Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 42

Nam hài đứng ngoài cửa nhìn thấy Trịnh Liệt, gương mặt vốn dĩ đang bình tĩnh liền trở nên khẩn trương, căng thẳng, cậu ta chậm rãi giơ cao hai tay thành tư thế đầu hàng, từng bước từng bước vào phòng.

Trịnh Liệt thấy thế, nhăn lại mi. Vì từ sau lưng nam hài lộ ra Trịnh Phỉ mày rậm mắt to.

Trịnh Phỉ vẫn đang mặc đồng phục câu lạc bộ Kim Cương nâng tay đặt tại lưng nam hài, không ngoài ý muốn, trên tay y đang cầm một cây súng lục.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Liệt là rút ra khẩu súng bên hông, nhắm vào Trịnh Phỉ! Từ sau khi bị người bắn chết trong mộng, hắn có thói quen mang theo bên người một khẩu súng.

Đồng tử Trịnh Phỉ co rút! Y nằm mơ cũng không dự đoán được sẽ có ngày Trịnh Liệt chĩa súng vào người mình!

“Cút đi.” Trịnh Liệt quát khẽ.

Trịnh Phỉ căm tức nắm áo nam hài đứng trước mặt, đẩy cậu ta ra cửa, lạnh lùng nói “Cút đi!”.

Nam hài hoảng sợ mở to mắt, vội vàng chạy xa khỏi tầm mắt Trịnh Liệt và Trịnh Phỉ. Cậu ta là kẻ bán thân, nhưng cũng không muốn chỉ vì chút tiền mà ném cái mạng nhỏ!

Trịnh Phỉ nhìn bóng dáng cậu MB phải bồi Trịnh Liệt đêm nay rời đi, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, một tay đặt trên nắm đấm cửa muốn đóng cửa lại.

“Không cần đóng. Mày cũng cút đi.” Trịnh Liệt đánh gãy động tác đóng cửa của y, vẫn giữ chặt tay cầm súng.

Trịnh Phỉ dứt khoát ném súng xuống đất, dùng lực đóng sập cửa lại, ngẩng đầu ưỡn ngực khiêu khích nhìn Trịnh Liệt “Ba, tốt nhất ba dùng súng bắn chết con đi!”

Không thì, tui dù chết cũng phải kéo ông xuống cùng—ánh mắt y nói như vậy.

Mấy ngày liền bị Trịnh Liệt cự tuyệt, khiến y bộc lộ sự thô bạo và cố chấp.

Trịnh Liệt chậm rãi buông súng, sâu sắc cảm giác không thể nói chuyện rõ ràng với thằng nhãi này.

“Tao đã nói tao với mày đoạn tuyệt quan hệ cha con.” Hắn nói.

“Con không đồng ý!” Trịnh Phỉ trảm đinh tiệt thiết nói.


“Mày họ Tô, không phải họ Trịnh!” Trịnh Liệt nói.

“Ba, nếu ba để ý việc đó, con đây không phải họ Tô, vĩnh viễn mang họ Trịnh!” Trịnh Phỉ kiên định nói.

“Mày mặc kệ nguyện vọng mẹ mày?” Trịnh Liệt không tin. Mấy năm nay Trịnh Phỉ vì báo thù, vì nguyện vọng của Tô Tiểu Trúc, đến cả mạng cũng không cần.

“Dù sao Tô gia chỉ còn mình con, con yêu ai thì theo người đó! Đều đã báo thù cho gia tộc rồi, mẹ cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà nhảy ra đánh con.” Trịnh Phỉ chẳng hề để ý bĩu môi.

“Đó là chuyện của mày.” Trịnh Liệt nói. Dù sao hắn cũng mặc kệ quyết định của Trịnh Phỉ.

“Ba!” Trịnh Phỉ quả thực hận không thể nhào qua bóp cổ Trịnh Phỉ “Con đến cùng đã chọc giận ba việc gì, khiến ba không cần con? Không có con, ai chăm ba trước lúc lâm chung!”

“Tao cóc cần mày chăm tao trước lúc lâm chung!” Trịnh Liệt bị miệng chó không phun được ngà voi của Trịnh Phỉ chọc giận đến mặt trắng xanh.

“Con mặc kệ! Ba phải nói rõ cho con biết con đã đạp đuôi ba cái gì?”

“Mày từ nhỏ đến lớn gây cho tao bao nhiêu phiền toái…”

“Con cam đoan về sau sẽ không! Con đã rời Viêm bang, đầu quân cho Tiêu Sân! Nếu ba không thích con theo hắc đạo, con thậm chí có thể rời Tiêu Sân!” Trịnh Phỉ giơ quyền đánh vào vách tường nói lớn!

Khóe môi Trịnh Liệt gợi lên một nụ cười trào phúng. Nếu Trịnh Phỉ có thể nói câu này sớm một chút, hắn còn có thể rung động. Nhưng hiện tại mới nói, thì còn được gì?!

“Đây là tác phong làm việc của mày? Muốn phản bội thì phản bội, muốn trở về thì trở về! Mày rốt cuộc còn muốn tùy hứng đến khi nào?” Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi hỏi.

Trịnh Phỉ vò vò tóc “Ba, khi trước con phản Tiêu gia là con sai, con đã cố gắng bù đắp lại sai lầm!”

“Mày nghĩ có thể bù đắp sao?”

“Con phản Tiêu gia chỉ là vì không muốn liên lụy ba và Tiêu gia!” Trịnh Phỉ rốt cuộc hét lên câu mà y vẫn đặt ở đáy lòng những năm gần đây! Phùng gia giết cả nhà y, y không thể bỏ qua mối thù này! Y chỉ có một mình, thế lực yếu ớt, muốn báo thù chỉ có thể mượn lực lượng của người khác. Y không muốn kéo Trịnh Liệt xuống vũng bùn này, lại không thể không nhờ vào quan hệ giữa hắn và Tiêu gia. Liều mạng lâu như vậy tại Tiêu gia mới lập được chút thành tích, người Phùng gia đã tìm tới cửa muốn giết y. Thân nhân y một người lại một người chết trước mặt y, y không cho phép Trịnh Liệt trở thành một trong số đó! Những năm gần đây y đẩy Trịnh Liệt tránh xa Viêm bang, không cho người trong bang quấy rầy Trịnh Liệt, là vì bảo hộ hắn! Y không cần bất luận kẻ nào, y chỉ cần Trịnh Liệt an toàn!

Trịnh Liệt hơi hơi chấn động, nghi hoặc vẫn tồn tại trong lòng lâu nay đột nhiên thông suốt. Nhưng chuyện tới bước này, hết thảy đã chậm. Trịnh Phỉ phản bội Tiêu gia là có ý tốt, nhưng y tự mình quyết định khiến Tiêu gia bất ngờ không kịp đề phòng, bị tổn thất nghiêm trọng, cũng thiếu chút nữa khiến quan hệ giữa Trịnh Liệt và Tiêu Sân bị cắt đứt. Hiện tại Viêm bang có kẻ không an phận, muốn thông qua Trịnh Liệt dính dáng đến Tiêu gia. Tuy rằng Trịnh Phỉ thề sẽ thoát khỏi Viêm bang, nhưng phỏng chừng ngày sau phiền toái vẫn sẽ kéo tới không ngừng.

Y đến ngay cả cô gái Tiểu Yêu kia cũng khống chế không được, làm sao hắn có thể tin tưởng y từ nay về sau buông tay mặc kệ mọi chuyện trên đường?

“Tao không tin.” Trịnh Liệt hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Trịnh Phỉ nghiến răng nghiến lợi “Ba! Ba nói đạo lý xíu coi!” Rõ ràng tin y còn ráng mạnh miệng!

“Không cần nói đạo lý với mày!” Tâm Trịnh Liệt cứng rắn “Mày đi đi.”

Trịnh Phỉ giận điên rồi, hét lớn một tiếng nhào qua huy quyền về phía Trịnh Liệt!


Trịnh Liệt thấy y động thủ, lửa giận cũng nháy mắt bạo khởi, nâng tay ngăn trở quyền Trịnh Phỉ, đá một cước!

Hai người trong không gian nhỏ hẹp không chút lưu tình quyền đấm cước đá!

Trịnh Phỉ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại trải qua thực chiến đã hợp thành bản năng chiến đấu, cuối cùng quét đường chân khiến Trịnh Liệt vấp ngã, đem hắn xoay người đè xuống giường!

Trịnh Phỉ dùng tay đè cổ Trịnh Liệt, cả giận nói “Ba tin hay không tin?”

“Không tin!” Trịnh Liệt càng không ngừng giãy dụa, co khuỷa tay dộng y.

Trịnh Liệt giận đỏ mắt, ngao ô một tiếng, cúi người hôn môi Trịnh Liệt, dùng lực mút mút cắn cắn! Trông như thể muốn nuốt Trịnh Liệt vào bụng!

Trên giường Trịnh thiếu sao có thể làm kẻ bị đè? Hắn ngoan độc cắn lưỡi Trịnh Phỉ! Trịnh Phỉ đau hô một tiếng, đang phân tâm liền cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, bị Trịnh Liệt đè ngược lại!

Trịnh Liệt thân cao thể trọng chiếm ưu thế, mạnh mẽ đè trên người Trịnh Phỉ khiến y không thể thi triển quyền cước, Trịnh Phỉ tựa như cá mắc cạn vùng vẫy vô ích.

Thân thể hai người kịch liệt ma sát, không thể tránh được việc chạm tới bộ vị trọng yếu.

Từ sau khi chia tay Trác Thư Nhiên Trịnh thiếu vẫn không có lên giường với ai khác, chính vì nhẫn đến cực hạn mới tới Kim Cương tìm MB. Lúc này bị ma sát như vậy, không thể khống chế mà có phản ứng.

Cảm giác được thân thể Trịnh Liệt có biến hóa, Trịnh Phỉ vốn đang kịch liệt giãy dụa dừng một chút, lửa giận dần rút đi, mắt mở to lộ ra tiếu ý cổ quái.

Y dứt khoát mở ra hai chân, kẹp chặt eo Trịnh Liệt, nâng eo đem bộ vị cũng đang có phản ứng của mình chạm tới chỗ đó Trịnh Liệt. Ma sát đúng địa điểm khiến hai người đều chấn động!

Trịnh Liệt nhất thời thở hổn hển. Hắn cũng không muốn làm với Trịnh Phỉ!

Hắn buông tay Trịnh Phỉ, dùng lực vặn bung chân Trịnh Phỉ đang kẹp lấy hắn – đây tuyệt đối là một quyết định sai lầm!

Trịnh Phỉ thân thủ tốt, một đôi chân khi đối đầu địch nhân là vũ khí công kích trí mạng, trên giường lại vô cùng câu nhân, rắn chắc, hữu lực, cân xứng, đường cong thon gọn không có chút thịt thừa, có thể kẹp chặt eo người ta, không thỏa mãn sẽ tuyệt đối không buông.

Lúc trước khi Trịnh Liệt thượng y yêu thích nhất chính là đôi chân này. Nhưng từ mộng tỉnh lại hắn không có làm với Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt nhất thời sơ suất, chẳng những không vặn bung được chân Trịnh Phỉ, còn bị Trịnh Phỉ kéo chặt cổ xuống, môi hai người lại lần nữa chạm nhau!

Số lần bọn họ lên giường không nhiều, nhưng mỗi lần đều như đánh nhau một trận, vừa kích thích vừa vô cùng nhuần nhuyễn!

Trịnh Phỉ cũng đã lâu chưa phát tiết, một nụ hôn này cũng gợi lên dục hỏa của y, đến ánh mắt đề đã thay đổi!

Trịnh Liệt muốn làm nhưng cũng không muốn làm với Trịnh Phỉ, Trịnh Phỉ lại quyết tâm làm với Trịnh Liệt. Hai người ở trên giường bắt đầu dây dưa ngươi tới ta đi.

“Buông tay Trịnh Phỉ!”

“Không buông! Ba đều đã cương rồi!”


“Dừng tay, cút!”

“Thật lâu chưa làm đúng không? Ba, con đến thỏa mãn ba…”

“Tao không có hứng thú với mày!”

“Phía trước của ba không nói như vậy nha!”

“Trịnh Phỉ, mày còn cần mặt mũi không?!”

“Không cần!”

“Mày thật ti tiện…Tê, Trịnh Phỉ…”

“Hừ hừ,…A…”

Trịnh Phỉ trên giường luôn không kiêng nể gì, y lại biết rõ điểm mẫn cảm của Trịnh Liệt, cho dù Trịnh Liệt không tình nguyện, thân thể cũng dần bị trêu chọc mà cương lên. Đàn ông đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.

Quần áo hai người cũng thất loạn bát tao. Áo sơ mi Trịnh Phỉ đã cởi ra, lộ ra vết thương trên ***g ngực. Làn da như vậy hiển nhiên không đẹp, nhưng lại tạo cảm giác vừa mạnh mẽ vừa yếu ót, khiến người ta bị kích thích.

Trịnh Liệt không khỏi nhớ tới cảnh Trịnh Phỉ nằm trên giường không nhúc nhích, giống như tùy thời đều có thể ngừng hô hấp.

“…Mày không chịu buông tay phải không?” Trịnh Liệt chống trên người Trịnh Phỉ, nhìn đôi mắt động tình ướt át của y.

“Tuyệt đối không!” Trịnh Phỉ cố chấp nói “Con sẽ quấn lấy ba, để ba không thể đi nơi nào khác!” Y một tay ôm chặt vai Trịnh Liệt, một tay vói vào trong quần hắn sờ loạn.

Trịnh Liệt hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, chỉ ra một mệnh lệnh “Xoay người sang chỗ khác!” Dù sao cũng đã thành cái dạng này, muốn không ăn cũng không được!

Trịnh Phỉ sửng sốt, yên lặng nhìn hắn hồi lâu, mới rút tay về, xoay người sang chỗ khác nằm sấp, có chút khó nhịn cong mông lên, nhưng vẫn như cũ nhìn hắn không chớp mắt, đề phòng hắn bỏ trốn.

Trịnh Liệt ghé vào trên người y, kéo quần y xuống, không chút khách khí cắm ngón tay vào khẩu động kia.

Trịnh Phỉ chấn động mạnh, tay nắm chặt lấy gối đầu, vừa đau vừa thoải mái rên rỉ một tiếng.

Thanh âm *** đãng lọt vào tai Trịnh Liệt khiến hắn trong lòng ngứa ngáy, bộ vị vốn đã cứng lên nay lại lớn thêm một vòng.

Thân thể Trịnh Phỉ vô cùng mẫn cảm, kinh nghiệm cùng Trịnh Liệt ăn nằm nhiều năm khi y dần trở thành một số 0 đúng nghĩa. Mặt sau bị Trịnh Liệt cắm ngón tay vào, mặt trước đã nhếch lên, run rẩy chảy ra chất lỏng trong suốt.

(số 0 = thụ, này chắc ai cũng biết:v)

Trịnh Liệt mơn trớn thân trước y, hai ngón tay dính chất lỏng, lại cắm sâu vào linh khẩu phía sau “Nhanh như vậy, nghẹn bao lâu rồi…”


Trịnh Phỉ tức giận trừng hắn.

Trịnh Liệt nhếch môi cười, đột nhiên không hề báo trước rút ngón tay ra, động thân đem đại gia hỏa cắm vào!

“A!” Phía sau bị lấp đầy, Trịnh Phỉ phát ra một tiếng kêu sảng khoái, bản năng đón ý nói hùa đứng lên!

Loại âm thanh thỏa mãn này không thể nghi ngờ chính là thôi tình dược tốt nhất, một cỗ cảm giác thành tựu chinh phục nổ tung trong ngực Trịnh Liệt, hắn không cho Trịnh Phỉ thời gian thích ứng, nắm lấy eo gầy mà rắn chắc dùng lực trừu sáp, một lần lại một lần đâm sâu vào cơ thể y!

Tư thế làm từ phía sau so với tư thế đối mặt càng khó tiến vào, càng khiến người nằm dưới đau đớn, nhưng thích ứng rồi, khoái cảm lại là gấp bội!

“A…A…..Ba! Ba! Sướng quá…” Trịnh Phỉ phát ra tiếng kêu *** đãng, thân thể thuận theo trừu sáp của Trịnh Liệt mà đong đưa, y thuần thục co rút miệng linh khẩu, khoái cảm vừa tê vừa đau lan ra tứ chi bách hài!

Yêu tinh này!

Đầu não Trịnh Liệt choáng váng, dục vọng trong cơ thể Trịnh Phỉ tiếp tục biến lớn! Động khẩu tiêu hồn khép mở bao chặt lấy hắn, khoái cảm chạy thẳng lên đại não! Hắn càng mạnh đâm thẳng về trước, điên cuồng trừu sáp Trịnh Phỉ! Từ nơi bộ vị mập hợp vang lên tiếng nước phốc chi phốc chi, vừa tình sắc vừa *** mỹ! Đúng lúc chạm tới một điểm bên trong cơ thể Trịnh Phỉ, y phát ra tiếng thét chói tai, thiếu chút nữa cứ như vậy bắn ra!

“Chờ, chúng ta cùng nhau!” Trịnh Liệt khàn khàn nói, ngón tay cái không chút lưu tình đè lấy đỉnh của y.

“Ba, ba….Để con bắn, để con bắn…” Trịnh Phỉ khó nhịn hô, dùng tay gỡ tay Trịnh Liệt.

“Không! Chịu đựng!” Trịnh Liệt bá đạo nói, một tay giữ lấy tay y “Không thì tao liền rút!” Dục vọng đang ở sâu trong cơ thể Trịnh Phỉ dùng lực đỉnh đỉnh, lại làm bộ như muốn rút ra.

“Không!” Trịnh Phỉ kêu sợ hãi, kẹp chặt phía sau, không cho Trịnh Liệt rút ra.

Trịnh Liệt bị y làm vậy, thích đến thở dốc vì kinh ngạc! Nếu không phải hắn thân kinh bách chiến, cơ hồ đã ngay lập tức bắn ra.

“Chịu đựng! Cùng nhau!”

Trịnh Liệt quát, đột nhiên tay xuyên qua dưới nách Trịnh Phỉ, tiến vào tư thế ôm y như ôm em bé.

“A! A!” Tư thế biến hóa kích thích Trịnh Phỉ run lên một trận. Y ngồi lên dục vọng của Trịnh Liệt, bởi vì tác dụng của trọng lực mà khối thịt sưng cứng rắn kia cắm càng sâu.

Trịnh Liệt nắm eo y nâng lên, lại đẩy xuống, cửa miệng tham lam phun ra nuốt vào phân thân cực đại.

“A….A….” Trịnh Phỉ mất cân bằn, lung tung quơ tay ra sau ôm lấy cổ Trịnh Liệt, hai chân mở rộng, thân trước dựng thẳng lên!

Trịnh Liệt kéo tay y xuống, nắm eo y rút ra dục vọng, trước khi Trịnh Phỉ phát ra tiếng rên rỉ bất mãn đem y xoay người đặt trên giường, thắt lưng dùng lực, lại một lần nữa đi vào!

“A!” Hai chân Trịnh Phỉ bị ép mở thành chữ M, tiểu khẩu thực tủy biết vị liều mạng co rút. Y mở mắt đỏ hồng ướt át, không chớp mắt nhìn Trịnh Liệt.

Khuôn mặt tuấn tú vì dục vọng mà vặn vẹo, mồ hôi chảy xuống từ thái dương nổi gân xanh, thoạt nhìn vừa cuồng dã vừa gợi cảm.


“Ba…Ba…Ba…Hôn con…Hôn con…” Mắt Trịnh Phỉ chợt lóe mê luyến, ngẩng cổ cố gắng nhích lại gần.

Trịnh Liệt dừng một chút, cúi người đem dục vọng ép càng sâu, tránh môi y, một ngụm hung hăng cắn hầu kết Trịnh Phỉ!

“Ô!” Trịnh Phỉ bị cắn ở điểm yếu hại, như ấu thú phát ra tiếng cầu xin tha thứ nức nở! Đây là điểm mẫn cảm nhất của y, thình lình bị kích thích khiến y nhịn không được đem trọc dịch bắn ra!

Cửa miệng phía sau của Trịnh Phỉ thuận theo đó mà co lại, kẹp chặt lấy dục vọng của Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, cắm sâu vào đem nhiệt dịch bắn toàn bộ vào trong cơ thể Trịnh Phỉ….