Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 102: Tử Thất Thất đâu? Chẳng lẽ.... Lại đi rồi?

Khi anh gầm nhẹ, cầm lấy tay kia của cô, lại một lần nữa dùng sức, chặt chẽ nắm chặt cổ tay của cô, gắt gao không chịu buông ra.

Thật là đáng chết, anh không nên cởi khóa còng tay, vẫn nên khóa cô, khóa cô cả đời, để cô vĩnh viễn đều không thể rời xa anh một bước.

Cổ tay Tử Thất Thất bị anh nắm đau, nhưng cô lại không để ý tới, kinh hoảng nhìn sắc mặt của anh đã có chút tái nhợt xanh mét cùng không ngừng chảy ra.

"Anh không sao chứ? Đau lắm hả? Thật xin lỗi.... Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ tôi một chút tôi lập tức đi gọi bác sĩ!" Tử Thất Thất nói xong, muốn đứng lên đi gọi bác sĩ.

Nhưng tay Mặc Tử Hàn vẫn không chịu buông cô ra, cũng không muốn để cô xa mình một bước.

"Không được đi!" Anh đau đớn gầm nhẹ.

"Tôi chỉ đi gọi bác sĩ, tôi sẽ không đi, anh mau buông tôi ra!" Tử Thất Thất lòng như lửa đốt, hai mắt thấy lưng anh thấm ướt mảng lớn máu, trái tim không khỏi sợ run.

"Tôi nói rồi, không được đi.... Cô không được rời xa tôi một bước... Không được!"

Tay Mặc Tử Hàn càng ngày càng dùng sức, rõ ràng thoạt nhìn đã suy yếu đến không xong, rõ ràng thoạt nhìn ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có, nhưng là bàn tay kia của anh lại mạnh mẽ có lực ngoài ý muốn, giống như là kìm sắt nắm cô không buông tay, hơn nữa mặc kệ cô nói như thế nào, cấp bách thế nào, lo lắng làm sao, trong miệng của anh cũng vẫn bá đạo nói, "Không được đi.... Cô gái chết tiệt.... Tôi tuyệt đối không cho phép cô rời đi....."

Tại sao anh lại không ngừng nói những lời này?

Tại sao vẻ mặt của anh phải lộ ra sợ hãi sợ mất đi như thế?

Tử Thất Thất bối rối nhìn bộ dáng bây giờ của anh, hoang mang nói, "Tôi không rời đi, tôi sẽ không rời khỏi anh, tôi không đi, nơi nào tôi cũng không đi, bác sĩ.... Bác sĩ.... Bên ngoài có người hay không giúp tôi đi gọi bác sĩ, nhanh một chút, xinh nhanh lên.... Bác sĩ... Mau lại đây cứu anh ta...."

Cô hướng về phía cửa phòng hô to, không ngừng hô to, lo sợ ngay cả nước mắt cũng rớt xuống.

Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất nhìn biểu cảm lo lắng của cô, nước mắt trong suốt trong hốc mắt cô, đau đớn tựa hồ biến mất, trong lòng tràn đầy ấm áp như mùa xuân.

"Thất Thất....." Anh nhẹ giọng nỉ non, tay đột nhiên dùng sức kéo cả người cô vào trong ngực của mình.

Hai tay ôm thật chặt cô, ở bên tai cô thật giống như khẩn cầu, kiên định nói, "Đừng rời xa anh..... Xin em....Xin em đừng rời xa anh!"

Tử Thất Thất nghe anh ở bên tai mình nói nhỏ, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ sửng sốt.

Thất Thất?

Đây hình như là lần đầu tiên anh kêu tên của cô như vậy.

Van xin?

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói ra như vậy..... Anh cũng sẽ nói ra từ ngữ như vậy sao?

Xin?

Anh từ lúc nào có lễ phép như vậy? Đừng nói giỡn....


Người người đàn ông này anh rốt cuộc là làm sao vậy? Người người đàn ông này anh rốt cuộc muốn thế nào? Tính tình người đàn ông này có thể hay không đừng chuyển biến nhanh thế a? Có thể hay không đừng làm lòng cô lên lên xuống xuống?

Cô hoàn toàn không theo kịp tiến độ chuyển đổi tâm tình của anh rồi, nhưng cho dù theo không kịp, tâm.... Nhưng vẫn là sẽ bị anh dắt đi.

Khẽ run mở to miệng, vừa định muốn nói thì "rầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ cùng hộ sĩ chạy vào bên trong phòng, vọt tới bên cạnh anh.

Bọn họ kích động đem Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất nâng lên đặt ở trên giường, lập tức xử lý vết thương cho anh, Tử Thất Thất cũng đi theo bọn họ tới bên giường, hai mắt dõi theo khuôn mặt trắng bệch đến xanh mét, mà anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.

Bỗng nhiên bên tai không ngừng vang lên câu cuối cùng kia của anh, một lần lại một lần, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại không ngừng tuần hoàn....

"Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....."

"Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....."

"Thất Thất.... Đừng rời xa anh....Xin em.... Xin đừng rời xa anh....."

............

Chân mày cô nhíu lại thật sâu, tay cũng đột nhiên dùng sức nắm chặt tay anh, thiếu chút nữa, cô đã trả lời anh, thiếu chút nữa, cô đã nói câu kia:

"Yên tâm đi.... Em nhất định sẽ không rời xa anh.... Nhất định....."

Hai giờ sau

Vết thương Mặc Tử Hàn một lần nữa được khâu lại, máu cũng ngừng lại, bác sĩ cùng hộ sĩ một phen đổ mồ hôi, thở dài một hơi, rối rít rời khỏi phòng bệnh, mà trong phòng bệnh nháy mắt im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Tử Thất Thất vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, chân băng bó thạch cao nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tựa hồ đau đớn đã tê liệt, mà hai mắt cô dõi theo khuôn mặt anh, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.

Dưới chân khẽ động, vốn định di động thân thể tê cứng của mình một chút, nhưng chân của cô vừa mới giơ lên, Mặc Tử Hàn nắm tay cô lập tức lại một lần nữa dùng sức nắm chặt.

Tử Thất Thất kinh ngạc!

Anh tỉnh?

Cô nhìm chăm chú hai mắt nhắm chặt của anh, nhìn lông mi dài của anh khẽ run, chậm rãi mở đôi môi của mình nói, "Xin lỗi.... Nhất định rất đau đi?"

"Không đau!" Mặc Tử Hàn nhắm hai mắt, nhẹ giọng trả lời.

Mày Tử Thất Thất chau lên.

Anh quả nhiên tỉnh.

Tại sao không mở mắt nhìn cô chứ? Tức giận đến không muốn nhìn cô sao?


"Xin lỗi...." Cô lại nói một tiếng xin lỗi.

"....." Mặc Tử Hàn trầm mặc, không nói lời nào, thật giống như đang ngủ, mà sắc mặt tái nhợt kia lại thật giống như là một người chết.

Đều là lỗi của cô, hại anh lại một lần nữa nếm chịu thống khổ như thế, hại anh lại một lần nữa chảy nhiều máu như vậy. Rõ ràng buổi sáng còn có thể ngồi dậy nhưng cô lại làm cho anh lại nằm ở trên giường bệnh đến ngồi dậy cũng không thể.

"Xin lỗi....." Cô lần thứ ba nói xin lỗi, chân mày nhíu lại, vẻ mặt áy náy.

Đột nhiên, Mặc Tử Hàn nắm tay cô chặt lại một chút, sau đó anh mở hai mắt mỏi mệt đến ngay cả trợn cũng rất phí sức, nhìn vẻ lo lắng gắn đầy trên khuôn mặt cô, buồn bực nói, "Đừng lại nói xin lỗi.... Phiền muốn chết, để tôi nghỉ ngơi một chút!"

"Hả? A.... Ân, tôi không nói!" Tử Thất Thất bối rối trả lời, ngậm chặt miệng mình lại, không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn anh, theo dõi anh, nhìn anh.

Giống như là một con mèo nhỏ nhu thuận, đáng yêu làm cho anh hoàn toàn không thể nào tức được.

Đột nhiên....

Tay Mặc Tử Hàn khẽ dùng lực, thân thể Tử Thất Thất đột nhiên hướng nghiêng về phía anh, lảo đảo nhào tới trong ngực anh.

"Ưhm....." Anh đau đến nhíu mày.

"Anh....Anh không sao chứ? Tôi đi gọi bác sĩ!" Tử Thất Thất hốt ha hốt hoảng nói liền vội vàng hấp tấp muốn đứng lên.

Mặc Tử Hàn đem một tay khác vô lực bao trùm ở phía sau lưng cô, cũng buông bàn tay vẫn nắm chặt kia ra, đem cô ôm vào trong ngực của mình, mệt mỏi nói, "Tôi không sao, em cũng đừng đi, cứ như vậy nằm ở nơi này, cùng tôi.... Cùng tôi..... Cùng nhau.... Nghỉ......" Một chữ "ngơi" cuối cùng còn chưa nói xong, anh liền nặng nề ngủ mê đi.

Tử Thất Thất kinh ngạc nằm ở trong ngực của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt kia. Không rõ.... Không rõ.... Cô một chút cũng không rõ.

Tại sao sợ cô rời đi như vậy? Tại sao bộ dáng giống như không thể mất đi cô? Đây là thái độ đối đãi với con rối sao? Đây là cái gọi là không thích của anh sao?

Đừng ở trước mặt cô lộ ra bộ dáng cần cô như vậy, sẽ làm cô hiểu lầm, sẽ làm lòng cô trở nên mềm yếu.

"Mặc Tử Hàn....." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm tên của anh, thả lỏng tất cả khí lực trên người, thoải mái nằm ở trong ngực của anh, cau mày, dùng thanh âm cơ hồ không nghe thấy nói, "Nếu không thích tôi.... Cũng đừng làm cho trái tim đã chết của tôi sống lại một lần nữa.... Tôi cũng xin anh.... Nếu không thích tôi.... Cũng đừng có tới trêu chọc tôi....."

Đối với đàn ông, cô thật sự đã chán ghét rồi, đối với phản bội, cô cũng đã chịu đủ rồi, cho nên mới không muốn yêu đương, cho nên mới đem thật lòng của mình chôn cất vào trong biển rộng cùng cha mẹ, bởi vì cô không muốn lại bị đàn ông thương tổn, thậm chí không muốn bị bất luận kẻ nào thương tổn, nhưng nếu như là lời của anh.... Nếu anh thật lòng..... Thì..... Có lẽ cô có thể thử tiếp nhận!

Từ từ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của anh, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp vây quanh anh, trầm lắng lâm vào trong cạm bẫy ôn nhu ngay lúc này của anh.

"Uh....." Mặc Tử Hàn đang ngủ mê man nhẹ nhàng rên rỉ, hai tay khẽ dùng sức ôm chặt hơn thân thể gầy nhỏ của cô, cũng hít lấy hương thơm trên người cô, khóe miệng nhàn nhạt gợi lên nụ cười.

Thích cô ấy....

Thích cô gái tên Tử Thất Thất này....

Ngay từ đầu khi cảm thấy cô thú vị cũng đã ý thức được tình cảm này, chẳng qua là chính anh không muốn đi đối mặt mà thôi, chính là không muốn thừa nhận.....Hắn Mặc Tử Hàn cao cao tại thượng, vậy mà lại thích một cô gái.

※※※

Đêm khuya

Mặc Tử Hàn đang ngủ mê man từ từ khôi phục ý thức, hai mắt dính liền không muốn mở ra, chân mày khẽ nhíu lại, bàn tay to tuỳ tiện sờ sờ trước ngực của mình, thế nhưng trống trơn?

Đột nhiên giương đôi mắt, nhìn đèn chân không chói mắt trên trần nhà.

Kích động quay đầu nhìn đệm giường, nháy mắt khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

Người đâu?

Tử Thất Thất đâu?

Chẳng lẽ..... Cô ấy lại đào tẩu?