Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 39

“Trịnh Liệt tên nam nhân không biết xấu hổ!” Cùng với một tiếng kêu khẽ, một cước tinh tế hữu lực đánh tới mặt Trịnh Liệt, mang theo một cỗ kình phong.

Trịnh Liệt bất ngờ không kịp phòng bị, phản xạ có điều kiện nắm lấy chân kia vặn một cái, trực tiếp đem người ném xuống đất. Thời điểm dùng lực hắn mới phát hiện thể trọng đối phương rất nhẹ, một nắm tóc đuôi ngựa đung đưa, hẳn là một cô gái tuổi không lớn. Thế nhưng hắn cũng không thu tay, Trịnh Liệt thấy người tập kích bất ngờ này có gì đó nguy hiểm lại ra tay không hề lưu tình.

Bất quá hiển nhiên đối phương cũng không phải đèn cạn dầu. Tuy rằng bị Trịnh Liệt phản kích sắc bén đánh ngã nhưng vừa té thì liền vặn eo xoay người, khúc chân nhẹ nhàng chạm đất, mang theo khí thế nhất quyết không tha, mượn lực đạp một cái quay đầu trở lại.

Cô gái tay chân linh hoạt, góc độ công kích thập phần xảo quyệt, chuyên hướng vô điểm yếu hại của hắn, ngoan kình khiến Trịnh Liệt không dám khinh thường.

Quyền cước tới lui vài chiêu, đối phương như cũ không thể đánh ngã Trịnh Liệt, liền thấy không kiên nhẫn, hàn quang trong tay chợt lóe!

Trịnh Liệt trong lòng rùng mình, mượn lúc đối phương sai sót, tay nhanh chóng đưa qua bên hông tìm –

“Ba!” Một tiếng bạt tay thanh thúy đột ngột vang lên!

Trịnh Liệt chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh không cao quen thuộc đã vững vàng chắn trước mặt hắn, bàn tay vẫn còn giữ ở tư thế tát người.

Cô gái bị đánh cho lảo đảo lùi về sau vài bước, che má không cam tâm kêu lên “Tứ thiếu!”

Vừa rồi thời điểm cô xuất hiện, Trịnh Liệt không có thấy rõ mặt cô. Bây giờ cô đi ra vùng sáng, rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ, ánh mắt mang theo khí tức nguy hiểm không nói nên lời.

Trịnh Liệt nhớ rõ cô. Khi Trịnh Phỉ thụ thương hôn mê, hắn có gặp qua cô vài lần. Cô là một trong số ít người Viêm bang từ đầu đến cuối đều mang địch ý tràn ngập với Trịnh Liệt, ánh mắt nhìn Trịnh Liệt luôn mang theo một ít khinh bỉ cùng đố kỵ, dường như sớm đã hiểu rõ gian tình giữa Trịnh Liệt và Trịnh Phỉ không phải đơn thuần chỉ là quan hệ cha con.

Dưới ánh đèn đường, Trịnh Phỉ mày rậm mắt to, mặt một mảnh hàn khốc, thanh âm băng lãnh “Tiểu Yêu, tôi đã nói, bất luận là ai cũng không được đến quấy rầy cha tôi. Cô đừng khiêu chiến sự khoan dung của tôi!”

Cô gái được gọi là “Tiểu Yêu” run run, trên mặt chợt lóe một mạt tổn thương “Tứ thiếu, tôi chỉ không thể chấp nhận việc anh vì anh ta bỏ chúng tôi…”

“Đó là quyết định của tôi, không can hệ gì tới cha tôi.” Trịnh Phỉ quả quyết nói “Cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa.”

“Tứ thiếu, anh biết rõ em thích anh!” Tiểu Yêu bị sự vô tình của Trịnh Phỉ kích thích, đột nhiên lớn tiếng thổ lộ.


Trịnh Phỉ không chút do dự nói “Tôi không thích cô.”

“Tứ thiếu!” Tiểu Yêu oán hận kêu to, thanh âm run rẩy nghẹn ngào, nghe thật đáng thương.

Trịnh Phỉ lại bất vi sở động, dùng ánh mắt cường ngạnh đuổi cô gái đi.

“Em sẽ không từ bỏ!” Tiểu Yêu dậm chân một cái “Ghét anh nhất!”

Cô đột nhiên ra tay, một đạo ngân quang lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía Trịnh Liệt!

Trịnh Phỉ tiến lên một bước dài, chuẩn xác nâng tay lên bắt lấy ngân quang. Y nâng mắt mang theo tức giận, thân ảnh Tiểu Yêu đã biến mất vô tung.

Tay Trịnh Liệt lúc này mới dời khỏi hông.

Hắn đi thẳng lướt qua người Trịnh Phỉ, hướng về biệt thự sống một mình. Hắn cũng không phải người chết, đã nhận thấy được Trịnh Phỉ theo đuôi hắn hai ngày. Vốn còn nghĩ y khi nào hiện thân, không ngờ lại bị tập kích ở của nhà. Trịnh Liệt cảm thấy tức giận vì phiền toái Trịnh Phỉ mang tới. Ánh mắt tiểu cô nương kia nhất định là coi hắn như tình địch, sách!

Trịnh Phỉ tựa hồ cũng tự biết đuối lý, nhắm mắt theo đuôi Trịnh Liệt, không lên tiếng.

“Theo tao làm gì?” Trịnh Liệt quay đầu nhìn y, tỏ vẻ không kiên nhẫn như muốn nói “từ đâu tới đây thì biến về chỗ đó đi”.

Trịnh Phỉ vô tội nâng tay lên, máu tươi từ lòng bàn tay tí tách chảy xuống. Y vừa mới bắt một đao của Tiểu Yêu, bị lưỡi dao sắc bén cắt tay. Y nãy giờ nhịn đau đến trán đầy mồ hôi lạnh.

“Để con băng bó vết thương đi, ba già…” tỏ vẻ đáng thương.

Trịnh Liệt nghĩ tới y vừa rồi chắn bảo hộ mình, hừ một tiếng, không ngăn cản y cùng hắn vào nhà.

Đóng cửa lại, Trịnh Liệt trực tiếp tìm hộp thuốc, ném cho Trịnh Phỉ “Băng bó xong liền biến.”

Trịnh Phỉ mếu máo “Ông già, ông hôm nay ăn hỏa dược sao?” một bên trề môi, một bên mở hộp thuốc, thô lỗ xả vải thưa, tùy ý đắp lên lòng bàn tay.

Trịnh Liệt nhìn xem cau mày, lại nghiêng mắt qua chỗ khác “Mày không nhận được giấy tờ tao gửi sao? Không cần gọi ba nữa. Mày họ Tô, không phải họ Trịnh.”

Trịnh Phỉ trừng lớn mắt “Ý của ông là ăn rồi muốn vứt? Tui đều là người của ông rồi, ông sao có thể làm vậy?”

“Mày muốn tao ném mày ra đường ngay lập tức phải không?” Trịnh Liệt trừng y. Loạn thất bát tao cái gì!

Trịnh Phỉ xìu xuống “Ba, con không có tiền trả. Lấy thân trừ nợ đi!” Y đặt mông ngồi trên sô pha, bộ dáng khoanh chân vô cùng vô lại.


“Thân mày một chút cũng không đáng giá.” Trịnh Liệt lạnh lùng thực ghét bỏ nói.

“….không biết là ai ăn rồi lại ăn…” Trịnh Phỉ hàm hồ nói.

“Cái gì?” Trịnh Liệt nghe không rõ.

“Không có gì.” Trịnh Phỉ đáp.

“Nếu không có gì, mày có thể đi.” Trịnh Liệt nói.

“…Ba già, tui thực sự không có chọc giận ông sao?” Trịnh Phỉ không rõ ràng lắm nhìn Trịnh Liệt “Đoạn tuyệt quan hệ lại còn đòi tiền, còn nói cái gì phí bao dưỡng…. Lúc rời Viêm bang rõ ràng còn tốt! Hôm nay ông không nói rõ ràng, tui không đi!” Càng nói y càng tức!

Trịnh Liệt nhìn hắn “Mày không phải báo thù thành công rồi sao? Mày là người Tô gia, không có quan hệ với tao.”

“Ba già! Chẳng lẽ tui họ Tô thì không thể nhận ông làm ba sao? Vốn dĩ đâu có quan hệ huyết thống, ông là cha nuôi tui nha!” Trịnh Phỉ không hiểu làm sao “Chẳng lẽ ba đang ghen? Không muốn con sửa thành họ Tô?”

(ở đây tác giả dùng trượng nhị hòa thượng, câu đầy đủ là “trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”, ý chỉ mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc)

Thấy Trịnh Phỉ không bắt lấy trọng điểm, Trịnh Liệt nhu nhu thái dương “Tiểu Phỉ, chuyện lúc trước tao đáp ứng mẹ mày tao đã làm được. Mày thấy mày rước phiền toái về cho tao chưa đủ sao? Tao chỉ là muốn ngừng ở đây.” Hắn nói không chút lưu tình.

“Ông là có ý gì?” Trịnh Phỉ nhất thời bùng nổ! Y bật đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.

“…Mày cũng nói chúng ta không có quan hệ huyết thống. Mấy năm gần đây, tao vì mày thu dọn bao nhiêu tàn cục rối rắm, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Về sau bất luận mày sống hay chết, tao cũng không quản. Mày đừng xuất hiện trước mặt tao nữa.” Trịnh Liệt nói.

Sự nhẫn nại của hắn với mấy đứa con nuôi này đã hết. Hắn muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, nhưng một tên hai tên đều như nghe không hiểu tiếng người, hồn nhiên coi như không. Đến Trịnh Phỉ, hắn quyết định nói lời tuyệt tình!

“Ông khốn khiếp!” Trịnh Phỉ giận đỏ mắt, nhào qua há mồm muốn cắn Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt một quyền đánh vào đầu vai y, đẩy y vừa hóa thành cẩu chuẩn bị cắn hắn.

Tưởng rằng Trịnh Phỉ sẽ tiếp tục bất khuất nhào lên, không ngờ y ngã ngồi xuống sô pha, thống khổ đè lại đầu vai, mắt to trừng hắn chảy ra hai giọt lệ. Bộ dáng ủy ủy khuất khuất này thực sự thuộc về Trịnh tứ thiếu khiến người đi đường sợ mất mật sao?

Trịnh Liệt hơi nghẹn. Chỉ thấy đầu vai Trịnh Phỉ dần hiện ra một mảng đỏ tươi chói mắt. Trịnh tứ thiếu bình thường sợ đau lại như không có cảm giác, cắn môi thút tha thút thít hút khí muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt lại không chịu khống chế không ngừng chảy ra.

Mắt thấy màu đỏ trên vai Trịnh Phỉ càng ngày càng sậm, Trịnh Liệt trong lòng căng thẳng, cũng không cố tỏ vẻ tuyệt tình như vừa nãy, tiến lên một bước kéo cổ áo y ra, quả nhiên nhìn đến băng vải đã dính máu.

Trên thực tế, nửa người Trịnh Phỉ đều quấn đầy băng vải, bao bọc y như xác ướp.


Đã qua mấy tháng, những vết thương này hiển nhiên không phải ba viết thương cũ, rõ ràng là mới bị gần đây. Hơn nữa vết thương trên đầu vai bị động tác vừa rồi làm nứt ra.

Nó thật sự coi mình là gián đập không chết sao?

Trịnh Liệt buông tay ra, nhất thời không biết có nên để y chảy máu tới chết, hắn đỡ phiền lòng hay không.

“Ba, ba thật sự không cần con sao?” Trịnh Phỉ quật cường nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.

“…Ừa.” Trịnh Liệt chậm rãi gật đầu.

Trịnh Phỉ nhăn mặt, đỡ tay vịn sô pha đứng lên, lảo đảo dứt khoát lưu loát đi tới cửa.

Trịnh Liệt nhìn y, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trịnh Phỉ quay đầu nhìn hắn một cái, thấy Trịnh Liệt thực sự không có ý giữ y lại, giống như con thú nhỏ nức nở một tiếng, hung hăng lau nước mắt, kéo cửa đi ra ngoài, loại “oành” một tiếng dùng lực đóng lại.

Tốt, rốt cuộc cũng có một đứa đi thật!

Trịnh Liệt nghĩ, lại không có thả lỏng, chỉ là nặng nề ngồi xuống sô pha, chống đầu không biết nên vui hay buồn.

Liền ngay tại lúc hắn tưởng rằng có chút giải thoát, từ cửa lại truyền tới tiếng vang nhỏ vụn.

Đầu tiên là nức nở, sau đó là đứt quãng nức nở, cuối cùng tựa hồ càng lúc càng thương tâm, dần dần biến thành kiệt lực gào khóc, phảng phất như chịu nỗi oan thấu trời! Thanh âm này quả thực chính là ma âm, cuồn cuộn không ngừng tiến vào tai Trịnh Liệt!

Nếu không phải biệt thự này ở ngoại ô, cách nhà khác khá xa, chỉ sợ có người đi báo công an!

Trịnh Liệt tức giận đứng lên, đi ra mở cửa!

Trịnh Phỉ đang dựa vào cửa nhất thời ngã ra sau, tại cửa đang mở lăn vài cái.

Y không để ý Trịnh Liệt, vừa khóc vừa cầm hộp thuốc lấy vải thưa, lung tung băng bó miệng vết thương.

“…Mày đang làm gì?” Trịnh Liệt cực độ tức giận hỏi.

“Không cần ông lo!” Trịnh Phỉ so với hắn còn tức giận hơn, bất quá gương mặt loang lổ nước mắt thật sự không có sức thuyết phục.

“….không thể lăn xa một chút rồi khóc sao?” Trịnh Liệt nói.


Trịnh Phỉ nháy mắt hóa cuồng, ngao ô một tiếng ôm lấy ống quần Trịnh Liệt, cắn một ngụm.

Trịnh Liệt lần này không kịp né, lập tức đau đến hít vào một ngụm lãnh khí.

“Trịnh Phỉ thằng nhãi mày, nhả ra! Nhả ra!” Trịnh Liệt muốn đá y, lại nhìn đến đầu vai đỏ tươi, ngừng động tác, trong lòng thực buồn bực!

“¥%@&!#¥%&@¥##%&@%@&!#¥%&@¥##%&@……[phiên dịch: Ai là thằng nhãi? Tui ếu phải thằng nhãi! Uổng công tui đối tốt với ông như vậy, ông lại đối xử với tui như vầy! Khốn kiếp, cắn chết ông! Cắn chết ông…]” Trịnh Phỉ ô ô oa oa kêu, cắn ống quần Trịnh Liệt không thả, mặc cho bị đẩy qua đẩy lại.



Đợi đến khi Trịnh Liệt kéo được Trịnh Phỉ biến thân thành con nít ba tuổi vào nhà, ước chừng đã là nửa giờ sau.

Trịnh Phỉ có thương tích trong người, lại cùng Trịnh Liệt giằng co lâu vậy, đã trở nên có chút suy yếu, dần dần buồn ngủ.

Trịnh Liệt gọi tới bác sỹ gia đình, khâu miệng vết thương cho y, bôi thuốc băng bó.

Mấy vết thương mới chủ yếu là do súng, nhưng không có trúng vị trí yếu hại, phần lớn đều là thương ngoài da, chỉ có vết trên vai là xuyên qua da thịt. Từ miệng vết thương phán đoán, tất cả đều là do cùng một người làm.

“Thương thế của mày đến cùng là ra sao mà có?” Trịnh Liệt thừa dịp Trịnh Phỉ không tỉnh táo, hỏi.

“…Sân ca.” Trịnh Phỉ suy nghĩ trong chốc lát, không tình nguyện rầu rĩ phun ra hai chữ.

“Mày nói Sân ca là Tiêu Sân?” Trịnh Liệt ngoài ý muốn hỏi.

Trịnh Phỉ trợn trắng mắt nhìn hắn “Còn có Sân ca nào nữa?”

“…Vì cái gì?”

“Con đem Viêm bang giao cho Chu Hàng, về sau không quản nữa.” Trịnh Phỉ nằm, tay lặng lẽ giữ chặt góc áo Trịnh Liệt, cẩn thận nhìn Trịnh Liệt, cùng ánh mắt hắn vừa vặn giao nhau, đành phải ngượng ngùng thu tay. Y còn nói “Sau đó con đi tìm Sân ca, hỏi ổng như thế nào thì mới tha thứ chuyện phản bội lúc trước. Ổng nói con đứng yên không nhúc nhích, mặc ổng bắn mười tám phát súng. Nếu con chịu được không chết, ổng liền không để bụng nữa…”

Sau đó kết quả rõ ràng. Trịnh Phỉ quả thật làm theo yêu cầu của Tiêu Sân, hơn nữa còn sống. Mục đích của Tiêu Sân cũng không phải thật muốn y chết, chỉ là muốn giáo huấn y, tốt nhất là khiến y sợ tới mức tè ra quần, ngã xuống đất cầu xin tha thứ, dù sao không phải ai cũng có dũng khí đứng vững để người ta bắn mười tám phát. Nhưng Trịnh Phỉ làm được. Với tính cách nhất ngôn cửu đỉnh của Tiêu Sân, chuyện lúc trước phản Tiêu gia, hắn thật sự sẽ không tính toán với Trịnh Phỉ nữa.

Trịnh Liệt đột nhiên không biết nên nói gì.

Trầm mặc thật lâu, hắn mới nói “Hiện tại mới làm như vậy, mày cảm giác có ý nghĩa sao?”

Đôi mắt Trịnh Phỉ đã khóc đến sưng lên giờ lại đỏ “Ba là quyết tâm muốn đuổi con, phải không? Cho dù con cam đoan về sau sẽ không mang phiền toái về cho ba nữa…”


Trịnh Liệt nói “Mày ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai, đi sớm một chút.”

Trịnh Phỉ mạnh xoay người, đưa lưng về phía Trịnh Liệt, kéo cao thảm bạc che đầu.

Trịnh Liệt nhìn y một cái thật sâu, rời khỏi phòng.

Nghe được tiếng đóng cửa, Trịnh Phỉ kéo thảm xuống, mắt chợt lóe quang mang kiên định.

— tưởng dễ dàng thoát khỏi y như vậy? Nằm mơ đi!