Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 118: Cuộc sống của Mặc Tử Hàn tràn đầy bi ai cô độc.....

Hai mắt Tử Thất Thất kiên định, không hề do dự giơ dao gọt trái cây lên, bổ về phía cổ tay của mình.

Bất quá chỉ mất một tay, không có gì đáng ngại.

Chỉ cần có thể rời khỏi người đàn ông này, đây quả thực chỉ là một chuyện nhỏ.

Cô đã.... Không muốn lại thống khổ nữa.

Mặc Tử Hàn khiếp sợ nhìn động tác kinh người của cô, cả người đều sửng sốt.

"Không được!" Anh hét lớn, tay phải không tự chủ vươn bắt lấy thanh dao gọt trái cây sắc bén kia.

Máu..... Nháy mắt chảy ra từ trong tay của anh, nhỏ xuống trên mặt đất.

Một giọt..... Hai giọt..... Liên tục không ngừng.....

Tay Tử Thất Thất đột nhiên bị anh ngăn lại, cô nhìn tay anh cầm chặt con dao, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra trên tay anh, khiếp sợ lập tức buông ra.

Mặc Tử Hàn cau chặt mày, vứt con dao sang một bên, sau đó hoang mang nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, khẩn trương hỏi, "Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

Tử Thất Thất bị hù dọa cả người ngơ ngác sửng sốt, bỗng nhiên... Hai chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất.

"Thất Thất!" Mặc Tử Hàn kinh ngạc gọi cô, vội vàng ngồi xổm xuống, kích động hỏi, "Em sao vậy? Bị thương chỗ nào ư? Em nói đi a... Nói cho anh biết......"

Hai mắt kiên định của Tử Thất Thất thật giống như bị phá tan.

Tại sao?

Tại sao muốn cứu cô? Tại sao quan tâm cô? Tại sao muốn đối với cô như vậy?

Cô không rõ!

Đã hơn một lần như thế này, rõ ràng là chính mình bị thương, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không quan tâm, ngược lại vẻ mặt kích động lo lắng cho cô. Tại sao hắn còn lo lắng cho cô? Loại cử chỉ quan tâm quá mức này, cô phải hiểu thế nào đây? Có ai có thể giải thích cho cô?

Mà Mặc Tử Hàn kích động nhìn cô, hoàn toàn không để ý vết thương trên tay mình, cầm lấy tay trái cô cẩn thận xem xét.

Hoàn hảo..... Không có chuyện gì.....

Anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này, mới ý thức tới đau đớn trên tay.

"Mặc Tử Hàn, anh thật sự là một tên khốn, hơn nữa.... còn là đại ngốc......" Tử Thất Thất nhìn hắn, nhẹ giọng chua sót nói.

Mặc Tử Hàn chống lại tầm mắt của cô, không giận, ngược lại cười.

"A.... Em đối với cái tên gọi yêu này của anh, thật sự là càng ngày càng đặc biệt rồi, không biết tiếp theo sẽ là gì nhỉ? Thật đúng là làm cho người có chút chờ mong."

"Tên gọi yêu?" Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại, tâm phiền ý loạn nói, "Tôi rõ ràng mắng anh, đây có cái gì buồn cười!"

"Anh muốn cười thì cười, em không cần phải xen vào chứ?" Mặc Tử Hàn nhìn hai mắt cô, bộ mặt bá đạo.


Trái tim Tử Thất Thất không khỏi đau đớn, hai mắt đột nhiên hung hăng nhìn anh, lại mang theo nhu thủy đủ điều.

Trên mặt Mặc Tử Hàn vẫn treo nụ cười, nhưng trái tim lại còn có một chút nghĩ mà sợ.

Tính khí quật cường của cô gái này đã vượt quá tưởng tượng của anh, mà vừa mới rồi, cô ấy thật sự không tiếc phế bỏ một tay của mình, cũng muốn thoát khỏi cái gông xiềng này.

Là anh làm sai ư?

Nhưng ngoại trừ cái biện pháp này, anh làm sao giữ cô gái này lại? Lẽ nào thực sự phải trói chặt hai tay hai chân cô lại, đặt cô ở trong lồng tre sao?

"Mặc Tử Hàn, anh......"

"Được rồi, đừng nói nữa!" Mặc Tử Hàn đột nhiên cắt đứt lời cô, đem cái tay còn đang chảy máu để ở trước mắt, sau đó khoan thai nói, "Hiện tại em có phải nên giúp anh xử lý vết thương? Nếu cứ như vậy, máu trong người anh sợ rằng sẽ thật sự chảy khô, chẳng qua nếu như anh chết, em ngược lại có thể chém đứt tay của anh!"

Tử Thất Thất nhìn tay phải nhuộm đỏ của anh, tầm mắt không tự chủ né tránh.

Cũng đã bị thương nặng, anh còn có thể bày ra một bộ hoàn toàn chẳng quan tâm, còn có thể nói giỡn? Giống như lúc ở khách sạn Rich, anh căn bản cũng không có một chút cảm giác đau đớn, nhưng thật kỳ quái.... Nhìn anh bị thương, lòng cô vậy mà lại đau đớn.

Chẳng lẽ, là ai dùng pháp thuật đưa đau đớn trên người anh chuyển đến người cô rồi?

Nhíu mày, thình lình đứng lên, sau đó xoay người, đi nhanh lên lầu.

Mặc Tử Hàn đi theo phía sau cô, nhìn bóng lưng vội vàng của cô, trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mặc dù cô quật cường rất mỹ lệ, nhưng anh thích nhất..... là sự quan tâm thật tình của cô!

....

Phòng ngủ chính

Tử Thất Thất đi nhanh vào, dựa vào kinh nghiệm phục vụ sinh nhiều năm lập tức tìm một hòm thuốc trong phòng, nhưng bởi vì tay bị trói, cho nên cực kỳ vụng về, nhưng mà cô lại không mở miệng bảo anh mở khóa tay, bởi vì cô biết, cho dù nói cũng vô dụng.

Quên đi, cần gì làm điều không cần thiết chứ? Cứ như vậy đi.....

Nhưng, nhìn vết thương của anh, tay của cô không tự chủ run rẩy, kể cả trái tim của cô, cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng... Một giọt nước mắt trong suốt hờ hững rớt xuống, rơi vào trên vết thương đỏ như máu kia.

"Đau......" Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu mày.

Tay Tử Thất Thất dừng lại, kinh ngạc nhìn giọt lệ trên vết thương của anh.

Tại sao lại là cái dạng này?

Còn tưởng rằng nước mắt đã sớm chảy khô, nhưng cuối cùng, vẫn là không nghe sai bảo rớt xuống, hơn nữa còn ở trước mặt anh, dưới tình huống này.

Đáng ghét......

Tại sao?


"Em sao vậy?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn hai tay cứng đờ của cô, sau đó tầm mắt dời đi, khiếp sợ nhìn mặt cô.

Nước mắt đầy hai bên mắt, ở hốc mắt đong đưa ướt át!

Cô ấy..... Vừa khóc ư?

Tại sao?

Thực sự bị thương sao?

"Em đau ở nơi nào? Bị thương chỗ nào? Để anh xem!" Anh trở nên kích động, tay vội vàng kiểm tra thân thể cô.

"Anh đừng chạm vào tôi, anh cái tên đại ngốc này, tôi không có bị thương!" Tử Thất Thất hất tay anh, lớn tiếng quát to.

"Không bị thương, vậy tại sao....." Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trong hốc mắt cô, bỗng nhiên giống như rõ ràng.

"Không cần anh quan tâm, tôi muốn khóc sẽ khóc, giống anh muốn cười thì cười, không mượn anh xen vào!"

Tử Thất Thất ngang ngạnh bá đạo nói, tay dùng tốc độ nhanh nhất quấn vết thương của anh lại, sau đó xoay người, đưa lưng về phía anh, lau nước mắt tích lũy trong hốc mắt.

Cô mới không vì người đàn ông này mà khóc, phải nhịn xuống... Nhất định phải nhịn xuống.....

Mặc Tử Hàn nhìn tay mình được băng bó kỹ, tuy rằng băng gạc có chút lỏng lẻo, nhưng lại có loại ấm áp ngoài ý muốn.

Tầm mắt dời đi, nhìn lưng cô, không tự chủ di động thân thể, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Tử Thất Thất khiếp sợ.

"Anh buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!" Cô bối rối rống to.

Mặc Tử Hàn ôm thật chặt cô, đặt đầu mình ở vai cô, nhẹ giọng ở bên tai cô nỉ non, "Thất Thất......"

Thân thể Tử Thất Thất chấn động, tựa như hồ nước bình tĩnh tạo nên ngàn tầng sóng lớn, khiến cô tê dại buông lỏng khí lực.

Đừng đối với cô dịu dàng như thế..... Tên khốn kiếp!

Mặc Tử Hàn thấy cô không giãy dụa nữa, hai cánh tay khẽ khép lại, ôm thật chặt cô, đầu đặt trên vai cô khẽ cọ xát hai cái, tìm một vị trí thoải mái, tiếp theo sau đó nói, "Về sau em không được làm thương tổn mình như vậy, chuyện như vậy anh tuyệt đối không cho phép em làm nữa!"

Cả người cô đều thuộc về anh, cho nên anh tuyệt đối không cho phép cô làm thương tổn thứ của anh.

Mà Tử Thất Thất nghe thanh âm dịu dàng của anh, chân mày chau lên,, vẫn kiên cường, quật cường nói, "Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"

"Vậy, ba mẹ của em thì thế nào?"

"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc.

Tại sao lại nhắc tới ba mẹ cô?

Khóe miệng Mặc Tử Hàn tà ác cười, nhẹ giọng ở bên tai cô nói, "Người Trung Quốc không phải có câu tục ngữ rất cổ xưa sao: Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu (Trên thân thể có làm sao, người chịu là cha mẹ - Ý hiểu của mình ^^), lẽ nào em muốn để ba mẹ em trên thiên đường lo lắng cho em sao? Hơn nữa nếu Thiên Tân thấy em mất đi một tay, nó sẽ thế nào?"

Tử Thất Thất cả kinh!

Đúng vậy, cô như thế nào quên mất? Cô sẽ không làm cho người vì mình lo lắng, cô nên chăm sóc tốt bản thân, nhưng mà..... Ngoại trừ cái biện pháp này, cô nghĩ không ra còn có biện pháp nào có thể thoát khỏi hắn.

"Vậy còn anh?" Cô đột nhiên hỏi ngược lại, "Anh thì có thể làm mình bị thương sao? Nếu bị người nhà anh thấy, bọn họ không phải cũng sẽ thương tâm sao? Nhưng mà anh vì sao....." Lời của cô đột nhiên tạm dừng, ngay cả bản thân cũng hiểu, mình đang quan tâm anh, nhưng môi cô, vẫn không nhịn được mở ra, nói tiếp, "Tại sao anh luôn bảo vệ tôi mà thương tổn chính mình chứ?"

Nghe lời cô nói, khóe miệng cười tà của Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên chua xót.

Chưa bao giờ muốn cùng người khác nhắc tới chuyện ba mẹ mình, nhưng đối mặt cô, anh cũng không tự giác mở miệng, nói, "Anh chẳng sao cả!"

"Chẳng sao cả?" Tử Thất Thất nghi hoặc.

"Đúng vậy, anh chẳng sao cả.....Bởi vì ba mẹ anh căn bản cho tới bây giờ cũng không có quan tâm anh, ngay cả mẹ mình có bộ dáng như thế nào cũng không biết, bà ấy sống hay chết anh cũng không biết, mà ba anh, ông ấy trừ ra lệnh bên ngoài cho anh, cho tới bây giờ cũng không nói nhiều hơn một câu với anh, từ nhỏ đến lớn, ông ấy ngay cả ôm cũng chưa từng ôm anh, thậm chí ngay cả đụng cũng lười đụng vào anh, cho nên chẳng sao cả..... Cho dù bị thương cũng không trọng yếu, cho dù chảy máu cũng không quan trọng, cho dù anh chết..... Bọn họ cũng sẽ không quan tâm anh, nói chính xác là căn bản cũng không có bất cứ ai lo lắng cho anh, càng.... Sẽ không có vì anh mà khóc!"

Đây chính là cuộc sống.... Tràn đầy cô độc bi ai.....