Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 20

Phòng 308 – Trịnh.

Thời điểm nghỉ ngơi sau khi quay phim xong, trợ lý giao cho Tần Trăn một bao thư trắng, bên trong chỉ có một thẻ phòng với một mẩu giấy được viết vài chữ ngắn ngủi. Tần Trăn nhìn đến lại sợ khiếp đến gần như nhảy dựng lên. Y nhìn ra đây là nét chữ của Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt cư nhiên đến Nhạn thành cổ trấn, ngay sau hôm S&S tuyên bố cùng y chấm dứt hợp đồng!

Tần Trăn miễn cưỡng ổn định cảm xúc. Hôm nay cảnh của y đã quay xong, vừa lúc y tẩy trang xong lấy cớ không thoải mái muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước. Trần Hàm và Lăng Thụy An vừa nghi hoặc vừa quan tâm nhìn y. Nhất là Lăng Thụy An, bởi vì Tần Trăn vừa rồi mới hứa là sẽ cùng hắn đi chơi.

Tần Trăn tâm tình không yên, nhất thời không có cách nào giải thích với Lăng Thụy An. Lăng Thụy An cũng không biết gian tình giữa y và Trịnh Liệt, vẫn còn kiên trì cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm. Tần Trăn không muốn hắn biết chân tướng chuyện này.

Cự tuyệt ý tốt muốn đưa y về của Trần Hàm, Tần Trăn âm thầm xiết chặt thẻ phòng trong tay, bất an trở về khách sạn.

Nhiều năm như vậy, bất luận Tần Trăn trở nên trầm ổn bình tĩnh như thế nào, khi đối mặt Trịnh Liệt, y vẫn như thiếu niên mười tám tuổi năm đó, hèn mọn lại cẩn thẩn, cố hết sức lấy lòng Trịnh Liệt. Cho dù hiện tại có dũng khí muốn nói lời chia tay, nếu Trịnh Liệt nói không, y liền bắt đầu dao động.

Tần Trăn hít sâu một hơi, dùng thẻ mở ra cửa phòng 308.

Trịnh Liệt đứng ở của sổ lầu ba khách sạn nhìn xuống khu nghỉ ngơi của diễn viên tại phim trường, thậm chí để nhìn rõ hơn, hắn còn mang đến một cái ống nhòm, Tần Trăn vừa xuất hiện hắn liền như hổ rình mồi gắt gao theo dõi y.

Sau đó hắn thấy được cảnh hắn muốn thấy – Tần Trăn và Lăng Thụy An.

Lăng Thụy An – một tiểu minh tinh nhỏ nhoi trẻ tuổi lại có thể không biết lớn bé nói nói giỡn giỡn với một diễn viên hạng A. Mà Tần Trăn lại tươi cười ôn nhu, cẩn thận săn sóc quan tâm hắn. Nhìn đến cảnh Tần Trăn tự tay lau mồ hôi cho Lăng Thụy An, kính viễn vọng trên tay Trịnh Liệt nháy mắt gãy làm đôi.

Tốt xấu gì Trịnh Liệt cũng đã ở chung với Tần Trăn nhiều năm, lấy sự hiểu biết của hắn về Tần Trăn, như thế nào không nhìn ra Tần Trăn coi trọng thiếu niên Lăng Thụy An này? Hắn quả nhiên không có tìm lầm người a….


Bởi vì tin lời An Thế Duy, Trịnh Liệt trước khi đến đã tính toán đến tình huống xấu nhất, nhưng tận mắt nhìn thấy, ngực hắn vẫn cảm thấy một trận đau đớn, phẫn nộ, xấu hổ, thất lạc, hư không,… Sau đó, tim hắn dần nguội lạnh.

Không cần phải nhìn lại, Trịnh Liệt lấy thẻ phòng sau đó viết ra một tờ giấy, bảo nhân viên phục vụ của khách sạn giao cho Tần Trăn, còn hắn ở lại phòng chờ y đến. Việc này, nhất định phải có một cái kết.

Khi Tần Trăn bước vào, Trịnh Liệt mới từ phòng tắm đi ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, thân trên ở trần, làn da trắng nõn trơn loáng, còn mang theo vài vết thương nhỏ vừa khép miệng đang kết vảy của vụ tai nạn giao thông, cùng với mấy vệt xanh tím của hai lần đánh nhau.

“Cha nuôi, anh vẫn khỏe?” Tần Trăn nhìn thoáng qua đã có chút xúc mục kinh tâm, không đành lòng nghiêng mắt qua chỗ khác.

Bởi vì phải bí mật quay phim, với cả tâm tư gần đây bất ổn, y cố ý không để ý đến việc Trịnh Liệt gặp tai nạn giao thông. Nhưng đợi không được một cú điện thoại của Trịnh Liệt, y vẫn là có chút lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Trịnh Liệt, y trở tay không kịp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy an tâm được vài phần.

Trịnh Liệt lại nghĩ rằng y nghiêng mặt đi là không muốn nhìn đến hắn, không khỏi cười tự giễu. Hắn nghĩ: cho dù không chạm mặt, y với Ân Triệu Lan lời dạo đầu lại giống nhau như đúc. Nhưng nếu thật sự quan tâm, cần gì phải kéo dài đến bây giờ mới giả mù sa mưa hỏi thăm?

Trịnh Liệt nhìn gương mặt y càng ngày càng tinh xảo mê người, nghĩ tới thân thể thon dài mềm dẻo màu mật ong ngay dưới lớp quần áo này có phải hay không đã từng nằm dưới thân những kẻ khác, để kẻ khác tùy ý nhấm nháp. Nghĩ tới đó hắn dần dần bốc lên lửa giận ngập trời cùng dục hỏa khó khống chế.

“Còn không chết được…” Trịnh Liệt cấp cho y câu y hệt như khi hắn nói với Ân Triệu Lan.

“Cha nuôi, anh hẳn nên ở tại Nam Phong thị dưỡng thương…” Tần Trăn nói.

Trịnh Liệt giật nhẹ khóe môi, thấp giọng nói “Nhưng mà…. tôi rất muốn cậu, càng sớm càng tốt….”

Tần Trăn lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, bị dục hỏa trong mắt hắn làm cho hoảng sợ. Đã làm tình nhân nhiều năm, Tần Trăn tự nhiên biết ngữ khí này là dấu hiệu động dục của Trịnh Liệt, nhưng không giống như bình thường, lúc này Trịnh Liệt thoạt nhìn càng nguy hiểm hơn, Tần Trăn thậm chí có thể nhìn ra trong mắt hắn một tia thô bạo.

Trịnh Liệt là đang nổi giận!

Tần Trăn trong lòng đột nhiên hiểu ra. Đôi mắt xếch không còn mang thần thái của đầu lĩnh mật thám Trần Mân, y biết Trịnh Liệt ăn mềm không ăn cứng, vì thế yếu thế nói “Cha nuôi, ngày mai tôi còn có cảnh quay.”

Trịnh Liệt là một nam nhân có dục vọng cường liệt. Khi ở cùng Tần Trăn khó tránh khỏi việc lên giường, có khi Trịnh Liệt hưng phấn, một đêm làm tới ba bốn lần là chuyện bình thường. Nhưng có một lần Trịnh Liệt làm quá mức, ngày hôm sau quay phim y không cẩn thận ngã từ lưng ngựa xuống bị thương, từ đó về sau nếu Tần Trăn cần phải quay những cảnh tương đối kịch liệt, Trịnh Liệt sẽ không đụng y.

“Bớt sàm ngôn đi, lại đây!” Trịnh Liệt tùy tay ném đi khăn tắm che hạ thân, thanh âm lại trầm xuống hai phần. Lúc trước Trịnh Liệt còn có thể tin tưởng y, hiện tại hắn chỉ cảm thấy y đang cố thoái thác.


Tần Trăn hai gò má đỏ bừng, những ký ức thân thể giao triền không hề báo động tràn lên não, khiến y khô khốc nuốt nuốt nước miếng, hầu kết duyên dáng giật giật. Nhưng hiện tại Trịnh Liệt rõ ràng cảm xúc không ổn, muốn bắt y làm công cụ phát tiết, đây là chuyện trước nay chưa từng có, Tần Trăn không nghĩ muốn tự đưa đầu mình vô máy chém!

“Cha nuôi, hay là chúng ta từ từ nói chuyện ….. a!”

Trịnh Liệt đột nhiên bùng nổ, một tay nắm cổ tay y đem y đè vào tường, một tay dùng lực xé mở quần áo y!

“Nói chuyện? Còn gì để nói!”

Tần Trăn sắc mặt nhất thời khó chịu đỏ lên! Cho dù lần đầu tiên quan hệ không hề có chút ôn nhu, Trịnh Liệt cũng chưa bao giờ đối xử với y thô bạo như vậy!

Y theo bản năng tránh né tay Trịnh Liệt, y thật sự hoảng sợ “Cha nuôi, cha nuôi, không cần…. không cần…. tôi thở không được… cha nuôi…”

Một Trịnh Liệt xa lạ như vậy khiến người ta sợ hãi!

Trịnh Liệt như thể không nghe thấy, mạnh mẽ chế trụ y, linh hoạt giải khai áo, lại nhanh chóng hạ xuống quần y, tiếp đến đem y đẩy quay mặt vào tường, buộc y cong lên eo lên chạm tới hạ thân hắn.

Cảm giác được thứ cực đại đang vận sức chờ phát động, tựa hồ muốn vô tình xỏ xuyên qua mình, Tần Trăn bắt đầu phát run, khóe mắt chảy ra nước mắt “Đừng, cha nuôi, van cầu anh… đừng như vậy…”

Trịnh Liệt kề sát lưng y, lãnh khốc bắt lấy thứ đang dần nhếch lên phía trước “Nó lại không nói như vậy…” Thân thể đã quen bị thượng, đã hiểu được lúc nào có phản ứng, chờ mong vui thích. Hắn ghé vào bên tai Tần Trăn, khẽ lẩm bẩm như tình nhân nói nhỏ, lại mang theo hung hăng ác ý “Thật là ti tiện….”

Bị gắt gao đè chặt trên tường, mắt xếch mạnh trừng lớn, cự đại xấu hổ nháy mắt bao trùm Tần Trăn! Y bị Trịnh Liệt kích ra bi phẫn cùng kiên cường ẩn sâu bây lâu “Dù sao tôi chính là ti tiện, cmn anh muốn thượng liền thượng!”

Trịnh Liệt nheo lại mặt, giống như trừng phạt dùng ngón trỏ đè ngay đỉnh chóp, Tần Trăn cả người run rẩy, thét lớn một tiếng “A…”

“Nói! Cậu có để người khác thượng qua?” Trịnh Liệt há mồm cắn một ngụm trên bả vai mượt mà màu mật, căm hận hỏi.

Tần Trăn kêu đau một tiếng, đầu nhất thời chỉ còn một mảng trống rỗng!


Không có được câu phủ định ngay lập tức, mắt Trịnh Liệt đều đỏ lên “ Mày cmn tên *** thối…” Hắn bắt lấy gáy Tần Trăn hận không thể bóp chết y!

“Không có! Không có! Tôi không có!” Tần Trăn phản ứng lại lập tức thét chói tai “Tôi thề, cha nuôi, tôi thề, từ đầu tới cuối chỉ có mình anh, chỉ có một mình anh, thật sự….”

Trịnh Liệt không tin! Hắn không tin, không tin, không tin!

Hắn lạnh lùng dùng lực đẩy Tần Trăn đến trên giường, thô lỗ đè lên!

Tần Trăn không biết tại sao nhưng cũng không dám lại phản kháng, lúc này y chỉ nghĩ làm giảm lửa giận của Trịnh Liệt, tay chân xinh đẹp quấn lên thân thể Trịnh Liệt. Hai người giống như hai con dã thú phát tình, hung tợn đòi hỏi đối phương…

Xong việc hai người ôm nhau xụi lơ thành một đống trên giường, cả hai đều đã thật sự thanh tỉnh, nhất thời không nói gì.

Trịnh Liệt kéo ra cánh tay Tần Trăn quấn trên lưng hắn, Tần Trăn theo phản xạ kháng cự, càng quấn chặt cánh tay.

“Tần Trăn…” Trịnh Liệt vỗ vỗ tay hắn. Phát tiết xong hắn đã bình tĩnh trở lại. Vừa nãy không có thủ hạ lưu tình, Tần Trăn phỏng chừng cần phải nằm nghỉ một lát.

Tần Trăn run run “Trịnh thiếu, ngài đây là …..” làm sao?

Nhưng trong lòng y loáng thoáng đã có dự cảm, đến cả ‘cha nuôi’ cũng không dám kêu.

“Lăng Thụy An.” Trịnh Liệt chỉ phun ra ba chữ.

Anh ta đã biết! Tâm Tần Trăn thoáng chốc như rơi xuống đáy vực, không thể phản kháng bị Trịnh Liệt thong thả mà kiên định gỡ tay ra.

Bất luận y từng trù tính thế nào, cũng từng đối với chuyện bị Trịnh Liệt vạch trần mà chuẩn bị tâm lý, giờ khắc này y vẫn thấy sụp đổ cùng hốt hoảng “Trịnh thiếu, tôi không có chạm qua cậu ta….”

“Nhưng cậu động tâm, hơn nữa, cậu muốn chia tay.” Trịnh Liệt cười tự giễu “Là tôi ngu ngốc.”

“….” Tần Trăn đột nhiên không nói nên lời.


Trịnh Liệt sờ sờ tóc y “Cậu biết rõ giới hạn của tôi là gì…. Cậu muốn chia tay, tôi đáp ứng… Chúng ta chấm dứt tại đây.”

Sau khi Trịnh Liệt rời khỏi, Tần Trăn thất thần ngồi tại phòng, mãi tới khi trời trở sáng, y bắt đầu lên cơn sốt.

Trần Hàm bởi vì không thấy bóng dáng y cả đêm mà gấp tới độ nổi điên, sau nhờ sự trợ giúp của nhân viên phục vụ mà cạy ra cửa phòng 308. Ngay lúc đó Tần Trăn đã sốt đến thần trí không rõ, miệng lẩm bẩm mấy từ không ai nghe hiểu.

Trần Hàm phá cửa mà vào, nhìn thấy phòng ốc bê bối, lại ngửi được mùi dịch thể trong không khí, lòng nhất thời rơi lộp bộp, ngăn trở những người khác không cho vào.

Hắn nhíu mi nhanh chóng xỏ quần áo cho Tần Trăn, mới cõng y rời khỏi phòng, đưa y tới bệnh viện.

Truyền xong một bình nước biển, Tần Trăn không an ổn mà thiếp đi. Trần Hàm không an tâm về y nên ngồi lại chăm y nguyên một đêm.

Nhưng buổi sáng hôm sau khi Trần Hàm tỉnh dậy, trên giường bệnh đã không còn bóng dáng Tần Trăn.

Trần Hàm tìm đến bác sỹ hỏi, mới biết Tần Trăn đã hạ sốt, nhất quyết đòi xuất viện, muốn về quay phim, sợ làm chậm tiến độ của cả đoàn.

Trần Hàm tức giận đến nổi điên, vội vội vàng vàng chạy tới phim trường.

Ngoài dự tính là, Tần Trăn tuy sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần thì lại vô cùng tốt. Tâm tình của y tựa hồ như không có việc gì, cùng những nhân viên khác chuyện trò vui vẻ, mắt xếch nhướn lên oánh nhuận xinh đẹp, lóe ra quang mang ôn hòa.

Nhìn thấy Trần Hàm, y mỉm cười với hắn, đi tới phía hắn, lại đối với gương mặt hoạt bát tươi cười chào hỏi của Lăng Thụy An đi thoáng qua, như thể không nhìn thấy.

Nụ cười của Lăng Thụy An cứng đờ lại xấu hổ.

“….. Cậu không sao chứ?” Trần Hàm nhìn nhìn Lăng Thụy An, lại chần chừ nhìn Tần Trăn.

Ngón tay Tần Trăn nhẹ chạm môi, khóe mắt lại mang theo yêu mị không nói nên lời. Diện mạo y vốn là thiên diễm, một khi không chú ý sẽ toát ra vẻ khêu gợi quá mức, giống như cố ý câu dẫn người khác. Cho nên y bình thường đều chú ý không chế biểu tình của mình, kiềm chế sự gợi cảm, để nét xinh đẹp ôn hòa chiếm thượng phong. Nhưng giờ khắc này, y có điểm bất đồng.

Loại cảm giác phóng túng này…. Trần Hàm không khỏi thấy lo lắng.


Tần Trăn thấy biểu tình của hắn, cười khẽ nói “Yên tâm, tôi không sao.”

“Ngày đó cậu….”

“Đừng nhắc lại.” Tần Trăn nghiêng mặt đi, ánh mắt chăm chú nhìn tại một điểm “Tôi hiện tại không thể tốt hơn.”

Đúng vậy, không thể tốt hơn….