Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 63: Trở về

Edit: Sun520 –
Mấy ngày sau, mọi người vui chơi liên tục trong thành phố nhỏ, vui chơi trong thành phố được một nửa, thì cha Hoan Hoan rốt cuộc không chịu được sự thúc giục của người trong nhà nên tính toán trở về.

"Cha, Hoan Hoan sẽ nhớ cha, cha phải thường xuyên đến gặp mẹ và con nha!" Mấy ngày nay Hoan Hoan và cha Hoan Hoan đã bồi dưỡng được tình cảm, dù sao cũng là có quan hệ máu mủ, trải qua mấy ngày chung đụng thì hai người cảm thấy đã thân thiết hơn. 

"Được, cha tìm được thời gian sẽ tới gặp Hoan Hoan, đến lúc đó Hoan Hoan cũng không được quên  đấy, nếu không cha cũng không mang nhiều món ăn ngon cho Hoan Hoan đâu, cha muốn đặt nhiều món ăn ngon ở trước mặt Hoan Hoan, chính là không để cho Hoan Hoan ăn à!" Người đàn ông cũng không muốn Hoan Hoan đau lòng khi chính mình sẽ phải rời đi, cho nên nói đùa với Hoan Hoan.

"Cha hư, cha không thể như vậy. Nếu cha dám đối với Hoan Hoan như vậy, Hoan Hoan sẽ không để ý đến cha nữa." Mặt Hoan Hoan uất ức nhìn Hạ Thiên Vũ, muốn mẹ mình ra mặt làm chủ, mà ngoài miệng cũng không yếu thế khi cha uy hiếp mình.

"Được rồi, cha đùa với con thôi mà, Hoan Hoan không tức giận, không tức giận." Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ Hoan Hoan thì trong lòng lập tức chịu thua, mặc dù đứa bé rất lâu sẽ quên, nhưng cũng dễ dàng mang thù nha! Anh cũng không muốn lần sau khi tới sẽ nhìn thấydáng vẻ tức giận của Hoan Hoan.

Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hoan Hoan rốt cuộc không có dáng vẻ tức giận nữa, lúc này mới xoay người nhìn về phía Hạ Thiên Vũ.

"Tiểu Vũ, anh giao Hoan Hoan cho em, cũng không thể khiến Hoan Hoan chịu uất ức, nếu không anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em!" Lời nói của người đàn ông mang theo đùa giỡn, dù sao trong khoảng thời gian này hai người cũng quen thuộc, có lúc hơn phân nửa đều là nói đùa.

"Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hoan Hoan, tôi đã chăm sóc nhiều năm rồi, chẳng lẽ anh còn chưa tin tôi sao! Nếu anh muốn gặp Hoan Hoan thì tùy thời có thể đến gặp Hoan Hoan!" Trên mặt Hạ Thiên Vũ mỉm cười, dù sao nơi này cũng không phải là mãi mãi, khi anh ta muốn gặp Hoan Hoan tùy thời đều có thể tới.

"Anh yên tâm, tôi cũng sẽ chăm sóc Hoan Hoan thật tốt, ngay cả khi tôi và Tiểu Vũ có bảo bảo, chúng tôi cũng sẽ chăm sóc tốt Hoan Hoan, anh cứ yên tâm." Dương Dịch nhìn thấy ánh mắt người đàn ông, nên nhìn người đàn ông bảo đảm, cũng khiến trên mặt Hạ Thiên Vũ xuất hiện màu đỏ ửng.

Dương Dịch thật là, chuyện sinh bảo bảo không phải sớm sao! Nói sớm như vậy làm gì chứ!

Chỉ là Hạ Thiên Vũ cũng biết mình muốn cùng Dương Dịch ở chung một chỗ, về sau hai người chắc chắn cũng sẽ có bảo bảo, Hoan Hoan chắc chắn cũng sẽ có em trai hoặc là em gái, mà người đàn ông muốn bảo đảm như vậy, dù sao có mấy người thân hay là ruột thịt của họ, anh ta cũng phải sợ Hoan Hoan sẽ phải chịu đối xử không tốt! Quả nhiên là đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Nhìn thấy Dương Dịch có thể hiểu tâm tư của mình, người đàn ông cũng không lúng túng, vẻ mặt vui vẻ: "Được, anh nói những lời này tôi rất yên tâm, tôi cũng tin tưởng các bạn chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho Hoan Hoan, được rồi thời gian không còn sớm, tạm biệt Hoan Hoan, tạm biệt mọi người!" Người đàn ông nhìn đồng hồ, cũng không tiếp tục nói từ biệt, xách theo hành lý nói tạm biệt với mọi người.


"Hoan Hoan, trở về nhà dì Thiển mẹ chuẩn bị món ngon cho con có được hay không?" Hạ Thiên Vũ nhìn thấy tâm trạng Hoan Hoan xuống thấp, dời đi sự chú ý.

"Vâng ạ, Hoan Hoan muốn mẹ làm món gì đó thật ngon đây này!" Hoan Hoan vui sướng đáp lại, trên mặt mỉm cười, biến mất sự đau lòng khi chia tay trước đó.

"Anh cũng vậy, rất lâu không có có ăn thức ăn Tiểu Vũ làm rồi đấy! Bây giờ suy nghĩ một chút đã chảy nước miếng à!" Dương Dịch theo sau Hoan Hoan cũng mang theo vẻ mặt mong đợi nhìn Hạ Thiên Vũ, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thiên Vũ đỏ lên lần nữa.

Dương Dịch thật là, nhìn mình làm gì chứ!

"Đúng vậy, đúng vậy, mình cũng rất lâu không có có hưởng qua thức ăn mà Tiểu Vũ làm đó nha." Giọng nói Thiển Hề theo sau mọi người.

"Vậy chúng ta nhanh về nhà đi!" Hạ Thiên Vũ nói xong câu đó, đã nhanh chóng rời đi, cảm thấy như là chạy mất dép vậy. 

"Ôi chao, ai, ôi, Tiểu Vũ, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, đừng lo lắng, không phải mới ăn sáng xong không bao lâu sao?" Thiển Hề cũng không biết cảm giác của Hạ Thiên Vũ lúc này quẫn bách thế nào, nhìn thấy Hạ Thiên Vũ đi nhanh nên nghi ngờ, khiến cho Dương Dịch nhịn không được bật cười.

"Sao thế? Mình nói không đúng?" Thiển Hề vẫn không rõ đây là thế nào?

"Đúng đúng, em nói đúng, Tiểu Vũ đây là muốn đi xem trong tủ lạnh có còn thức ăn hay không, nếu không còn thức ăn đoán chừng còn phải chạy ra chợ lần nữa." Nếu biết mình còn cười, chỉ sợ cô vợ nhỏ của mình sẽ đánh mình nhừ tử nên vội vàng tìm một lý do khác.

"Vậy cũng không cần gấp gáp như vậy đi, chợ bán thức ăn cũng không quá xa, Tiểu Vũ thiệt là, tính tình nôn nóng." Nói xong, Thiển Hề đuổi theo, chỉ còn lại Dương Dịch dắt Hoan Hoan cùng nhau đi trở về.

"Cha thật xấu xa!" Hoan Hoan mỉm cười nhìn dáng vẻ Dương Dịch, khiến Dương Dịch trong nháy mắt quẫn rồi, không phải đâu, Thiển Hề cũng không có phản ứng kịp, tại sao tốc độ phản ứng của con bé  này nhanh như vậy chứ!

Đảo mắt đã qua nghỉ hè, Hoan Hoan cũng sắp khai giảng, cho nên Hạ Thiên Vũ mang theo Hoan Hoan về nhà, mà Dương Dịch cũng cùng Hạ Thiên Vũ cùng nhau trở về. 

"Tiểu Vũ, lúc nào thì chúng ta kết hôn vậy?" Nhắc lại chuyện cũ cũng khiến Hạ Thiên Vũ sợ đến nỗi giật mình, phải kết hôn nhanh như vậy sao? Chuyện cắt giảm này giống như một giấc mơ vậy nhau, có phải có chút thuận lợi hay không, nhưng Hạ Thiên Vũ có thể chắc chắn tim của mình thật sự yêu Dương Dịch.

"Dương Dịch, chúng ta sẽ phải kết hôn nhanh như vậy sao?" Vốn Hạ Thiên Vũ chỉ cho là Dương Dịch là vì nói sang chuyện khác cho nên đặc biệt nói như vậy, dù sao sau đó Dương Dịch cũng không nói thời gian đính hôn! Không ngờ Dương Dịch lại nói thật.

"Mẹ, mẹ và cha muốn kết hôn à, được được, đến lúc đó Hoan Hoan có thể mặc váy nhỏ xinh đẹp rồi." Nghĩ tới, vẻ mặt Hoan Hoan là nụ cười ngọt ngào, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ bé đã mặc váy nhỏ xong rồi vậy. 


"Con nha, đến lúc đó cha chắc chắn cho Hoan Hoan ăn mặc thật xinh đẹp được không à?" Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ vẫn còn do dự, Dương Dịch vội vàng lôi kéo Hoan Hoan đứng về phía mình, nhiều người mới có cơ hội kết hôn sớm một chút.

"Được ạ được ạ, cha thật tốt, mẹ, khi nào thì mẹ và cha kết hôn vậy ạ, Hoan Hoan muốn mặc váy đẹp cho người khác nhìn, đến lúc đó Hoan Hoan cũng rất đẹp."

Nhìn Hoan Hoan thế nhưng một bước cẩn thận bị Dương Dịch kéo đi qua rồi, Hạ Thiên Vũ chỉ có thể khóc không ra nước mắt, đây là tình trạng gì à, bức hôn sao?

"Hoan Hoan, mẹ cũng có thể cho Hoan Hoan ăn mặc thật xinh đẹp nha, tại sao nhất định mẹ phải kết hôn với chú Dương Dịch?" Mặc dù Hạ Thiên Vũ là có chút kích động kết hôn với Dương Dịch, nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn có chút không nghĩ tới cảm giác kết hôn sớm như vậy, mình cũng không có hưởng thụ qua cảm giác nói yêu thương, sẽ phải kết hôn sớm như vậy sao?

Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ trả lời như vậy, Hoan Hoan hỏi: "Mẹ, con có thể tìm cha sao?"

"Được!" Hạ Thiên Vũ sảng khoái đáp lại, mặc dù có chút kì lạ cha bé không phải mới vừa đi sao? Không ngờ Hoan Hoan nhanh nhớ cha bé như vậy rồi, gọi điện thoại cho anh ta là được mà, Hạ Thiên Vũ cũng không có đặc biệt kì lạ đối với lời nói không đầu không đuôi của Hoan Hoan, dù sao đứa bé suy nghĩ tích cực tính vẫn còn rất cao.

"Mẹ, con tìm xong rồi, chính là cha Dương Dịch, mẹ cũng nhanh kết hôn với cha Dương Dịch đi! Như vậy Dương Dịch mới thật sự chính là cha của Hoan Hoan! Mẹ cũng không thể nói không có tính toán gì hết nha!" Hạ Thiên Vũ vừa định bác bỏ mình nói sai, nhưng không nghĩ Hoan Hoan nói trước một bước ngăn chặn đường lui của cô, mắt thấy Dương Dịch cười vui vẻ, hung hăng trợn mắt nhìn anh mấy lần.

"Được rồi, mẹ không nuốt lời, nhưng Hoan Hoan à kết hôn chính là chuyện lớn, phải được sự đồng ý của bà ngoại con và mẹ chú Dương Dịch thì mới được nha, cho nên cuộc sống này hay là trước đó không cần nhất định đâu! Chờ hai bên gia đình của mẹ và cha Dương Dịch đồng ý định ngày có được hay không?"

Hoan Hoan bị lời nói của Hạ Thiên Vũ vòng vèo có chút chóng mặt, nhưng bé hơi hiểu một chút ý nghĩa, nhìn vẻ mặt Dương Dịch một chút, gật đầu một cái bày tỏ mình đồng ý.

"Tiểu Vũ, anh biết ngay em tốt nhất, về sau anh nhất định sẽ đối tốt với em." Dương Dịch vui vẻ cùng Hoan Hoan nhìn thẳng vào mắt mà cười, trong mắt của Hạ Thiên Vũ chính là một đại hồ ly và một tiểu hồ ly cười rất gian trá không dứt ở bên kia.

"Hừ" khó chịu tiếng hừ lạnh, rồi lại không thể phản kháng, đã hứa với đứa bé có lúc cũng rất khó đổi ý.

"Mẹ, Hoan Hoan yêu mẹ nhất đó!" Hoan Hoan đi đến gần hôn gò má của Hạ Thiên Vũ, dù sao nếu mẹ mình tức giận, Hoan Hoan cũng là rất không hi vọng nhìn thấy, Hoan Hoan vẫn thích hình ảnh gia đình vui vẻ hơn. 

"Con đó, Dương Dịch vẫn chưa trở thành cha của con, mà khuỷu tay con đã bắt đầu rẽ ra ngoài rồi, mẹ thật sự đau lòng!" Hạ Thiên Vũ dùng đôi tay che mặt, bày tỏ chính mình là một phó muốn khóc  bộ dáng, mà vẻ mặt Hoan Hoan là một bộ im lặng.

"Mẹ, chiêu này của mẹ có chút lỗi thời rồi đó, Hoan Hoan xem trên tivi người ta đều là cứng rắn nặn ra nước mắt, nhưng mẹ nặn cũng không ra một chút nước mắt nào cả, Hoan Hoan đều nhìn ra có được hay không!" Hạ Thiên Vũ thấy giả khóc không được, ngẩng đầu lên nhìn thấy chính là dáng vẻ tiểu đại nhân của Hoan Hoan, giờ phút đó cô cảm thấy mình biến thành đứa bé, mà Hoan Hoan lại biến thành người lớn, và bé đang dạy dỗ mình.

"Được rồi được rồi, Hoan Hoan, chúng ta sắp đến nha." Dương Dịch cười đến nghẹn cho  nên nhìn về chung quanh, vừa lúc nhìn thấy máy bay sắp hạ cánh.


"Thỉnh thoảng vậy đó, mẹ, cuối cùng thì chúng ta cũng về nhà, nhưng Hoan Hoan cũng sắp đi học rồi." Nghĩ đến về nhà là Hoan Hoan hưng phấn, dù sao nhà của mình vẫn là thích nhất, nhưng vừa nghĩ tới sắp đi học thì vẻ mặt Hoan Hoan không còn vui vẻ nữa.

"Hoan Hoan đi học cũng rất tốt! Trong trường học có rất nhiều bạn nhỏ, cả nghỉ hè Hoan Hoan cũng không có gặp rồi, chẳng lẽ Hoan Hoan cũng không muốn đến gặp một số bạn bè hay sao? Hơn nữa lần này Hoan Hoan lại có rất nhiều học đệ học muội rồi, Hoan Hoan không muốn nhín thấy những học đệ học muội mới hay sao?" Nhìn thấy Hoan Hoan hăng hái rã rời đối với khai giảng, Dương Dịch xuất khẩu dụ dỗ, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của Hạ Thiên Vũ.

"Dĩ nhiên là Hoan Hoan muốn gặp rồi, được rồi, khai giảng cũng không tồi, đến lúc đó Hoan Hoan có thể khoe với những người bạn nhỏ khác là Hoan Hoan đã có cha, hơn nữa lập tức Hoan Hoan còn có hai người cha, ha ha!" Nghĩ tới đây Hoan Hoan hưng phấn lần nữa, thậm chí có chút mong đợi nhanh khai giảng một chút.

Mấy người ngồi lên xe taxi cũng không có hành lý gì nhiều, chỉ có quần áo Ly San mua lúc trước, còn có một số vật phẩm mà Thiển Hề mua ở bên kia, không có những vật khác.

Về đến nhà, Hạ Thiên Vũ đặt đồ xuống, đi phòng bếp rót nước, sau đó ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon trong phòng khách.

Không biết Dương Dịch và Hoan Hoan lặng lẽ nói cái gì, sau đó Hoan Hoan mang theo đồ đạc của mình đi về phòng: "Hoan Hoan, con đi đâu?" Hoan Hoan cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Vũ, mà tiếp tục đi về căn phỏng nhỏ của mình, sau đó đóng cửa lại,cho nên phòng khách chỉ còn lại Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch.

"Tiểu Vũ, em nói anh chuyển đến nơi này ở cùng với em có được không?" Dương Dịch đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hạ Thiên Vũ, trước đó có Hoan Hoan nên không tiện nói gì, bây giờ Hoan Hoan đi rồi, dĩ nhiên Dương Dịch muốn mình phải có một chút quyền lợi.

"Không phải công ty của anh ở thành phố S hay sao? Anh bỏ mặc được sao?"

"Không sao, anh đều đã sắp xếp, cho dù không có anh thì trong công ty vẫn có thể hoạt động bình thường." Chỉ là Dương Dịch không có nói là sẽ thu nhập ít hơn khi không có anh ở đó mà thôi. 

"Vậy anh cũng không thể bỏ mặc luôn chứ? Đó chính là sản nghiệp của anh đấyy?" Hạ Thiên Vũ không trả lời rốt cuộc có thể hay không mà là nói đối mặt với hình hình thực tế.

"Không lâu nữa, là có thể đi về! Cho nên trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ sẽ để cho chúng ta cùng nhau ở chứ? Hoan Hoan không phải nói muốn khoe khoang bé có cha sao? Nếu mọi người không tin thì Hoan Hoan có thể mời bạn học tới nhà làm khách, anh đây chắc chắn sẽ không để cho Hoan Hoan mất mặt."

Hạ Thiên Vũ nghe được Dương Dịch nói như vậy, nụ cười nở rộ trên mặt: "Dĩ nhiên người cha như anh đây sẽ không làm cho Hoan Hoan mất mặt, em tin anh nhất định sẽ làm cho Hoan Hoan nở mày nở mặt." Hạ Thiên Vũ che miệng mỉm cười, Dương Dịch đây là vì muốn đến ở cùng mình nên hạ thấp giá trị của mình đến mức này sao?  

"Em còn cười được? Ai bảo em không đồng ý anh chuyển qua sớm một chút, cho nên bây giờ giá trị của anh đã trở nên thấp như vậy, đây đều là lỗi của em." Dương Dịch đến gần Hạ Thiên Vũ, mặt của hai người gần đều có thể cảm thấy hô hấp đối phương, lời oán trách trong miệng từ từ dừng lại, trong lúc nhất thời phòng khách tĩnh không có một chút âm thanh.

Hạ Thiên Vũ chỉ có cảm thấy tim mình đang không ngừng nhảy lên rất nhanh, cảm thấy nhịp tim vào giờ phút này rõ ràng thế nào, lỗ tai không có tiền đồ ra phát hiện đỏ ửng, nếu không phải mặt của Dương Dịch cùng mình dán tại một chỗ, Hạ Thiên Vũ nhất định sẽ đưa tay che gò má của mình để cho mình không cần đoán mò.

Giữa hai người chỉ còn lại một chút xíu khoảng cách, rất nhanh sẽ bị Dương Dịch chủ động lấp đầy, miệng lần nữa dán lên môi đỏ mọng mềm mại kia, làm như mê muội vậy, thế nào cũng không muốn rời khỏi, lần ngày cảm giác hoàn toàn khác xa với lần trước, lần trước Hạ Thiên Vũ là ở trong giấc mộng, còn lần này cô tỉnh, anh đưa đầu lưỡi vào trong miệng Hạ Thiên Vũ, cùng dây dưa với lưỡi của cô.

Giờ phút này Hạ Thiên Vũ rất là phối hợp với động tác của Dương Dịch, bởi vì thích, bởi vì yêu, bởi vì cô đã nhận định Dương Dịch chính là bạn đời duy nhất của mình trong cuộc đời này.


Dương Dịch cảm thấy Hạ Thiên Vũ thuận theo, trong lòng càng thêm vui sướng, đôi tay ôm lấy eo của Hạ Thiên Vũ, eo ếch không đủ một nắm nhưng nếu mập một phần là nhiều, gầy một phần là ít, hoàn toàn thích hợp.

Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy quanh thân không khí càng ngày càng loãng, nhiệt độ quanh thân càng ngày càng cao, tham lam muốn hút lấy không khí ít hỏi quanh thân.

Mà lúc này Dương Dịch cảm thấy Hạ Thiên Vũ không có học được cách hô hấp, chỉ đành phải tham luyến buông ra đôi môi đỏ hồng này.

"Đứa ngốc, chẳng lẽ em không học được hô hấp sao?" Trong giọng của Dương Dịch mang theo vô số cưng chiều, giờ phút này nghe được trong tai Hạ Thiên Vũ đầy ngọt ngào.

"Anh cảm thấy em có thể lợi hại tự học thành tài như vậy?" Thẹn quá thành giận nhìn Dương Dịch được tiện nghi còn ra vẻ.

Dương Dịch nghe được Hạ Thiên Vũ nói như vậy, trong lòng sáng tỏ trừ lần trước Lãnh Thần cường hôn, Hạ Thiên Vũ hôn chỉ sợ là tất cả đều cho mình, vui mừng trong lòng không chỉ một chút xíu, chỉ có cảm giác tâm trạng của mình giờ phút này vẫn là trong đám mây, mặc dù lúc nào cũng có thể sẽ có rớt xuống nguy hiểm, nhưng Dương Dịch muốn có được cảm giác này. 

Nhìn dáng vẻ của Hạ Thiên Vũ, trong lòng không khỏi nghĩ tới sự đẹp đẽ lần đó, chỉ là giờ phút này là ở phòng khách, hơn nữa còn có bé Hoan Hoan ở đây, nếu bị con bé nhìn thấy, sau này mình có dễ chịu, nhưng chủ yếu nhất vẫn là không thể khiến đứa bé nhìn thấy hình ảnh trẻ nhỏ không nên thấy được. 

"Vâng vâng, anh sai rồi, anh sai rồi, anh sắp xếp đồ đạc cho bà xã đại nhân nha." Dương Dịch nhanh tìm lý do cách xa Hạ Thiên Vũ, nếu không anh chỉ sợ mình thật sẽ một không nhịn được.

Hạ Thiên Vũ cũng không biết suy nghĩ của Dương Dịch giờ phút này, chỉ là nghe Dương Dịch nói như vậy nên cô gật đầu, cầm điều khiển bên cạnh mở ti vi lênxem, đã có người vui vẻ cống hiến sức lực sửa sang phòng thì mình thư giãn vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ không có tim không có phổi của Hạ Thiên Vũ, Dương Dịch chỉ đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, xách theo hành lý đi về phòng sửa sang lại.

Đợi Dương Dịch rời đi, Hạ Thiên Vũ không muốn xem ti vi, chợt nhớ tới đã lâu rồi mình vào trò chơi rồi, nên đi tới trước máy vi tính ngồi xuống, mở máy vi tính ra dăng nhập vào trò chơi, quả nhiên hàng hóa của cửa hàng cô đã bán sạch rồi, vội vàng lấy hàng từ kho hàng bổ sung vào.

Khí Vũ Hiên Ngang: A, chị dâu rốt cuộc thì chị cũng xuất hiện, tôi ở đây hơn một tháng cũng không có thấy chị bổ sung hàng, thỉnh thoảng cũng có thể đau lòng muốn chết ( đáng thương)

Mạc Quân Vũ: Ha ha, thật xin lỗi nha, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, không để ý tới à!

Khí Vũ Hiên Ngang: Chị dâu, sau này trước khi đi mong chị thông báo một tiếng nha, nếu không tiểu nhân chờ rất lo lắng nói. Hơn nữa chị dâu à, chị nhất định không biết, gần đây Bát Hoang muốn cử hành buổi lễ cos long trọng a, không biết đến lúc đó vai trò người sẽ là cái gì, chắc chắn rất đẹp mắt nha. ( mong đợi)

Mạc Quân Vũ: Thật à! Đây cũng rất làm người ta mong đợi đó, lúc nào thì à? Người nào đóng vai à?


Khí Vũ Hiên Ngang: Tôi cũng không rõ lắm, phía chính phủ chỉ gởi thông báo, còn không có tin tức cụ thể! Thật hy vọng tôi cũng có thể tham gia!

Quân Mạc Vũ: A, khôngngờ tôi trở lại còn có thể theo kịp buổi lễ cos long trọng này, tới thật đúng lúc nha!

Khí Vũ Hiên Ngang: Chị dâu, bọn tôi đã dành được hoa cảm ơn, làm sao chị có thể nói thật là đúng lúc! Nói, có phải chị và lão đại ở chung một chỗ hay không?

Quân Mạc Vũ: Không nói với cậu, tôi bận rộn bổ sung hàng đây!