Tạ Gia Nhiên đang ở kí túc xá lật giở tập đề thi môn logic hình thức.
Cậu không thể chuyên tâm, ánh mắt dừng lại tại một đề bài rất lâu rồi chưa rời đi, cũng không biết là đang ngẩn người suy nghĩ chuyện gì, ngòi bút nguệch một đường dài trên giấy.
Lý Đường và Thẩm Học Hào đang đi học, trong kí túc xá chỉ có một mình cậu, yên tĩnh đến mức phảng phất nghe thấy cả tiếng gió thổi.
Tuy là vậy nhưng đến khi có tiếng mở cửa gần ngay sát bên tai cậu lại không thể nghe thấy, mãi đến tận khi có người kéo ghế tựa ngồi xuống bên cạnh mới bất giác quay đầu.
"Sao cậu lại về đây?"
Cậu hơi kinh ngạc mà nhìn Lương Túc Niên: "Không phải là đang chơi bóng sao?"
"Tiêu Trì chạy về ký túc xá cho con trai ăn nên tan cuộc rồi."
Lương Túc Niên nói xong, ánh mắt rơi vào xấp đề thi không nhúc nhích trên mặt bàn: "Không làm được sao?"
Tạ Gia Nhiên do dự một chút, gật đầu: "Ừm."
Lương Túc Niên hơi cong khóe miệng, trong mắt đổ đầy ánh sáng màu hổ phách: "Vậy có còn cần phụ đạo một kèm một không?"
Đến khi có "thầy giáo tạm thời" dạy, tình trạng mất tập trung của Tạ Gia Nhiên không những không có chuyển biến tốt, trái lại còn nghiêm trọng hơn.
Cậu nghe thấy giọng nói của Lương Túc Niên âm thanh nhưng lại không tiếp thu được hắn đang giảng cái gì, đầy đầu đều vang vọng câu trả lời của Trần Văn Diệu lúc ở nhà thể chất, ngay cả khi Lương Túc Niên giảng sai cũng không phát hiện.
Lương lão sư cũng có chút mất tập trung, suy nghĩ bay đi cả nửa ngày mới phản ứng được mình đã giảng sai rồi.
Hắn bất đắc dĩ hừ một tiếng, đang định chữa lời lại phát hiện người bên cạnh mình không có chút phản ứng nào.
Giương mắt nhìn lên, học sinh duy nhất của hắn đã sớm thất thần, mi mắt rủ xuống, cây bút trên tay rơi trên bàn từ lúc nào cũng không phát hiện ra.
Hai người mất tập trung ở cùng một chỗ, một người giảng bừa, một người không để ý nghe, cũng không biết rốt cuộc là ai đang không để ý đến ai.
"Bạn học Tiểu Tạ, đang nghĩ gì thế?" Lương Túc Niên kéo kéo tay áo cậu, gọi thần trí người kia trở về
Lông mi của Tạ Gia Nhiên nhanh chóng chớp hai lần, ánh mắt tỉnh táo lại rất nhanh, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Lương Túc Niên đổi đầu bút nhẹ nhàng gõ gõ lên tờ đề, cười cười không lên tiếng.
Tạ Gia Nhiên nói xong câu kia cũng không nói gì nữa, bầu không khí yên tĩnh lại, tiếng gió rót vào bên tai trở thành chủ đạo.
Tạ Gia Nhiên cúi đầu, tay phải nắm chặt ngón đeo nhẫn trên bàn tay trái rồi vuốt vuốt, lại thả ra.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Sau một lát cậu mới bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Có phải trước đây cậu từng có bạn gái không?"
Không nghĩ tới cùng trong lúc đó, Lương Túc Niên lại hỏi: "Có phải cậu định giới thiệu đối tượng cho tôi không?"
"..."
"..."
Hai giọng nói chồng lên nhau, khi hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, biểu tình của cả hai ăn ý mà cùng giật mình ngẩn ra.
Tạ Gia Nhiên phản ứng lại nhanh hơn, trong mắt đều là thắc mắc: "Tôi định giới thiệu đối tượng cho cậu sao?"
Ai nói ?
Chính cậu còn đang sầu não xem làm thế nào để tóm được người, làm gì có khả năng sẽ muốn giới thiệu đối tượng cho hắn chứ?
Lương Túc Niên nói: "Cậu đi tìm Trần Văn Diệu hỏi thăm tôi đã từng yêu đương chưa, thích mẫu con gái như thế nào, không phải là vì muốn giới thiệu cho tôi sao?"
Hiểu lầm này đúng là có chút lớn.
Tạ Gia Nhiên lập tức lắc đầu: "Tôi chỉ tò mò nên hỏi một chút thôi, không định giới thiệu đối tượng cho cậu." Dừng một chút, lại bổ sung: "Tôi cũng không quen cô gái nào có thể giới thiệu cho cậu."
Tốc độ nói so với lúc thường nhanh hơn nửa nhịp, giống như chỉ lo hắn sẽ bám theo nhờ cậu hỗ trợ tìm đối tượng vậy.
Lương Túc Niên bị cậu chọc cười, sự phiền muộn trong lòng được quét đi sạch sành sanh: "Yên tâm, tôi cũng chỉ hỏi một chút thôi, không có ý để cậu giới thiệu đối tượng cho đâu."
Tạ Gia Nhiên khô khan ồ một tiếng, đợi một lát lại không nhịn được quay trở về đề tài ban đầu, hỏi một lần nữa: "Vậy nên cậu thật sự đã từng có bạn gái sao?"
Lương Túc Niên mỉm cười: "Trần Văn Diệu nói với cậu như vậy sao?"
Tạ Gia Nhiên: "Cậu ấy nói lúc học đại học thì không thấy cậu quen ai, nhưng hình như hồi cấp ba từng có."
"Cấp ba à..."
Đầu ngón tay của Lương Túc Niên gõ cùm cụp xuống mặt bàn ra chiều suy tư, giống như vô ý liếc mắt nhìn đôi mắt đang mở lớn chờ câu trả lời của Tạ Gia Nhiên, như con mèo đang ngửa đầu chờ chủ nhân mở hộp thức ăn, vẫn là không nhịn được mà bật cười.
"Bạn học Tiểu Tạ, sao tự nhiên lại tò mò chuyện này thế?" Hắn cười hỏi.
Tạ Gia Nhiên nghẹn lời, nỗ lực trấn định mà sắp xếp từ ngữ: "Không phải vậy, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, gần đây bài luyện tập lấy cái này làm chủ đề nên muốn tham khảo một chút."
Lương Túc Niên thấy hiếu kỳ: "Bài luyện tập gì mà cần phải tham khảo lịch sử yêu đương vậy? Các cậu đang vẽ hoạt hình cho thiếu nữ à?"
"..."
Tạ Gia Nhiên không viện được cớ gì, ánh mắt bắt đầu chột dạ mà né tránh.
May là Lương Túc Niên cũng không muốn nhận đáp án.
Thấy cậu bị làm khó, liền đem đề tài trở lại trên người mình, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để biểu đạt: "Yêu đương à... Không lừa cậu, có khả năng là tôi miễn cưỡng tính là "bị" yêu đương đi?"
Tạ Gia Nhiên lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn, không chú ý tới từ ngữ kì quái mà hắn dùng, chỉ chăm chú nghe trọng điểm mình muốn biết: "Đối phương là con gái sao?"
Lương Túc Niên cảm thấy hôm nay cậu có chút ngốc đến đáng yêu: "Dĩ nhiên, cũng đã nói là bạn gái, không phải con gái chẳng lẽ lại là con trai sao?"
Biểu tình của Tạ Gia Nhiên hơi ngưng lại.
Tâm tình cậu giống như mới vừa bị lôi từ trong bình nước tương ra lại bị trùm một quả ớt lên mặt, nhét vào tay một hũ giấm chua, ngũ vị tạp trần.
Nhất thời cũng không biết mình khổ sở vì người kia là con gái, hay là đố kị cô gái từng được cấp cho Lương Túc Niên cái danh hiệu bạn trai kia.
"Ồ."
Cậu siết chặt lòng bàn tay, giọng rất nhẹ nói: "Là lúc cậu học cấp ba nhỉ? Các cậu yêu nhau bao lâu, sau đó tại sao lại chia tay?"
Cái đoạn ký ức kia rất sâu sắc, thậm chí Lương Túc Niên còn không cần tốn thời gian để nhở lại: "Đúng là vậy, năm tôi học lớp 12. Nói là chia tay thật ra cũng không đúng lắm, bởi vì chuyện này có hơi phức tạp."
Phức tạp đến mức nào?
Là cái kiểu u sầu triền miên kia sao?
Gương mặt của Tạ Gia Nhiên trở nên lạnh lùng, lồng ngực ngộp muốn chết.
Cậu bắt đầu hối hận tại sao phải tự tìm khó chịu cho chính mình.
Nói qua nói lại, yêu sớm là chuyện quá bình thường, có học sinh cấp ba nào lại không yêu sớm, nếu không hôn cũng có khả năng đã ôm ai đó rồi, không có gì ghê gớm ——
"Nhưng mà nếu thực sự nói là yêu đương, vậy thì tôi và cô ấy yêu nhau chắc khoảng... nửa phút đồng hồ?"
Lương Túc Niên tính toán rồi nói: "À không, chắc là ngắn hơn thế, hai mươi giây?"
Tâm tư chua chát của Tạ Gia Nhiên bị cắt ngang, biểu tình hơi cứng lại: "Hả?"
Hai mươi giây?
Có ý gì? ? ?
Lương Túc Niên nói: "Thì tính từ lúc tôi biết tôi và cô ấy đang yêu nhau đến lúc tôi bị đá, thời gian kéo dài chừng hai mươi giây."
Đây được coi là sự kiện ấn tượng nhất thời trung học của hắn, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.
Sự tình bắt nguồn từ một buổi trưa mùa hè năm hắn học lớp 12.
Chử Tư Tư, hàng xóm của hắn, đồng thời cũng là người con gái duy nhất trong đám anh em của hắn, ngày đó không biết làm sao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào đưa cho hắn một cái dây buộc tóc màu đen, bảo hắn đeo lên cổ tay trái.
Lương Túc Niên lúc ấy rất ngu xuẩn, cả ngày chỉ biết có đọc sách, đám anh em, chơi bóng rổ, không chơi với con gái, càng không biết con gái đưa dây buộc tóc cho là có ý gì.
Hắn thấy có vài nam sinh trong lớp cũng đeo còn tưởng đây là trend mới gì đó, lại vì muốn nhanh chóng đến phòng thiết bị lấy đồ, thật sự nhận lấy rồi đeo lên cổ tay.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, sự tình trở nên hơi kỳ quái.
Thiện ý của Chử Tư Tư đối với hắn bỗng nhiên tăng lên gấp đôi, mỗi ngày mang đồ ăn cho hắn, đôi khi là các loại mứt hoa quả hay điểm tâm ngọt, có đôi khi là bánh mì hoặc bánh quy tự làm.
Nhưng mà Lương Túc Niên không thích ăn mấy thứ đó, căn cứ vào tâm tư có phúc cùng hưởng, nhận xong liền đem những món ăn xinh xắn ấy chia hết cho những anh em khác.
Chử Tư Tư hơn nửa đêm gửi tin nhắn hay gọi video cho hắn, vì thói quen ngủ sớm nên hắn thẳng thắn không nhận cái nào, ngày hôm sau bị nói còn không hiểu ý, hỏi cô có việc tìm hắn sao không nói lúc ở trường, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến trạng thái học tập của ngày hôm sau.
Chử Tư Tư nói nhà ăn đông quá không muốn đi, bảo hắn mua cơm về cho cô, hắn gật đầu, kết quả còn thật sự chỉ mua một phần cơm đem về.
Chử Tư Tư nhìn thấy thì ngây người, run run khóe miệng hỏi phần cơm của hắn đâu? Lương Túc Niên đáp như chuyện đương nhiên: "Tôi á, tôi ăn ở nhà ăn rồi, cậu mau nhân lúc còn nóng ăn nhanh đi, tôi đi chơi bóng đây."
Để lại Chử Tư Tư một mình ngồi trong phòng học, sắc mặt tái xanh.
Chử Tư Tư hẹn hắn đi chơi cuối tuần, hắn lo lắng không nghĩ ra hai người thì có gì vui mà chơi, lại cảm thấy nhiều người mới náo nhiệt liền rủ hết đám anh em còn lại cùng đi.
Thời điểm cả một đống người có chứng minh thư mênh mông cuồn cuộn tập hợp trước cửa quán Internet, Chử Tư Tư nghiến răng nghiến lợi đứng bên cạnh, mặt đen hơn đáy nồi.
Sự tình cứ như vậy lúng ta lúng túng kéo dài, mãi đến tận ngày sinh nhật của Chử Tư Tư, cô hẹn riêng Lương Túc Niên cùng nhau đón, lại bị đám anh em mua bánh kem xong liền ồn ào vây quanh đi vào KTV, sự nhẫn nại của cô cuối cùng đã tới cực hạn, bùng nổ.
"Lương Túc Niên, cậu có thể rõ ràng chút không, Chử Tư Tư tôi không muốn bái kết nghĩa anh em với cậu!"
Cô đứng sau chiếc mic, âm thanh vang dội truyền khắp toàn bộ phòng riêng: "Bây giờ tôi hỏi cậu một câu, con mẹ nó, đến cùng thì cậu có nghiêm túc yêu đương với tôi không?"
Âm thanh vang dội đinh tai nhức óc, một khắc đó, Lương Túc Niên ngây dại, đám anh em chỉ biết nhìn cũng ngây dại.
Bầu không khí rơi vào sự lúng túng trước nay chưa từng có.
Đầu hắn trải qua phong ba bão táp hồi lâu mới cố gắng tiêu hóa hết lượng thông tin trong mấy câu nói đó, Lương Túc Niên chỉ biết chấm hỏi: "Chử ca, chúng ta yêu nhau từ lúc nào?"
Chử Tư Tư: "..."
Mọi người: "... ?"
Lương Túc Niên: "OoO? ? ?"
Bản thân hòa mình vào trong câu chuyện, tâm tình của Tạ Gia Nhiên giống như đang đi tàu cao tốc.
Từ đố kị, đến mờ mịt, đến ly kỳ, lại tới không nói nên lời, toàn bộ chỉ diễn ra trong mấy phút ngắn ngủi.
Mặc dù đã qua mấy năm, bây giờ nhắc lại vẫn khiến người ta thổn thức cảm khái.
Lương Túc Niên aizzz một tiếng, bản thân tự nghĩ lại: "Thật ra lúc hỏi xong tôi liền biết mình nói sai rồi, bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy lúc đó, không khác lắm với việc muốn nuốt sống tôi bằng một ngụm rồi kết thúc mọi chuyện."
"Vậy, sau đó thì sao?"
Rốt cục Tạ Gia Nhiên cũng tìm về thanh âm của mình: "Cậu biết ý của cô ấy rồi, hai người không chính thức ở bên nhau sao?"
Lương Túc Niên lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Bị người ta khản cả cổ rống cho một trận, cuối cùng hắn cũng coi như biết việc trên cổ tay đeo dây buộc tóc là có ý gì , mặc dù hắn chỉ đeo không tới nửa ngày.
Đáng tiếc là lúc này đã muộn.
Khi đó Chử Tư Tư chính là một con Cự Long đang phun lửa, trong đôi mắt đều đang bốc lên ánh lửa phẫn nộ.
Lương Túc Niên không hiểu ra sao "bị" yêu đương một hồi, đầy mặt ngơ ngác.
Mấy tên anh em ngốc kia càng không dám nói lời nào, núp trên ghế dài mà run lẩy bẩy, miệng ngậm chặt giả làm một đám chim cút.
Chử Tư Tư nỗ lực bình phục tâm tình: "Được rồi, là tôi chưa suy tính chu toàn, tôi cho là chuyện đeo dây buộc tóc này nam sinh khắp thiên hạ đều biết là có ý gì, không tính tới cậu lại là một con cá lọt lưới."
Cô nói nghiêm túc từng câu từng chữ, hỏi hắn: "Vậy nên bây giờ cậu biết tôi thích cậu rồi, tôi chính thức hỏi cậu một câu, trong lòng cậu nghĩ thế nào, có muốn làm bạn trai tôi không?"
Hai chữ "chính thức" dùng ở đây thật kì diệu.
Không hiểu ra sao bị chuyển từ anh em tốt thành bạn trai, Lương Túc Niên mờ mịt trầm mặc, không có gì để nói.
Nói thế nào đây?
Tình nghĩa anh em vững chắc hơn vàng, dù sao chuyện như vậy tối kị nhất là kéo dài.
Lương Túc Niên mất công tốn sức tìm từ ngữ để từ chối, chỉ là còn chưa mở miệng thì Chử Tư Tư đã dựa vào biểu tình của hắn nhận được đáp án trực tiếp nhất.
"Được rồi! Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi!"
Chử Tư Tư nghiến răng hít sâu một hơi, dũng cảm vung tay lên, nói năng có khí phách: "Nghe đây Lương Túc Niên, đoạn tình cảm này tôi tuyên bố chấm dứt! Chúng ta chưa từng yêu nhau, từ trước tới nay cậu cũng chưa từng là bạn trai của tôi."
"Lão nương sẽ không đem mối tình đầu quý giá của mình nện trên đầu cái tên ngu ngốc như cậu!"
Mạnh mẽ biến yêu đương thành tình nghĩa huynh đệ, ngoại trừ Lương Túc Niên chắc là không tìm ra được người thứ hai nữa.
Nói không áy náy là giả, chỉ dựa vào việc Chử Tư Tư ngay sau đó hận rèn sắt không thành thép giảng giải cho hắn biết tri thức của nữ sinh về "dây buộc tóc" cường điệu lên tám trăm lần chuyện "lão nương khoan dung độ lượng lười tính toán với cậu", tâm tình của hắn vẫn trầm trọng đến độ hận không thể giúp Chử Tư Tư thi đại học được điểm tối đa để chuộc lỗi.
Đương nhiên là cũng bắt đầu từ lúc ấy, hắn không dám tùy tiện nhận đồ của con gái nữa.
Tuy rằng bạn học Chử Tư Tư rất đáng thương, cho dù Lương Túc Niên rất vô tội, nhưng tâm tình của Tạ Gia Nhiên vẫn không nhịn được mà lên xuống từng nhịp rồi chuyển thành suиɠ sướиɠ.
"Vậy cậu cũng không tính là đã từng yêu đương đi."
Cậu nói: "Con gái nhà người ta đã nói muốn huỷ bỏ, cậu không có tư cách có bạn gái trước ."
"Đúng vậy."
Lương Túc Niên cười cười: "Việc này chỉ có mấy người chúng tôi biết nhưng những người từng thấy dây buộc tóc trên tay tôi lại không ít, nên nếu có ai không biết rõ chuyện tới hỏi tôi đều tuyên bố là tôi bị đá, bọn họ cũng không biết nữ chính là ai, muốn bàn tán thì bàn tán, dù sao da mặt tôi cũng dày, không để ý những thứ này."
Tạ Gia Nhiên hỏi: "Mấy người Tiêu Trì cũng đều biết sao?"
"Cụ thể thì không biết." Lương Túc Niên suy đoán: "Chắc là đi dạo trên diễn đàn trường cấp ba của tôi thấy được chút tiếng gió thôi."
Tạ Gia Nhiên nháy mắt mấy cái: "Nếu chưa nói cho mấy cậu ấy biết, vậy tại sao lại có thể nói cho tôi?"
Cái vấn đề này, kỳ thực Lương Túc Niên cũng không nói ra nguyên cớ cụ thể được, hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy chuyện này không thể gạt Tạ Gia Nhiên.
Nếu không, không chắc sẽ xuất hiện hiểu lầm kì quái gì đó.
"Bởi vì bạn học Tiểu Lương có tố chất tương đối cao."
Hắn xòe bàn tay ra như đang đo cái gì đó, ngẩng đầu lên, khóe miệng khoe khoang không có chút khiêm tốn nào: "Không lừa gạt bạn nhỏ ngoan."
Tạ Gia Nhiên nở nụ cười.
Khóe miệng loan ra một độ cong rất nhẹ, khí chất thanh lãnh giữa hai lông mày bị tản đi hơn nửa, như thời khắc ánh bình minh xuất hiện trong đêm đen tinh khiết, từ chân trời ló ra một tia sáng.
Cậu rất ít khi cười, gần như là chưa có ai từng nhìn thấy, bao gồm cả Lương Túc Niên.
Rất đẹp, là kiểu đẹp xuyên thẳng vào tâm can của người khác.
Như thể bị một đám lông chim đồng thời nhẹ nhàng cào vào trong ngực.
Lương Túc Niên không khỏi giật giật ngón tay, giống như muốn chạm vào cái gì: "Tạ Gia Nhiên, cậu có biết trong mắt cậu có ánh sao không?"
Giống hệt như dải ngân hà mênh mông thu nhỏ ngàn tỉ lần sau đó rơi vào trong đôi mắt cậu, lộng lẫy xán lạn khiến người ta không dời mắt nổi.
Tạ Gia Nhiên lắc đầu.
Cậu không biết là có sao hay không, bây giờ cậu chỉ còn một chuyện quan trọng chưa xác định : "Lương Túc Niên, vậy cậu có cảm thấy đồng tính luyến ái là xấu không?"
Lương Túc Niên hỏi: "Cái này cũng là vì bài luyện tập cần tham khảo sao?"
Tạ Gia Nhiên thuận thế gật đầu: "Đúng."
Lương Túc Niên nghiêm túc suy tư, vào lúc Tạ Gia Nhiên khẩn trương đến mức tim cũng muốn treo lên, nghi hoặc mở miệng hỏi ngược lại cậu: "Tại sao lại dùng từ "xấu" để hình dung chuyện này?"
Tạ Gia Nhiên sững sờ.
Lương Túc Niên vẫn đang nói: "Cái này không thể phân tốt xấu được, chỉ có thể nói đến cái nhìn của mỗi người về nó thôi."
Tạ Gia Nhiên nỗ lực khắc chế sự khẩn trương của bản thân, giả vờ tùy ý nói: "Vậy còn cậu, cái nhìn của cậu như thế nào?"
"Cái nhìn của tôi à,... Tôi cảm thấy có yêu hay không sẽ không phân biệt giới tính đâu."
Lương Túc Niên nỗ lực dùng thứ ngôn ngữ cao cấp mà hắn không am hiểu biểu đạt quan điểm của chính mình: "Từ một góc độ nào đó mà nói, cái này cũng giống như tình thân, người ta trời sinh sẽ thích cha, cũng sẽ thích mẹ, chẳng lẽ lại quan tâm xem bọn họ là nam hay là nữ rồi mới quyết định có thích hay không sao?"
Cái ví dụ này có vẻ hơi kì quái, không được rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà thôi, học sinh khối khoa học tự nhiên mà, có ý tứ là được.
"Không cần để ý những thứ không quan trọng kia, yêu thích cũng chỉ là yêu thích mà thôi, nó sẽ tùy theo từng người, không liên quan đến giới tính."
"Cậu xem tôi đi."
Hắn chỉ vào mũi mình, nghiêm túc nói: "Tôi cũng không thể bảo đảm tương lai người tôi thích sẽ là một cô gái, ngược lại quyền quyết định lại ở phía người kia, cho nên không quản người kia là nam hay là nữ, chỉ cần là người ấy, tôi đều sẽ thích."
Tạ Gia Nhiên nhìn kỹ hắn một lúc lâu.
Sau đó, khóe miệng cong lên thu tầm mắt lại, lông mi dài đúng lúc buông xuống, che lại ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt.
"Ồ." Cậu nói: "Tôi biết rồi."
Vết tích nguệch ngoạc trên tờ đề thi vẫn còn ở đó.
Tạ Gia Nhiên chăm chú nhìn thêm, cầm lại bút, đưa thêm mấy nét phía trên vết mực đó, vẽ ra một bông hoa hồng.
Tôi biết rồi.
Vậy, Lương Túc Niên, tôi muốn bắt đầu theo đuổi cậu.
__________________
Edtior: Tình đầu của mình mà gặp được đầu gỗ như bạn học Lương thì chắc tôi cũng tức phát điên mất. Xong lại thấy hơi lo cho Tiểu Tạ, đầu gỗ như vậy không biết có bắt được sóng của cậu không nữa. >