Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 29

Hamilton Royce, tới từ văn phòng Chưởng lý tiểu bang ở Sacramento, ngắt liên lạc điện thoại. Nó nằm ủ rũ trên tay trong lúc ông ta nghĩ lại về cuộc đối thoại vừa diễn ra của mình - một cuộc đối thoại được thực hiện bằng thứ ngôn ngữ có tên Lối Nói Lái của Chính Trị và Tổ Chức.

Ông ta nán lại trong sảnh tòa nhà CBI, cân nhắc các lựa chọn.

Cuối cùng, ông quay lại văn phòng của Charles Overby.

Viên phụ trách khu vực đang ngồi trên ghế, đọc một bài tường thuật đang lướt đi trên màn hình máy tính trước mặt của giới báo chí về cuộc điều tra. Bài tường thuật kể lại tường tận cảnh sát đã cận kề với việc bắt được kẻ sát nhân tại nhà một người bạn của chủ blog song lại để sổng mất cậu thiếu niên, và cậu ta đã tẩu thoát để rồi có khả năng tiếp tục khủng bố thêm nhiều người ở khu vực Bán đảo Monterey.

Royce thầm nghĩ chỉ đơn thuần đăng tin cảnh sát đã cứu sống một người dân vô tội sẽ không có được sức thu hút như cách tiếp cận mà hãng tin đã lựa chọn.

Overby gõ phím, một trang tin khác xuất hiện. Tay phóng viên chuyên trách theo dõi cuộc điều tra có vẻ thích gọi Travis là “Sát thủ trò chơi điện tử” hơn là mô tả cậu thiếu niên với cái mặt nạ hay những cây thập tự ven đường. Tay phóng viên này còn mô tả cả cách thức thủ phạm hành hạ các nạn nhân trước khi giết họ.

Và chẳng hề bận tâm tới sự thật chỉ có một người bị chết và anh chàng khốn khổ đã bị bắn vào đầu trong lúc cố bỏ chạy. Những chi tiết hẳn sẽ làm giảm thiểu ấn tượng về hành hạ.

Cuối cùng, viên thanh tra nói, “Vậy đấy, Charles, họ đang ngày càng quan tâm hơn. Ở chỗ Chưởng lý tiểu bang.” Ông ta nhấc điện thoại của mình lên như giơ phù hiệu ra trong một cuộc bắt giữ vậy.

“Tất cả chúng ta đều rất quan ngại,” Overby nói theo. “Cả khu vực bán đảo đều quan ngại. Cuộc điều tra này hiện tại thực sự là ưu tiên hàng đầu của chúng ta. Như tôi đã nói,” khuôn mặt ông tối sầm. “Nhưng liệu Sacramento có gì không hài lòng với cách thức chúng tôi xử trí vụ án không?”

“Về bản thân việc đó thì không,” Royce để câu trả lời có như không ấy lởn vởn quanh đầu Overby như một con ong bắp cày.

“Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể.”

“Tôi rất ấn tượng với cô nhân viên của ông. Dance.”

“À, Dance là một nhân viên hàng đầu. Không gì lọt khỏi mắt cô ấy.”

Một cái gật đầu hờ hững, trầm ngâm. “Ông Chưởng lý cảm thấy rất buồn cho các nạn nhân. Tôi cũng thế,” Royce trút thật đẫm hương vị cảm thông vào giọng nói của mình, và cố nhớ lại xem lần cuối cùng ông ta thực sự thấy buồn phiền là khi nào. Có lẽ là lúc ông ta vắng mặt khi con gái phải mổ cấp cứu ruột thừa vì đang ở trên giường với nhân tình.

“Một bi kịch.”

“Tôi biết mình đang có vẻ nói đi nói lại mãi một việc. Nhưng tôi thực sự cảm thấy cái blog đó là một rắc rối.”

“Đúng thế,” Overby tán thành. “Nó chính là mắt bão.”

Một nơi yên tĩnh và tạo thành một khoảnh trời xanh trong đẹp đẽ, Royce thầm đính chính trong đầu.

Người phụ trách khu vực của CBI gợi ý, “À, Kathryn đã khiến Chilton đăng một thư ngỏ kêu gọi cậu thiếu niên ra đầu thú. Và ông ta đã cung cấp cho chúng ta vài thông tin chi tiết về máy chủ - một máy chủ ủy nhiệm ở Scandinavia.”

“Tôi hiểu. Chỉ là… Chừng nào blog đó còn tồn tại, nó vẫn sẽ là lời nhắc nhở cho biết chuyện này chưa được giải quyết xong xuôi,” hàm ý: “Bởi các vị. Tôi sẽ tiếp tục trở lại với câu hỏi về một điều gì đó hữu ích cho chúng ta, một thứ về Chilton.”

“Kathryn nói cô ấy luôn để mắt tới điều đó.”

“Cô ấy quá bận. Tôi tự hỏi liệu có phải cô ấy đã tìm ra điều gì đó rồi hay không. Tôi thực sự không muốn đặc vụ Dance bị phân tâm khỏi cuộc điều tra. Tôi nghĩ mình có thể tìm hiểu ít nhiều.”

“Ông ư?”

“Ông không phản đối chứ, đúng không nào, Charles? Nếu tôi xem qua các hồ sơ một chút. Tôi có để đem lại một góc nhìn mới. Thực ra tôi có ấn tượng là Kathryn có thể quá tử tế.”

“Quá tử tế?”

“Ông rất sắc sảo, Charles, khi tuyển dụng cô ấy,” người phụ trách đón nhận lời khen ngợi này, cho dù Royce thừa biết Kathryn Dance đã hiện diện sớm hơn sự có mặt của Overby tại văn phòng khu vực này của CBI đến bốn năm. Ông ta nói tiếp, “Rất thông minh. Ông nhận thấy cô ấy là một liều thuốc giải độc cho sự hoài nghi của những kẻ già nua như ông và tôi. Song cái giá phải trả là một chút… nông nổi.”

“Ông nghĩ cô ấy đã tìm được gì đó về Chilton mà không hề biết sao?”

“Có thể lắm.”

Overby trông có vẻ căng thẳng. “Nếu vậy, tôi sẽ thay mặt cô ấy xin lỗi. Hãy coi đó là một chút sao nhãng, sao lại không thể chứ? Vì cuộc điều tra liên quan đến người mẹ, cô ấy không thể tập trung trăm phần trăm vào vụ án này. Cô ấy đang làm tốt nhất có thể rồi.”

Hamilton Royce là một người có tiếng tàn nhẫn. Song ông ta hẳn sẽ không bao giờ bán đứng một thành viên tận tụy, trung thành trong đội của mình bằng một lời bình luận như vừa rồi. Royce thầm nghĩ quả thực gần như có thể coi là ấn tượng khi chứng kiến ba phẩm chất đen tối nhất của bản chất con người được phô bày ra ngang nhiên đến thế: hèn nhát, đê tiện, phản trắc. “Dance có ở phòng làm việc không?”

“Để tôi tìm xem,” Overby nhấc điện thoại gọi một cuộc, nói chuyện với ai đó mà Royce đoán là trợ lý của Dance. Ông ta gác máy.

“Cô ấy vẫn còn ở hiện trường, tại nhà Hawken.”

“Nếu đã vậy, tôi sẽ chỉ nhìn qua một chút cho biết thôi,” nhưng sau đó dường như Royce lại nảy ra một ý nghĩ. “Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu tôi không bị quấy rầy.”

“Tôi có ý này. Tôi sẽ gọi lại cho trợ lý của Dance, bảo cô ta làm việc gì đó. Một việc loanh quanh, lặt vặt. Vẫn luôn có các báo cáo cần sao chụp. Hay là, tôi biết rồi: Đề nghị cô ta bày tỏ cảm nghĩ về cường độ và giờ giấc làm việc. Nghe sẽ hợp lý khi tôi muốn biết mức độ hài lòng của cô ta. Tôi đúng là loại cấp trên đó. Cô ta sẽ không nghi ngờ có gì bất thường.”

Royce rời khỏi phòng làm việc của Overby, bước xuống theo hành lang, những ngã rẽ của nó ông đều đã nhớ như in, và dừng lại gần phòng làm việc của Dance. Ông ta đợi ngoài sảnh cho tới khi thấy người phụ nữ - một trợ lý nhìn rất có năng lực tên là Maryellen – nhận được một cuộc điện thoại. Thế rồi, với một cái cau mày đầy băn khoăn, bà ta đứng dậy đi ngược lên hành lang, cho phép Hamilton Royce được tự do lục lọi.

~*~

Khi Jon Boling chạy tới cuối con hẻm, anh dừng lại nhìn sang bên phải, xuống cuối một con phố nhỏ, theo hướng Travis đã biến mất. Từ chỗ này, mặt đất dốc thoai thoải xuôi về phía vịnh Monterey, và san sát những ngôi nhà be bé một tầng dành cho một gia đình, những tòa chung cư màu be và nâu vàng rất nhiều mảng cây xanh. Cho dù đại lộ Lighthouse đằng sau lưng đông nghịt xe cộ qua lại, con phố nhỏ hoàn toàn vắng vẻ. Một màn sương mù dày đã lan tới và cảnh quan xung quanh chìm trong màu xám.

Được rồi, giờ thì cậu nhóc đã chuồn mất, anh thầm nghĩ, Kathryn Dance xem chừng sẽ không mấy ấn tượng với năng lực thám tử của anh. Boling gọi 911 và cho biết mình đã nhìn thấy Travis Brigham, đồng thời báo địa điểm của mình. Người nhận tin cho hay một xe cảnh sát sẽ tới trung tâm trò chơi sau năm phút nữa.

Được rồi, thế là quá đủ cho việc cư xử như một cậu bé vị thành niên, Boling tự nhủ. Kỹ năng của anh là học thuật, giảng dạy, phân tích kiến thức.

Thế giới của ý tưởng, chứ không phải của hành động.

Anh quay người trở lại khu trung tâm trò chơi để gặp chiếc xe cảnh sát. Nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: Cuộc truy đuổi này rất có thể, nói cho cùng, cũng không quá xa lạ với tính cách của anh. Có thể thay vì là một cơn bồng bột đàn ông ngớ ngẩn, nó gần hơn với sự thừa nhận một khía cạnh chính đáng trong bản chất: Trả lời câu hỏi, vén màn bí mật, giải quyết câu đố. Chính xác những gì Jonathan Boling vẫn luôn làm: Thấu hiểu xã hội, trái tim và khối óc con người.

Thêm một dãy nhà nữa. Liệu có gì không được chứ? Cảnh sát đang trên đường tới. Có khi anh sẽ tìm được ai đó trên đường trông thấy cậu nhóc chui vào một chiếc xe hơi hay leo qua cửa sổ một căn nhà gần đó.

Anh quay lại và bắt đầu lao xuống con hẻm xám xịt, lạo xạo cát sỏi chạy về phía mặt nước. Anh tự hỏi khi nào mình sẽ gặp lại Kathryn. Sớm thôi, Boling hy vọng.

Quả thực, đôi mắt màu xanh lục của Dance đang là hình ảnh nổi bật trong tâm trí anh khi cậu thanh nhiên chui ra từ phía sau một thùng rác cách đó ba foot và xông tới chẹt lấy cổ Boling. Ngửi thấy mùi quần áo đã lâu chưa giặt và mồ hôi vị thành niên, Boling ngột thở trong khi lưỡi dao màu trắng bạc bắt đầu từ tốn di chuyển lại gần cổ họng mình.