Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 36

Thứ Trịnh Liệt đưa Tiêu Sân là một túi kín trong suốt, bên trong đựng tóc của Trác Thư Nhiên.

Vụ tai nạn giao thông là Trịnh Liệt đuối lý, hắn bịt mũi nhận. Nhưng nhận thức của hắn về Trác Thư Nhiên, không thể nói là phủ nhận hoàn toàn, cũng phủ nhận ít nhất hơn phân nửa.

Hành động mua hung hại người mém xíu chết người này, như thế nào có thể do một trạch nam hiền lành yếu đuối làm ra?

Nhưng Trác Thư Nhiên đã làm. Như vậy, những biểu hiện ôn nhu săn sóc, am hiểu lòng người của y trước mặt hắn, cũng đánh một dấu hỏi trong lòng Trịnh Liệt.

Một đêm kia nhìn gương mặt ngủ say của Trác Thư Nhiên, đột nhiên hắn có một ý tưởng kỳ quái. Khi trước Trác Thư Nhiên là do Ân Triệu Lan tự tay mang đến, nhưng quan hệ bọn họ, thật sự chỉ đơn giản là chính chủ và thế thân thôi sao?

Giống nhau đến gần như chín phần, thật sự chỉ là trùng hợp?

Cho nên hắn lén lấy tóc Trác Thư Nhiên, so với DNA của Ân Triệu Lan.

Mạng lưới của Tiêu Sân cực kỳ rộng, có tay trong của hắn, bản báo cáo kết quả đối chiếu cách ngày liền có trên tay Trịnh Liệt.

Mở ra báo cáo, nhìn đến độ ăn khớp tới 95%, Trịnh Liệt thật muốn tát cho chính mình một bạt tay. Hai diện mạo tương tự như vậy, vì cái gì hắn không hề nghĩ qua bọn họ là anh em cơ chứ?

Hắn thật là thằng mù mà!

Trịnh Liệt trầm ngâm một lúc, gọi điện thoại nội bộ tới phòng tài vụ, nói với trợ lý Ân Triệu Lan “Gọi tổng giám đốc Ân lên đây.”

Đối phương ngẩn người, dứt khoát lưu loát lên tiếng “Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.


“Vào đi.” Trịnh Liệt ngắm nghía một cây bút máy tinh xảo, cất giọng nói.

Ân Triệu Lan đi vào, thân hình tuấn tú cao ngất. Y bình tĩnh nhìn Trịnh Liệt “Trịnh đổng, anh tìm tôi có việc?”

Hiện tại nhân viên công ty đều gọi Trịnh Liệt là “Trịnh thiếu”, duy chỉ có Ân Triệu Lan, vẫn kiên trì gọi “Trịnh đổng”, phảng phất như dùng cách này có thể kéo xa khoảng cách giữa hai người. Có khi Trịnh Liệt nhìn y như vậy, đều không biết y còn kiên trì vì cái gì.

“Ngồi đi.” Trịnh Liệt khoát tay.

Ân Triệu Lan dừng một chút, theo lời Trịnh Liệt ngồi xuống đối diện.

Năm ngón tay Trịnh Liệt đặt trên báo cáo DNA, xoay ngược lại giao cho Ân Triệu Lan “Vì cái gì không nói tôi biết cậu và Trác Thư Nhiên là anh em ruột?”

Ân Triệu Lan bối rối khó thấy được “Cái gì?”

Trịnh Liệt lấy đầu bút máy chỉ chỉ vào báo cáo DNA “Thông qua thí nghiệm DNA, gien của cậu và Trác Thư Nhiên giống nhau đến 95%, là trực hệ. Với tuổi của hai người, hẳn là anh em ruột.”

“Không thể nào!” Ân Triệu Lan chấn động, thất thố đứng lên! Y cầm lấy báo cáo trước mặt, một phen mở ra liền bị dòng chữ cực lớn trên trang đầu làm cho sợ hãi!

Y mạnh nhìn Trịnh Liệt, con ngươi màu nâu sẫm tràn ngập không dám tin “Như thế nào có thể? Điều này sao có thể? Tôi chưa bao giờ biết… tôi…. Tôi làm sao lại có một người em … Trác Thư Nhiên, là em ruột tôi?” Y không thể chấp nhận lắc đầu không ngừng.

“Tôi không cần phải lừa cậu.” Trịnh Liệt gật gật đầu, thản nhiên nói. Bộ dạng này của Ân Triệu Lan, không giống như nói dối. Cho nên y thật sự không biết?

“Anh đã sớm biết chuyện này?” Ân Triệu Lan đột nhiên hung ác nhìn chằm chằm Trịnh Liệt.

Loại ánh mắt chất vấn khiến Trịnh Liệt khó chịu một trận. Hắn híp mắt nói “Sớm hơn cậu vài phút. Gọi cậu lên, tôi nghĩ rằng cậu đã sớm biết… Tôi còn tưởng nếu là như thế này, cậu cũng quá thâm hiểm đi, cư nhiên để em ruột mình làm thế thân….”

Nghĩ đến thân phận hiện tại của Trác Thư Nhiên, Ân Triệu Lan nháy mắt trắng bệch! Y biết Trác Thư Nhiên từ đó đến nay ở cùng một chỗ với Trịnh Liệt, là một tình nhân cố định của Trịnh Liệt! Mà này, còn là do một tay y tạo thành! Y tự tay đem em trai ruột mình lên giường Trịnh Liệt! Y cùng em trai ruột mình đều cùng ăn nằm với một nam nhân!

“Tôi không tin… Anh gạt tôi….” Ân Triệu Lan khó chịu đến buồn nôn, y nắm tóc mình điên cuồng lắc đầu “Trịnh Liệt anh chỉ là không muốn tôi sống yên ổn, mới nghĩ ra chuyện này gạt tôi…. Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

Hai tay y gắt gao nắm chặt báo cáo, từng bước cách xa Trịnh Liệt, ánh mắt thất kinh, như hy vọng Trịnh Liệt sẽ lên tiếng phủ định mọi việc, nói cho y biết này chỉ là đùa dai.


Nhưng mặt Trịnh Liệt chỉ hơi trầm xuống, không nói một câu.

Ân Triệu Lan đột nhiên xoay người chạy ra ngoài!

Trước khi Ân gia gặp chuyện, Ân Triệu Lan vẫn luôn là cục vàng của Ân gia. Y có ông bà nội hiền lành hòa ái, có chú bác thân thiết ôn hòa, có cha mẹ cưng yêu chiều chuộng, có anh trai nhường nhịn yêu thương. Ân Triệu Lan từng nghĩ rằng, y là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Dưới sự sủng nịch của Ân gia, điều duy nhất y cần làm, chính là làm việc mình yêu thích, dựa vào thiên phú và cố gắng, trở thành một thành viên ưu tú của Ân gia, tuyệt đối không làm tổn hại đến uy danh Ân gia. Sau này Ân gia gặp chuyện không may, Ân gia người chết người bỏ trốn, hạnh phúc tốt đẹp khi xưa đổ vỡ, chỉ lưu lại một Ân Triệu Lan được Trịnh Liệt che chở, khuất nhục mà sống. Điều chống đỡ cho Ân Triệu Lan, chính là cừu hận cùng mong muốn vực dậy Ân gia đã suy sụp. Người hủy hoại nhà y, một tên y cũng không buông tha!

Tuy rằng theo năm tháng lớn lên, Ân Triệu Lan phát hiện Ân gia cũng không sạch sẽ như y tưởng tượng. Ân gia lúc còn hưng thịnh, chuyện đã làm so với những kẻ hủy hoại Ân gia cũng không tốt lành hơn bao nhiêu. Nhưng Ân Triệu Lan vẫn như cũ không thể tha thứ! Đặc biệt là khi y nghĩ đến cha y vì không muốn liên lụy mẹ y và y mà tự sát trong tù Ân Cẩn Hòa. Cha y Ân Cẩn Hòa trong cảm nhận của y luôn là người uy nghiêm nhất. Ông ấy chung tình săn sóc vợ, quan tâm đầy đủ con cái, là một người chồng người cha không thể tốt hơn. Y sùng bái cha mình vô cùng, từng thề mai sau phải trở thành một nam tử hán như cha y.

Nhưng Trịnh Liệt lại nói cho y biết, Trác Thư Nhiên là em trai ruột của y, là con trai của cha y?

Cho dù bằng chứng của báo cáo DNA vững như núi, Ân Triệu Lan vẫn không thể tin!

Đây nhất định là một âm mưu!

Ân Triệu Lan vội vàng rời công ty, trực tiếp lái xe đi tìm Trác Thư Nhiên. Y muốn tự mình làm thí nghiệm DNA, y muốn Trác Thư Nhiên nói cho y biết tất cả đều là giả! Y cùng cậu ta chỉ là người xa lạ có bề ngoài tương tự mà thôi!

Từ khi Trác Thư Nhiên thay thế y lưu lại bên người Trịnh Liệt, trừ bỏ việc trả thù lao, Ân Triệu Lan vẫn cố ý không liên lạc với Trác Thư Nhiên. Lần gặp mặt cuối cùng, là khi Trác Thư Nhiên thi đại học xong, trực tiếp cự tuyệt việc tiếp tục nhận tiền Ân Triệu Lan.

Trước khi nói lời từ biệt Ân Triệu Lan nhịn không được hỏi một câu “Cậu còn có thể tiếp tục ở bên Trịnh Liệt sao?”

Trác Thư Nhiên thản nhiên nói “Còn. Trịnh thiếu rất tốt. Hơn nữa có tôi bên người anh ấy, anh sẽ không còn lo lắng anh ấy bắt lấy anh không chịu buông, không phải sao?”

Ân Triệu Lan không nói gì. Đây quả thật là ước nguyện ban đầu của y, Trịnh Liệt cũng như y mong muốn không chỉ vây quanh mình y nữa. Nhưng này một chữ “Đúng” này y không thể nào đáp được, theo bản năng càng né tránh đối mặt Trác Thư Nhiên.

Trác Thư Nhiên là trạch nam. Trừ trường học và trong nhà, y căn bản không đi ra ngoài. Bởi vậy, sau đó y và Ân Triệu Lan không còn chạm mặt.

Ân Triệu Lan đến biệt thự trước kia mình từng ở tìm Trác Thư Nhiên, đúng là vận khí, người mở cửa cũng là Trác Thư Nhiên, cả hai nhìn nhau ngây ngẩn cả người.

Cho dù ăn vận khác biệt, nhưng dung mạo quá sức giống nhau khiến cả hai có cảm giác quỷ dị như đang soi gương.

Thế nên Ân Triệu Lan không khỏi lẩm bẩm “Cậu thật sự là em tôi?”

Mắt Trác Thư Nhiên tinh quang chợt lóe, chậm rãi tháo xuống mắt kính, tựa tiếu phi tiếu nói “Tôi còn nghĩ anh phải biết trễ hơn xíu nữa…”


Y xoay người đi vào phòng.

Ân Triệu Lan nhận được đáp án khẳng định, rốt cuộc không thể lừa mình dối người, cương ngạnh theo dõi bóng dáng y, thật lâu sau mới nâng bước chân đi theo “Cậu… Cậu đã sớm biết….”

Trác Thư Nhiên đối mặt y, ung dung chơi đùa kính đen trên tay, biểu tình vẫn như cũ ôn hòa nhu thuận, lời nói ra từng chữ đều đâm vào lòng Ân Triệu Lan “Ngay từ đầu tôi đã biết, cha tôi là Ân Cẩn Hòa.”

Thấy bộ dạng Ân Triệu Lan như bị đã kích sâu sắc, y sung sướng tiếp tục nói “Ân Cẩn Hòa biết sự tồn tại của tôi, ông ta cũng để tôi gọi ông là cha. Mẹ tôi chết, ông ta nói ông muốn đem tôi về Ân gia. Nhưng mà…. Ân gia không cần một đứa bé yếu đuối bị hen suyễn…”

Nhưng đây đều là giả. Mẹ Trác Thư Nhiên là mối tình đầu của Ân Cẩn Hòa, bọn họ quen nhau bốn năm ở đại học, sau đó chia tay. Mẹ Trác Thư Nhiên không biết thân phận Ân Cẩn Hòa, vẫn không thể dứt tình với ông, mãi đến ba mươi tuổi cũng không kết hôn. Sau này hai người gặp lại, Ân Cẩn Hòa cảm động thâm tình mẹ Trác Thư Nhiên, lần nữa nhiệt tình theo đuổi bà. Bởi Ân Cẩn Hòa lừa dối mẹ Trác Thư Nhiên là chưa kết hôn, hai người rất nhanh nối lại tình xưa, mãi đến khi mẹ Trác Thư Nhiên ngoài ý muốn có thai, muốn tự mình báo tin vui cho Ân Cẩn Hòa, mới phát hiện Ân Cẩn Hòa sớm đã kết hôn, còn có ba người con trai, đứa nhỏ nhất cũng đã tròn ba tuổi. Mà bà bất quá chỉ là khi Ân Cẩn Hòa chán ghét cuộc sống hôn nhân mà trốn đi. Nếu nói cho Ân Cẩn Hòa biết bà mang thai, kết cục duy nhất sẽ chỉ là đem phá đứa con chưa thành hình này.

Vì thế mẹ Trác Thư Nhiên bỏ trốn. Đến khi Trác Thư Nhiên bảy tuổi, mẹ y thân thể quá yếu, rốt cuộc không thể tiếp tục nuôi nấng y, bà mới nói cho Ân Cẩn Hòa biết sự tồn tại của Trác Thư Nhiên.

Bà muốn Ân Cẩn Hòa chiếu cố tốt Trác Thư Nhiên, bằng không liền đem gian tình giữa họ công khai, khiến gia đình hoàn mỹ của Ân Cẩn Hòa xáo trộn đến gà bay chó sủa. Bà nói bà đã đem đoạn chứng cứ bọn họ có quan hệ giao cho một người đáng tin cậy. Nếu Ân Cẩn Hòa không tuân thủ lời hứa, cho dù bà chết, cũng sẽ có người đem việc này ra ánh sáng.

Bà chỉ là một người phụ nữ muốn bảo hộ con trai duy nhất của mình. Ân Cẩn Hòa đã lăn lộn giữa thương trường nhiều năm, như thế nào nhìn không ra bà chỉ đang phô trương thanh thế? Trác Thư Nhiên dù sao cũng là thân sinh huyết mạch, lại có khuôn mặt tương tự như đứa con ông yêu nhất, tính cách lại ngoan ngoãn nhu thuận, Ân Cẩn Hòa cũng sẽ không thật sự độc ác đến mức giết nó.

Nhưng vì bảo hộ gia đình mình, Ân Cẩn Hòa chỉ có thể gạt bỏ sự tồn tại của Trác Thư Nhiên. Mẹ Trác Thư Nhiên chết đi, Ân Cẩn Hòa đem y vào cô nhi viện, âm thầm đưa tiền cho viện trưởng, để bà ta đặc biệt chiếu cố Trác Thư Nhiên. Nhưng cũng chỉ có vậy.

Ông không biết mẹ Trác Thư Nhiên đã đem mọi chuyện kể cho Trác Thư Nhiên nhỏ tuổi. Mục đích của bà chỉ là để Trác Thư Nhiên đừng ngây ngốc tin tưởng cha mình. Cho nên, Trác Thư Nhiên rất sớm biết cha y còn có vợ khác cùng con khác. Hơn nữa thông qua quan sát y rất nhanh đưa ra kết luận: cha y, vì những người anh kia, không cần y, thậm chí còn tàn nhẫn lấy việc y bị hen suyễn bẩm sinh làm cái cớ.

Trác Thư Nhiên vẫn im lặng, nhưng chỉ số thông minh y rất cao, cộng thêm tâm tính trưởng thành sớm, còn nhỏ đã hiểu biết nhiều chuyện.

Kỳ thật y ở cô nhi viện đã gặp Ân Triệu Lan một lần. Ân gia ở phương diện từ thiện cũng coi như hào phóng. Ngày đó Ân Triệu Lan cùng mẹ y đến đây. Nam hài mười tuổi, mặc tây trang xinh đẹp, nghiêm trang, sạch sẽ chỉnh tề, chúng tinh củng nguyệt, dù có khuôn mặt tương tự nhưng Trác Thư Nhiên bẩn thỉu nhếch nhác, như người ở hai thế giới khác nhau. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, như thế nào cũng không thể với tới.

(Chúng tinh củng nguyệt: sao vây quanh mặt trăng, ý nói Ân Triệu Lan lớn lên dưới sự cung phụng thương yêu của mọi người)

Trác Thư Nhiên nhỏ nghi hoặc: Nó với Ân Triệu Lan không khác nhau lắm, vì sao cha thích Ân Triệu Lan nhất?

Nghi vấn này vẫn giấu ở đáy sâu trong lòng y. Cho dù y thực cố gắng lớn lên, dần triển lộ thiên phú hơn người, khiến Ân Cẩn Hòa lần nữa chú ý tới y, y vẫn như cũ có nghi vấn này.

Trước khi y kịp hiểu, Ân gia đã xảy ra chuyện. Ân Cẩn Hòa lại lần nữa chọn Ân Triệu Lan. Ông ta vì Ân Triệu Lan và mẹ y tự sát trong tù.


Người cha chỉ vì y trả thù lao để người khác chăm sóc, lại có thể vì một đứa con khác tự tử.

Trác Thư Nhiên cảm thấy không công bằng, thực không công bằng. Vì cái gì rõ ràng là hai anh em không khác biệt lắm, Ân Triệu Lan lại được nhiều đến vậy?

Được rồi! Ân gia sụp đổ, cha chết, Ân Triệu Lan không có cha che chở, rồi cũng sẽ có lúc bi thảm đi?

Y chờ! Y tin tưởng có một ngày, y sẽ tốt hơn Ân Triệu Lan…

Nhưng y cư nhiên không đợi được!

Nghe nói có tên họ Trịnh đầu đất theo đuổi Ân Triệu Lan không buông, không nề hà đem cục phiền toái Ân gia này gắn lên người, yêu thương Ân Triệu Lan như mạng sống, chiếu cố y chu đáo vô cùng!

Trác Thư Nhiên tức giận cùng cực!

Vì cái gì vận khí Ân Triệu Lan tốt đến như vậy? Y so ra kém Ân Triệu Lan chỗ nào?

Y nhịn không được dàn xếp cảnh, tiếp cận Ân Triệu Lan.

“…. Anh thật sự nghĩ rằng, có thể tại Nam Phong thị nhỏ bé này, gặp được một người giống mình là trùng hợp sao?” Trác Thư Nhiên ôn hòa nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Ân Triệu Lan như nhìn một thằng ngu.

Ân Triệu Lan cảm thấy hít thở không thông. Lời nói Trác Thư Nhiên đối với y thật tác động quá lớn. Y gian nan mở miệng “Cậu biết rõ chúng ta là anh em, vì cái gì đồng ý làm thế thân của tôi, cùng Trịnh Liệt, cùng Trịnh Liệt…”

“Bởi vì anh ta yêu anh.” Hai tay Trác Thư Nhiên chậm rãi khoanh trước ngực, có chút bất mãn nói “Anh ta cư nhiên thật sự yêu anh, đối tốt với anh như vậy, chỉ yêu thương mình anh! Cha là như thế, Trịnh Liệt cũng như thế! Anh dựa vào cái gì? Anh đến cùng dựa vào cái gì? Buồn cười nhất là, thứ tôi cầu đều cầu không được, anh còn lên mặt nói không cần!”

Ân Triệu Lan rung động nhìn y.

Trác Thư Nhiên nói “Nếu anh không cần, tôi liền đoạt lấy! Tất cả đều đoạt lấy!” Y vươn tay về phía Ân Triệu Lan, chậm rãi nắm thành quyền “Anh vĩnh viễn không thể có lại một Trịnh Liệt toàn tâm toàn ý với anh! Chỉ cần có tôi, anh ta vĩnh viễn nhớ rõ những thứ anh làm, nhớ rõ cách anh vũ nhục chân tâm anh ta!”

“Trác Thư Nhiên!” Ân Triệu Lan đột nhiên hét to một tiếng, huy quyền đánh về phía Trác Thư Nhiên!

Trác Thư Nhiên lắc người né, đưa tay chộp một phát nắm lấy cổ y ấn lên tường “Anh biết rõ anh buồn cười nhất ở điểm gì không?” Y đến gần bên tai Ân Triệu Lan, nói rõ từng chữ “Anh buồn cười nhất là, rõ ràng anh cũng yêu anh ta, lại tự tay đem anh ta đẩy đi, một đời này, anh sẽ không còn cơ hội, để anh ta chỉ cần một mình anh nữa…”

“…. Cho nên, Thư Nhiên, tôi chỉ là công cụ để cậu trả thù Ân Triệu Lan?” Một thanh âm đột ngột vang lên từ ngoài cửa.


Trác Thư Nhiên cứng đờ, nhẹ buông tay, Ân Triệu Lan đang thất thần chậm rãi trượt xuống đất. Y không để ý đến Ân Triệu Lan, ngạc nhiên nhìn qua —

Trịnh Liệt nắm chặt tay vang lên tiếng răng rắc, mặt không chút thay đổi nhìn y.

“Cha nuôi, tôi…” Trác Thư Nhiên muốn nói lại thôi. Y nhất thời chìm trong khoái cảm nhìn Ân Triệu Lan bị đả kích, không chú ý Trịnh Liệt đã vào tới nơi.

“Không cần nói nữa, có nói tôi cũng không tin.” Trịnh Liệt giận dữ cười “Các người, đều cút xéo cho tôi là được!”