Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 22: Ném rổ

Tạ Gia Nhiên bị Lương Túc Niên kéo đến tòa nhà Minh Đức, vừa vào phòng học liền khiến mọi người chú ý.
Có nam sinh trêu hắn : "Lương ca, cậu có chuyện gì thế, người khác lên lớp đều mang theo em gái, cậu lại giỏi thật, mang bạn cùng phòng, có thẳng đuột cũng không thể thẳng như vậy nha."


Cánh tay Lương Túc Niên tùy ý khoát lên vai Tạ Gia Nhiên, cười đến hờ hững: "Bạn cùng phòng thì sao, tôi lại thích mang theo bạn cùng phòng đấy, cậu có ý kiến sao?"
"Ôi chao, cái lý do này cũng hay ghê ~ "


Tiêu Trì hí ha hí hửng chạy tới tham gia trò vui: "Còn nữa, vị bạn cùng phòng này không phải là bạn cùng phòng bình thường, một người có thể cân được mười em gái đấy có biết không!"
Lương Túc Niên: "Chớ nói nhảm."
"Được rồi!" Tiêu Trì phối hợp che miệng lại.


"Lão Lương, bên này vẫn còn trống, hai chỗ." Trần Văn Diệu đã sắp xếp xong vẫy tay với bọn họ, ngồi bên cạnh là người có vóng dáng to lớn Lưu Mao Mao.
Tiêu Trì thân mật tung cành ô-liu: "Bạn học Tạ, đi tới ngồi cùng chúng tôi nha!"


Tạ Gia Nhiên còn chưa tiếng, Lương Túc Niên đã giúp cậu từ chối: "Đừng, trước khi tới tôi đã tắm rửa sạch sẽ, tạm thời không muốn ngồi cùng một đám nam nhân thối, lần sau đi."
"What? ? ?"


Tiêu Trì không thể tin mở to mắt: "Lương ca, cậu lại dám ghét bỏ tôi sao? Trước đây cậu chưa từng ghét bỏ tôi, cậu không yêu tôi sao?"
"Lần sau rảnh lại yêu, thầy đến rồi."
"... Tra nam!"
Tạ Gia Nhiên và Lương Túc Niên ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ trong góc lớp.


Cửa sổ mở một nửa, gió đảo qua cành lá nhẹ nhàng lướt qua qua gò má của cậu, khoan khoái dễ chịu.
Chỉ là xung quanh vẫn thỉnh thoảng có bạn học quay lại nhìn cậu, rất nhiều người còn đảo mắt nhìn cả cậu và Lương Túc Niên nữa.


Cố gắng nhớ rõ ba người bạn cùng phòng trước đây mà Lương Túc Niên đã giới thiệu với cậu, cậu bị nhìn đến có chút không dễ chịu bèn thẳng thắn nghiêng đầu nằm úp lên mặt bàn, nửa khuôn mặt đều vùi vào trong khuỷu tay.


Động tác mang theo tính trẻ con khiến Lương Túc Niên không khỏi cong khóe môi.
"Không thoải mái sao?" Hắn hỏi.
Tạ Gia Nhiên nói không có, tìm cho mình cái cớ: "Chỉ thấy hơi chán."


Lương Túc Niên cười rộ lên, cây bút trên tay xoay một vòng, một cái tay khác thì lại thành thục nắm lấy bàn tay phải đang để dưới gầm bàn của Tạ Gia Nhiên.
Góc bí mật, không ai phát hiện.
"Chán thì ngủ đi." Hắn nói: "Tỉnh ngủ thì tan lớp rồi."


Tạ Gia Nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
Cậu nhớ đến hai bạn học ngồi bàn trước thời cấp ba của cậu cũng như vậy, lên lớp nhất định muốn trốn thầy cô, nhàm chán lén lút nắm tay nhau dưới gầm bàn.
Lông mi chớp hai lần, cậu chôn mặt vào trong khuỷu tay càng sâu.


"Vậy có phô trương quá không." Cậu hỏi: "Nhỡ bị thầy gọi đứng lên trả bài thì sao?"
"Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu."
Lương Túc Niên cười híp mắt: "Thầy của chúng tôi rất có tình người, thầy đã nói trước từ lâu, giờ của thầy bọn tôi có thể mang người nhà đến."


Nói xong dừng lại hai giây, bổ sung trọng điểm: "Hơn nữa cũng không cần trả lời câu hỏi."
Tạ Gia Nhiên lặng im.
Miễn cưỡng tiêu hóa chức vị "người nhà" một chút, thật lâu sau cậu mới ồ một tiếng, nhắm mắt lại, vùi cả khuôn mặt vào khuỷu tay.


Làm bạn cùng phòng kiêm người nhà, cậu yên tâm thoải mái ngủ qua hai tiết chuyên ngành của khoa Chính trị và Luật, lúc tan học đầu vẫn còn mơ màng, Lương Túc Niên hỏi cái gì cậu cũng không phản ứng lại, chỉ gật đầu theo bản năng.


Lúc bị người dắt đến sân bóng rổ mới hoàn hồn mình vừa mới đồng ý chuyện gì.
"Nhưng mà tôi không biết chơi bóng rổ." Bị nhét một quả bóng rổ mới tinh vào trong lồng ngực, Tạ Gia Nhiên lộ vẻ mặt mờ mịt.
"Cứ thử ném rổ một chút xem." Lương Túc Niên ra hiệu với cậu: "Không khó, tôi dạy cậu."


Hắn lùi ra xa rổ mấy bước, cúi người xuống làm động tác chuẩn bị, vừa giảng thích đơn giản vừa thực hành luôn, sau ba bước nhảy lên thật cao, nâng cánh tay lên làm ra tư thế ném rổ.
Một chuỗi động tác vẫn rất lưu loát dù trong tay không có bóng.


Lương Túc Niên theo thói quen vỗ tay một cái, nhìn về phía cậu: "Đây chính là ba bước ném rổ, thế nào, có phải là rất đơn giản không?"
Tạ Gia Nhiên nghĩ một chút, còn thành thật gật đầu.
Đôi mắt cho cậu biết thực sự rất đơn giản.
"Thử xem?" Lương Túc Niên tránh ra nhường chỗ cho cậu.


Tạ Gia Nhiên lui về phía sau đến vị trí Lương Túc Niên vừa đứng, nhìn quả bóng trong tay rồi nhìn rổ bóng, rất có khí thế mà cất bước, rồi trong nháy mắt lại đứng im như phỗng.
Tiến thoái lưỡng nan, không hiểu sao lại lâm vào một cục diện bế tắc.
"?"
Lương Túc Niên nhướng mày: "Sao vậy?"


Tạ Gia Nhiên nhíu mày, xoắn xuýt nhìn về phía hắn: "Tôi nên bước chân trái hay chân phải trước?"
"..."
"... . . ."
Không khí yên tĩnh vài giây.
Lương Túc Niên không nhịn được cười, lỗ tai Tạ Gia Nhiên nhanh chóng đỏ bừng.
"Hay là thôi đi, "


Cậu thất bại mà thả tay xuống, đi tới muốn trả bóng cho Lương Túc Niên: "Tế bào vận động của tôi rất ít, chắc là không học được cái này."
"Không sao cả, người mới học có thể thấy quả này khó thật."


Lương Túc Niên nhận bóng, suy nghĩ một lát rồi lại kéo cậu tới đừng dưới rổ, ngữ điệu nhẹ nhàng nâng lên: "Nào, Lương ca dạy cậu một chiêu đơn giản, bảo đảm một ăn một."
"?"
Tạ Gia Nhiên ngơ ngác.


Nhìn Lương Túc Niên dẫn bóng đến khu vực giữa sân, nhìn vị trí của cậu và rổ bóng, thành thạo ước lượng một chút, đột nhiên chuyển động, dẫn bóng lại đây, chỉ trong chớp mắt dùng ba bước mang theo gió mà áp sát đến trước mặt Tạ Gia Nhiên.
Dấu chấm hỏi chuyển thành dấu chấm than!


Tạ Gia Nhiên sợ hết hồn, lui lại cũng không kịp, khi Lương Túc Niên giơ bóng đến trước mặt cậu, cậu nhắm mắt lấy tay ra đỡ ——
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, quả bóng kia mang theo lực tiến vào trong tay cậu.
Tạ Gia Nhiên chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân thể nhẹ bẫng.


Chờ cậu phản ứng lại thì bản thân đã bị Lương Túc Niên nâng vững vàng ngồi trên bả vai hắn.
Mặt hướng về phía rổ, trong tay vẫn còn ôm quả bóng rổ cứ tưởng là sẽ đập lên gáy mình kia.
Tầm nhìn trở nên thoáng đãng rộng lớn, là góc nhìn chưa bao giờ được cảm nhận.


Vai Lương Túc Niên so với lúc cậu nhìn còn rộng hơn.
Vậy mà hắn có thể khiêng một nam sinh cao một mét tám lên dễ như ăn cháo, còn khiến cậu vững vàng ngồi ở trên.
"..."


Tạ Gia Nhiên nhìn khoảng cách gần như đưa tay ra là có thể chạm tới rổ, hầu kết khô khốc trượt đi, miệng mấp máy mấy lần, mãi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tim đập nhanh quá.
"Cái vấn đề nên bước chân trái hay chân phải trước có hơi khó trả lời nên trực tiếp giúp cậu đỡ phải lao lực."


Cánh tay Lương Túc Niên vững vàng ôm lấy bắp chân của cậu, ngửa đầu cười nói: "Nào, bạn học Tiểu Tạ, chuẩn bị kỹ để ném rổ chưa?"
Cánh tay giơ lên, quả bóng hạ xuống giữa trung tâm rổ, đập trên mặt đất tạo ra một tiếng vang trầm thấp.
Hình như cũng đập lên trái tim của cậu.


Lúc hai chân mới chạm mặt đất cậu còn khó giải thích được mà thấy trống rỗng.
Ba người bọn Tiêu Trì và hai nam sinh lạ mặt khác ồn ào tiến vào, Tạ Gia Nhiên đưa tay khoát ra sau lưng, giấu đi lòng bàn tay ngứa ngáy như muốn nhũn ra.
"Tôi tới khán đài ngồi chờ cậu."


Cậu nói câu này xong liền quay người bước nhanh ra khỏi sân bóng.
Bất kể là ở nơi nào, hình như Lương Túc Niên đều có thể trở thành trung tâm của đám đông, giống như ánh sáng lóe lên trong bóng tối, luôn khiến người chú ý nhất.


Tạ Gia Nhiên lấy tập tranh kí họa ra đặt trên đầu gối, muốn nhân lúc này luyện tập một chút.
Nỗ lực muốn bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà bị người trên sân kia hấp dẫn.
Chuyền bóng, nhảy, ném rổ, vỗ tay...
Mỗi một động tác đều được in sâu vào trong não.


Chờ cậu phục hồi lại tinh thần, dưới ngòi bút đã hiện ra tư thế ném rổ của nam sinh vô cùng sống động.
Tay trái bám lên thành rổ, tay phải dừng lại trong khoảng khắc úp bóng vào rổ, trên hổ khẩu có một hình vẽ hơi mờ, hình dáng giống một quả dâu tây.
"..."


Tạ Gia Nhiên nhăn mũi, cấp tốc khép bản kí họa giấu đi.
Không rõ vì sao lại chột dạ, giống như sợ bị phát hiện ra cái gì đó.
Rõ ràng cậu không định vẽ bức tranh này.
Thu dọn sách bút xong mới nhìn lại phía trên sân.


Lương Túc Niên tùy ý vuốt mớ tóc trước trán ra phía sau, nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh, giương mắt phát hiện ra ánh mắt của cậu, khóe miệng cong lên, nụ cười rạng rỡ xán lạn.
Tạ Gia Nhiên chớp mắt một cái.
Không một tiếng động đem tầm mắt rơi trên bả vai của hắn.


Chỗ đặc thù như vậy, có phải là cho đến nay. . . Chỉ có một mình cậu ngồi lên không?
-
Tạ Gia Nhiên không cùng đi ăn tối với bọn Lương Túc Niên.
Sau khi giải quyết xong bữa tối ở một nhà ăn gần đây, một mình cậu trở về ký túc xá tiếp tục hoàn thành bản phác thảo tranh tham dự triển lãm.


Cậu vẫn theo thường lệ mà chuẩn bị mấy bản phác thảo nhưng vẫn không có bức nào đạt tiêu chuẩn, không thể làm gì khác hơn là đi giải quyết một phần bài tập tranh kí họa.
Vẽ tốc kí xong đang định khép tập tranh lại thì dừng.


Lật lại vài tờ, là bản phác thảo cậu vẽ tại sân bóng rổ lúc chiều.
Chỉ có thể tính là một bán thành phẩm, hoàn cảnh, nhân vật, kết cấu đều dừng lại ở giai đoạn bản nháp, phần duy nhất được vẽ cẩn thận có lẽ chính là hình ảnh Lương Túc Niên ở trung tâm.


Nhìn thấy tranh phác thảo, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh động, người kia vẫn là trung tâm, bởi vì từ đầu đến cuối tầm mắt của cậu vẫn luôn dừng lại ở trên người hắn.
Tạ Gia Nhiên nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, chính mình cũng không biết rốt cuộc là bản thân đang nghĩ gì.


Nhấc bút lên mấy lần lại thả xuống, cuối cùng vẫn giống như bị thỏa hiệp, bắt đầu cầm bút lên tỉ mỉ đi nét.
Khung cảnh được phục dựng, chau chuốt nhân vật, rồi lại gặp khó khăn lúc lên màu.


Rõ ràng là đã quan sát hiện trường, có sẵn màu sắc để tham khảo, cậu lại cảm thấy không phù hợp, không thể nói được lí do là gì, do dự hồi lâu.
Trong kí túc xá vẫn luôn chỉ có một mình cậu.
Mãi tới khi đồng hồ chỉ gần mười giờ thì ngoài cửa rốt cục cũng có động tĩnh.


Một loạt tiếng trò chuyện không lớn không nhỏ, cách một cánh cửa cũng không rõ đang nói gì nhưng có thể nghe được một trong số đó chính là nhân vật chính trong bức tranh của cậu.
Tạ Gia Nhiên khép lại tập tranh, cửa đồng thời bị mở ra.


Lương Túc Niên rút chìa khóa đi tới, nhìn thấy cậu ở đó, lười biếng cong khóe môi chào cậu, tầm mắt di chuyển một vòng quanh phòng, hỏi: "Chỉ có một mình cậu sao?"


Tạ Gia Nhiên vừa định gật đầu, Lương Túc Niên lại lắc lắc chùm chìa khóa kêu leng keng, tự hỏi tự trả lời ồ một tiếng: "Suýt nữa thì quên, hai người bọn họ vừa nói đêm nay muốn cùng mấy bạn phòng bên cạnh đi chơi đêm."


Tốc độ nói của hắn chậm hơn so với bình thường một chút, ánh mắt cũng có chút uể oải tan rã, có điều chúng đều không rõ ràng.
Giống như là ánh mặt trời chiếu qua một màn sương, không sáng ngời chói mắt, lại càng trở nên lung linh huyền ảo


Tạ Gia Nhiên ngửi được mùi rượu trên người hắn, không nồng nặc, cũng không khó ngửi.
"Lương Túc Niên."
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng: "Cậu uống say sao?"
______________
Editor: Chương sau có gì nào, có gì nào =)))))