Cô đang làm gì?
Cô lại có thể chủ động hôn anh ta? Hơn nữa còn đem đầu lưỡi của mình vào trong miệng anh ta? Còn dùng đầu lưỡi của mình trêu đùa anh ta, thậm chí còn quên mình……….dây dưa với anh ta!
Trời ạ, điên rồi, điên rồi!
Cô thế nào lại làm ra loại chuyện xấu hổ này!
Hốt hoảng vội ngồi ngay ngắn trở lại, sau đó đột nhiên ôm lấy hai chân mình, đưa lưng về phía Mặc Tử Hàn, lặng lẳng trầm mặc không nói, cũng lúng túng không biết nên làm gì cho phải.
Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng của cô, nhìn trên sống lưng màu đỏ thắm của cô hơi hơi run rẩy, giống như là bị khiếp sợ, hoảng hốt không ngừng.
Không tự chủ, anh chìa tay của mình ra, nhẹ nhàng chạm vào sống lưng của cô.
“Đừng chạm vào tôi!”. Tử Thất Thất hoảng sợ vội vàng di chuyển lên phía trước, lớn tiếng gào thét, cũng ôm lấy chân mình chặt hơn.
Chân mày Mặc Tử Hàn hơi nhíu lại, tâm trạng tốt từ từ hạ xuống.
“Anh chỉ muốn giúp em gội sạch bọt xà phòng!”. Anh nhỏ giọng nói.
“Không cần, tự tôi sẽ gội, anh đi ra ngoài trước đi, tự tôi tắm là được rồi!”. Tử Thất Thất hoang mang, muốn đuổi anh ta đi ra ngoài.
Lúc này chân mày Mặc Tử Hàn bỗng dưng nhíu thật chặt, rồi dùng sức vươn tay nắm lấy tay phải của cô, bá đạo nói: “ Anh sẽ giúp em tắm, nằm xuống nhanh lên!”.
“Thật…..Thật sự không cần!”. Nhịp tim Tử Thất Thất đập nhanh, hoảng hốt cự tuyệt.
“Nằm xuống, nhanh lên!”. Mặc Tử Hàn ra lệnh, giọng nói lạnh như băng.
“ Thật không….”
“Anh nói em nằm xuống”. Anh đột nhiên quát nhẹ, không cho cô từ chối.
Tử Thất Thất lặng lẽ cúi đầu, hơi do dự một chút, sau đó hai tay và hai chân từ từ thả lỏng, cơ thể cũng chầm chậm ngả ra phía sau, lại một lần nữa nằm trong bồn tắm hình tròn, cổ để ở cạnh miệng bồn tắm, mà hai mắt còn lại thì nhắm chặt, không nhìn đến mặt Mặc Tử Hàn.
Không khí……..Càng ngày càng gượng gạo…..
Vẻ mặt Mặc Tử Hàn từ từ khôi phục dịu dàng, đôi tay khép lại một chút chạm vào mái tóc dài dính đầy bọt của cô, đem bọt từ trên đầu của cô từ từ gội sạch, cuối cùng đóng vòi sen lại, cầm lấy khăn lông, đem mái tóc ẩm ướt của cô trùm thật chặt.
“Xoay người lại!”. Anh nhẹ giọng ra lệnh.
Trong lòng Tử Thất Thất vẫn còn đang bùm bùm nhảy loạn, đỏ mặt cũng từ từ giảm bớt nửa phần, cô âm thầm hít sâu, cố làm cho bản thân mình bình tĩnh rồi xoay người lại, đối ngay mặt với anh, mà tầm mắt một giây cũng không dám dừng lại khi chạm vào đôi mắt nóng bỏng của anh.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng căng thẳng sợ sệt của cô, đầu tiên nói: “ Em cứ yên tâm đi, hôm nay anh sẽ không có ý định chạm vào người em, anh sẽ để cho em nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất………..không được em cho phép, anh sẽ không bắt em làm việc đấy!.”
Nghe được lời anh nói, trong lòng Tử Thất Thất đang sợ hãi bỗng nhiên đình chỉ, hai mắt cũng kinh ngạc nhìn vào mắt anh.
Không có ý định chạm vào cô?
Không được cô cho phép?
Sẽ không bắt cô làm chuyện đấy?
Anh ta lại có thể biết dùng bộ mặt dịu dàng nói ra những câu như thế? Quả thật anh ta so với trước kia hoàn toàn trái ngược nhau, chẳng lẽ hôm qua cô đã nói cái gì với anh ta, hoặc là đã làm chuyện gì, cho nên anh ta đối xử chăm sóc cô chu đáo, dịu dàng như vậy? Chẳng lẽ hắn đối với cô đã……thích…….thật………..rồi sao?
Không không không!
Cô hốt hoảng bỏ đi khả năng này, nhưng đêm ở Anh quốc lời anh ta nói, một lần nữa hiện ra bên tai cô…….
“ Điện hạ, ngài sẽ cưới tiểu thư Tử Thất Thất làm phu nhân sao?”.
“ Tôi sẽ không cưới cô ấy………”
…………
Vào thời điểm ấy anh ta nói câu đó rất chắc chắn, tuyệt đối không thể là giả, cô có thể xác định được là anh ta nói hoàn toàn nghiêm túc, nhưng vào giờ phút này anh ta lại dịu dàng như thế khiến cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, hơn nữa mọi chuyện rất mơ hồ, bởi vì tính cách của anh ta luôn luôn thay đổi, hành động của anh ta không rõ mục đích, cho nên căn bản không thể xác định được dịu dàng là phát ra từ trong tim anh ta, hay là giả vờ có tình ý để đùa bỡn cô, trêu đùa cô.
Không có cách nào có thể xác nhận được chuyện này, thì sẽ trực tiếp phủ nhận, đây là lối suy nghĩ cô thường dùng!
Bởi vì bị thương quá nhiều, cho nên không muốn động vào những thứ ảo tưởng mờ mịt hư vô, hy vọng xa vời………
“Cảm ơn anh!”. Cô vô cùng khách khí, đối với anh nói ra ba chữ này.
Trên mặt Mặc Tử Hàn dịu dàng nhưng mày hơi cau lại, lộ ra một tia cay đắng.
“Không cần khách khí!”. Anh nhẹ giọng nói xong, khóe miệng một lần nữa gợi lên nụ cười dịu dàng, thò bàn tay vào nước ấm trong bồn tắm, mở pít-tông để nước trong bồn chảy ra, sau đó vươn bàn tay thơm ngát bọt sữa tắm đang chen chúc trên tay, vẫn như cũ bắt đầu xoa lên cơ thể của cô, không mang theo bất kì tia sắc dục nào, từ trên xuống dưới xoa đều khắp cơ thể cô, đem sửa tắm xoa đều toàn thân, bôi trơn cơ thể của cô.
Nhịp tim Tử Thất Thất khôi phục tiết tấu hỗn loạn, cảm nhận được bàn tay anh đang không ngừng di chuyển trên người cô, mặc dù không có bất kì mờ ám nào, chỉ là đơn thuần xoa loạn, nhưng mà cơ thể của cô không tự chủ nóng lên, cũng theo động tác trên bàn tay của anh xuất hiện cảm giác nhộn nhạo, nhưng mà cô liều mạng kìm nén chính mình, khống chế biểu hiện khẩn cầu mạnh mẽ của mình, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn vào hai mắt anh, nhìn vẻ mặt anh, nhìn anh đem đôi tay xoa đến rồi dừng lại, sau đó cầm vòi hoa sen rửa trôi sữa tắm trên người cô thật sạch sẽ, chỉ để lại một mùi hương thơm mát.
Cuối cùng……Anh cầm lấy khăn tắm để ở bên cạnh, đem nước trên người cô lau đi sạch sẽ, rồi mặc lên cho cô bộ áo choàng tắm rộng thùng thỉnh, bế cô từ bồn tắm ôm ra, sải bước đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Cảm ơn anh!”. Cô lại một lần nữa nói ra ba chữ này, liền di chuyển cơ thể, kéo chăn đắp, muốn đi ngủ.
“Đừng nhúc nhích!”. Anh ra lệnh.
Tử Thất Thất lập tức dừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía anh.
Chỉ thấy Mặc Tử Hàn bước lên trên giường, ngồi khoanh chân ở trước mặt cô, ngồi đối diện với mặt cô một khoảng cách gần, sau đó cười cởi khăn lông trên đầu cô ra, dịu dàng nói: “ Anh giúp em lau khô tóc, bên ngoài trời lạnh sẽ bị ốm một lần nữa, sẽ nguy hiểm!”.
Trái tim Tử Thất Thất nhanh chóng rung động, cả người đều ngơ ngác sững sờ nhìn anh.
Tại sao đột nhiên lại như thế, như thế, dịu dàng như thế?
Dịu dàng khiến cho cô không thể ức chế cơ thể của chính mình trái tim nhảy cẫng lên……..
Nhưng mà hai mươi tư tiếng trước, anh ta rõ ràng rất điên cuồng, giống như ma quỷ mà chiếm đoạt lấy cô, giống như ác ma mạnh mẽ dữ dội xâm chiếm cô, giống như quái vật muốn cắn nuốt lấy cô……
Rõ ràng lúc trước anh ta còn tàn nhẫn như thế với cô, nhưng mà lúc này anh ta lại đối với cô dịu dàng như nước……..Tổn thương và chăm sóc cô, thế mà hai thứ này căn bản cũng có thể cùng tồn tại.
Thật là một người đàn ông đáng sợ……….
Cuối cùng cô muốn nắm chắc anh thì phải làm thế nào?
Mặc Tử Hàn dùng hai bàn tay to của mình, cầm khăn lông trắng như tuyết lau lung tung trên đầu cô, động tác tuy có chút vụng về, nhưng lại vô cùng dịu dàng, giống như mỗi sợi tóc của cô đều là châu báu, sợ mình sơ ý một chút, liền sẽ làm đứt mỗi sợi rời ra….
Xấp xỉ mang tóc cô lau không còn một giọt nước, sau đó thả khăn lông trong tay ra, lại nhẹ nhàng cầm 1 túm tóc của cô để ở dưới mũi, vừa ngửi, vừa cưởi nói: “ Thật kì lạ, rõ ràng anh cũng dùng loại dầu gội này, nhưng mà trên tóc của em, mùi thơm lại rất đặc biệt……”
Tử Thất Thất hốt hoảng, kích động đoạt lấy tóc của mình, nói: “ Lỗ mùi của anh có vấn đề rồi, mùi hương đều giống nhau thôi!”.
“Vậy sao?”. Anh dịu dàng cười, gương mặt xảo quyệt.
Tử Thất Thất chuyển tầm mắt, không nhìn đến anh, không muốn bị dịu dàng của anh mê hoặc.
“Anh không phải đi làm sao? Sắp muộn rồi đấy?”. Cô nhắc nhở anh, muốn anh đi khỏi.
“Hôm nay là chủ nhật, nghỉ!”. Mặc Tử Hàn nhẹ giọng trả lời, cố ý lấy một chòm tóc của cô, để dưới mũi ngửi.
Tử Thất Thất vội vàng đoạt lại tóc mình, lúng túng nói: “ Công ty của anh không phải vừa mới sáp nhập sao? Còn có thời gian ở đây mà nghỉ ngơi?”.
Mặc Tử Hàn không cam chịu cầm tóc của cô lên lần thứ ba,: “ Mặc dù rất bận, nhưng luôn luôn có thời gian chăm sóc em”.
“Không cần, tôi không cần anh chăm sóc!”. Tử Thất Thất tiếp tục cùng anh tranh giành tóc.
“Nhưng mà anh muốn ở cùng em!”. Anh nói xong, hơn nữa vô cùng kiên nhẫn chơi trò tranh giành tóc cùng cô.
Tử Thất Thất bực dọc, đem toàn bộ tóc của chính mình nắm lấy trong tay, khó chịu nói: “ Tôi thật sự không cần anh chăm sóc, anh đi đi, đi làm đi!”.
Bỗng nhiên………
Hai bàn tay to của Mặc Tử Hàn giữ lấy cả đầu cô, sau đó nụ hôn rơi xuống cái trán của cô, cười vui vẻ như một đứa con nít, bướng bỉnh nói:
” Anh……….Không……….Muốn!”.
“Anh………Anh………Anh không phải bảo là không chạm vào người tôi sao?”. Mặt cô đỏ, bối rối.
“Đây không phải là chạm, là hôn!”.
“Còn không phải đều là một!”.
“Sai! Chạm…… là dùng tay, hôn……là dùng miệng”.
“Anh! Tên khốn kiếp………Đồ lừa đảo!”.
“Haha…….Dù sao lừa cũng đã lừa……..hay là để cho anh hôn một chút!”.
“Đừng chạm vào tôi……Tránh ra…….Cút ngay…….Ưm…….”
“……………..”
Trên giường hai người mặc áo choàng tắm cãi nhau ầm ĩ, bướng bỉnh giống như hai đứa trẻ nhỏ, nhưng mập mờ lại giống như hai người yêu nhau thiết tha trong chuyện tình thời hiện đại……….
“Cộc, cộc, cộc!”.
Tiếng gõ cửa, bỗng nhiên vang lên.
Mặc Tử Hàn ôm cơ thể xinh xắn của Tử Thất Thất, dừng lại hành động đùa giỡn, cũng dừng thanh âm cười vui.
Chân mày nhíu lại, anh thay đổi 180 độ, lạnh lùng nói: “ Kẻ nào?”
“Điện hạ, là tôi!”. Ngoài cửa truyền vào giọng nói của Hỏa Diễm.
“Vào!”.
Cửa phòng theo giọng nói của anh ta mở ra, ngay lập tức tiếp lời, Hỏa Diễm đứng ở cửa cúi đầu hướng về phía bọn họ cung kính, cứng nhắc mà nói: “ Điện hạ, phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin hỏi bây giờ có dùng cơm hay không ạ?”.
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm anh ta, tâm trạng không vui, lửa giận ngút trời muốn khiển trách anh ta, nhưng mà không thể phá hư hình tượng dịu dàng, cho nên không thể làm gì khác là kiềm chế tức giận bùng nổ, nói: “ Bưng bữa sáng ra vườn hoa, chúng tôi muốn dùng cơm ngoài vườn hoa!”.
“Dạ!”. Hỏa Diễm nhận mệnh lệnh, lập tức đi ra.
Mặc Tử Hàn nhìn Tử Thất Thất đang ôm trong ngực, không khí nhanh chóng khó xử.
“Tôi……Tôi đi mặc quần áo!”. Tử Thất Thất hồi hộp nói xong, lập tức tránh ra khỏi ngực anh.
Mặc Tử Hàn bắt lấy cánh tay của cô, nghiêm trọng mà cảnh cáo: “ Không cho phép nhúc nhích, ngày hôm nay chân của em đừng hòng mà chạm đất!”.
“Vì sao?”. Tử Thất Thất hỏi.
Bời vì cơ thể của em vừa mới khỏe lại, sốt cũng vừa giảm, hơn nữa đêm hôm trước để lại thương tổn, hẳn là vẫn còn đau chứ?
Thương tổn?
Đêm hôm trước?
Tử Thất Thất chợt khép hai chân lại, hơi ma sát nên xuất hiện đau đớn lâm râm, chẳng qua là một chút xíu mà thôi.
“Tôi không sao!”. Cô bướng bỉnh phủ nhận.
“Không sao cũng phải ngoan ngoãn dừng lại cho anh, không cho phép nhúc nhích, lại càng không được đi lại!”. Anh bá đạo, cậy mạnh ra lệnh.
Tử Thất Thất nhìn chằm chằm anh.
Cô có thể bướng bỉnh phản kháng hành vi đấy của anh, nhưng mà cô lại không thể phản kháng lại đối với sự dịu dàng của anh………
Không tự chủ im lặng, không tự chủ nghe lời, không tự chủ ngoan ngoãn ngồi xuống, không nhúc nhích tý nào.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt không tình nguyện của cô, nhưng mà cơ thể của cô rất thuận theo, khóe miệng không tự chủ mở rộng cười, sau đó đi xuống giường, mở tủ treo quần áo ra, ở bên trong lựa chọn một cái váy màu đỏ nhạt, rồi đi đến trước mặt cô.
“Mặc cái này đi!”. Anh quyết định.
Tử Thất Thất nhìn cái váy màu đỏ nhạt, không khỏi cau mày.
“Anh rất thích màu đỏ à?”
“Không, anh không thích màu đỏ?”. Anh nhẹ giọng trả lời, mang váy từ trên mắc hạ xuống.
“Vậy vì sao mỗi lần chọn quần áo cho tôi anh đều chọn màu đỏ?”. Cô truy hỏi đến cùng.
Mặc Tử Hàn vừa giúp cô mặc quần áo, vừa trả lời: “ Bởi vì anh cảm thấy màu đỏ tượng trưng cho sự nhiệt tình, bướng bỉnh, ngang ngược, thẳng thắn……cũng giống như em!”.
“Vậy à?” Tử Thất Thất đỏ mặt, vội vàng nói: “ Nhưng mà tôi lại cảm thấy anh rất giống màu xám tro!”.
“Vì sao?”. Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
“Bởi vì không trắng cũng không đen, liền giống như sương mù một tầng lại một tầng dày đặc, khiến cho người ta rốt cuộc không thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì?”.
Mặc Tử Hàn mặc quần áo cho cô xong, hai mắt sáng thẳng tắp nhìn cô giải thích, cười nói: “ Nếu như không đoán ra, thì trực tiếp hỏi anh, chỉ cần là em hỏi, anh sẽ cố gắng trả lời em!”.
Tử Thất Thất sừng sờ nhìn anh.
Nếu như cô hỏi anh: “ Tại sao đột nhiên đối với cô dịu dàng như thế, anh sẽ trả lời cô như thế nào?”
Nếu như cô hỏi anh: “ Tại sao lại phải giữ cô bên cạnh, anh sẽ trả lời cô như thế nào?”.
Nếu như cô hỏi anh: “ Tại sao lại không đồng ý cười cô, anh sẽ trả cô như thế nào?”
Nếu như hỏi anh: Có yêu cô hay không?
Như vậy anh…….
Sẽ biết trả lời cô như thế nào?
Không tự chủ, đôi môi của cô đều chậm rãi mở ra, cổ họng vừa muốn phát ra âm thanh, nhưng đột nhiên bị nghẹn lại, ngăn mình lại.
Thôi
Hỏi thì có thể như thế nào? Không hỏi thì có thể như thế nào?
Thứ tình yêu này, có bắt ép cũng không được, nếu như anh yêu cô thật sự thì một ngày nào đó anh cũng sẽ nói cho cô biết, nếu như mà anh vẫn không nói, thì chỉ có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất chính là anh ta căn bản không yêu cô, nguyên nhân thứ hai anh căn bản cũng không biết anh yêu cô, mà mức độ anh thích người khác, cũng không có mạnh liệt đến thế…….
Cô là một con người nhát gan, cũng là một con người có lòng tham, nếu như yêu thích cô, sẽ chỉ được yêu mình cô, cho cô tình yêu mãnh liệt…….Mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát và chờ đợi được sẽ phải nói cho cô biết, cô muốn mỗi ngày đều được đắm mình trong bể tình ấm áp, toàn bộ con người anh hỉ, nộ, ái,ố đều hiện ra trước mặt cô, không có một tia che giấu…….
Đây chính là lòng tham của cô!
Mà cô lại không muốn đi hỏi thăm lá gan nhỏ bé kia, bởi vì hỏi thăm cái loại kia trong lòng cô rất sợ hãi, khiến cho cô rất sợ!
Thật đúng là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Có thể chính là cái đạo lý này!
Cho nên thừa nhận anh…….Cô sợ……..
Đây là chuyện mà cô sợ thứ hai trong đời!
Mà nỗi sợ thứ nhất, là có người ở bên cạnh cướp đi mất đứa con trai quý giá của cô---Mặc Thiên Tân.
Tử Thất Thất từ trong trầm tư hoàn hồn, cúi đầu mắt nhìn quần áo đã được mặc xong, sau đó cô nhàn nhạt cười, che giấu đau buồn trong lòng, nói: “ Chúng ta đi ăn cơm thôi!”.
Cô nói xong, hai chân để ở mép giường, đang định bước chân xuống đất.
Trước khi hai chân cô chạm xuống đất, Mặc Tử Hàn đem cô bế lên, oán trách nói: “ Anh đã nói rồi, anh không cho phép hai chân của em được chạm xuống đất!”.
“Anh nói không cho phép cũng là đúng! Bên ngoài trời lạnh mà một người bị bệnh vừa mới khỏi ốm? Chăm sóc em không phải là anh sao? Chuyện phiền toái này, anh không muốn trải nghiệm thêm một lần nữa!”.
Từ lúc nhỏ trở đi, tính mạng của tất cả mọi người anh đều không quan tâm, người nào bị bệnh, người nào bị thương, người nào mất tích, người nào chết rôi, đều không liên quan đến anh, nhưng mà trải qua tối hôm qua, nhìn bộ dạng cô phát sốt, cả trái tim giống như muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi đến cổ họng cũng nghẹn lại, anh hốt hoảng không biết mình nên làm cái gì, mà loại cảm giác sợ hãi này anh không muốn trải qua một lần nữa, cho nên vẫn là phải đạt mục đích chính đáng, không để cho cô sinh bệnh.
Ai……….Phụ nữ thật phiền toái.
Vừa mềm mại, lại nhỏ yếu, động một tí là sinh bệnh, động một tí là bị thương, động một tí là chảy nước mắt…….Thật muốn tìm cái hộp nhỏ, giấu cô ở bên trong, bảo vệ cho cô thật tốt, nhưng nếu làm như thế, cô sẽ nói anh là bá đạo, độc tài, ý muốn chiếm đoạt cao, cho nên trái cũng không đúng, mà phải cũng không đúng, cuối cùng vẫn là không thể nào biết cách đối xử với loại sinh vật kì diệu ‘ phụ nữ ‘ này………..
“Đi thôi…….Bảo bối của anh!”. Anh cưng chiều nói, liền bế cô sải bước ra khỏi cửa phòng.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi cười kia, bỗng dưng hơi cau mày, nhỏ giọng nói: “ Cầu xin anh…..Không cần đối với tôi dịu dàng như thế……”.
“Em nói cái gì?”. Anh giả vờ không nghe rõ.
“Không có gì….”. Cô trả lời.