Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 20

"Vậy ra đây là cô Kathryn Dance,” một bàn tay to lớn hồng hào nắm trọn lấy tay cô, giữ chặt lấy nó cho đến khi hoàn thành thủ tục xã giao, rồi sau đó buông ra.

Thật lạ, cô thầm ghi nhận. Ông ta không nhấn mạnh nhiều vào mạo từ như trông đợi. Không phải là cô Kathryn Dance. Mà giống như: Vậy ra đây là nữ đặc vụ đó.

Hay, đây là cái ghế.

Nhưng Dance bỏ qua biểu hiện kỳ lạ đó vì phân tích ngôn ngữ cơ thể lúc này không phải là ưu tiên: Người đàn ông trước mặt cô không phải đối tượng tình nghi, mà trên thực tế lại có quan hệ với sếp cao cấp nhất của CBI. Trông bề ngoài của Hamilton Royce - một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, đang làm việc tại văn phòng Chưởng lý tiểu bang ở Sacramento - như một hậu vệ của đội bóng trường đại học bước vào chính trị hay kinh doanh. Ông ta trở lại chiếc ghế của mình trong phòng làm việc của Overby, Dance cũng ngồi xuống. Royce giải thích ông ta là một thanh tra.

Dance liếc nhìn Overby. Ông ta bối rối ghé mắt về phía Royce, có thể vì e dè hoặc tò mò hay cả hai, chẳng cung cấp thêm bất cứ điều gì khác cho phép làm rõ hơn bản mô tả công việc hay nhiệm vụ của vị khách.

Dance vẫn còn bực về sự bất cẩn, nếu không muốn nói là bất lương của sếp mình khi tiếp tay cho Robert Harper vụng trộm lục soát kho lưu trữ hồ sơ của CBI.

Vì bà ấy vô tội, tất nhiên rồi. Mẹ cô chưa bao giờ làm ai bị tổn thương. Cô biết mà…

Dance tập trung sự chú ý vào Royce.

“Ở Sacramento, chúng tôi đã được nghe nhiều điều rất tốt về cô. Tôi hiểu chuyên môn của cô là ngôn ngữ cơ thể.”

Người đàn ông vai rộng, với mái tóc đen chải ngược ra sau, đang mặc một bộ vest bóng mượt, có màu xanh biển tựa màu áo hải quân, và do đó gợi cho người ta nghĩ tới một bộ đồng phục.

“Tôi chỉ là một nhân viên điều tra. Tôi có xu hướng sử dụng việc phân tích ngôn ngữ cơ thể nhiều hơn phần lớn người khác.”

“À, cô ấy đã trả lời rồi, Charles, bộc lộ mình thật nhanh chóng. Ông đã nói cô ấy sẽ làm vậy.”

Dance nở một nụ cười thận trọng, tự hỏi chính xác thì Overby đã nói gì và ông ta đã thận trọng đến mức nào trong việc đưa ra hay giữ lại lời khen dành cho một thuộc cấp. Dấu hiệu của các cuộc phỏng vấn công việc và thăng cấp, tất nhiên rồi. Khuôn mặt sếp của cô vẫn không để lộ gì. Cuộc sống đôi lúc trở nên nặng nề biết chừng nào khi bạn cảm thấy không chắc chắn.

Royce tiếp tục vui vẻ nói, “Vậy cô có thể quan sát tôi và nói cho tôi biết tôi đang nghĩ gì. Chỉ từ cách tôi khoanh tay, việc tôi nhìn vào đâu, có đỏ mặt hay không. Hãy tìm tới những bí mật của tôi.”

“Chuyện đó lại phức tạp hơn một chút,” cô vui vẻ nói.

“À.”

Trên thực tế, cô đã đi đến một bản tóm lược sơ bộ về tính cách. Ông ta là một người suy nghĩ, cảm nhận hướng ngoại. Và nhiều khả năng có một tính cách nói dối “Kiểu Machiavelli điển hình”. Và do đó Dance trở nên cảnh giác.

“Được rồi, thực sự chúng tôi đã nghe được những điều tốt đẹp về cô. Vụ điều tra hồi đầu tháng, với kẻ điên khùng đó tại khu Bán đảo Monterey ở đây phải không nào? Đó là một vụ khó khăn. Song cô vẫn tóm được hắn.”

“Chúng tôi đã gặp vài tình cờ may mắn khi phá án.”

“Không, không,” Overby hối hả xen vào, “không hề có tình cờ hay may mắn. Cô ấy đã thắng trong cuộc đấu trí với hắn.”

Và Dance nhận ra khi nói tới “may mắn”, cô đã gợi ý tới một sự phê phán nhằm vào chính mình, văn phòng CBI ở Monterey và Overby.

“Chính xác thì ông đang làm gì, Hamilton?”

Cô sẽ không dùng đến cách xưng hô khẳng định rõ địa vị “Ngài Hamilton”, không phải trong một tình huống như lúc này.

“Ồ, một anh chàng đa năng. Một người chuyên khắc phục rắc rối. Nếu có rắc rối liên quan tới các cơ quan công quyền của tiểu bang, văn phòng thống đốc, nghị viện, hay thậm chí tòa án, tôi sẽ để mắt xem xét, viết một bản báo cáo,” một nụ cười xuất hiện. “Rất nhiều báo cáo. Tôi hy vọng chúng được đọc. Ta chẳng bao giờ biết được.”

Dường như câu nói này không phải để trả lời câu hỏi của cô. Dance nhìn đồng hồ, một cử chỉ Royce trông thấy nhưng Overby thì không. Đúng như cô dự kiến.

“Hamilton có mặt ở đây vì vụ Chilton,” Overby nói, sau đó nhìn người đàn ông từ Sacramento tới để xem liệu có phải mọi thứ vẫn ổn hay không, rồi quay trở lại Dance. “Hãy báo cáo tình hình cho chúng tôi,” ông ta nói như một thuyền trưởng.

“Tất nhiên rồi, Charles,” Dance thận trọng trả lời, để ý cả giọng điệu sếp mình lẫn điều ông nói “trường hợp của Chilton”. Cô cứ tưởng họ sẽ đề cập đến vụ Cây thập tự ven đường. Hay vụ Travis Brigham. Giờ đây cô đã mơ hồ hiểu ra tại sao Royce có mặt ở đây.

Dance thuật lại vụ sát hại Lyndon Strickland - cách thức thực hiện vụ án và sự hiện diện của nạn nhân trên blog của Chilton.

Royce cau mày. “Vậy là cậu ta đã mở rộng đối tượng mục tiêu?”

“Phải, chúng tôi nghĩ vậy.”

“Có bằng chứng không?”

“Tất nhiên, có vài bằng chứng. Nhưng không có gì cụ thể dẫn tới nơi ẩn náu của Travis. Chúng tôi đang có một lực lượng nghiệp vụ hỗn hợp từ Tuần cảnh Xa lộ và Sở Cảnh sát hạt tiến hành truy lùng thủ phạm,” nữ đặc vụ lắc đầu. “Họ vẫn chưa có nhiều tiến triển. Thủ phạm không lái xe mà đi xe đạp, và cậu ta luôn khép kín,” cô nhìn sang Royce. “Chuyên gia tư vấn của chúng tôi nghĩ rằng cậu ta đã sử dụng những kỹ năng đào tẩu học được trong các trò chơi trực tuyến để tránh khỏi truy bắt.”

“Ai vậy?”

“Jon Boling, một giáo sư từ Đại học California - Santa Cruz. Anh ấy đã rất có ích.”

“Và anh ta tình nguyện giúp đỡ, không tính phí chúng tôi,” Overby chen vào thật trơn tru, như thể từng từ đều được tra dầu.

“Còn về cái blog này,” Royce chậm rãi nói. “Chính xác thì nó có liên quan như thế nào?”

Dance giải thích, “Một số bài viết đã làm cậu thiếu niên nổi khùng. Cậu ấy bị công kích trên mạng.”

“Vậy là cậu ta cắn trả.”

“Chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể để tìm ra Travis,” Overby nói. “Cậu ta không thể ở đâu xa được. Khu vực này là một bán đảo nhỏ.”

Royce không bộc lộ gì nhiều. Song Dance có thể thấy từ đôi mắt đầy tập trung của ông ta, rõ ràng vị khách không chỉ đang tìm hiểu về tình hình của Travis Brigham mà còn gọn gàng nhét nó vào mục đích chính của ông ta khi hiện diện tại đây.

Điều cuối cùng ông ta cũng nhắc tới.

“Kathryn, ở Sacramento mọi người đang rất quan ngại về vụ này, tôi cần phải cho cô biết thế. Tất cả bọn họ đều đang sôi lên. Vụ này động chạm tới giới trẻ vị thành niên, máy tính, các mạng xã hội. Bây giờ lại thêm cả vũ khí nữa. Không thể không khiến người ta liên tưởng tới Đại học Bách Khoa Virginia và Columbine. Có vẻ như đám thanh niên ở Colorado đó là thần tượng của cậu ta.”

“Tin đồn. Tôi không biết chuyện đó đúng hay sai. Nó được một người, có thể quen biết Travis mà cũng có thể không, đăng lên blog.”

Từ cái nhướng mày và đôi môi co lại của ông ta, Dance nhận ra vừa vô tình giúp Royce một tay. Với những người như Hamilton Royce, bạn không bao giờ có thể biết chắc liệu mọi thứ đang diễn ra thẳng thắn, hay bạn luôn phải dè chừng.

“Cái blog này... Tôi đã trao đổi với Chưởng lý tiểu bang về nó. Chúng tôi lo rằng chừng nào mọi người còn đăng bài trên đó, chuyện này sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa. Cô hiểu ý tôi muốn nói gì chứ? Giống như một trận lở tuyết vậy. Được rồi, hãy pha trộn hai cách ví von của tôi, nhưng cô hiểu ý tôi rồi đấy. Điều chúng tôi đang nghĩ là: Liệu tốt hơn blog này có nên tạm ngừng hoạt động không?”

“Thực ra tôi đã đề nghị Chilton làm thế.”

“Ồ, thật vậy sao?” Overby hỏi. “Và ông ta đã nói gì?”

“Dứt khoát từ chối. Tự do báo chí.”

Royce mỉa mai, “Chỉ là một blog thôi mà. Đâu phải Chronicle hay Wall Street Journal.”

“Ông chủ Bản tin không cảm thấy thế,” Dance hỏi, “Có ai tại Văn phòng Chưởng lý tiểu bang liên lạc,với ông ta chưa?”

“Chưa. Nếu yêu cầu từ Sacramento tới, chúng tôi lo ngại Chilton sẽ viết gì đó về chủ đề này. Và việc đó sẽ lan tràn trên báo chí và truyền hình. Trấn áp. Kiểm duyệt. Những dư luận kiểu đó rất có thể sẽ đến tai thống đốc hay vài nghị sĩ. Không, chúng tôi không thể làm vậy.”

“Thế đấy, ông ta đã từ chối,” Dance nhắc lại.

“Tôi chỉ đang băn khoăn,” Royce chậm rãi bắt đầu, ánh mắt ông ta chăm chú soi mói Dance, “liệu cô đã tìm ra điều gì đó có liên quan tới ông ta, một thứ giúp thuyết phục ông ta hay chưa?”

“Cây gậy và củ cà rốt[7]?” cô nhanh chóng hỏi lại.

[7. Một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. “Cây gậy” tượng trưng cho sự đe doạ trừng phạt, “củ cà rốt” tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.]

Royce không nén được cười. Những người hiểu biết nhanh nhạy khiến ông ta ấn tượng. “Chilton có vẻ không phải loại người ưa cà rốt, theo những gì cô vừa kể với tôi.”

Nghĩa là chuyện mua chuộc sẽ không ăn thua. Điều Dance biết chắc là đúng sau khi đã thử qua. Nhưng Chilton cũng chẳng phải loại dễ dọa. Trên thực tế, ông ta dường như thuộc dạng người hứng thú với chúng hơn. Một bài viết sẽ xuất hiện ngay trên blog của ông ta, thuật lại bất cứ đe dọa nào được tung ra.

Bên cạnh đó, dù cô không ưa Chilton và cho rằng ông ta là kẻ kiêu ngạo luôn tự cho mình là đúng, thì việc sử dụng điều cô biết được từ một cuộc điều tra để áp chế người khác phải im lặng cũng không hay ho gì. Trong mọi trường hợp, Dance cũng có thể thành thật trả lời, “Tôi chẳng tìm thấy gì hết. Bản thân James Chilton là một phần rất nhỏ trong vụ án. Thậm chí ông ta còn chẳng viết gì liên quan tới Travis, và đã xóa tên cậu ta đi. Mục đích của chủ đề Những Cây thập tự ven đường là chỉ trích cảnh sát và sở giao thông. Chính những người đọc sau đó đã bắt đầu công kích cậu ta.”

“Vậy là không có gì phạm pháp, không có gì chúng ta có thể sử dụng.”

Sử dụng. Một lựa chọn động từ thật kỳ lạ.

“Không.”

“Chà, tiếc thật,” Royce có vẻ thực sự thất vọng. Overby cũng nhận thấy điều này và bản thân ông ta trông cũng đầy thất vọng.

Overby nói, “Hãy tiếp tục chú ý tới việc này, Kathryn.”

Giọng Dance đầy ngao ngán. “Chúng tôi đang dốc hết sức để tìm ra kẻ tình nghi, Charles.”

“Tất nhiên. Chắc vậy rồi. Nhưng theo khía cạnh tổng thể vụ án…” Phần cuối câu nói của ông ta chìm nghỉm.

“Thì sao?” Dance sắc giọng hỏi. Cơn giận về chuyện Robert Harper lại nổi lên.

Cẩn thận đấy, cô tự căn dặn bản thân.

Overby mỉm cười theo một cách chỉ đem đến chút âm hưởng nhạt nhòa. “Theo khía cạnh tổng thể của vụ án, sẽ hữu ích cho tất cả mọi người nếu có thể thuyết phục được Chilton ngừng blog của ông ta lại. Hữu ích cho chúng ta và cả Sacramento nữa. Chưa nói tới việc giữ an toàn tính mạng cho những người đăng bài.”

“Chính xác,” Royce nói. “Chúng tôi lo ngại sẽ có thêm nạn nhân.”

Tất nhiên Chưởng lý tiểu bang và Royce phải lo lắng về chuyện đó. Nhưng bọn họ cũng đang lo tới việc báo chí chỉ trích tiểu bang vì đã không làm mọi thứ cần thiết để ngăn chặn kẻ sát nhân.

Để kết thúc cuộc gặp và quay lại làm việc, Dance chỉ đơn thuần tán thành. “Nếu tôi thấy thứ gì ông có thể sử dụng, Charles, tôi sẽ báo cho ông biết.”

Royce chớp mắt. Overby hoàn toàn không nhận ra cử chỉ đầy mỉa mai ấy và mỉm cười. “Tốt.”

Đúng lúc điện thoại của cô rung lên với một tin nhắn vừa tới. Dance xem màn hình, khẽ kêu lên và đưa mắt nhìn Overby.

Royce hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Dance nói, “James Chilton vừa bị tấn công. Tôi phải đi đây.”