Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 61

Quay trở ngược lại buổi sáng sau ngày sinh nhật Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt nói “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tôi nên làm một vài việc đặc biệt…”

“Việc đặc biệt?” Trác Thư Nhiên hỏi. Y được Trịnh Liệt trấn an, nằm tựa vào ***g ngực cường tráng của hắn, nheo mắt lại, tựa như con mèo nhỏ được uy ăn no vô cùng thỏa mãn.

Trịnh Liệt không nói gì, chỉ cười nhẹ, dùng ngón tay thưởng thức sợi tóc mềm mại của y.

Không khí giữa hai người lúc ấy tĩnh lặng mà hòa hợp. Loại cảm giác như vậy khiến Trác Thư Nhiên an tâm, tâm trí vốn lúc nào cũng chất chứa nhiều suy tư nay thả lỏng được đôi phần. Cơ thể vừa thả lòng ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi vì tối qua bị Trịnh Liệt gây sức ép quá mức, mí mắt dần dần thả lỏng.

Trịnh Liệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y nói “Ngủ đi.”

Trác Thư Nhiên ôm chặt thắt lưng hắn, khóe môi nhếch lên, chìm dần vào giấc ngủ.

Tỉnh lại, Trác Thư Nhiên ngửi được mùi đồ ăn. Bảo mẫu tại biệt thự y đã cho nghỉ, Minh Bảo Bảo căn bản không biết nấu nướng, như vậy người đang ở dưới bếp, chỉ có thể là Trịnh Liệt.

Trác Thư Nhiên nghĩ đến Trịnh Liệt đại thiếu gia kiến thức nấu ăn bằng không, ngạc nhiên nhướn mày, đầu óc quay mòng mòng. Dù vậy, y vẫn bĩnh tĩnh thay quần áo, rửa mặt chải đầu, thần thanh khí sảng ra khỏi phòng.

Vừa lúc ra khỏi phòng, y thính tai nghe được tiếng càu nhàu của Trịnh Minh Bảo truyền ra từ trong phòng nó ở đối diện “…..Hu hu, vì sao Bảo Bảo lại phải ở trong phòng? Vì sao ba ba lại nói Bảo Bảo sẽ làm hỏng chuyện? Bảo Bảo không có hư….”

Trác Thư Nhiên sắc mặt không đổi, nhàn nhã xuống lầu vào nhà bếp.

Trịnh Liệt vừa lúc đang cầm dĩa trứng chiên cháy đen một nửa đi ra. Đại thiếu gia quần là áo lụa quanh năm sống an nhàn sung sướng được người ta hầu hạ thành quen, bây giờ chỉ còn một bộ dáng chật vật, đầu tóc rối bù, trên trán lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi cao cấp lấm lem mấy vết dơ không rõ là thứ gì, ngón tay thon dài cao quý bị phỏng đỏ một mảng. Hắn đau khổ nhìn dĩa trứng chiên trên tay, giống như không thể tin được chính mình phong lưu phóng khoáng, anh minh thần võ sẽ có một ngày bị món trứng chiên gây khó dễ.

Trác Thư Nhiên nắm tay giả bộ ho khan một tiếng, thực chất là để che giấu tiếng cười.

“A, cậu tỉnh rồi? Tôi đang làm bữa sáng.” Trịnh Liệt ngẩng đầu nói, đem dĩa trứng chiên đặt lên bàn cùng với ly sữa.


“Được, tôi phải nhanh chóng nếm thử, thưởng thức tay nghề của cha nuôi.” Trác Thư Nhiên nói, vô cùng nể mặt mà ngồi xuống. Giọng điệu trịnh trọng của y khiến người ta cảm thấy thứ y sắp ăn không phải là một dĩa trứng chiên cháy khét mà là một bàn tiệc Mãn Hán.

(Tiệc Mãn Hán hay Mãn Hán toàn tịch: là một trong những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món ăn độc đáo của nhà Thanh và văn hóa người Hán)

Trịnh Liệt đưa dao nĩa cho y, nói “Ăn một ít trứng chiên đi… Nếu khó ăn quá thì thôi khỏi cũng được…”

Trác Thư Nhiên trả lời “Anh tự tay làm, cho dù có độc tôi cũng ăn.”

Lông mi Trịnh Liệt khẽ động, ánh mắt lộ ra chút kỳ quái.

Trác Thư Nhiên cắt một khối nhỏ đưa vào miệng. Trịnh Liệt lần đầu trong đời xuống bếp, cho dù không quá để tâm vẫn không tự giác theo dõi phản ứng của y.

“Rất ngon.” Trác Thư Nhiên gật đầu. Kỳ thực là rất dở. Khối nhỏ y gắp lên còn lẫn vỏ trứng, vừa chua vừa khét, cực kỳ khó nuốt. Chỉ là, không hiểu sao, Trác Thư Nhiên lại thấy hương vị không tệ lắm, y thậm chí còn muốn ăn tiếp miếng thứ hai.

Ngược lại Trịnh Liệt quen ăn mỹ thực nhìn mà chịu không được, tức giận đẩy cái dĩa sang một bên, đem ly sữa đặt trước mặt Trác Thư Nhiên.

Trác Thư Nhiên buông dao nĩa, ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa.

“Khoan đã.” Trịnh Liệt gõ gõ mặt bàn, nghiêm mặt nhìn y “Trong sữa tôi đã bỏ thuốc. Trước đây, cậu từng muốn tôi và cậu khôi phục mối quan hệ, tôi chưa đáp ứng, nếu cậu uống hết ly sữa này, tôi sẽ cân nhắc…ấy ấy!”

Trịnh Liệt đực mặt nhìn Trác Thư Nhiên không thèm chờ hắn nói hết câu đã nốc cạn ly sữa, trên mép môi còn dính viền sữa trắng, cười nói “Ngon lắm.”

Ước chừng 10 giây sau, Trác Thư Nhiên nhắm mắt lại, ngã xuống bàn hôn mê.

Sắc mặt Trịnh Liệt nhất thời trở nên phức tạp, rõ ràng mọi việc diễn theo đúng ý hắn, trong lòng hắn lại không thấy khoái chí, ngược lại, hắn thở dài nhìn Trác Thư Nhiên mất đi tri giác.

Trác Thư Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc, trên tay y thì có thêm một cái còng.

Mà phòng làm việc của y trở nên ồn ào lạ thường, có vài người quây quanh máy tính của y chỉ chỉ trỏ trỏ, trong đó có một cậu người Tây mắt xanh tóc đỏ.

“Xin hỏi, có cần tôi giúp không?” Trác Thư Nhiên lịch sự hỏi.

Mấy người kia đang thảo luận khí thế, không ai để ý tới y.

“Xin hỏi, có cần tôi giúp không?” Trác Thư Nhiên nói to hơn chút, dùng tiếng Anh lặp lại lần nữa.

Mấy người kia bây giờ mới có phản ứng, không hẹn mà cùng ngạc nhiên nhìn y, tựa hồ không dự đoán được người vừa bị còng tay như phạm nhân khi tỉnh lại thái độ lại có thể bình tĩnh như thế, đã vậy còn muốn giúp đỡ.


Cậu thiến niên ở giữa mặt không chút thay đổi từ đám người kia đi ra. Cậu ta ước chừng mới mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo vô cùng thanh tú, hai gò má dù không cười cũng có thể thấy núm đồng tiền nhạt nhạt, giống như rất dễ xấu hổ. Nhưng ánh mắt cậu ta không có chút cảm xúc, thanh âm ổn trọng, hỏi Trác Thư Nhiên “Tomato?”

“Bat?” Trác Thư Nhiên hỏi.

Hai người cùng nhìn đối phương, rồi gật gật đầu.

Thứ bọn họ vừa nói chính là biệt hiệu của người kia trong giới hacker. Cả hai đều là hacker có tiếng trong giới, làm việc độc lập, thủ pháp đặc biệt, hơn nữa còn cực kỳ cố chấp. Người ngoài rất khó phát hiện được thân phận bọn họ, nhưng người cùng giới thì linh cảm lại cực kỳ nhạy bén.

“Anh muốn giúp?” Thiếu niên tên Bat kia hỏi.

Trác Thư Nhiên nói “Tin tôi đi, có vài thứ trong đó, cho dù là cậu, muốn phá được cũng phải mất một hai tháng.”

“Vậy nhờ anh.” Bat lập tức nói. Cho dù đây là lần đầu gặp mặt, nhưng ở trong giới hacker đã lâu hiển nhiên cậu phải biết được năng lực đối phương thế nào, không những vậy, Trác Thư Nhiên còn là người Bat từng học theo. Nếu Trác Thư Nhiên đã nói thế, Bat tin tưởng Trác Thư Nhiên hoàn toàn có năng lực đó, lập tức để y hành sự.

“Bat, còn chưa được Trịnh thiếu đồng ý….” Có người phản bác.

Bat nói “Tôi nói được. Nếu không tôi đi!”

Người có ý kiến lập tức ngậm miệng.

Trác Thư Nhiên nói với Bat “Cảm ơn.”

Bat nói “Tôi không thể cởi còng tay cho anh.”

Trác Thư Nhiên cười cười, mười ngón tay vẫn như không có việc gì lướt nhanh trên bàn phím “Không thành vấn đề, tôi kiếm cơm bằng thứ này mà.”

Cho nên khi Trịnh Liệt dẫn Trịnh Minh Bảo đang mệt mỏi cùng với một người đàn ông trung niên xa lạ mặc áo khoác trắng vào phòng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Trác Thư Nhiên ngồi ngay ngắn trước máy tính, chăm chú nhìn màn hình, mười ngón tay tung bay trên bàn phím như đang đánh đàn. Cậu thiếu niên mặt không chút thay đổi ngồi cạnh y, mắt chớp cũng không chớp nhìn chăm chăm màn hình. Hai người đứng phía sau cầm lấy giấy ghi ghi chép chép thứ gì, biểu tình vừa kích động vừa điên cuồng.

“…Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Trịnh Liệt hỏi.

“Anh!” Trịnh Minh Bảo kêu lên.

Trác Thư Nhiên lập túc ngừng tay, quay đầu nhìn Trịnh Liệt “Cha nuôi”.

Trịnh Liệt chậm rãi nhíu mi “Uhm?”.


“Phần còn lại các cậu có thể tự làm.” Trác Thư Nhiên nói với Bat, sau đó thong dong đứng dậy, đi đến trước mặt Trịnh Liệt giải thích “Tôi thấy bọn họ làm chậm quá nên muốn giúp một tay.”

Trịnh Liệt sửng sốt, có chút ngoài ý muốn lại không quá ngoài ý muốn nhìn y. Chuyện đoán không ra hành động của người này cũng không phải lần đầu tiên. Loại thái độ thản nhiên như thế này khiến người ta dù muốn trách mắng cũng không làm được.

“Anh….” Thấy Trác Thư Nhiên không hề nhìn mình, chỉ lo nói chuyện với Trịnh Liệt, Trịnh Minh Bảo ủy khuất kêu lại lần nữa.

“Bảo Bảo ngoan, anh và ba có việc cần nói, em ngồi đây chờ một chút, được không? Không nghe lời anh thì Bảo Bảo là Bảo Bảo hư.” Trác Thư Nhiên liếc mắt đánh giá người đàn ông mặc áo trắng đứng sau lưng Trịnh Liệt, sau nghiêng đầu nói với Trịnh Minh Bảo.

Trịnh Minh Bảo bĩu môi “Bảo Bảo không có hư….” nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời leo lên ghế sa lon ngồi, hai chân khép lại, hai bàn tay đặt lên đầu gối, mắt to ướt sũng nhìn Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên, chờ được khen.

“Minh Bảo Bảo ngoan nhất. Đợi lát ba lại chơi với con.” Trịnh Liệt sờ sờ đầu nó nói. Trịnh Minh Bảo nheo lại mắt cọ cọ lòng bàn tay hắn, dùng sức gật đầu.

Trịnh Liệt nhìn Trác Thư Nhiên ý bảo y đi cùng hắn.

Không chỉ phòng làm việc, những nơi khác trong biệt thự cũng vô cùng náo nhiệt, có nhiều người đang lục tung đồ đạc dò xét, nhất là thư phòng.

Trịnh Liệt dẫn Trác Thư Nhiên và người đàn ông mặc áo trắng vào một gian phòng không người, đóng cửa lại.

Ba người đều tự tìm vị trí mà ngồi xuống.

Trác Thư Nhiên nhẹ nhàng nói “Cha nuôi, anh cũng phí nhiều công sức quá.”

“Không.” Trịnh Liệt buồn bực trả lời “Là do cậu làm quá thôi.”

Trác Thư Nhiên nhếch nhẹ môi “Sao lại vậy? Cha nuôi anh mới là người muốn làm quá….”

Người đàn ông trung niên rõ ràng bị sặc nước miếng của chính mình, lớn giọng khụ khụ vài tiếng.

Cho dù Trịnh Liệt da mặt dày cũng có chút xấu hổ “Đừng nói lảng. Hồ Văn nói định lực của cậu rất mạnh, quả thật giống như trải qua đào tạo về tâm lý.”

Trác Thư Nhiên “A?”

“Có điều tâm lý ám chỉ không giống như thôi miên, không thể tìm ra vết tích gì, cho nên vẫn chưa thể xác định cậu rốt cuộc có làm tâm lý ám chỉ lên người tôi hay Minh Bảo Bảo hay không.” Trịnh Liệt bất đắc dĩ nói.

Trịnh Liệt vẫn còn kiêng kỵ “tâm lý ám chỉ” mà Trác Thư Nhiên từng đề cập qua, vậy nên cho dù Trác Thư Nhiên ngỏ ý muốn nói sự thật cho hắn để làm điều kiện giảng hòa, hắn cũng chỉ ậm ờ chứ không thực sự tin tưởng y.


Từ sau khi tỉnh lại, bởi giấc mộng chân thật kia, Trịnh Liệt trở nên có chút chán ghét năm đứa con nuôi của mình, sau đó lại phát hiện bọn họ còn che giấu nhiều thứ mà hắn không biết, Trịnh Liệt mới quyết định cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Chỉ là, hắm muốn cắt đứt, cố ý lãnh đạm, bọn họ lại không hề thuận theo mà bám riết lấy hắn, còn có vẻ như chết cũng không buông. Trừ Trịnh Minh Bảo ngốc nghếch hồ đồ, ngay cả Ân Triệu Lan, kẻ mà Trịnh Liệt nghĩ là không thể nào quay trở lại như cũ, hắn cũng có chút cảm giác bất thường. Trịnh Liệt không phải người chết, như thế nào lại không động tâm?

Hắn tức giận thật nha! Trước đây hắn cưng chiều yêu thương thì không ai thèm quý trọng, còn có thể tìm sát thủ đi lấy mạng hắn, bây giờ hắn buông tay mặc kệ, bọn họ lại quấn lấy không tha! Bọn họ coi Trịnh thiếu hắn là khỉ con để đùa giỡn sao? Trịnh Liệt phẫn nộ tới mức muốn cho người đánh bọn họ một trận, hoặc là tiền *** hậu sát cũng được.

Chính là chuyện tới trước mắt hắn lại không có tiền đồ mà chùng tay. Nói gì thì nói, họ đều là những người hắn đã từng yêu thương, bọn họ cũng cho hắn không ít khoảng thời gian hưởng thụ và thư thái.

Rối rắm mãi đến đêm trừ tịch, Trịnh Liệt mới quyết định cho bọn họ một cơ hội.

Một là bởi vì cứ dây dưa mãi không dứt không phải tác phong của hắn, hai là theo kết quả điều tra của Tiêu Sân và Trịnh Phỉ, khả năng con nuôi hắn thuê sát thủ giết hắn càng ngày càng thấp.

Nhờ giấc mộng kia, Trịnh Liệt cũng có được nhiều lợi thế. Phân tích những chuyện phát sinh sau tai nạn, tập đoàn Trung Thiên, Lâu gia, Viêm bang đều là những đối tượng trọng điểm cần chú ý.

Có người bày ra một kế hoạch tinh vi, muốn tiêu diệt hoàn toàn thế lực ba nhà Trịnh, Tiêu, An tại Nam Phong thị, sau đó thừa lúc thế cờ hỗn loạn mà nhảy vào.

Băng dày ba thước, Trịnh, Tiêu, An, ba nhà ở Nam Phong thị độc cứ đã lâu, lâu đến mức không ít người bất mãn với bọn hắn. Mà những người này kích động những kẻ nhỏ bé hơn hợp tác lại, cẩn thận ngầm hành động, chuẩn bị chờ lúc không ai kịp đề phòng mà đánh một kích trí mạng cả ba nhà.

(Băng dày ba thước: nguyên văn “Băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn”, băng không thể dày ba thước chỉ vì một ngày lạnh, ý nói việc gì cũng có nguyên nhân sâu xa, không thể chỉ do chốc lát mà hình thành)

Trịnh Liệt là đại diện cho Trịnh gia, vốn chỉ có tiền, An Thế Duy đại diện cho An gia, nhưng hắn cũng không phải người chủ trì An gia, mà Nam Phong thị cũng chỉ là một trong những địa bàn của An gia, so đi tính lại, chỉ có Tiêu gia mới là người đứng đầu, là chủ đạo của tam gia. Biết có kẻ muốn động tới bọn hắn, Tiêu Sân có thù tất báo không chỉ muốn đánh lui thế lực chống đối, mà còn muốn tương kế tựu kế, nhân cơ hội này quét sạch những kẻ không an phận.

Vì thế, Trịnh Liệt một năm qua đi “du lịch”, thực chất là để liên hệ một vài “hảo bằng hữu” của Trịnh gia và Tiêu gia ở nước ngoài, không những giúp bọn hắn ở Nam Phong thị mà còn rút củi dưới đáy nồi sau lưng Lâu gia.

(Rút củi dưới đáy nồi: nguyên văn “phủ để trừu tân”, kế thứ hai lăm trong Tam thập lục kế, theo đó đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua)

Lần đầu gặp Phó Tranh, thuận tay giúp cậu ta một bận, Phó Tranh vì muốn cảm tạ hắn mà nói cho hắn biết, trước đó An gia cố ý muốn An Thế Duy kết hôn với con gái Phó gia là muốn ép An Thế Duy xuất ngoại. Chỉ là An Thế Duy lợi dụng Phó Tranh mà thoái thác.

Trịnh Liệt cảm thấy thái độ An gia khác thường, nói với Tiêu Sân. Tiêu Sân cho người điều tra mới phát hiện, An gia sớm đã biết có kẻ muốn động tay động chân với Trịnh, Tiêu, An tại Nam Phong thị, hơn nữa còn có ý định khoanh tay đứng nhìn.

An Thế Duy thậm chí vì phản đối việc này mà bị giam lỏng. Tiêu Sân cho người giải cứu An Thế Duy, bố trí hắn ở nơi an toàn.

Chờ đến khi tìm hiểu rõ được sự tình bảy tám phần, Trịnh Liệt mới dẫn một đội chuyên gia về nước, mục đích là để đối phó với Trác Thư Nhiên thần thần bí bí.

Mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, ngoại trừ việc Trác Thư Nhiên từ đầu tới cuối hết sức hợp tác, khiến Trịnh Liệt không có cơ hội để thể hiện.


Càng khiến người ta tức nghẹn chính là, Trác Thư Nhiên rõ ràng định lực rất mạnh, nhưng khi Trịnh Liệt gọi bác sỹ tâm lý nổi tiếng Hồ Văn tới dùng thuốc khống chế để thẩm vấn y, y lại hỏi câu nào trả lời câu đó, thậm chí nơi mẫn cảm nào trên cơ thể thích được Trịnh Liệt vuốt ve cũng khai ra tuốt, khiến Trịnh Liệt nóng mặt hô dừng, cơ hồ muốn mắng Hồ Văn bề ngoài đứng đắn đáy lòng đen tối.

Nhìn bộ dáng Trác Thư Nhiên khi tỉnh táo, khiêm tốn lại thành thật, Trịnh Liệt quả thật hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Loại yêu nghiệt này trừ phi bắn một phát chết bỏ, bằng không để y quấn lấy, nửa đời sau của hắn nhất định huyên náo đến gà bay chó sủa, còn y thì vẫn hai tay không một hạt bụi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Nhưng nếu thu phục được, thì có thể sai sử một phen, tuyệt đối hữu ích trong mấy việc giúp đỡ lên kế hoạch phóng hỏa giết người tại nhà.

Trịnh Liệt đầu hàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng Trác Thư Nhiên hỏi “Cậu thành thật nói cho tôi biết, thân phận của cậu là gì…”