Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 55

Chuyện lão nhị nhà mình không chịu khống chế mà có phản ứng bị Tần Trăn phát hiện, Trịnh Liệt thẹn quá hóa giận phẩy tay áo bỏ đi, không đáp ứng khẩn cầu ở lại nói chuyện của Tần Trăn.

Nhưng lần này gặp mặt Tần Trăn đã bình tĩnh hơn trước nhiều, hiển nhiên nhận ra được Trịnh Liệt đã mềm lòng. Vì thế Tần Trăn càng không ngừng nghỉ nhắn tin cho Trịnh Liệt, cho dù giống như trước đây không nhận được hồi âm nào cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của y.

Trong nửa năm này, Trịnh Liệt cứ một tháng về Nam Phong thị một lần, dành nhiều thời gian gặp An Thế Duy và Tiêu Sân, cũng nhân tiện đi thăm Trịnh Minh Bảo. Thăm Trịnh Minh Bảo tự nhiên không thể tránh việc chạm mặt Trác Thư Nhiên, Trịnh Liệt vẫn lãnh đạm với y, nhưng không còn nói mấy lời khó nghe nữa, đối với bí mật mà Trác Thư Nhiên che giấu cũng không có hứng thú, không còn gặng hỏi nữa. Trịnh Liệt không lạnh không nóng như vậy, Trác Thư Nhiên nhất thời không biết ứng phó ra sao. Y là kẻ coi trọng lợi ích, nói y cứ làm không công chẳng bằng nói thẳng là y không cam lòng, vì thế quan hệ giữa y và Trịnh Liệt cứ bình bình như vậy.

Ở Nam Phong thị, buổi tối Trịnh Liệt đều ở cùng Trịnh Phỉ. Trịnh Phỉ hiện tại vừa ở Viêm bang vừa ở Tiêu gia, ứng phó với người Viêm bang đồng thời giám thị nhất cử nhất động của Dương Kỳ, lại phải âm thầm thương thảo đối sách với Tiêu Sân, bận rộn tới mức chân không chạm đất. Y vốn thích xông pha chiến đấu, hung hăng càn quấy, giờ lại phải bất đắc dĩ ngồi bàn mưu tính kế, không có thời gian quấn Trịnh Liệt, tự cảm thấy ủy khuất cho chính mình, chỉ thiếu điều nằm lăn lộn nhõng nhẽo.

Đêm ba mươi nhìn thấy Trịnh Phỉ ngay cả việc hắn có về không cũng chả rõ đã ngồi trong tuyết chờ hắn, Trịnh Liệt nhất thời mềm lòng cho y vào nhà, quan hệ hai người dần dần khôi phục được sáu bảy phần.

Trịnh Phỉ vốn là cái loại ngạo mạn thành tính, thấy Trịnh Liệt có vẻ sắp bỏ qua cho mình lập tức hỉnh mũi lên mặt, thừa dịp Trịnh Liệt và các tình nhân khác còn đang chiến tranh lạnh liền không ngại quấn chặt lấy Trịnh Liệt, điều này khiến Trịnh Liệt muốn tán y một phát. Bất quá cuối cùng vẫn cố kỵ tình cảnh của y hiện giờ chẳng khác nào đi trên băng mỏng nên không làm gì, khỏi khiến y phân tâm.

Trung tuần tháng 7 Trịnh Liệt chấm dứt hành trình, trở về Nam Phong thị.

Lần này trở về chủ yếu là vì chuyện công ty. Đội kiến trúc tập đoàn thuận lợi tiến hành thiết kế bản vẽ, đồng thời nền móng công trình cũng vừa hoàn thành, thành quả khiến các bên đầu tư vô cùng vừa lòng, thanh danh đội kiến trúc cũng bởi vậy mà được nâng cao, càng lôi kéo thêm được nhiều ánh mắt chú ý.

Gần đây đội kiến trúc có hai hạng mục để lựa chọn, một là cao ốc văn phòng của Nhuận Minh điền sản sắp mở tại Nam Phong thị, hai là một trung tâm thương mại của nhà đầu tư nước ngoài. Quy mô công trình và tổng kim ngạch đầu tư của người sau so với người trước còn lớn hơn bội phần. Với thực lực của đội kiến trúc Trung Thiên, nắm lấy một trong hai hạng mục không có vấn đề, nhưng đồng thời nhận lấy cả hai, quả thật như trứng chọi đá.


Ân Triệu Lan để chuyên viên đi đánh giá hai hạng mục, từ vị trí địa lý đến năng lực tài chính bên đầu tư, các phương diện đều không có vấn đề, đáng để công ty thực hiện.

Nhưng phải chọn hạng mục nào mới là điều đáng để tranh luận. Cao ốc văn phòng của Nhuận Minh điền sản có thể làm chung với kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh. Có người nói, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, lựa chọn một hạng mục tương đối thỏa đáng, có thể loại trừ những bất trắc không đáng có, dù sao vốn của Lâu gia cũng bỏ vào đó. Nhưng nếu dựa theo hợp đồng kế hoạch làng du lịch thì cũng giống như đem trứng gà đặt hết vào cùng một rổ, hơn nữa lợi nhuận cao ốc mang lại không thể so với trung tâm thương mại. Với quy mô của trung tâm thương mại, hoàn thành rồi rất có khả năng sẽ trở thành địa điểm vàng ở Nam Phong thị, hình thành một nơi giao dịch thương mại lớn, lợi ích nhất định không nhỏ. Nhưng nếu nhận hạng mục này, bỏ qua cao ốc văn phòng, thì cũng như gián tiếp đắc tội Lâu gia, không nể mặt Lâu gia. Dù sao kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh vẫn tiến hành như cũ, chỉ vừa mới hoàn thành một phần.

“… Tổng giám đốc Ân, ý kiến của cậu như thế nào?” Ngón tay Trịnh Liệt gõ gõ trên bàn.

Điều tra hai hạng mục kỹ càng như vậy, còn nêu ra đủ loại lợi hại khiến mọi người khó có thể quyết định lấy hay bỏ, Ân Triệu Lan lại không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt. Làm sao có thể?

“Trịnh đổng, hai hạng mục này, vô luận chọn cái nào thì chi phí cũng đã hơn 3000 vạn, tôi phải có sự đồng ý của anh mới có thể đưa ra phương án.” Ân Triệu Lan nói.

“Cậu không nói ra phương án thì tôi làm sao đồng ý?” Trịnh Liệt nói “Nếu Tổng giám đốc Ân không có hứng thú với cả hai hạng mục, chúng ta có thể từ chối thẳng cả hai.”

Thái độ Trịnh Liệt dửng dưng. Hắn tiền nhiều tiêu không hết, kỳ vọng của hắn ở tập đoàn Trung Thiên cũng chỉ là không lỗ mà thôi, chuyện mạo hiểm kiếm tiền, với hắn sao cũng được. Hắn cũng không giống Ân Triệu Lan nóng lòng muốn đạt được thành tích để người ta nể phục.

Hơn nữa với sự hiểu biết của hắn về Ân Triệu Lan, dã tâm của y nhất định không nhỏ! Nói hai cái chọn một, nhưng phỏng chừng Ân Triệu Lan là muốn nuốt luôn cả hai cái!

Quả nhiên nghe được Trịnh Liệt nói vậy, mắt Ân Triệu Lan thoáng xẹt chút không vui. Dốc hết tâm huyết vì công ty kiếm tiền, ông chủ lại không thèm để ý thậm chí còn ngăn cản, ai cũng sẽ thấy không thoải mái.

Bất quá y biết không nên tức giận với Trịnh Liệt. Trịnh Liệt có khi còn muốn nhìn y tức giận nông nổi.

Hít sâu một hơi, Ân Triệu Lan bình tĩnh nói “Tôi cho rằng chúng ta có thể nhận cả hai dự án.”


“Như vậy quá mạo hiểm. Hơn nữa đội kiến trúc của ta cũng không phải công ty kiến trúc chuyên nghiệp.” Phó tổng Phùng Đức lập tức phản bác.

“Tôi đã đánh giá thực lực của đội kiến trúc, sau khi chỉnh hợp lại thì cũng tương đương với công ty kiến trúc cỡ trung.” Ân Triệu Lan có thể đem đội kiến trúc thành công đột phá như vậy, hiển nhiên phải hiểu rõ nó “Hơn nữa thiết kế và quy hoạch là hai điểm mạnh của chúng ta. Với năng lực đội kiến trúc dư sức nhận dự án trung tâm thương mại. Hạng mục này có thể mang đến lợi ích vô cùng lớn, bất luận là tiền hay vị thế. Tôi cho rằng chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này.”

“Nhưng còn cao ốc của Nhuận Minh điền sản…”

“Chúng ta cũng có thể nhận.” Ân Triệu Lan quả quyết nói “Đội kiến trúc hiển nhiên muốn hợp tác lâu dài với Nhuận Minh điền sản, dù có thế nào thì phân mặt mũi này chúng ta cũng phải cấp. Ta có thể chia nhỏ hạng mục, kéo dài kỳ hạn công trình, nhân viên điều phối cùng lúc làm cả hai dự án để giữ tiến độ, thậm chí có thể hợp tác với một vài công ty kiến trúc loại nhỏ nhưng uy tín. Nếu Trịnh đổng chịu cung cấp đủ tài lực, tôi có thể làm được!”

Thanh âm Ân Triệu Lan tự tin hữu lực. Y nhìn quanh phòng họp, dùng biểu tình trầm ổn bình tĩnh nói cho mọi người biết y đã tính toán kỹ càng.

Trần Đường nhìn Trịnh Liệt. Ai cũng có thể nhìn ra Trịnh Liệt và Ân Triệu Lan ẩn ẩn đối chọi nhau. Hai hạng mục này có thể xem như một bước tiến mới của tập đoàn, Trịnh Liệt lại tỏ thái độ quan tâm, Trần Đường liền để cho Trịnh Liệt quyết định.

Trịnh Liệt nói “Một khi đã vậy, không bằng dứt khoát đem đội kiến trúc lập thành một công ty con độc lập.”

Những lời này vừa nói xong, trong phòng họp xôn xao tiếng nghị luận.

Đội kiến trúc chỉ có thể coi như là một phân ngành của tập đoàn, so với một công ty thực sự khác biệt rất nhiều. Thành lập công ty thì đội kiến trúc phải hạch toán độc lập, lời lỗ tự chịu. Bình thường tập đoàn thành lập công ty con đều là vì thương phẩm hoặc khi phân ngành đã phát triển đầy đủ. Nhưng hiện tại, đội kiến trúc chỉ mới làm một hạng mục liền lập tức phân thành công ty con, thật sự có vẻ quá mức mạo hiểm.

Chẳng lẽ Trịnh Liệt thật sự tin vào khả năng phát triển của đội kiến trúc như vậy?

“Trịnh thiếu, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn…”

Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan “Tổng giám đốc Ân kiêm nhiệm tổng giám đốc công ty con, toàn quyền phụ trách hai hạng mục, có thể chứ?”


Đây là chiến thư!

Ân Triệu Lan thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng nói “Tôi không có bất cứ ý kiến gì.”

Sinh nhật Trịnh Liệt là ngày hai tháng chín, thế nhưng từ khi cha mẹ hắn qua đời, hắn không hề chúc mừng sinh nhật chính mình, trái lại nguyên ngày giỗ của cha mẹ hắn, cho dù trời sập xuống cũng đừng mong quấy rầy hắn.

Người quen Trịnh Liệt đều biết thói quen này, cũng biết thức thời mà không làm phiền hắn.

Bất quá 0h ngày hai tháng chín, di động Trịnh Liệt nhận được không ít tin nhắn, gồm cả nhà Tiêu gia, An Thế Duy, Tần Trăn, vân vân tất cả đều chúc hắn sinh nhật vui vẻ, tuy rằng nội dung thất loạn bát tao, khiến Trịnh Liệt vừa buồn cười vừa tức giận.

[Sinh nhật vui vẻ] Bình thường mà cứng ngắc của Tiêu Nguyên và Tiêu Sân.

[A Liệt, chúc mừng sinh nhật! Dì chúc mày luôn luôn khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ o[nn]o] Đây là của người dì vẫn còn trẻ con chưa lớn Phùng Lệ An.

[Sinh nhật vui vẻ. Rảnh rỗi nhớ ghé chơi] Lý Hướng Nam hiền lành thân mật, lúc nào cũng ôn hòa với Trịnh Liệt, âm thầm giúp hắn khỏi bị Tiêu Sân dùng bạo lực trấn áp.

[Chúc mừng mày già thêm một tuổi, tiếp tục nguy hại nhân gian] An Thế Duy e sợ thiên hạ không loạn, chả nói được lời gì tốt lành.

[Trịnh đổng, sinh nhật vui vẻ, đại biểu toàn công ty chúc mừng anh] của Ân Triệu Lan. Tựa như đại diện công ty, lại giống như mượn danh nghĩa công ty mà gửi đến.

[Cha nuôi, sinh nhật vui vẻ! Quà tôi đã gửi, mong anh nhận lấy.] Tần Trăn, ngữ khí cẩn thận lễ phép như tin nhắn của công ty chuyển phát nhanh.


[Cha nuôi, sinh nhật vui vẻ. Hôm nay có làm bánh ngọt, nếu anh không rảnh ghé qua, tôi sẽ cùng Minh Bảo Bảo và tấm ảnh anh mặc tạp dề bọt biển thổi nến, sau đó ăn luôn.] Trác Thư Nhiên thông minh đến đáng giận. Cư nhiên dám cùng Trịnh Minh Bảo ăn mừng sinh nhật với ảnh của hắn! Trịnh Liệt trong lòng mắng: Tôi còn chưa chết đâu!

[Ba già, qua một năm lại già đi một tuổi, thật đáng thương! Bất quá yên tâm, con sẽ nuôi ba!] Trịnh Phỉ dương dương tự đắc, Trịnh Liệt nhìn tin nhắn mà chỉ muốn lôi y từ di động ra cắn nuốt sạch sẽ.

[Chuyển lời Minh Bảo Bảo: Ba ba! Sinh nhật vui vẻ! Anh nói phía sau giường sẽ có bánh ngọt và quà, ba mau tới a!] vẫn là tin nhắn của Trác Thư Nhiên, chỉ là nội dung thì của Trịnh Minh Bảo.



Trời tối về lại chỗ ở, ở cửa chất đống hộp quà, chuyện trước nay chưa từng có!

Trịnh Liệt ôm quà vào nhà, ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nén không được tò mò mà mở ra.

Một là của Tần Trăn. Quà của Tần Trăn là chiếc cúp cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất mà y đoạt được ở Pháp, một khối thủy tinh oánh nhuận màu vàng kim nhàn nhạt.

Tần Trăn dựa vào vai diễn trong [Vọng lâu] mà được giải. Nghe nói, giám khảo đánh giá kỹ xảo diễn xuất của y lẫm liệt tinh tế, thu phóng tự nhiên, tuyệt diễm như yêu tinh.

Giải thưởng này càng nâng thanh danh Tần Trăn lên một tầm cao mới.

Trong hộp quà còn có một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết: Vinh dự lớn muốn chia sẻ cùng anh. Trăn.

Một hộp chứa một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo, đáng tiếc là đồ giả. Giữa bánh ngọt nhỏ có cắm một tờ giấy, viết: Đồ thật ở chỗ chúng tôi. Trác Thư Nhiên.


Cuối cùng là một hộp đựng tranh, bức tranh vẫn còn tỏa mùi sơn nhè nhẹ. Trên tranh vẽ ba hình người trừu tượng, biểu tình sung sướng, vây quanh một cái bánh ngọt chúc mừng sinh nhật. Tên bức tranh là [Sinh nhật vui vẻ].

Trịnh Liệt cảm giác cười không được mà tức cũng không được. Bất quá Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo đã hết lòng mời như vậy, Trịnh Liệt cảm giác nếu hắn không tới, Trác Thư Nhiên thật sự sẽ lấy ảnh của hắn rồi cùng Trịnh Minh Bảo thổi nến ăn bánh ngọt chúng mừng ‘hắn’.

Thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, Trịnh Liệt tắm rửa thay quần áo, lái xe tới biệt thự của Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo.