Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 45

Bật đèn nháy - khi đang đi làm việc cá nhân - là trái quy định, song Dance chẳng quan tâm. Sử dụng đến công cụ khẩn cấp này quả là một ý tưởng khôn ngoan, nếu tính đến việc cô đang phóng nhanh gấp đôi giới hạn tốc độ cho phép trên Xa lộ 68 từ Hollister quay lại Salinas. Edie Dance sẽ bị đưa ra truy tố trước tòa trong hai mươi phút nữa, và bà sẽ phải đứng trước vành móng ngựa.

Cô tự hỏi khi nào phiên tòa xử mẹ mình sẽ diễn ra. Ai sẽ ra làm chứng? Và chính xác thì bằng chứng có những gì?

Một lần nữa cô phiền muộn thầm nghĩ: Liệu mình có bị gọi ra làm chứng không?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Edie bị tuyên án? Dance biết các nhà tù California. Đa phần cư dân của chúng đều mù chữ, bạo lực, đầu óc bị ma túy hay rượu hủy hoại, hoặc chỉ đơn giản đã bị tổn thương từ lúc lọt lòng. Trái tim mẹ cô sẽ héo mòn ở một nơi như thế. Và nói cho cùng hình phạt sẽ là án tử hình - án tử hình cho tâm hồn.

Và cô thấy giận bản thân vì đã viết email đó cho Bill, với mấy lời bình luận về quyết định của mẹ cô khi tự kết thúc cuộc sống một con vật nuôi bị ốm nặng. Từ nhiều năm về trước, một lời bình luận bột phát. Hoàn toàn không hề tương xứng với mức độ khủng khiếp nó có thể gây ra cho số phận của bà.

Và điều này làm cô chợt nghĩ tới Bản tin Chilton. Tất cả những bài bình phẩm đó về Travis Brigham. Tất cả đều sai, hoàn toàn sai… Ấy vậy nhưng chúng sẽ vẫn tồn tại, trên các máy chủ, trong bộ nhớ các máy tính cá nhân, mãi mãi. Người ta có thể đọc được chúng sau năm, mười hay hai mươi năm nữa. Hay một trăm năm. Và chẳng bao giờ biết sự thật.

Dance giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng bồn chồn vì tiếng rung từ điện thoại di động của cô.

Một tin nhắn do bố cô gửi tới.

Bố đang ở bệnh viện với mẹ. Con hãy đến ngay khi có thể.

Dance sững sờ. Chuyện này là thế nào? Phiên tòa truy tố dự kiến sẽ bắt đầu sau mười lăm phút nữa. Nếu Edie Dance đang ở bệnh viện, chỉ có thể có một lý do. Bà bị ốm hoặc bị thương.

Dance lập tức bấm số điện thoại di động của bố cô, nhưng rơi ngay vào hộp thư thoại. Tất nhiên, ông đã tắt máy trong bệnh viện.

Mẹ cô bị tấn công?

Hay bà đã định tự sát?

Dance nhấn chân ga và lao đi nhanh hơn. Tâm trí cô quay cuồng, không còn kiểm soát được nữa. Với ý nghĩ rằng nếu quả thực mẹ cô đã định tự sát, thì nguyên do vì bà biết Robert Harper có một hồ sơ truy tố rất vững chắc chống lại mình, và mọi đấu tranh kháng cự chỉ vô ích.

Có nghĩa là mẹ cô thực sự đã giết người. Dance nhớ lại câu nói đáng nguyền rủa đó, những lời cho thấy Edie biết rõ tình hình tại khu vực Khoa Điều trị tích cực vào thời điểm Juan Millar chết.

Có vài y tá ở đó. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Gia đình cậu ta đã về. Và không có ai vào thăm…

Cô phóng xe qua Salinas, Laguna Seca và sân bay. Hai mươi phút sau, cô đã về tới đoạn đường vòng dẫn vào bệnh viện. Chiếc xe đột ngột phanh két lại, lấn sang cả khu vực dành cho người khuyết tật. Dance chui ra khỏi xe, hối hả chạy tới lối vào chính và lách người qua trước khi cánh cửa tự động mở ra hoàn toàn.

Tại bộ phận tiếp nhận, một nhân viên tiếp tân giật mình ngước mắt nhìn lên và nói, “Kathryn, có phải cô đang…?”

“Mẹ tôi đâu?” cô gấp gáp hỏi.

“Bà ấy đang ở dưới kia và…”

Dance đã đẩy cửa ra lao xuống dưới. Ở dưới kia chỉ có thể mang một ý nghĩa: Khoa Điều trị tích cực. Thật mỉa mai, đó cũng chính là nơi Juan Millar đã chết. Nếu Edie đang ở đó, ít nhất bà vẫn còn sống.

Xuống đến tầng dưới cùng, cô lao qua cửa, hối hả chạy tới Khoa Điều trị tích cực, rồi đúng lúc ấy tình cờ đưa mắt nhìn về phía nhà ăn tự phục vụ.

Thở hổn hển, Dance dừng phắt lại, bên sườn đau nhói. Cô nhìn qua khung cửa đang mở và trông thấy bốn người ngồi tại bàn, trước mặt mỗi người đều có cà phê. Bốn người ấy gồm có giám đốc bệnh viện, phụ trách an ninh Henry Bascomb, bố Dance và… Edie Dance. Họ đang nói chuyện và xem xét những tài liệu để trên mặt bàn.

Stuart ngước nhìn lên và mỉm cười, dùng ngón tay trỏ ra dấu, có ý, theo như Dance đoán, là họ sẽ xong việc chỉ sau giây lát nữa. Mẹ cũng quay lại nhìn về phía cô, rồi sau đó, không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, quay trở lại dành sự chú ý cho ông giám đốc bệnh viện.

“Chào,” một giọng đàn ông vang lên sau lưng.

Cô quay lại, chớp mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Michael O’Neil.

“Michael, có chuyện gì vậy?” Dance hỏi, gần như nghẹt thở.

Hai bên mày cau lại, người thanh tra hỏi, “Cô không nhận được lời nhắn sao?”

“Chỉ có tin nhắn từ bố tôi cho biết hai ông bà đang ở đây.”

“Tôi không muốn quấy rầy cô giữa một cuộc vây bắt. Tôi đã nói chuyện với Overby và cho ông ta biết mọi chi tiết. Đáng lẽ ông ta phải gọi khi cô đã xong việc.”

Ồ. Thế đấy, có một việc cô chưa thể trình báo với ông sếp vô tâm của mình; cô đã quá vội vã để kịp tới phiên truy tố đến mức chưa cho ông ta biết họ đã bắt giữ được Chilton.

“Tôi nghe nói mọi việc ở Hollister diễn ra trôi chảy.”

“Phải, mọi người đều ổn. Chilton đã bị bắt. Travis bị bươu đầu chút xíu. Thế đấy.”

Nhưng vụ án Cây thập tự ven đường lúc này không còn chỗ trong tâm trí cô nữa. Dance nhìn chăm chăm vào trong nhà ăn tự phục vụ. “Có chuyện gì vậy, Michael?”

“Lời buộc tội chống lại mẹ cô đã được hủy bỏ,” anh nói.

“Cái gì?”

O’Neil do dự, nhìn có vẻ gần như e dè, rồi sau đó nói, “Tôi đã không nói gì với cô, Kathryn. Tôi không thể.”

“Nói cho tôi biết cái gì cơ?”

“Cuộc điều tra tôi đang tiến hành.”

Vụ Án Kia…

“Nó không liên quan gì tới tình trạng chiếc container cả. Vụ đó vẫn đang bị tạm dừng. Tôi theo vụ án của mẹ cô với tư cách một cuộc điều tra độc lập. Tôi nói với Cảnh sát trưởng là mình sẽ làm việc đó. Đã nài nỉ rất nhiều. Ông ấy đồng ý. Chặn đứng Harper ngay lúc này là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu ông ta thuyết phục được tòa tuyên án… thế đấy, cô cũng biết cơ hội để lật lại phán quyết trong phiên phúc thẩm là khó thế nào.”

“Anh chưa bao giờ nói gì.”

“Đó chính là kế hoạch. Tôi có thể thực hiện điều tra nhưng không được nói gì với cô. Tôi cần chứng minh được cô không hề biết gì về những việc tôi đang làm. Nếu không sẽ dẫn tới xung đột lợi ích. Thậm chí bố mẹ cô cũng không biết. Tôi có nói chuyện với họ về vụ án, nhưng chỉ một cách không chính thức. Họ không hề nghi ngờ.”

“Michael,” Dance một lần nữa cảm thấy những giọt nước mắt hiếm hoi trào ra. Cô nắm lấy cánh tay anh và mắt họ gặp nhau, nâu và xanh lục.

Người thanh tra cau mày nói, “Tôi biết bà ấy không có tội. Edie tước đi tính mạng ai đó ư? Thật điên rồ,” anh cười. “Cô nhận ra tôi đã trao đổi với cô rất nhiều qua tin nhắn và email thời gian gần đây đúng không?”

“Phải.”

“Bởi vì tôi không thể nói dối trực tiếp với cô. Tôi biết cô sẽ phát hiện ra ngay lập tức.”

Dance bật cười, nhớ lại anh đã thật mơ hồ khi nhắc tới vụ án Container.

“Nhưng ai đã giết Juan?”

“Daniel Pell.”

“Pell?” cô thì thầm đầy ngạc nhiên.

Song O’Neil giải thích không phải đích thân Pell là kẻ đã giết Juan Millar, nhưng là một trong những người phụ nữ có liên hệ với hắn - kẻ cộng tác mà Dance đã nghĩ tới hôm qua khi cô đưa các con mình tới thăm ông bà ngoại chúng.

“Cô ta biết mối đe dọa từ cô, Kathryn. Cô ta cố gắng tìm mọi cách ngăn cô lại.”

“Sao anh lại nghĩ tới cô ta?”

“Quá trình loại trừ,” O’Neil giải thích. “Tôi biết mẹ cô không làm chuyện đó. Tôi biết không phải Julio Millar làm - anh ta có bằng chứng ngoại phạm trong suốt quãng thời gian ấy. Bố mẹ anh ta không có mặt, và cũng không có đồng nghiệp cảnh sát nào khác. Vậy là tôi tự hỏi liệu ai có động cơ để đổ tội cho mẹ cô về cái chết này? Tôi nghĩ tới Pell. Cô là người phụ trách cuộc truy lùng để tìm và bắt giữ hắn. Việc mẹ bị bắt sẽ khiến cô phân tâm, nếu không sẽ buộc cô phải hoàn toàn từ bỏ cuộc điều tra. Hắn không thể tự làm việc đó, vậy nên hắn sử dụng một trợ thủ.”

Anh giải thích người phụ nữ đã xâm nhập vào bệnh viện bằng cách giả bộ gửi đơn xin việc làm y tá.

“Những người tới xin việc,” Dance gật đầu nói, nhớ lại những gì cuộc điều tra của Connie đã tìm ra. “Không có bất cứ mối liên hệ nào giữa họ và Millar, vì thế chúng tôi đã không hề để ý đến.”

“Các nhân chứng nói lúc đó cô ta mặc một bộ đồng phục y tá. Cứ như thể cô ta vừa xong ca trực tại một bệnh viện khác và tới bệnh viện Vịnh Monterey để xin việc.”

Người thanh tra nói tiếp, “Tôi đã cho kiểm tra máy tính và phát hiện thấy cô ta tìm kiếm thông tin về tương tác thuốc trên Google.”

“Còn tang vật trong ga ra?”

“Chính cô ta đã sắp đặt. Tôi đã cho Pete Bennington bới tung ga ra lên. Một đội Điều tra Hiện trường tìm thấy vài sợi tóc - nhân tiện đây xin nói luôn là người của Harper đã bỏ sót chúng. Đó là tóc của cô ta. ADN khớp hoàn toàn. Tôi tin chắc cô ả sẽ kháng cáo.”

“Tôi cảm thấy có lỗi quá, Michael. Tôi gần như đã tin là bà...” Dance thậm chí không thể ép mình nói ra nổi những từ đó. “Ý tôi là bà trông rất bực bội khi kể cho tôi biết Juan đã đề nghị bà hãy giết anh ta. Và sau đó, bà nói là mình không có mặt ở Khoa Điều trị tích cực khi Juan bị giết, song lại để lộ rằng bà biết nơi đó hoàn toàn vắng vẻ, ngoại trừ vài y tá.”

“À, mẹ cô đã nói chuyện với một bác sĩ làm việc tại Khoa Điều trị tích cực và ông ta cho bà biết tất cả những người vào thăm đều đã ra về. Edie chưa bao giờ đặt chân tới đó cả.”

Một hiểu nhầm trong trò chuyện và suy đoán. Không có nhiều lý do để biện hộ cho điều đó trong lĩnh vực công việc của cô, Dance chua chát thầm nghĩ. “Còn Harper? Ông ta tiếp tục thực hiện cuộc điều tra chứ?”

“Không. Ông ta đang gói ghém đồ đạc để quay về Sacramento. Ông ta bàn giao hết lại cho Sandy.”

“Cái gì?” Dance ngỡ ngàng.

O’Neil bật cười khi thấy thái độ của cô. “Đúng thế đấy. Không mấy bận tâm tới công lý. Chỉ bận tâm tới một lời buộc tội gây ấn tượng mạnh, mẹ đẻ một nhân viên công quyền.”

“Ôi, Michael,” cô lại nắm chặt lấy cánh tay anh. Và người thanh tra áp bàn tay mình lên hai tay cô, sau đó nhìn đi nơi khác. Cô ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Cô đang thấy gì vậy? Sự yếu đuối, hay sự trống trải.

O’Neil bắt đầu nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Có thể muốn xin lỗi vì đã nói dối cô và giữ kín sự thật về cuộc điều tra của anh. Người thanh tra nhìn đồng hồ đeo tay của mình. “Tôi còn vài việc cần quan tâm đến.”

“Này, anh không sao chứ?”

“Chỉ hơi mệt thôi.”

Tiếng chuông báo động reo lên bên trong Dance. Những người đàn ông không bao giờ “chỉ hơi mệt thôi” cả. Ý họ muốn nói là không, họ không cảm thấy ổn chút nào hết, nhưng họ lại chẳng bao giờ muốn nói ra.

O’Neil nói, “Ồ, thiếu chút nữa tôi quên mất. Tôi đã nhận được tin từ Ernie, cô còn nhớ vụ ở L.A. chứ? Thẩm phán đã từ chối trì hoãn phiên xem xét miễn truy tố. Phiên tòa sẽ bắt đầu trong chừng nửa giờ nữa.”

Dance giơ các ngón tay đang bắt chéo lại[1], “Hãy hy vọng.” Sau đó, cô ôm lấy anh, thật chặt.

[1. Một cử chỉ cầu may.]

O’Neil lấy chìa khóa xe từ trong túi ra và đi về phía cầu thang, có vẻ quá vội để kịp đợi thang máy.

Dance đưa mắt nhìn vào trong nhà ăn tự phục vụ. Cô nhận ra mẹ mình không còn ngồi cạnh bàn nữa. Đôi vai cô buông thõng xuống. Khỉ thật. Bà đã đi mất rồi.

Nhưng rồi cô nghe thấy một giọng phụ nữ vang lên đằng sau mình. “Katie.”

Edie Dance đã ra ngoài qua cửa phụ, và có lẽ đã đợi để tới gặp con gái bà khi O’Neil rời đi.

“Michael đã kể với con rồi.”

“Sau khi lời buộc tội được gỡ bỏ, mẹ tới đây gặp những người đã ủng hộ mình để cảm ơn họ.”

Những người đã ủng hộ mẹ...

Im lặng xuất hiện trong giây lát. Hệ thống loa phóng thanh phát ra một thông báo nghe không rõ. Ở đâu đó một đứa bé vừa khóc. Các âm thanh mờ dần.

Từ thái độ và lời nói của Edie, Kathryn Dance biết trọn vẹn những gì đã xảy ra giữa mẹ và con gái trong mấy ngày vừa qua. Khó khăn không hề có liên quan gì tới việc cô sớm rời khỏi tòa án hôm trước. Vấn đề này sâu sắc hơn nhiều. Cô buột miệng, “Con không hề nghĩ mẹ đã làm chuyện đó. Thật đấy.”

Edie Dance mỉm cười. “A, lại xuất phát từ con, từ một chuyên gia ngôn ngữ cơ thể sao, Katie? Hãy nói cho mẹ biết cần tìm kiếm cái gì nếu con đang nói dối.”

“Mẹ...”

“Katie, con đã nghĩ rất có thể mẹ đã giết cậu thiếu niên đó.”

Dance thở dài, tự hỏi cảm giác trống trải trong tâm hồn bà đang lớn đến mức nào lúc này. Lời phủ nhận tan biến trong miệng và cô nói, giọng run rẩy. “Mẹ, có thể là thế. Có thể. Con không hề bớt trân trọng mẹ hơn đâu. Con vẫn yêu mẹ. Nhưng, được rồi, con từng nghĩ rất có thể mẹ đã làm chuyện đó.”

“Khuôn mặt con, trong phòng xử án khi xem xét bảo lãnh tại ngoại. Chỉ cần nhìn vào mặt con là mẹ biết ngay con đang suy nghĩ tới khả năng đó. Mẹ biết là thế.”

“Con rất xin lỗi,” Dance thì thầm.

Sau đó, Edie Dance làm một việc hoàn toàn không giống bà chút nào. Bà ôm lấy hai vai con gái mình, thật chặt, chặt hơn Dance có thể tin cô từng được bà ôm lấy trước đây, thậm chí cả khi còn nhỏ. “Con dám nói vậy sao,” những lời của bà thật gay gắt.

Dance chớp mắt và định lên tiếng.

“Suỵt, Katie. Nghe đã. Mẹ đã thức suốt đêm sau phiên bảo lãnh. Nghĩ về những gì mẹ trông thấy trong mắt con, điều con nghi ngờ, hãy để mẹ nói hết đã. Mẹ đã thức trắng đêm, bị tổn thương, phẫn nộ. Nhưng sau đó, cuối cùng mẹ cũng hiểu ra một điều. Và mẹ cảm thấy thật tự hào.”

Một nụ cười ấm áp làm dịu đi những đường nét tròn trịa trên khuôn mặt bà.

“Thật tự hào.”

Dance bối rối không hiểu.

Mẹ cô nói tiếp, “Con biết đấy, Katie, các ông bố bà mẹ chẳng bao giờ biết được họ có đúng trong việc nuôi dạy con cái hay không. Mẹ tin chắc con đang phải vật lộn với điều đó.”

“Ồ, chỉ chừng mười lần mỗi ngày thôi.”

“Con luôn hy vọng, cầu nguyện, mong mỏi cho các con của mình có đủ những phẩm chất chúng cần, thái độ, lòng dũng cảm. Vì nói cho cùng tất cả là vì bọn trẻ. Chúng ta không tranh đấu trong trận chiến hộ chúng được, nhưng phải giúp chúng chuẩn bị đầy đủ để tự tranh đấu. Dạy chúng biết đưa ra phán quyết, biết tự suy nghĩ.”

Lúc này, những giọt nước mắt cứ thế nối nhau chảy xuống hai gò má Dance.

“Và khi thấy con tự hỏi liệu có phải mẹ đã gây ra chuyện đó, nhìn lại những gì đã xảy ra, mẹ biết mình đã đúng một trăm phần trăm. Mẹ đã dạy con không mù quáng. Con biết đấy, định kiến làm người ta mù quáng, hận thù khiến người ta mù quáng. Nhưng lòng trung thành và tình yêu cũng làm con người mù quáng. Con đã nhìn thấu qua tất cả để tìm kiếm sự thật.” Mẹ cô bật cười. “Tất nhiên, con đã lầm. Nhưng mẹ không thể trách con về điều đó.” Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, và Edie Dance nói, “Bây giờ con vẫn đang trong giờ làm việc. Hãy quay lại văn phòng của con đi. Mẹ vẫn còn đang nổi điên với con lắm. Nhưng mẹ sẽ vượt qua được nó sau một hai ngày nữa. Chúng ta sẽ đi mua sắm, sau đó ăn tối tại Casanova. À, Katie này, con sẽ là người thanh toán hóa đơn.”