Ngay khi Triệu Xung quỳ xuống cầu xin tha thứ thì người lão bỗng phát ra lực lượng thiêu đốt, lực lượng chớp mắt tràn ngập bốn phía. Lão chợt tan rã, không phải tự bạo mà mượn cơ hội xin tha khiến đối phương do dự thi triển thuật mạnh nhất trong tà pháp cắn nuốt!
Lão muốn cưỡng bức chiếm thức hải của đối phương, phá linh hồn hắn. Lão biết tu vi của đối phương cao hơn lão, cũng biết hành động của mình rất khó bị thả ra vô điều kiện, nhưng lão có chút tin tưởng sẽ thành công!
Khoảnh khắc nguyên anh lão tản ra thì trong người Tô Minh bỗng xuất hiện gần trăm linh hồn, mỗi linh hồn phát ra tiếng gào thê lương. Tất cả linh hồn đều là đệ tử mấy năm nay bị Triệu Xung nuốt. Chúng nó dung hợp cùng nguyên anh, giờ tản ra, không phải một mình Triệu Xung chiếm thức hải của Tô Minh mà là gần trăm linh hồn trùng kích.
Đây chính là cơ hội lão tự cho rằng!
Tô Minh chờ chính là đây. Lúc trước hắn đã đoán ra tác dụng thần thông của đối phương, đặc biệt xác khô quanh động đá vôi, chúng tồn tại tuyệt đối không chỉ là Triệu Xung ngắm nhìn thôi. Trong đó chắc chắn có manh mối, Tô Minh phân tích, ra kết luận công pháp của Triệu Xung trừ hấp thu tinh hoa máu thịt và linh hồn đệ tử ra, còn có lợi dụng hồn phách mỗi người khống chế thân thể họ, tế luyện thành giống con rối. Tuy những con rối không tính cường đại, nhưng Triệu Xung nếu đã làm thì chắc có nghĩ ra cách biến đổi.
Như vậy xem ra linh hồn Trần Đại Hỷ cũng có trong đó, có lẽ không phải không có cơ hội giải cứu!
Nếu không phải vì vậy thì Tô Minh sớm giết chết Triệu Xung rồi, không cần rắc rối như thế này. Giờ Triệu Xung bị buộc toát ra tất cả linh hồn cùng xông vào thức hải của Tô Minh, tiếng cười khẽ của hắn vang vọng trong các linh hồn.
Khoảnh khắc Triệu Xung mang theo những linh hồn xông vào thức hải của Tô Minh, chuẩn bị cưỡng ép đồng hóa ý thức hắn, bỗng ý chí cường đại giáng xuống. Ý chí mạnh như thiên địa uy nghiêm, vô tận sóng gầm. Những linh hồn và Triệu Xung là con kiến trong trời đất, thuyền con trong biển dữ. Dưới ý chí của Tô Minh, Triệu Xung nguyên anh tỏa ra những linh hồn giờ đều tan biến hết. Chúng đã bị thoát khỏi liên tiếp sống chết với Triệu Xung. Nhưng có một linh hồn bị luồng sáng dịu dàng bao quanh, biến mất trong cái chết. Tình hình xảy ra trong thức hải của Tô Minh không dấy lên nhiều gợn sóng, nhưng sống chết chốn này giống như bên ngoài vậy.
Ý chí của Tô Minh tại đây là lực lượng cường đại nhất, hắn áp chế, tất cả phản kháng đều phải tan vỡ, bao gồm cả Triệu Xung. Lão hét thảm thiết vỡ vụn, hoàn toàn biến mất.
Giây phút lão chết, từng tia lực nguyên anh cực kỳ tinh thuần lộ ra trong thức hải của Tô Minh. Lực lượng tinh thuần là nhiều năm qua Triệu Xung cắn nuốt có được, là căn nguyên lão ngưng tụ trong nguyên anh chuẩn bị trùng kích cảnh giới tiếp theo. Nhưng bây giờ lão chết, lực lượng tản ra trong thức hải của Tô Minh, bị nguyên thần hấp thu, khiến Tô Minh nguyên thần chớp mắt nhanh chóng hồi phục.
Lúc trước hắn hồi phục năm phần bao gồm cả nguyên thần, giờ hấp thu lực lượng Triệu Xung nguyên anh thì lực lượng tinh thuần, cộng hơi thở thiên địa khiến Tô Minh nguyên thần lại hồi phục chút, bao gồm Man Cốt hấp thu sức sống đến từ Triệu Xung hơi khỏe lại.
Khiến tu vi của Tô Minh từ năm phần hồi phục đến sáu phần!
Trong động đá vôi, thời gian chớp mắt trôi qua, đã mấy ngày, Tô Minh ngồi khoanh chân yên lặng tĩnh tọa. Mãi đến một ngày hoàng hôn buông xuống thì hắn mở mắt ra. Trong mắt xẹt qua tia sáng, Tô Minh thở ra một hơi, biểu tình bình tĩnh. Hắn nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào Trần Đại Hỷ cách không xa ngồi xếp bằng. Thân thể giữ hoàn chỉnh chẳng qua hơi gầy, sức sống không nhiều, vô hồn như xác rỗng.
Nếu không phải Tô Minh khiến Triệu Xung đau lòng đan dược, dấy lên oán hận muốn trước tiên nuốt hắn, vậy thêm vài tháng nữa là Trần Đại Hỷ sẽ giống như các sư huynh bốn phía của gã. Nhưng Tô Minh xuất hiện khiến kế hoạch của Triệu Xung biến đổi, không rảnh hấp thu Trần Đại Hỷ, làm gã không phải không có khả năng sống lại.
Nhìn Trần Đại Hỷ, trước mắt Tô Minh hiện ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tên Hề Nhi, tay phải hắn nâng lên. Trong lòng bàn tay hắn dần tỏa ra đoàn sán dịu dàng, trong ánh sáng trông thấy một linh hồn mờ ảo.
Bộ dạng linh hồn chính là Trần Đại Hỷ!
Hồn Trần Đại Hỷ trước khi Triệu Xung bị hủy diệt thì Tô Minh đã tìm ra gã trong số nhiều linh hồn, dùng nguyên thần bao dung không khiến gã chết vì lão tan biến.
Nhìn linh hồn, Tô Minh thầm than. Hồn này sức sống không nhiều, thân thể cũng vậy, dung hợp rồi dù Trần Đại Hỷ có tỉnh thì e rằng không sống qua mười năm.
Tô Minh nâng tay phải ấn đằng trước, lập tức ánh sáng dịu dàng mang theo hồn Trần Đại Hỷ lờ mờ lao hướng thân thể. Khoảnh khắc dung nhập vào người, linh hồn Trần Đại Hỷ không còn mê mang mà tỉnh táo xoay người muốn nhìn Tô Minh, nhưng chưa thấy rõ đã dung nhập thân thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ngươi vốn là người đã chết, ta có thể làm là tranh thủ cho ngươi mạng sống mười năm, dùng mười năm làm bạn với cha mẹ, em gái ngươi."
Giọng Tô Minh quanh quẩn trong động đá vôi, rời vào đầu Trần Đại Hỷ. Nhưng Trần Đại Hỷ còn đang hôn mê, linh hồn chậm rãi dung hợp lại cùng thân thể.
Tô Minh nhìn những xác khô bốn phía, im lặng phất tay áo.
"Trần về trần, đất về đất, các ngươi chết trong tay Triệu Xung, thi thể bị giam cầm tại đây. Dù Tô Minh ta không phải ngươi lương thiện nhưng cũng giúp các ngươi một lần." Tô Minh khẽ nói.
Có luồng gió thổi bốn phía nhẹ hướng ra ngoài. Gió thổi qua tất cả xác hóa thành tro bụi hợp cùng gió bay sâu trong động đá vôi.
Không biết có phải là ảo giác, khi những cái xác thành bụi có lẽ vì thân thể biến đổi, khuôn mặt trống rỗng trước khi tan biến lộ vẻ giải thoát.
Tô Minh im lặng giây lát, nhấc chân đi sâu vào động đá vôi, nơi những bụi phấn bay mất. Động đá vôi hình hồ lô, khi Tô Minh đi tới chỗ khác thì thấy có một ông lão áo đen ngồi xếp bằng, người gầy gò chẳng có chút sức sống.
Đã chết.
Những bụi phấn bay lên bềnh bồng tại đây, tầng tầng rơi xuống như muốn phủ lên lão già. Từng tầng phủ trùm, có lẽ vì cái xác tồn tại nhiều năm chứa chút lực lượng ăn mòn, dù trở thành tro bụi khi rơi xuống cũng khiến thân thể lão già chậm rãi thối rữa. Oán khí đậm đắc phát ra từ những tro bụi xac chết. Tô Minh im lặng nhìn, hắn đoán được lão già này là bản thể của Triệu Xung. Những đệ tử bị lão giết chết mặc dù linh hồn không còn, nhưng oán khí trước khi chết khiến trước khi họ tan biến phải ăn mòn mạt sát sư tôn của họ!
Nhìn cái xác kia dần mục rữa cuối cùng biến mất trong tầm mắt, Tô Minh hơi cảm thán xoay người rời khỏi đây.
Trở lại chỗ trước đó, Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng Trần Đại Hỷ hôn mê. Lập tức thân thể Trần Đại Hỷ bay hướng Tô Minh, bị hắn kẹp dưới nách tiến tới trước. Đến trận pháp cách không xa, Tô Minh cúi đầu nhìn, đạp lên trên. Trận pháp phát ra ánh sáng truyền tống, khoảnh khắc tắt mất, bao gồm Tô Minh và Trần Đại Hỷ ở bên trong đều biến mất.
Núi Tà Linh tông, sau hoàng hôn bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối, dưới đất thấy một số cái bóng mơ hồ. Trong sân của Triệu Xung, gian chính giữa ba gian nhà có ánh sáng yếu ớt chớp lóe, Tô Minh kẹp Trần Đại Hỷ bước ra.
Đi ra khỏi truyền tống trận, Tô Minh ngoái đầu nhìn bốn phía, im lặng giây lát, lấy túi trữ vật và một chút vật linh tinh từ người Trần Đại Hỷ xuống, thân thể dần tỏa ra khói đen, sương khói lượn lờ khiến thân hình hắn mơ hồ. Tô Minh như vậy trông không khác gì Triệu Xung trước đó.
Khi hấp thu Triệu Xung nguyên anh, có một chớp mắt Tô Minh thấy không ít ký ức của người này. Trong ký ức của lão, Triệu Xung tu luyện là một cái tên gọi tà quỷ vạn hồn đạo thuật. Thuật này cực kỳ ác độc, nhưng nếu đại này thì uy lực không cho khinh thường. Chẳng qua không biết tại sao thuật này các đời tu hành khó ai luyện đến chí đại thành, thường tới một nửa thì quái dị chết không kịp trăn trối. Triệu Xung có được thuật này do tình cờ, động đá vôi kia không phải lão mở ra mà vốn tồn tại, lão tình cờ tìm thấy, bên trong có công pháp tà thuật này, sau đó lão âm thầm tu luyện.
Người này ở Tà Linh tông tuy là trưởng lão nhưng địa vị không cao, tu luyện thuật này rồi không muốn tiếp xúc với người ngoài, lão chết chắc không khiến bao nhiêu chú ý." Tô Minh nghĩ đến việc biến thành Triệu Xung, nhưng suy tư một lúc thì lắc đầu.
"Lão là tu sĩ nguyên anh có thể so với sơ kỳ Man Hồn, coi như là hạng bản thân Man tộc sửa tu tà pháp, dù lão chết không khiến bao nhiêu người chú ý nhưng chắc sẽ có người đến xem xét." Tay phải Tô Minh lóe ánh sáng, vỗ người Trần Đại Hỷ. Lập tức thân thể Trần Đại Hỷ biến mất, trong tay Tô Minh cầm túi trữ vật và vật linh tinh của gã. Hắn suy tư, lại bước vào trong trận pháp.