cửa trại giam đón anh, tuy nhiên lại sợ thân phận bại lộ, mà sau khi anh ra tù trở về cô cũng thường xuyên gọi điện cho anh, nhưng mà mỗi lần nói chuyện anh đều nói rằng quá bận không có thời gian, lần này thật vất vả mới được gặp anh, thật vất vả mới có cơ hội riêng tư ở chung cùng anh, nhưng anh lại có thể cứ như thế mà rời khỏi? Hơn nữa tay còn dắt một người phụ nữ khác, cứ thản nhiên như vậy đứng trước mặt cô nói ra những lời như thế này?

Không được, cô muốn giữ anh ở lại, tối nay nhất định cô phải giữ anh ở lại!

Mặc Tử Hàn im lặng nhìn cô, hơi có chút do dự.

Anh cũng không muốn ở lại, thế nhưng anh lại không có cách nào nói ra lời từ chối với cô…….mà khi Tử Thất Thất đứng sau lưng Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm cự tuyệt của Thủy Miểu kia, chiếc tay kia của cô không khỏi khẽ dùng lực nắm lấy tay Mặc Tử Hàn.

Anh sẽ ở lại sao?

Nếu như anh ở lại, như vậy không cần suy nghĩ cũng biết hai bọn họ ở lại làm việc gì, mà cô ta muốn giữ lại như thế, rất rõ ràng ‘ mời mọc’ muốn làm chuyện ấy. Thế còn cô? Mấy ngày nay đại di mụ của cô đến, tối hôm qua anh muốn làm cái chuyện đó nhưng không được cho nên thái độ bất mãn,

chẳng lẽ anh sẽ đồng ý sao? Dù sao sự nhẫn nại trên cơ thể đàn ông rất kém……….

“Thủy Miểu, thật xin lỗi, hôm nay tôi…….”

“Không được!”. Thủy Miểu đột nhiên cắt đứt lời anh, đôi tay nắm thật chặt cánh tay anh, mắt hốt hoảng mà nói: “ Em sẽ không để cho anh đi, hôm nay là sinh nhật của em, chẳng lẽ anh không muốn ở một mình với em sao? Chẳng lẽ anh quên trước kia mỗi khi đến sinh nhật của em, anh đều ở lại với em sao? Đã bảy năm em đều trải qua sinh nhật một mình rồi, toàn bộ bảy năm em đã chờ đợi anh rồi, em cũng không muốn một mình đón sinh nhật nữa, anh ở lại với em……….có được hay không?”.

Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô giống như cõi lòng sắp tan nát kia, tầm mắt vô ý dời đi, cũng không biết nên trả lời với cô như thế nào.

Nên làm cái gì?

Anh làm sao có thể từ chối đây?

“Tử Hàn……” Thủy Miểu đột nhiên nhỏ giọng gọi tên anh.

Hai mắt Mặc Tử Hàn lại một lần nữa nhìn về phía cô, mà đồng thời Tử Thất Thất cũng kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

“Tử Hàn…….Anh cũng không muốn em ở lại một mình có đúng không? Anh sẽ ở lại với em có đúng không? Em cũng đã hạ thấp mặt mũi để van xin anh như vậy, anh sẽ không cự tuyệt em chứ……..? “. Cô nói xong hai mắt dường như sắp khóc.

Quả nhiên, Mặc Tử Hàn nhìn thấy đôi mắt cô đã hơi tràn ra nước mắt, không thể không mềm lòng, bàn tay đang nắm tay Tử Thất kia, cũng bắt đầu nới lỏng……….

Thủy Miểu nắm đúng thời cơ, vội vàng mở miệng một lần nữa, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “ Anh cũng sẽ không quên lời anh đã từng nói với em chứ? Anh cũng sẽ không quên lời hứa giữa hai chúng ta chứ?”. Cô chợt bắt lấy cánh tay vừa buông ra của anh, chậm rãi thả ra, cô lại nắm chặt một cánh tay khác của anh, nói tiếp: “ Anh sẽ ở lại với em……..Đúng không?”.

Lúc Mặc Tử Hàn nghe đến câu nói cuối cùng của cô, hờ hững…….buông tay Tử Thất Thất ra……….