Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 146: Vị hôn thê của Bách Hiên, Hạ Thủy Ngưng.....

Mặc Tử Hàn nghe được những lời cô nói, cả người ngây ra.

Hận?

Cô ấy mới nói chữ này sao?

"Này, Tử Thất Thất, em lập lại lần nữa cho tôi, em vừa nói gì?" Anh ở bên tai cô lớn tiếng ra lệnh.

"......" Tử Thất Thất ngủ mê man nhắm chặt mắt, khóe mắt còn vương những giọt nước, nhưng lại không có mở miệng lần nữa.

Phẫn nộ ở trong lòng Mặc Tử Hàn càng lớn, chân mày nhíu chặt lại với nhau, hét lớn ra lệnh, "Tử Thất Thất, tôi lệnh cho em tỉnh lại, lặp lại những lời khi nãy!"

Lại dám nói hận anh?

Lại dám khóc?

Trái tim cô ấy không cam lòng như vậy sao?

Tuy rằng rất rõ ràng mình bây giờ là đang bức bách cô ấy, là đang uy hiếp cô ấy, là đang cưỡng chiếm cô ấy, nhưng nghe được những lời cô ấy tự mình nói ra, vẫn làm trái tim anh..... Rất đau rất đau!

"Tử Thất Thất, em tỉnh lại cho tôi -- Tử Thất Thất, em tỉnh lại cho tôi -- Tử Thất Thất, em lặp lại lần nữa những lời khi nãy -- đáng chết -- Người phụ nữ chết tiệt -- không cho phép em hận tôi --" Anh hét lên, dùng sức lay thân thể hôn mê của cô, nhưng Tử Thất Thất vẫn không có tỉnh lại.

Không nghĩ tới, vừa nghĩ muốn xâm chiếm toàn bộ thế giới của cô ấy, nhưng thứ đầu tiên lấy được..... Lại là hận.....

Vẫn cho là, tiếng nỉ non trong lúc ngủ mơ của cô ấy là bởi vì nhớ anh, tưởng niệm anh, nhưng ngay lúc này mới biết được, cô ấy là đang căm hận anh.

Bảy năm cô ấy đều hận anh như vậy sao?

"Đáng chết..... Đáng chết..... Đáng chết......" Anh không ngừng mắng rồi lại ôm chặt cô vào trong ngực, cuối cùng phẫn nộ líu ríu, "Người phụ nữ đáng chết này, tại sao không thể yêu anh?"

※※※

Ban đêm

Trên tầng khu nhà ở

Bách Hiên từ sau khi Tử Thất Thất đi vẫn trầm mặc ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ chuyện bảy năm trước cứu cô ấy trên du thuyền, từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, theo lúc cô ấy mở mắt sống lại..... Tất cả đều quanh quẩn trong đầu của anh, phát hình, tái diễn.....

Anh đã nhận định cô ấy là lễ vật trời cao tặng cho anh, anh đã nhận định đời này nhất định phải cưới cô ấy làm vợ, nhưng mà trải qua cố gắng bảy năm này, cuối cùng lấy được chỉ là một tràng vô ích, ngay cả tư cách làm bạn cũng không có.

"Từ hôm nay trở đi.... Anh là anh, tôi là tôi, chúng ta xem như chưa từng quen biết......"

Cho tới bây giờ chưa từng quen biết?

Cô ấy lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.


Ở chung bảy năm, cảm tình bảy năm, ân tình bảy năm, cô ấy có thể nói để hết lại, nói đi là đi, nhưng anh không thể! Anh không có biện pháp buông tay, nói đi là đi biện pháp chặt đứt, càng không có cách nào quên cô ấy.

Không cam lòng! Không cam lòng! Không cam lòng!

Còn phải cố gắng, còn phải tranh thủ thêm một cơ hội, còn phải để cô ấy quay lại nhìn anh.....

"Thất Thất....." Anh khẽ gọi, hai tay nắm chặt.

Anh không muốn làm người xa lạ, tuyệt đối không muốn!

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng......"

Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Bách Hiên cả kinh, mừng rỡ cho là Tử Thất Thất gọi điện thoại cho anh, nhưng khi anh nhìn tên người trên màn hình thì biểu tình trên mặt trở nên nặng nề, tâm tình vui sướng cũng từ từ bay mất.

Là cha anh, ông ta gọi tới làm gì? Lại muốn ra lệnh cho anh làm cái gì? Lại muốn điều khiển anh thế nào?

Mệt mỏi quá, thật phiền....

Anh cầm điện thoại, tiếp tục ngẩn người.

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng....."

"Reng reng reng..... Reng reng reng..... Reng reng reng....."

Chuông điện thoại di động như cũ không ngừng vang lên, hết lần này tới lần khác, lặp lại liên tục trong căn phòng trống rỗng.

Suy nghĩ của Bách Hiên trở nên rối loạn, anh phiền não lại cầm lấy di động, vốn muốn ném đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới ước định của anh và Bách Vân Sơn, nháy mắt nhíu mày, tay nắm chặt di động, sau đó ấn nút kết nối đặt ở bên tai:

"Con ở đâu? Sao không nhận điện thoại?" Trong điện thoại di động nhanh chóng truyền đến thanh âm tức giận của Bách Vân Sơn.

"Con không muốn nhận, ba đừng gọi tới nữa!"

"Con nói cái gì? Con chẳng lẽ quên ước định của chúng ta? Con quên chúng ta đã làm giao dịch gì rồi ư?"

"Con không quên!"

"Vậy mau trở về, Hạ đổng và Hạ tiểu thư đã đến nhà chúng ta rồi, ba mặc kệ con có lý do gì, lập tức trở về cho ba!"

"Vậy..... Nếu con không về thì sao?" Thanh âm của Bách Hiên mang theo hương vị đùa cợt.

"Mày dám --" Bách Vân Sơn gầm nhẹ, thanh âm vô cùng lãnh liệt.

"Con có cái gì mà không dám!" Dù sao Tử Thất Thất đã rời khỏi anh, anh bây giờ còn có chuyện gì không dám làm? Nói đùa...... Anh hiện tại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.


"Bách Hiên!" Bách Vân Sơn gọi tên anh, ra lệnh nói, "Mày lập tức trở về cho tao, tao chỉ cho mày 20", nếu quá 20" mà tao còn chưa thấy mày, vậy.... Mày chờ nhặt xác Tử Thất Thất và con trai cô ta đi!"

Bách Vân Sơn rất hiển nhiên là nóng nảy, chỉ có thể nói ra những lời tuyệt tình uy hiếp anh, nhưng.....

"A..... Nhặt xác?" Bách Hiên giễu cợt, "Ba biết bọn họ ở đâu sao?"

"Tao mặc kệ bọn họ ở đâu, tao nhất định sẽ tìm được bọn họ!"

"Cho dù ba tìm được, con nghĩ ba cũng không có bản lãnh giết bọn họ!" Bọn họ hiện tại chính là ở trong tay lão đại hắc đạo, có ai dám động tới bọn họ? Quả thực chính là không muốn sống nữa.

"Nghịch tử, mày thật muốn đối nghịch với tao?"

"A.... Ha ha...... Ha ha ha ha a....." Bách Hiên không ngừng giễu cợt, sau đó khẽ nói, "Ba yên tâm đi, người ba vĩ đại của con. con lúc này trở về, nhất định trong vòng 20" trở về, ngoài ra, nếu con thật sự không chạy tới, vậy nhất định là nửa đường con bị tai nạn xe cộ, cho nên ba cần phải ở nhà thắp hương bái Phật cho con, cầu nguyện cho Bách gia ngàn vạn lần đừng tuyệt tự....."

"Mày..... Mày..... Nghịch tử, nghịch tử, mày......"

Bách Vân Sơn tức giận nổi trận lôi đình trong điện thoại, nhưng lời ông ta còn chưa nói hết, Bách Hiên đã cúp điện thoại, sau đó ném xuống đất.

"A..... Thú vị, thật thú vị......" Anh si ngốc nói, khóe môi nhếch lên nụ cười tựa như đang vui vẻ.

Lúc trước anh đều nhẫn nhục chịu đựng, cha mẹ nói cái gì, anh phải làm, cho tới bây giờ đều không dám cãi lời bọn họ, nhưng vừa nãy anh cố ý nói ra những lời chọc tức ông ta, cố ý chọc cho ông ta tức giận, mà nghe được thanh âm nổi giận của ông ta, thật đúng là thú vị..... Chẳng trách Thiên Tân và Phương Lam đều thích đùa cợt người khác như vậy, thì ra đùa cợt người khác, là chuyện thú vị như vậy.

Bất quá, nếu anh cường đại hơn một chút thì tốt rồi, cường đại đến mức Bách Vân Sơn nhìn anh thì sợ anh, cường đại đến mức Mặc Tử Hàn nhìn thấy anh thì sợ anh, như vậy anh có thể bảo vệ Tử Thất Thất rồi, mà không phải giống như hiện tại, phải nhờ cô ấy bảo vệ anh.

Hít sâu một hơi! Anh kiên định tự nói với mình, anh phải mạnh mẽ, anh phải mạnh hơn, anh nhất định phải trở nên mạnh hơn Mặc Tử Hàn.....

※※※

Biệt thự Bách gia

Sau khi Bách Vân Sơn gọi điện thoại thì sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng bất an đi tới phòng khách, tuy rằng khuôn mặt tươi cười, nhưng hai mắt lại tỉnh thoảng nhìn lên cổ tay.

"Ba yên tâm đi, người ba vĩ đại của con. con lúc này trở về, nhất định trong vòng 20" trở về, ngoài ra, nếu con thật sự không chạy tới, vậy nhất định là nửa đường con bị tai nạn xe cộ, cho nên ba cần phải ở nhà thắp hương bái Phật cho con, cầu nguyện cho Bách gia ngàn vạn lần đừng tuyệt tự....."

Bên tai quanh quẩn mấy câu nói cuối cùng của Bách Hiên, trái tim bất an càng thấp thỏm.

Nó từ lần cắt đứt quan hệ với Tử Thất Thất lúc đi Anh quốc liền trở nên không thích hợp, hoàn toàn khiến người khác không đoán được nó đang nghĩ gì, càng không đoán được nó sẽ làm gì, không phải nó thật sự nghĩ quẩn đấy chứ,....

Trái tim bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, sắc mặt trở nên khó coi.

"Bách đổng, anh làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi vậy, là sinh bệnh sao?" Hạ Mộ Phong nhìn ông ta, lo lắng hỏi.

"A.... Tôi không sao, có thể là gần đây ngủ không tốt, không có chuyện gì, không có chuyện gì......" Bách Vân Sơn cười thân hòa, không ngừng nói mình không có chuyện gì.

Mà cô gái ngồi bên cạnh Hạ Mộ Phong mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên khuôn mặt không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ trang điểm nhàn nhạt, ngũ quan thanh tân tú nhã lộ ra mị lực của người con gái đã trưởng thành, nhưng cũng mơ hồ mang theo sự ngượng ngùng đáng yêu của các cô gái, mỗi khi nhìn sang, dịu dàng như nước, cặp mắt nhìn xa, ai thấy cũng yêu, mà sau cái nháy mắt thứ ba, cô trở nên xinh đẹp động lòng người....

"Bác Bách, anh Hiên anh ấy khi nào trở về vậy ạ?" Hạ Thủy Ngưng sốt ruột hỏi thăm, cặp mắt nhìn chằm chằm cửa lớn.

"Ô.... Cái câu anh Hiên này thật ngọt ngào làm sao, thế nào? Sốt ruột rồi hả?" Bách Mạc Lệ ngồi ở một bên đột nhiên nói chen vào, khuôn mặt vui vẻ cười.

"Con nào có đâu!" Hai gò má trắng noãn của Hạ Thủy Ngưng phiếm hồng, xấu hổ nói, "Bác gái, bác cũng đừng trêu con!"

"Xem này, xem này, còn xấu hổ!"

Bách Mạc Lệ vừa dứt lời, Bách Vân Sơn và Hạ Mộ Phong đều vui vẻ cười, chỉ có Hạ Thủy Ngưng xấu hổ cúi đầu, hai tay e lệ nắm chặt vào nhau.

"Thủy Ngưng a, bác nghe ba con nói, con biết Bách Hiên nhà bác muốn đính hôn với con, vui vẻ tới mấy ngày chưa có ngủ ngon giấc hả!" Bách Vân Sơn bắt đầu nói hùa theo.