Cầu Ma

Chương 191: Luyện Hòa Phong!

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn trên trời sương mù cuồn cuộn lộ ra thân hình khổng lồ. Thân hình ấy không trông thấy rõ, hơn phân nửa thân thể núp trong sương, chỉ mơ hồ thấy là hình người ngồi xếp bằng.

Toàn thân mặc giáp đen, áo giáp tỏa ra sát khí giống như bên trong phong ấn vô số vong hồn. Khí đen lượn lờ quanh thần tượng khoanh chân hóa thành khói đen cuồn cuộn.

Thanh âm kia còn quanh quẩn trong trời đất, như thiên uy, khiến người nghe ý thức bị tan vỡ, sẽ không tự chủ làm theo lời nói hoàn thành ý chí Khai Trần.

Đôi mắt Tô Minh chợt lóe, bây giờ hắn cách núi Phổ Khương chỉ bảy mươi mét, trong tiếng Khai Trần quanh quẩn lại sải bước vọt lên, khiến phạm vi bảy mươi mét khoảnh khắc bị kéo lại còn bốn mươi mét!

Cùng lúc đó, trong người hắn vang vọng tiếng nổ, người khổng lồ sợi máu trên đầu hắn từ sắp tan vỡ có biến chuyển, trên người lại thêm một sợi máu. Sợi máu này xuất hiện khiến người khổng lồ run rẩy, như muốn ngẩng đầu gầm lên.

Chín trăm tám mươi tám sợi máu!

Tô Minh chẳng hề chần chờ, lần nữa sải bước rút ngắn khoảng cách với núi Phổ Khương, mãi đến khi chỉ còn cách mười mét thì bầu trời lại truyền đến thanh âm uy nghiêm!

"Ngươi…Khai Trần!"

Thanh âm vừa ra, người khổng lồ sợi máu trên đầu Tô Minh tan vỡ, nhưng khi nó tan vỡ thì sợi máu của hắn đã đạt đến chín trăm tám mươi chín sợi! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sợi máu mới xuất hiện này tỏa ánh sáng đỏ ngập trời, khiến người khổng lồ sợi máu đang tan vỡ lại lần nữa ngưng tụ.

Hình ảnh rõ ràng tranh đấu với thiên uy khiến người xem đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình. Cơ thể Phổ Khương Man Công run rẩy, nhìn Tô Minh cách mười mét, quỳ rạp xuống.

"Cung nghênh đại nhân giáng lâm Phổ Khương…" Phổ Khương Man Công là người duy nhất còn đứng trên núi, bây giờ lão quỳ lạy phát ra tiếng.

Tô Minh sải một bước từ đoạn Hàm Sơn Xích thứ chín đạp trên núi Phổ Khương!

Hàm Sơn Xích hắn đã vượt qua hết, từ Hàm Sơn thuận theo dây xích đi tới núi Phổ Khương!

Giây phút chân hắn đạp xuống, sợi máu trên người Tô Minh lại bùng phát tăng thêm một, đạt đến chín trăm chín mươi sợi. Người khổng lồ sợi máu trên đầu hắn rốt cuộc như có sức mạnh, ngẩng đầu hướng thần tượng Khai Trần trên trời phát ra tiếng gầm.

Mây gió cuồn cuộn, trời đất biến đổi, tiếng gầm như đối kháng với thân hình giáp đen do tượng Khai Trần hình thành. Thân hình giáp đen đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, tay phải lần đầu tiên chậm rãi nâng lên.

Trong quá trình nâng lên, uy nhiếp không thể hình dung bỗng giáng xuống. An Đông Man Công không chịu đựng nổi, quỳ rạp trên mặt đất. Ngay sau đó Nhan Loan cũng run rẩy quỳ xuống.

Người cuối cùng quỳ lạy là Nhan Trì Man Công!

Khoảnh khắc này, trên mặt đất, quanh Hàm Sơn, trừ Tô Minh đứng ra còn lại mọi người đều lạy.

"Phổ Khương Man Công, mượn tử khí bộ lạc của ngươi dùng, còn không mau lên phát động tất cả tử khí!" Tô Minh đứng trên núi Phổ Khương, biểu tình bình tĩnh nhìn Phổ Khương Man Công quỳ đằng trước, thanh âm không lớn nhưng dưới tình hình này tồn tại áp lực.


Phổ Khương Man Công run lên, đôi mắt nhắm chặt, nâng đôi tay lên mạnh ấn xuống mặt đất hai bên.

Khoảnh khắc ấn xuống, từ trong người lão truyền ra lực lượng hòa vào núi này.

"Lấy máu của Phổ Khương Man Công ta, mở tử thế Phổ Khương, dẫn tử khí vạn năm cổ xưa, từ sâu thẳm lòng đất, lên!" Phổ Khương Man Công thì thào, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu. Sau khi hộc máu lập tức hóa thành màu đen rơi trên mặt đất, cả núi Phổ Khương lắc lư dữ dội.

Tử khí nồng đậm từ sâu dưới lòng núi bùng phát, thuận theo mạch núi khuếch tán ra, khiến ngọn núi chớp mắt bị tử khí bao trùm!

Trong vô cùng tận tử khí có từng tiếng thét thê lương quanh quẩn, có thể thấy vô số oan hồn theo tử khí bùng phát quanh quẩn tám hướng.

Nhìn thật nhiều tử khí ùa ra, mắt Tô Minh chợt lóe. Bây giờ là lúc quan trọng, hắn không muốn uổng phí một giây. Ngay lúc tử khí xuất hiện, tay phải hắn vỗ túi trữ vật trong ngực một cái, lập tức trước người hắn xuất hiện một cái xác bị thảo dược bao phủ.

Thi thể toàn thân tràn ngập thảo dược, không nhìn tới khuôn mặt nhưng giây phút xác hiện ra, tử khí xung quanh tựa như nước lũ bị đê chặn đột nhiên tìm ra lối thoát, lao thẳng đến cái xác.

Cái xác bây giờ tựa như lốc xoáy to lớn, có thể hấp dẫn những tử khí lao đến. Đặc biệt là những oan hồn trong tử khí, từng cái thê lương gào thét chen chúc nhau đến, khoanh khắc bao phủ cái xác điên cuồng chui vào trong.

Hình ảnh quái lạ này khiến Phổ Khương Man Công và tộc trưởng lộ ra khoảng sợ. Cả đời họ dùng tử khí tu hành, lấy tử hóa khí làm Man thuật nhưng chưa từng thấy chuyện như vậy.

"Đây…đây là Man thuật gì vậy!"

Tô Minh thở hồng hộc, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

"Đoạt Linh Dược, vật này có thể trở thành pháp khí bổn mệnh Khai Trần của mình hay không thì phải xem lúc này!"

Tô Minh vung lên tay phải, lập tức trong tay xuất hiện cái xương trồng thảo dược, bóp nát hết, thảo dược và mảnh xương vụn kỳ lạ dung nhập vào cái xác.

Hơi thở kinh người từ cái xác tỏa ra, tử khí cực kỳ nồng đậm truyền khắp tám hướng.

Xúc động Khai Trần trong người Tô Minh đã rất khó khống chế. Người khổng lồ trên đầu Tô Minh bây giờ gầm xong đang nhanh chóng tan vỡ, không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tan biến, đó cũng là lúc Tô Minh Khai Trần.

Thân hình giáp đen trên trời, chân thân thần tượng Khai Trần chậm rãi nâng lên tay phải, áp lực theo đó ngày càng mạnh. Khi nó nâng lên hết rồi lại thả xuống, sẽ dấy lên sóng thần trên mảnh đất này.

Tô Minh biểu tình trầm trọng và cả khẩn trương. Hắn dựa theo cách luyện chế Đoạt Linh Dược trong đầu, thả lỏng người vòng quanh thi thể Hòa Phong, không ngừng vỗ trên người cái xác. Mỗi lần vỗ xuống thì vị trí đó sẽ hõm xuống bị rất nhiều tử khí ùa vào lại phình lên.

"Hắn đang làm cái gì!"

"Bây giờ hắn không Khai Trần ngược lại lấy tử khí rót vào cái xác, hắn…đang làm gì!"


Đây là ý nghĩ mãnh liệt nhất trong đầu những cường giả Khai Trần bây giờ còn tỉnh táo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lát sau vang vọng tiếng nổ. Người khổng lồ sợi máu trên đầu Tô Minh đã hoàn toàn tan vỡ, khoảnh khắc vỡ nát cũng là lúc chân thân thần tượng giáp đen trên trời nâng lên tay phải, thả xuống chỉ hướng Tô Minh đứng dưới đất.

"Ngươi…Khai Trần!!!"

Tay chỉ xuống, từ người Tô Minh bùng phát khí thế Khai Trần. Dưới khí thế này, chín trăm chín mươi sợi máu trong người hắn có dấu hiệu hòa tan.

Sợi máu hòa tan, hình thành Man Văn, đây chính là đặc điểm Khai Trần!

Gần như cùng lúc đó, tay phải Tô Minh mạnh vỗ lên đỉnh đầu xác Hòa Phong, đây là bước cuối cùng luyện chế ra dược này!

Giây phút tay phải vỗ xuống, xác Hòa Phong phình to lên, đôi mắt khép bỗng nhiên mở, con ngươi mở to tỏa màu xám.

Nó tựa như sống lại, dùng ánh mắt không thuộc về Hòa Phong ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh mắt đầu tiên nó nhìn thấy là chân thân thần tượng Khai Trần trên trời, mắt xám chớp lóe, thân thể tràn ngập thảo dược bềnh bồng giữa trời, chậm rãi khoanh chân, bày ra động tác giống như chân thân Khai Trần.

Tô Minh không ngờ tới điều này, hắn ngây ra không kịp nghĩ nhiều. Bây giờ là lúc quan trọng nhất với hắn, sợi máu đang nhanh chóng hòa tan trong người, cảm giác Khai Trần đã đạt đến cực độ.

"Khai Trần…" Tô Minh thì thào, không để ý xác Hòa Phong bên cạnh nữa.

Tuy nói tình huống kỳ lạ khiến hắn khó hiểu, nhưng dược này là đích thân hắn luyện chế, quá trình không có người ngoài tham gia, dùng cách theo trong trí nhớ. Bây giờ hắn có thể cảm giác ra trong người Hòa Phong từng đợt dược khí di chuyển, đang nhanh chóng ngưng tụ lên não xác. Một khi ngưng tụ thành dược thì Đoạt Linh hoàn thành!

"A Công, tôi sắp Khai Trần." Tô Minh ngồi xếp bằng, nhắm chặt mắt.

Khoảnh khắc hắn khép hai mắt, bỗng nhiên tầng mây bị xé rách truyền đến tiếng sấm sét trầm đục. Cùng lúc đó, đã thấy trên đầu Man tượng chân thân Khai Trần, chân trời phía xa, trong tiếng sấm không ngờ lại có tầng mây ngưng tụ.

Điều này là không hợp lý. Dưới áp lực của chân thân Khai Trần, tầng mây chỉ có thể bị xé rách, bị sương khói thay thế, không thể nào lần nữa ngưng tụ. Nhưng hôm nay, tầng mây, thật là ngưng tụ!

Khoảnh khắc tầng mây ngưng tụ, một tia chớp màu lam bỗng nhiên từ trong mây giáng xuống. Tia chớp to cỡ cái lu, xẹt qua bên cạnh thần tượng Khai Trần lao thẳng xuống mặt đất, tựa như sợi chỉ thẳng tắp rơi trên xác Hòa Phong.

Tô Minh chấn động tinh thần, trợn to mắt nhìn tia chớp lam đột nhiên giáng xuống đánh vào xác Hòa Phong, khiến thi thể phình ra của gã nhanh chóng héo rút, có vô số tia điện xanh lượn lờ.

Dược liệu trên thân thể chớp mắt biến thành bụi phấn, nhưng dược khí trong người Hòa Phong như hấp thứ bổ dưỡng nhất, nhanh chóng ngưng tụ, tại não Hòa Phong đã hóa thành một đoàn xoay tròn.

Hai loại dị tượng trên trời dẫn đến kinh hoàng. Đất Hàm Sơn, những người mất thần trí bởi vì chân thân thần tượng Khai Trần giờ đây đã tỉnh lại.

Thần tượng Khai Trần trên trời giật mình, áp lực tỏa ra bị tầng mây và tia chớp đột nhiên xuất hiện đánh tan một ít.

Một phen như vậy khiến xúc động Khai Trần trên người Tô Minh chợt giảm bớt.

Khoảnh khắc đó, mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể dung hợp sợi máu hơi chậm lại thì lần nữa tăng một sợi!

Chín trăm chín mươi mốt sợi!

Tô Minh nhắm mắt, trong đầu hiện ra ký ức một hình ảnh tại năm tháng xa xôi.

"Tôi không biết chừng mực, không có a ba và mẹ, trong mắt mọi người thì không có tư cách gì hoặc thân phận…Nhưng, A Công tôi từng nói với tôi rằng, trời giáng mưa, ngươi xem đến vĩnh viễn chỉ là một phần. Ngươi sẽ không biết khi nào mưa dừng lại sẽ có nhiều ít. Nước bùn dưới đất, ngươi chỉ có thể thấy mặt trên, không nhìn tới đáy. Năm nay, tôi mười sáu tuổi…"

Trong hình ảnh đó, một thiếu niên cúi đầu, đối diện Man Công Ô Long bộ lạc, nói ra suy nghĩ cố chấp tận đáy lòng!