Cầu Ma

Chương 1420: Âm thanh mệnh cách

-Đây là tiếng thứ tám!

-Không ngờ trong Thất Nguyệt tông có người phát ra đạo linh âm thứ tám!

-Hèn chi Thất Nguyệt tông kiêu ngạo tiến hành gõ đạo linh âm, tám thanh, đây đã là cực hạn, định trước nếu người này không chết thì chắc chắn sẽ đạt đến đạo tôn!

-Nhưng chuyện này hơi lạ...

Tông môn toàn Cổ Táng quốc vào phút này cảm nhận rõ ràng hơi thở kinh người trong đạo linh âm của Tô Minh. Bọn họ thấy trong sóng gợn trên trời có khuôn mặt Tô Minh, cảm nhận hơi thở của hắn trong động đất. Khuôn mặt và hơi thở dung hợp, có lẽ với tu sĩ bình thường thì chỉ là tinh thần rung động, nhưng với những bất khả ngôn, đây là một loại rung động, với lão quái Đạo Thần cảnh thì họ cảm nhận tín hiệu từ khuôn mặt và hơi thở này.

-Không lẽ...

-Không lẽ...

-Không lẽ...

Lời nói tương tự vang vọng khắp các tông môn, đây là hiệu quả Thất Nguyệt tông muốn có. Khi bọn họ thấy Tô Minh thì cảm nhận hắn khác biệt, vậy lão quái các tông môn khác cũng làm được điều này. Giờ phút này, khuôn mặt và hơi thở của Tô Minh theo đạo linh âm truyền khắp hơn một nửa Cổ Táng quốc, dần dần từng tiếng kinh kêu vang lên trong các tông môn.

-Đây là hơi thở của hoàng tử trong hoàng tộc!

-Thất Nguyệt tông, Thất Nguyệt tông đang nói cho các tông môn rằng... Bọn họ tham gia chuyện tranh đoạt!

-Đây là một hoàng tử, người ta không biết ba vị hoàng tử ở tông môn nào! Thất Nguyệt tông là tông môn thứ nhất ngang nhiên thông báo việc này!

-Thất Nguyệt tông điên cuồng quá, chắc chắn bên ngoài Thất Nguyệt tông đã có trận đại chiến rồi. Tham gia việc này chắc là hai tông môn cũng tham gia vào tranh đoạt, muốn biết thì đi nhìn!


Trong bốn tông mười một môn rộ lên những thanh âm tương tự, từng đợt ánh sáng trận pháp lấp lánh, từng thân hình biến mất. Thiên địa bên ngoài Thất Nguyệt tông bỗng biến náo nhiệt.

Cùng lúc đó, trên bầu trời Thất Nguyệt tông, ý thức của Tô Minh tán đi nhưng thân thể vẫn bềnh bồng. Tu vi của Tô Minh gõ bốn tiếng đạo linh âm, bốn ý chí cũng gõ bốn tiếng đạt đến tám thanh đạo linh âm. Nhưng chỉ như vậy vẫn không khiến Tô Minh cam lòng, hắn muốn gióng lên tiếng thứ chín, hắn phải làm toàn Cổ Táng quốc tồn tại đạo linh âm của mình, hắn muốnl mà đến tận cùng. Vì mục tiêu của Tô Minh không phải đạo tôn, mục tiêu tương lai là cửu trọng Đạo Thần, là đạo nhai!

Đây là khát vọng sâu trong lòng Tô Minh, hắn muốn đưa thanh âm truyền ra thân thể Huyền Táng, dùng điều này làm phản kích tướng pha tạp đoạt xá Huyền Táng.

Giờ phút này, sự sống của Tô Minh tan biến gần như không có, chống đỡ hắn là ý chí. Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn khung trời. Tô Minh không quan tâm bốn phía ầm vang, không nhìn cuộc giết chóc giữa Thất Nguyệt tông và Tu La môn, vì lúc này lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.

Gióng lên đạo linh âm thứ chín!

Tô Minh bềnh bồng, im lặng. Vô số tu sĩ xung quanh nhìn thấy, có người là Thất Nguyệt tông, có là Tu La môn, còn có tông môn khác từ xa chạy đến xem. Bọn họ thấy Tô Minh, nhận ra hắn không thích hợp. Đổi làm người ngoài nếu không có ý định gõ đạo linh âm thứ chín thì bây giờ việc cần làm là thu lại tất cả thần thức, tiến hành lần cuối cùng đạo thân lột xác trở thành đạo linh để bổ sung lúc trước thân thể, sự sống hao mồn. Nhưng Tô Minh đã không làm như vậy, hắn bềnh bồng giữa không trung, hành động như vậy khiến trong đầu mọi người hiện lên một suy đoán.

-Không lẽ... Hắn muốn gõ đạo linh âm thứ chín?

-Dù hắn là hoàng tử cũng không thể gõ tiếng thứ chín đạo linh âm. Huyết mạch hoàng tộc đa phần là vì truyền thừa, truyền thừa khung trời thiên địa cho hoàng tộc tư cách cửu trọng Đạo Thần. Đây là tác dụng của truyền thừa, trước giờ không có hoàng tử nào dựa vào lực lượng của mình đạt đến trình độ đại đạo tôn. Bọn họ tối đa chỉ là đạo tôn.

-Không lẽ hắn thật sự muốn gõ tiếng thứ chín?

-Nếu hắn làm được điều này thì sẽ nổi tiếng như cồn, tu sĩ toàn Cổ Táng quốc đều biết tiếng. Vì khi gióng lên chín tiếng, chỉ cần hắn không chết, sau này chắc chắn thành đại đạo tôn.

-Từ một đến tám tiếng khiến người giật mình nhưng không hoảng sợ, chỉ có tiếng thứ chín!

Trong khoảnh khắc này, các tu sĩ ngoại tông trừ Thất Nguyệt tông đều kinh kêu, xôn xao. Tu sĩ Thất Nguyệt tông và Tu La môn đang đánh nhau cũng giật mình, lùi ra sau, dường như vào lúc này, so với hành động của Tô Minh thì cuộc giết chóc giữa họ chỉ là thứ yếu. Bọn họ muốn chính mắt thấy hoàng tử này có thật là gióng lên tiếng thứ chín đạo linh âm, đưa thanh âm đến hoàng đô, khiến khuôn mặt hắn hoàn chỉnh trên bầu trời, từ rối loạn biến thành rõ ràng, khiến mặt đất ầm vang hóa thành thanh âm của hắn. Đây sẽ là việc lớn chấn động toàn Cổ Táng quốc!


Đặc biệt là tu sĩ Thất Nguyệt tông, tinh thần rung động, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Cổ Thái đại trưởng lão b iểu tình kích động, lão chỉ tưởng tượng đến tiếng thứ chín, khát vọng Tô Minh thành công nhưng lòng lão biết đây gần như là không thể. Tuy nhiên vào giây phút này, mắt Cổ Thái đại trưởng lão tràn ngập mong chờ.

Trong khoảnh khắc này, đất yên tĩnh, bên ngoài trận pháp xung quanh Tô Minh, những lão quái cường giả Tu La môn từ bỏ tấn công, thụt lùi, ánh mắt họ nhìn Tô Minh có sự tôn kính. Bọn họ thấy bộ dạng chật vật của Tô Minh, thấy sự sống như đèn cạn dầu, thấy đôi mắt hắn vô thần lộ ra cố chấp.

Dù là phe đối địch nhưng những lão quái cường giả vẫn sinh ra tôn trọng Tô Minh, tôn trọng tất cả người vì tu hành mà hy sinh mọi thứ. Tôn trọng đạo linh âm, tôn trọng thái độ tu hành của Tô Minh. Bởi vì bọn họ dù có từng gõ đạo linh âm hay chưa đạt tư cách, sâu trong lòng hoặc là tiếc nuối hoặc mong chờ mình có một ngày gióng lên tiếng thứ chín. Sự tôn trọng này khiến bọn họ từ bỏ ra tay, thụt lùi lại, cho Tô Minh yên tĩnh không bị ảnh hưởng chút gì, để hắn trong yên tĩnh thử gióng lên đạo linh âm thứ chín.

Trong yên lặng, Tô Minh nhỏ giọng nói:

-Đây sẽ là... âm thanh mệnh cách của ta!

Thanh âm truyền ra theo bầu trời gợn sóng, tràn ngập mọi khu vực Cổ Táng quốc trừ hoàng đô. Thanh âm truyền vào tai gần như các tu sĩ Cổ Táng quốc, làm toàn bộ tông môn yên tĩnh lại.

Nhất Đạo tông cũng yên tĩnh, trong núi lửa không còn tiếng nổ. Đại hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bầu trời, không lên tiếng.

Tu La môn, sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông ngồi trên pho tượng trong Tu La giới mặt vặn vẹo nhìn bầu trời, lặng im không nói.

Tất cả tu sĩ đù đang làm chuyện gì giờ đây lặng yên nhìn bầu trời, bên tai quanh quẩn tiếng thì thào thuộc về Tô Minh. Bọn họ đang chờ, đợi ngay sau đó hoặc là thất bại, hoặc là tiếng thứ chín chấn động Cổ Táng quốc.

Tô Minh nhỏ giọng nói:

-Mệnh cách của ta là từ giá rét đi hướng xuân, từ chết đi hướng sống.

Trong mắt đốt cháy cố chấp, thắp lên điên cuồng. Hư vô trên đầu Tô Minh xuất hiện ảo ảnh, đó là trận pháp hình thoi rất lớn, trận pháp do vô số phù văn tổ thành. Người ngoài không xem hiểu những phù văn này, bên trong không có thần thông gì. Chỉ mình Tô Minh biết, mỗi một phù văn đại biểu cho một đoạn ký ức. Đây là tất cả ký ức trong thế giới Tang Tương, mệnh cách của hắn tổ thành từ ký ức. Trong mệnh cách xuất hiện băng tuyết, lá thu, mặt trời nóng cháy, sự sống.

Mãi khi màu của mệnh cách biến thành đen, sáng sơm, trên bầu trời Thất Nguyệt tông vốn là trời trong nhưng bỗng biến thành đêm đen. Bóng đêm nhanh chóng lan tràn, bầu trời nguyên Cổ Táng quốc hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Đêm bao phủ mặt đất, bóng đen thay thế mọi ánh sáng. Tô Minh phát ra thanh âm mệnh cách của mình trong đêm tối, đạo linh âm thứ chín.

Thanh âm không là rít gào mà là khẽ thở dài, trong thở dài mang theo ký ức, cố chấp của Tô Minh, ẩn chứa khát vọng cường địa, mọi thứ trong sinh mệnh, tất cả hóa thành tiếng thở dài quanh quẩn toàn Cổ Táng quốc.

Tiếng thở dài truyền ra làm mỗi một tu sĩ nghe thấy đều sững sờ, vẻ mặt phức tạp. Thanh âm quanh quẩn khiến hoàng đô nằm ở khu vực trung nguyên, đô thành mà tám tiếng đạo linh âm không thể xuyên thấu lúc này tràn ngập tiếng thở dài của Tô Minh, tràn ngập âm thứ chín thuộc về hắn.

Thanh âm văng vẳng không ngừng vang vọng trong Cổ Táng quốc, tất cả tông môn tĩnh lặng, dường như chưa tỉnh lại khỏi tiếng thở dài. Trong hoàng đô, bên thành trì, một ông lão mặc áo dài màu xám, đội mũ, cầm pháp trượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, nét mặt già nua lộ ra mỉm cười.