Mặc Tử Hàn hoàn toàn không hiểu cậu vừa nói cái gì, cũng không ý thức được gợi ý của cậu. Nhưng mà khuôn mặt tiểu quỷ này có gì đó rất quen thuộc.
Từng gặp ở đâu?
Không có khả năng. 7 năm qua anh đều ở trong tù, sao có thể gặp được tiểu quỷ này?
Nhưng nếu có thể lấy được cái mũ trên đầu với cái kính kia thì…
Bất giác anh đưa tay mình ra.
“Này, chú, chú muốn làm gì? Muốn phi lễ sao?” Mặc Thiên Tân bình tĩnh nhìn cái tay đang duỗi ra của anh.
Phi lễ?
Tay Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại.
Mặc Thiên Tân tà tâm nổi lên bắt đầu bịa chuyện.
“Mẹ cháu từng nói qua, ngàn vạn lần không được để chú đụng vào. Nếu bị đụng phải sẽ hô phi lễ, nếu bị hôn sẽ hô sắc lang, nếu bị bắt làm cái gì gì đó sẽ hô cứu mạng, nếu thực sự không may có thai vậy thì… để cho người đó chịu trách nhiệm!” Hai mắt cậu lòe ra nước mắt trong suốt, điềm đạm đáng yêu nói: “Chú, chú sẽ chịu trách nhiệm với cháu? Phải không?”
Mặc Tử Hàn sửng sốt hoàn toàn.
Anh còn chưa làm cái gì sao phải chịu trách nhiệm? Hơn nữa tiểu quỷ này…
“Nhóc là con gái?” Anh ngạc nhiên.
“Thế nào? Không thấy sao? Mắt chú có nhân hử?” Mặc Thiên Tân sắc mặt biến đổi như một cô gái hờn dỗi bất mãn nói: “Mặc dù cháu còn chưa trưởng thành đầy đủ, nhưng mà cháu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ bên trong cho tới hai phương diện, trăm phần trăm là một cô gái trong trắng. Thật là… mắt chú đúng là hỏng rồi. Quả thật là phí phạm cảm tình của cháu. Thôi cháu đi đây, đừng quên đọc thư, bye bye…”
Cậu nói bậy bạ loạn thất bát táo hết cả lên xong lập tức chạy lấy người. Mà sau khi xoay người cố không mở miệng, im lặng cười thầm.
Đùa xong vui thiệt!
Mặc Tử Hàn ngồi trong xe sửng sốt hồi lâu mới ý thức lại được, thê nhưng lại để tiểu quỷ kia trốn thoát.
“Chết tiệt!” Anh hung hăng mắng chửi.
Không ngờ Mặc Tử Hàn anh lại bị một tiểu quỷ, không, một tiểu nha đầu đùa giỡn xoay như cuộn phim. Nếu không phải quá lưu ý khuôn mặt kia, anh đã sớm đem cậu chặt làm tám khúc. Nhưng cũng thực kỳ quái, khi nhìn khuôn mặt kia anh lại có một cảm xúc khó hiểu…
“Đại ca.” Hỏa Diễm ngồi ở phía trước bỗng nhiên gọi anh.
“Làm sao?”Anh lạnh giọng.
“Thư của anh rơi rồi!
Mặc Tử Hàn cúi đầu xuống nhìn phong thư màu trắng dưới chân, hơi nhíu mày khom lưng nhặt lên.
Mở phong thư ra ấy vậy mà bên trong còn một phong thư nữa, mặt trên còn viết: “Mời tiếp tục mở!”
Mở phong thứ hai: Tiếp tục mở!
Mở phong thứ ba: Tiếp tục!
Mở phong thứ tư: Cách mạng vẫn chưa xong, tiếp tục chiến đấu!
Mở phong thứ năm: Kiên trì nhất định thành công, mục tiêu ngay trước mắt, cố lên!
Mở phong thứ sáu: Cách mạng đến đây kết thúc, chúc mừng, giải thưởng lớn ở phần sau.
Mi tâm Mặc Tử Hàn đã siết chặt lại một chỗ, hai tay tức giận xé rách phong thư cuối cùng. Bên trong xuất hiện thứ gì đó như một tấm bìa, nháy mắt nổi điên nhìn chữ ở trên:
“Thí nghiệm chứng minh, người kiên trì tới cuối cùng chính thức được đánh giá là ngu ngốc! (giải thưởng lớn ở mặt sau (^0^)~)”
Mặt sau?
Còn nữa?