Tình hình này khiến tộc nhân Ngọc gia trợn mắt há hốc mồm, dù là ba trưởng lão cũng con ngươi co rút.
"Hắn đang... "
"Hắn đang hấp thu tinh hoa pho tượng Nhật Nguyệt, mượn nó tu phục sinh mệnh bản thân thiếu sót! "
"Cái này...này... "
Ba người biểu tình âm trầm, pho tượng Nhật Nguyệt thuộc về Ngọc gia bọn họ nhưng hiện tại trơ mắt nhìn nó bị hấp thu, ba người khó tránh khỏi thấy bứt rứt.
Nhưng hiện tại ngôi mộ tỏa ra uy nhiếp tà ác và bàng bạc làm cho ba người do dự. Ngay lúc họ không biết làm sao thì một tiếng thở dài vang vọng cả Ngọc gia, khiến trời đất rung lên.
"Cứ để hắn hấp thu. "
Đi cùng với thanh âm là một bóng dáng từ xa đến gần, mới đầu bóng dáng mơ hồ nhưng tới gần hơn thì cũng dần rõ ràng, đây là một cô gái.
Cô gái mặt đeo mạng che nên không thấy rõ mặt mày, nhưng trên người cô có dao động khó tả tỏa ra chung quanh.
Cô gái đi đến, tộc nhân Ngọc gia xung quanh ngẩn ra, chỉ có số ít trông thấy cô gái thì biến sắc mặt lộ ra hoảng sợ, người run rẩy vội quỳ xuống.
" Lão tổ! "
Ba trưởng lão trông thấy cô gái người run lên, cùng quỳ xuống, biểu tình cung kính càng có sự cuồng nhiệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ba người quỳ xuống, hai chữ lão tổ vang vọng, tộc nhân Ngọc gia xung quanh còn đang mờ mịt liền nghĩ đến mỗi lần tế tổ thì thấy bức tranh một cô gái trong nhiều bức tranh vẽ người.
"Kính bái lão tổ! "
Nghĩ ra rồi thì tất cả tộc nhân Ngọc gia tập thể quỳ lạy.
Cô gái này chính là lão tổ Ngọc gia duy nhất xông qua Tam Môn Đạo Thiên! Có lẽ cô không phải bối phận già nhất nhưng cô là nhiều năm qua, người mạnh nhất trong Ngọc gia, dù là người năm đó sáng lập ra Ngọc gia thì tu vi không bằng cô gái này.
Cô bình tĩnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn ngôi mộ trên trời, không lên tiếng.
Cô không nói chuyện, dường như không khí xung quanh cũng đông lại, khiến mọi người quỳ lạy không dám lên tiếng.
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã là hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng sau, bỗng nhiên ngôi mộ trên trời bao bọc Tô Minh phát ra tiếng két két, thanh âm nhanh chóng biến mãnh liệt, chốc lát sau liên tiếp thành một mảnh, cuối cùng bùm một tiếng, ngôi mộ vỡ hơn phân nửa.
Hễ là chỗ vỡ ra không có mảnh vụn rơi xuống, hình như là biến thành tro bụi tự mất đi.
Cùng lúc đó, một tiếng trầm đục truyền ra từ phần mộ.
"Kiếp thứ sáu! "
Khi thanh âm phát ra thì trời đất ầm vang, gió mây cuốn động, một đóa hoa sen đỏ như hư ảo xuất hiện trên bầu trời.
Hoa sen nở nhưng nó nở rộ thì cánh hoa rơi rụng, khi cánh hoa thứ nhất rụng, ngôi mộ Tô Minh ở run rẩy.
Cánh thứ hai, thứ ba, cánh hoa không ngừng rơi, ngôi mộ Tô Minh ở run rẩy càng kịch liệt, dường như có tiếng kiềm nén đau đớn truyền ra.
Mãi đến cánh hoa cuối cùng cũng rụng, một tiếng nổ từ ngôi mộ Tô Minh ở bỗng truyền ra, một bàn tay phải vươn ra khỏi mộ. Tây phải nhìn như bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại khiến bất cứ ai đều có ảo giác như không thể phá hủy đi nó.
Giây phút tay phải vươn ra, một lực lượng vượt qua đỉnh trung kỳ vị giới, thuộc về tu vi hậu kỳ vị giới bùng phát trong trời đất này.
Khoảnh khắc hơi thở hậu kỳ vị giới khuếch tán thì hoa sen trên trời biến mất.
Thuật phệ không ảnh kiếp thứ sáu, Tô Minh độ qua!
"Kiếp thứ bảy!!! "
Giọng Tô Minh lại vang từ ngôi mộ, mộ lại tan vỡ, lần này tan vỡ đạt đến cực độ, tầng tầng tan biến, thân hình Tô Minh lộ ra trước mắt mọi người.
Ngoài người hắn không còn ngôi mộ, không có mảnh vỡ pho tượng Nhật Nguyệt. Trông thân thể hắn không có gì thay đổi nhưng chỉ mình Tô Minh biết thiếu sót của Phệ Không phân thân, có tinh hoa pho tượng Nhật Nguyệt bổ sung, mặc dù chưa hoàn mỹ nhưng cũng đã hoàn thiện chút ít.
Điều này đủ chứng minh cách hắn khiến Phệ Không phân thân của mình hoàn mỹ là thực hiện được!
Bầu trời rung động, khí thế tu vi của Tô Minh bùng phát, như muốn cất bước đi tới càng mạnh. Nhưng hơi thở này mới dâng lên lập tức biến mất, loại cảm giác này Tô Minh từng cảm nhận, hắn biết đây là bản thân Phệ Không phân thân thiếu sót tạo thành. Hấp thu pho tượng Nhật Nguyệt chỉ khiến thiếu sót bớt chút, khiến lực khí huyết phân thân của hắn đột phá trung kỳ vị giới, đạt đến hậu kỳ vị giới, nhưng tới đây thì không cách nào tăng hơn được nữa.
Tô Minh mở mắt ra. Giây phút hắn mở mắt thì trong mắt của hắn nhật nguyệt tinh thần cực kỳ mãnh liệt.
"Kính chào sứ giả đại nhân. "
Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt, trong số mọi người quỳ trên mặt đất chỉ mình cô gái đứng dó. Cô nhìn Tô Minh, hơi khom lưng, lời nói không thốt thành tiếng mà trực tiếp xuất hiện trong tinh thần Tô Minh.
Tô Minh mắt chợt lóe, nhìn hướng cô gái, chợt ngây ra. Bộ dạng cô gái với cô gái xinh đẹp trong pho tượng Nguyệt thần giống nhau tám phần!!
Mặc dù không phải y như khuôn đúc nhưng giống nhau tám phần khiến cô gái xứng là tuyệt trần, từ trên người cô Tô Minh cảm nhận được lực lượng nhu hòa giống với Nguyệt thần.
Tô Minh nhìn cô gái có cảm giác mãnh liệt rằng dường như hắn có thể khống chế sinh mệnh, ý chí của cô gái. Hắn thậm chí có thể khiến cô gái đi chết, cô ta sẽ không chút do dự hy sinh mạng sống của mình.
"Hệ Nguyệt thần, thánh nữ Ngọc Nhu kính chào sứ giả đại nhân. Trên người đại nhân có hơi thở của Nguyệt thần và Nhật thần, không chỉ là hơi thở pho tượng thần thể của họ mà càng có cảm ứng thần nguyên của họ. Mạch Nguyệt thần xa xưa kia truy tìm thánh vật thần linh trong tộc, nhiều năm qua khiến người thử truyền thừa thần linh, đến nay lâu lắm rồi, cuối cùng chờ đợi đại nhân giáng xuống." Cô gái nhẹ giọng nói, vẫn chỉ có một mình Tô Minh nghe thấy.
Tô Minh đôi mắt chợt lóe, việc hắn nuốt hai thần Nhật Nguyệt người ngoài chắc không biết, bị cô ta hiểu lầm coi như giải thích được, dù sao hắn đúng là lấy Ách Thương phân thân nuốt thần nguyên của hai người Nhật Nguyệt. Còn về thần thể pho tượng, lúc trước khi Tô Minh còn là Phệ Không phân thân cũng có hấp thu nó. Nói hắn là sứ đồ hai thần nhật nguyệt thì cũng phù hợp, thậm chí nói hắn là hai thần Nhật Nguyệt cũng không sai.
" Xin sứ đồ đại nhân ở cửa ba Môn Đạo Thiên lấy lại khí thần linh, ta sẽ dâng lên lực âm nguyên đẻe trợ giúp sứ đồ đại nhân đạt được truyền thừa thần linh cuối cùng, để hoàn thành sứ mệnh tộc ta. "
Tô Minh mắt chớp lóe, cô gái xuất hiện và lời nói có chút không thể tưởng tượng, nhưng Tô Minh tập trung suy nghĩ qua đi đại khái nhìn ra chút manh mối.
Cô gái này ở tộc Ngọc gia hiển nhiên là lúc xa xưa không phải tu sĩ mà là dị tộc!
Có lẽ tộc quần này từng gọi là Môn Đạo, hoặc là chi nhánh hệ dị tộc Môn Đạo.
Dị tộc Môn Đạo tín phụng linh nhật nguyệt, từng trong năm tháng có lẽ cũng tồn tại huy hoàng, nhưng theo lời hai linh nhật nguyệt nói chúng sinh chết ngủ say thì dị tộc Môn Đạo dần khô kiệt. Tộc nhân rời khỏi cố hương đi đến Hắc Mặc Tinh, từ nay tại đây có một Ngọc gia.
Tổ tiên Ngọc gia đời này đến đời khác không quên thần linh họ tín phụng, cho nên nhiều lần quay về thần nguyên tinh hải cuối cùng thu về pháp khí dị tộc Môn Đạo.
Cũng chính là Tam Môn Đạo Thiên.
Thu hồi Tam Môn Đạo Thiên, có lẽ liên quan đến liên lạc thứ tỉnh hai linh nhật nguyệt, nên mới có hành động mỗi một tộc nhân Ngọc gia phải xông Tam Môn Đạo Thiên. Có lẽ đây còn chưa đủ, có lẽ là vì che giấu cái gì nên mới thêm vào khách khanh.
Bọn họ khát vọng tộc nhân có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên, do đó đạt được thần linh truyền thừa, do đó... Xuất hiện sứ đồ.
Tô Minh đến, âm kém dương sai bị tưởng lầm là sứ đồ, cho nên mới có chuyện lúc trước.
Hắc Mặc Tinh có Vu tộc, lúc trước ta đã nghi có dị tộc tại đây thay hình đổi dạng, hiện giờ xem ra suy đoán này là chính xác." Tô Minh trầm tư, không lên tiếng.
Nhưng khi cô gái nói xong, một chớp mắt tộc nhân toàn Ngọc gia ai nấy nhắm mắt lại, thân hình từ từ gục xuống, bao gồm ba trưởng lão, tất cả đều ngủ say.
Chỉ mình Tô Minh và cô gái kia, một bình tĩnh đứng trên trời, một cung kính đứng dưới đất.
Cùng lúc đó, theo tộc nhân Ngọc gia ngủ say, vị trí pho tượng Nhật Nguyệt tan vỡ trời đất chớp mắt vặn vẹo, tiếng nổ quanh quẩn, xuất hiện cửa cuối cùng trong Tam Môn Đạo Thiên.
Đó là một...tảng đá màu trắng ngà!
Đá to vượt qua pho tượng Nhật Nguyệt, lấy đá làm chính điêu khắc ra một con voi to!
Mũi voi to cuốn một đòn cân. Khi điêu khắc quái dị lộ ra thì toát ra uy nhiếp khiến tinh thần Tô Minh chấn động, uy nhiếp tràn ngập tám phương. Nếu không phải đại trận Ngọc gia đã mở ra, nếu không phải Ngọc gia luôn chờ đợi sứ đồ xuất hiện, đã sớm chuẩn bị mọi thứ thì trong khoảnh khắc uy nhiếp và khí thế sẽ khuếch tán khắp Hắc Mặc Tinh.
"Tam Môn Đạo Thiên, cửa thứ ba...mời sứ đồ đại nhân, Thái Bình Hữu Tượng!" Cô gái Ngọc gia khẽ nói, khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh nhìn đá núi khổng lồ, nhìn Thái Bình Hữu Tượng trên tảng đá, biểu tình bình thường nhưng lòng hắn rung động. Hắn lờ mờ đoán ra đây là một pháp khí!
Một thần nguyên pháp bảo ẩn chứa uy lực khác biệt, thậm chí chỉ có lực thần nguyên mới khởi động được nó!
"Tam Môn Đạo Thiên, là vị nào của tộc ngươi từ thần nguyên tinh hải mang đến Hắc Mặc Tinh?" Tô Minh nhìn Thái Bình Hữu Tượng, bỗng mở miệng hỏi.
Ngọc Nhu ngẩn ra, khẽ nói.
" Là vị lão tổ thứ tư của gia tộc, ngài ấy vào mấy vạn năm trước từ trong thần nguyên tinh hải đạt được, việc này thuộc bí ẩn gia tộc, tộc nhân bình thường không biết cụ thể. "
" Vị lão tổ thứ tư của gia tộc ngươi tên gọi là gì, bây giờ ở đâu?" Tô Minh mắt chợt lóe, giọng nói như thường khiến người không nghe ra lý do hắn đột nhiên hỏi những điều này.
" Vị lão tổ thứ tư tên là Ngọc Hàm, năm đó hao phí tuổi thọ thúc đẩy Tam Môn Đạo Thiên mang về gia tộc xong để lại di chúc, hình thần đều diệt, đã chết." Giọng Ngọc Nhu giống như tên, dịu dàng nói.
"Ta từng nghe người ta nói Ngọc gia của ngươi có người xông qua cửa thứ ba, chính là ngươi?" Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn Thái Bình Hữu Tượng chuyển hướng Ngọc Nhu.
"Chính là ta, cũng chính là lần đó ta trở thành thánh nữ hệ Nguyệt thần, đạt được âm nguyên, thức tỉnh sứ mệnh, nhưng bị hạn chế không thể rời khỏi Ngọc gia, bản thể chịu không nổi ánh sáng mặt trời, bây giờ ở đại đây là phân thân ảnh, chỉ có hoàn thành sứ mệnh mới ra khỏi Ngọc gia được." Ngọc Nhu nhẹ giọng nói.
" Xin sứ đồ đại nhân tiến vào cửa thứ ba, đạt được Thái Bình Hữu Tượng, tọc Ngọc gia ta sẽ vâng lệnh đi sứ đồ vì thần linh, từ nay tín phụng. "
"Ngươi rất muốn ta mau chóng bước vào cửa thứ ba?" Tô Minh mỉm cười, đầy ẩn ý liếc cô gái.
Ánh mắt này sáng ngời nhìn chằm chằm Ngọc Nhu.
Ngọc Nhu biểu tình như thường không có gì biến đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Tô Minh, nhẹ giọng nói.
" Đây là sứ mệnh của Ngọc Nhu. "
Tô Minh mỉm cười, xoay người nhoáng lên một cái, cất bước đi hướng Thái Bình Hữu Tượng. Thân hình hắn đạp trên tảng đá to khổng lồ này, chợt lóe biến mất trong đá, không thấy bóng dáng.
Ngọc Nhu nhìn bóng dáng Tô Minh rời đi, mãi đến không còn thấy hắn thì biểu tình của cô vẫn không có gì thay đổi, dường như hai chữ cảm xúc không thấy trên người cô.
Cô yên tĩnh đứng đó không nhúc nhích, dường như chờ đợi Tô Minh trở về.
Nhưng giờ phút này, dưới lòng đất chỗ cô đứng, mỗi cách mười mét thì trong bùn đất có một tầng cát vàng phô, tầng tầng ngăn cách, mãi đến sâu dưới lòng đất vạn mét, chỗ đó tồn tại một địa cung khổng lồ.
"Có linh sa ngăn cản, dù là thần niệm của thần linh cngx không thể xuyên thấu, dù sao những linh sa này là viễn cổ để lại, chỉ cần chúng ta tin tưởng nó có thể tránh đi tất cả tra xét vậy nó liền làm được điều này. "
Trong địa cung tối tăm, một giọng nói già nua như rít qua kẽ răng vang vọng.
Tùy theo thanh âm xuất hiện, chớp mắt trong địa cung có ngọn dèn xanh bừng sáng ánh chiếu địa cung một mảnh xanh biếc trông rất âm u. Ngọn đèn xanh lắc lư, tựa như âm phong lệ quỷ bồi hồi trong địa cung.
" Đợi mấy vạn năm, rốt cuộc để chúng ta chờ đợi ngày này. "
" Đáng tiếc người này không phải tộc nhân Ngọc gia ta, nếu không thì...Không cần cẩn thận như vậy. "
"Tính cách Ngọc Nhu trầm ổn, cô ta sẽ không để người nhìn ra manh mối, dù là chúng ta hiện giờ vẫn sờ không rõ trong lòng Ngọc Nhu rốt cuộc là nghiêng về gia tộc hay...thần linh. "
Từng tiếng già nua vang trong địa cung, tùy theo ngọn đèn xanh bị đốt lên, địa cung lộ ra hình dạng, có thể lờ mờ thấy trong địa cung ngồi xếp bằng mười ba ông lão.
Mười ba ông lão ai nấy già cả, toát ra hơi thở mục nát như là người chết, thậm chí đôi mắt họ trong ánh đèn toát ra tia sáng xanh âm u rất là đáng sợ. Làn da họ khô nứt, máu thịt héo rút như da bọc xương, nhưng nương ánh đèn có thể mơ hồ thấy trên người họ tồn tại nhiều đồ án phức tạp.
"Cho dù lòng cô ta nghiêng về thần linh nhưng dù gì là người Ngọc gia ta, quan hệ lợi hại đã nói cho cô ta, cô ta sẽ có lựa chọn. "
" Mấy vạn năm, rốt cuộc chờ đến ngày này, sứ đồ thật sự xuất hiện, không uổng chúng ta tại đây mỏi mòn chờ nhiều năm như vậy, không dám thấy ánh sáng, không dám đi ra địa cung. "
"Chúng ta che giấu bí mật Tam Môn Đạo Thiên, ngay cả người trong gia tộc cũng không biết sự thật là mấy vạn năm nay người xông qua cửa thứ ba không chỉ một mình Ngọc Nhu, cộng thêm chúng ta, có tổng cộng mười bốn người xông qua Tam Môn Đạo Thiên. "
"Tất cả đều đáng giá, chỉ cần...kế hoạch của lão tổ thành công, chỉ cần lão tổ lão tổ có thể đoạt xá sứ đồ, tự thân trở thành thần linh, như vậy... Từ đó về sau chi nhánh tộc Môn Đạo chúng ta tín phụng chỉ có chính mình! "
"Ngọc gia ta sẽ nổi dậy, chỉ cần kế hoạch của lão tổ thành công! "
"Chắc sẽ không thất bại, chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, thậm chí mười ba người chúng ta từ bỏ hết tất cả giúp đỡ lão tổ đời thứ bốn Ngọc Hàm, chúng ta thậm chí vì thế mà nghiền nát mệnh hồn lão tổ đời thứ ba, hai thậm chí là đời đầu, nếu tất cả còn không thành công thì... "
"Nhất định thành công! "
"Không sai, nhất định thành công. Năm đó lão tổ đời thứ bốn vô tình dung nhập vào Thái Bình Hữu Tượng, mấy vạn năm nay có chúng ta giúp đỡ đã ức chế khí linh vốn ngủ say, trở thành khí linh mới. Người cần chỉ là một lần đoạt xá, ngưng tụ mấy vạn niên chuẩn bị, đi đoạt xá sứ đồ! "