Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 143: Vào ở Mặc gia, không biết là hung? Hay là hiểm??

Sờ sờ lông?

Thổ Nghiêu đổ mồ hôi!

Hai mắt anh nhìn nụ cười tà trên mặt Mặc Thiên Tân, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, mà khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt Mặc Tử Hàn kia càng khiến anh có chút kinh hãi.

Cậu ta rốt cuộc muốn trả thù anh như thế nào đây?

Mà khuôn mặt Mặc Thiên Tân vẫn giảo hoạt như cũ, cái tay mập mạp nho nhỏ chậm rãi thu về, sau đó vừa nhảy xuống giường, vừa cười tà nói, "Tới đây..... Chú đi theo tôi!"

Tới đó?

Thổ Nghiêu trầm mặc xoay người đi theo cậu, ba bốn bước liền tới bàn trang điểm.

Mặc Thiên Tân ngồi ở trên ghế, sau đó nói, "Đưa đầu cho tôi!"

"Cái gì? Đầu?" Thổ Nghiêu kinh ngạc.

Cái này có thể lấy sao?

"Ai nha, yên tâm đi, không phải là chặt đầu xuống đâu, chỉ là muốn chú cúi đầu thôi, cúi thấp xuống nào!" Mặc Thiên Tân vừa nói, vừa dùng tay đo độ cao của mình so với ngực anh ta.

Thổ Nghiêu nghi hoặc khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Mặc Thiên Tân vui vẻ nhếch miệng, lộ ra hàm răng chỉnh tề, đôi lông mày quỷ dị hất lên, sau đó cầm lấy lược trang điểm trên bàn, rất thuần thục buộc một bím tóc nhỏ bên trái trên đầu anh ta, lại buộc một cái y hệt ở bên phải, cuối cùng ở giữa đỉnh đầu, cũng buộc một bím tóc nhỏ, nháy mắt..... Toàn bộ cái đầu của Thổ Nghiêu đều thay đổi cực kỳ khôi hài, giống như là ở trên đầu cắm ba cây hương, càng giống như cắm ba củ hành tây, tóm lại trình độ đáng yêu đã đạt tới cực hạn.

"OK!" Mặc Thiên Tân hài lòng bỏ lược trong tay xuống, nhìn cái đầu của Thổ Nghiêu, vừa gật đầu, vừa tán thưởng, "Quá hoàn mỹ, Perfect! Đây chính là nghệ thuật!"

Mà Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc đứng ở một bên, ngay lúc này thấy cái đầu của Thổ Nghiêu, bỗng nhiên kinh hãi, sau đó khẽ nhếch khóe miệng, khống chế tiếng cười sắp phát ra, ho nhẹ, "Khụ......"

Mà Thổ Nghiêu đã nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của mình, trên đầu giống như cắm ba củ hành tây, liền nhắm hai mắt lại, cũng không muốn nghĩ đến nữa, trực tiếp muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Anh lớn như vậy, khuất nhục nào mà chưa từng chịu qua, trừng phạt gì mà chưa chịu qua, phương thức tra tấn nào mà chưa gặp, nhưng mà phương thức trả thù của cậu ta hoàn toàn không phải tra tấn thân thể, mà đặc biệt là tra tấn lòng tự tôn của người khác, thật sự là khiến anh..... Không cách nào tiếp nhận.

"Này.... Tên quê mùa, chú nghe đây cho tôi, từ giờ, mãi cho đến giờ này ngày mai, tổng cộng hai mươi bốn giờ, chú đều phải bảo trì hình dạng này cho tôi, ngàn vạn lần không được phá hư biết không?" Mặc Thiên Tân vui vẻ ra lệnh.

Thổ Nghiêu cau mày, cả đầu đều cúi xuống thật sâu, khó xử nói, "Tiểu thiếu gia, xin cậu dùng phương thức trừng phạt khác!"

"Phương thức khác? Cũng tốt a, bằng không tôi hóa trang cho chú đi, tôi nhớ hiện tại đang lưu hành kiểu hóa trang bốc khói...."

"Tiểu thiếu gia!"

"Hả? Sao vậy? Không muốn hóa trang hả? Vậy bằng không chú mặc trang phục nữ đi cho tôi xem, nhưng mà phải là trang phục người hầu đấy? Hay là bộ đồng phục y tá được không? Bằng không trang điểm giống cô em gợi cảm một chút cũng không tồi nhỉ......" Mặc Thiên Tân có chủ tâm làm khó dễ.

Thân thể và trái tim Thổ Nghiêu trong nháy mắt nhận lấy đả kích nghiêm trọng, dường như tất cả vận rủi đều tập trung lại khiến anh thật muốn lập tức chết đi coi như xong.

Làm sao bây giờ?


Đột nhiên.....

"Thiên Tân, đừng quá mức!" Mặc Tử Hàn rốt cục mở miệng, lớn tiếng trách cứ cậu.

"Con quá đáng? Vậy ông chú đó lại không quá phận? Ba cũng biết, con lớn như vậy....." Thanh âm của cậu đột nhiên lại nghẹn ngào, nước mắt trong hốc mắt giống như làm ảo thuật nháy mắt dâng lên, sau đó nghẹn ngào nói, "Con lớn như vậy rồi nhưng mẹ chưa từng đánh con, nhưng ông chú đó không ngờ lại đánh con, ôi cổ của con.... Ô..... Đau quá..... Ô..... Mẹ, bọn họ khi......"

"Được rồi!" Mặc Tử Hàn không nhịn được quát cậu ngưng lại, sau đó thỏa hiệp nói, "Con muốn như thế nào thì cứ làm!"

"Hắc hắc......" Mặc Thiên Tân hài lòng tươi cười, nước mắt trong hốc mắt biến mất.

Nhưng vào lúc này....

"Cốc, cốc, cốc!"

Cửa phòng đột nhiên vang lên, hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn cửa phòng, khóe miệng hờ hững nhếch lên một nụ cười ta.

"Vào đi!" Anh mở miệng.

Cửa phòng bị mở ra, Hỏa Diễm đứng ở cửa, mà giống như đứng ở cửa.... Còn có Tử Thất Thất!

"Mẹ!"

Mặc Thiên Tân thấy Tử Thất Thất, lập tức kêu to chạy tới phía cô, ôm chặt lấy chân cô.

Mà hai mắt Tử Thất Thất nhìn thắng khuôn mặt Mặc Tử Hàn, khóe miệng khẽ giương lên, thản nhiên cười với cậu, khuôn mặt cô tự tin, ngạo nghễ mở miệng, "Tôi tới rồi, anh hài lòng chưa?"

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tự tin kia của cô, kích động trong lòng xuất ra một tầng biến cố.

"Có hài lòng hay không phải xem biểu hiện của em!" Anh ý vị thâm trường mở miệng.

Biểu hiện?

Tử Thất Thất trong lòng nghi hoặc, nhưng biểu tình trên mặt không có chút thay đổi nào.

Nếu quyết định tới đây, cái gì cũng không cần sợ hãi, mà người đàn ông này cũng không thể trói cô lại vừa quất vừa đánh, một chút chuyện đơn giản như vậy, không sao..... Cô không sợ hãi.....

"Ba, mẹ, hai người đang nói gì đấy?" Mặc Thiên Tân đột nhiên nói xen vào.

Tình huống đại khái nhìn cũng biết. Cậu bị ba bắt được, nhất định sẽ uy hiếp mẹ tới đây, nhưng mà tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Sau khi mẹ vào đây lại an toàn mà đi sao? Quên đi..... Nghi vấn này cũng có thể bỏ qua, mà bây giờ quan tâm nhất chính là kế hoạch C hình như không phải như thế?

Làm sao bây giờ?

Phải mau liên lạc với mẹ tiểu Lam mới được!"

"Thiên Tân, không có chuyện gì, từ hôm nay mẹ sẽ ở đây cùng con!" Tử Thất Thất bình thản nói.

"Cùng nhau ở đây?" Mặc Thiên Tân kinh ngạc.


"Sao vậy? Con không vui sao? Nhưng mà, nếu có người không muốn mẹ ở đây, mẹ ngược lại rất vui vẻ hắn sẽ thả chúng ta đi!" Hai mắt Tử Thất Thất chuyển dời đến trên mặt Mặc Tử Hàn.

"Đã vào cửa Mặc gia, muốn đi ra ngoài.... Thì khó đấy!" Mặc Tử Hàn lạnh như băng nói.

"Bản thân tôi không sao cả, có căn nhà lớn như vậy, phòng xa hoa như vậy, trang sức xa xỉ như vậy, còn có thể được bao ăn bao ở, quan trọng nhất là còn có người hầu miễn phí, còn có bảo tiêu bên cạnh, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là, bảo bối..... Con nói có phải không?" Tử Thất Thất mỉm cười cúi đầu, trên mặt nở rộ nụ cười xinh đẹp.

"Dạ vâng, mẹ nói quá đúng, ở xã hội con buôn hiện tại này, coi tiền như rác giống ba thật sự là quá ít, chúng ta có thể gặp phải người có tiền có thế như vậy, coi tiền như rác vừa dốt lại có chút ngốc, thật sự là đại vận tám đời chúng ta, thì ra là đây chính là cái gọi là trời sập, không nghĩ qua là, răng rắc.... đỡ lấy cho hai mẹ con mình!"

"Đúng vậy, bảo bối, hai ta từ nay về sau cứ hưởng phúc đi!" "Vâng, mẹ!"

Hai mẹ con một xướng một họa, trực tiếp làm tức chết người nào đó.

"Hai người đã vui vẻ như vậy, vậy cũng phải ở chỗ này cả đời mới được!" Thanh âm Mặc Tử Hàn lãnh liệt, ẩn giấu uy hiếp.

"Nhất định nhất định, anh yên tâm đi!" Tử Thất Thất vui vẻ gật đầu.

"Đúng vậy ba à, hai mẹ con con nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ba!" Mặc Thiên Tân hòa cùng.

"Cám ơn anh, tiên sinh coi tiền như rác!"

"Cám ơn ba, tiên sinh coi tiền như rác!"

Hai mẹ con cuối cùng đồng thanh, ăn ý mười phần, hơn nữa đồng thời ôm quyền, cúi đầu cảm tạ, triệt triệt để để châm chọc người nào đó.

Chân mày Mặc Tử Hàn chậm rãi chau lên, lửa giận ở trong lòng từ từ dâng lên.

"Tử Thất Thất, em đi theo tôi!" Anh lạnh lùng nói, sải bước đi ra ngoài.

Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, Tử Thất Thất nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, nói, "Yên tâm, không có chuyện gì!"

"Thật vậy chăng?" Mặc Thiên Tân lo lắng nhíu mày.

"Đương nhiên là thật, mẹ con sẽ không bị người khác khi dễ!" Trong đôi mắt Tử Thất Thất ý chí chiến đấu tràn đầy.

Chân mày Mặc Thiên Tân khẽ nhăn, còn có một chút lo lắng. Mà khi Tử Thất Thất ngẩng đầu, vừa định xoay người, bỗng nhiên thấy một người đàn ông cao lớn trên đầu cắm "ba củ hành", phản ứng đầu tiên, sửng sốt, phản ứng thứ hai, nín cười, phản ứng thứ ba.....

"Phốc..... Ha ha ha..... Ha ha ha ha...... Đầu anh ta sao lại thế này? Cười chết tôi, ha ha ha....." Tử Thất Thất hoàn toàn cũng không nghĩ đến, lúc ở đây chỉ là hình thức, cô còn có thể cười lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy.

Bởi vì cái gọi là: ký lai chi, tắc an chi..... (cái gì xảy đến cũng nên bình tĩnh tìm cánh đối phó)

Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ không để cho Thiên Tân lo lắng, cô cho Thiên Tân cái tốt nhất, cô muốn cho nó mỗi ngày đều vui vẻ.... Từng giờ.... Mỗi một phút mỗi một giây.....

Hiện tại, nụ cười là vũ khí duy nhất của cô, cô muốn dùng vũ khí này, đánh tan tất cả địch nhân.

"Mẹ, thích thú chứ, đây là kiệt tác của con!" Mặc Thiên Tân kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Mà Tử Thất Thất lại lập tức thu hồi tiếng cười, nghiêm trang nhìn cậu, nói, "Con lại khi dễ người khác rồi!"

"Con không có, là ông chú đó đánh con trước, con chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi!"

"Con tạm thời ở đây cưỡng từ đoạt lý, tóm lại đùa bỡn người khác, phải có chừng mực, biết không?" Tử Thất Thất lớn tiếng khiển trách.

"Biết rồi!" Mặc Thiên Tân hờn dỗi cúi đầu.

Tử Thất Thất hai bước đi tới trước mặt Thổ Nghiêu, mỉm cười nhìn anh ta nói, "Xin lỗi, con trai tôi rất nghịch ngợm, xin anh tha thứ cho nó, hơn nữa từ hôm nay trở đi..... Phải xin anh chiếu cố nhiều hơn cho nó!"

Cô nói năng khí phách mười phần, cùng phong phạm vương giả bẩm sinh của Mặc Tử Hàn không phân cao thấp.

Đây chính là phu nhân của bọn họ sao?

Đương gia phu nhân.....